Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nam Lăng quốc.

Mùa đông năm Cảnh Hưng thứ hai. Mưa tuyết nặng nề trút xuống.

Tiếng chuông thê lương từ nơi hoàng cung vọng ra. Hoàng đế Vũ Văn Thịnh tại vị chưa đầy hai năm đã băng hà, hưởng dương hai mươi ba tuổi, chưa có hoàng nam nối dõi.

Kể từ lúc hoàng đế lâm bạo bệnh, đã không tiếp xúc với bất kỳ ai. Thái y chẩn trị không ra bệnh cụ thể, thành ra trong cung đồn thổi hoàng đế bị trúng độc.

Nhưng tất cả chỉ là tin đồn.

Vũ Văn Thịnh mới lên ngôi không lâu, tham vọng chấn hưng Nam Lăng quốc trở thành cường quốc dẫn đầu ở trung thổ còn dang dở. Hoàng đế cũng có ít phi tử, không có người kế vị. Ngai phượng bỏ trống, chưa lập hậu. Người có địa vị cao nhất ở hậu cung cũng là thanh mai trúc mã của người, được tiên hoàng ban hôn từ nhỏ - Hoắc quý phi Hoắc Tĩnh Dung.

Trong triều một phen nháo loạn. Người có khả năng kế vị nhất hiện tại, chính là Thuận vương Vũ Văn Duệ. Xét theo vai vế thì Vũ Văn Duệ là trưởng nam, Vũ Văn Thịnh chỉ là tam hoàng tử. Tuy nhiên trước đây trong cung có biến, Vũ Văn Duệ đã không trở thành thái tử.

Vũ Văn Duệ cũng có thực tài, trước nay cũng được lòng dân chúng, âm thầm tranh thủ được thế lực của không ít quan lại trong triều.

Vũ Văn Thịnh trúng độc, là loại độc không để lại bất kỳ dấu vết, mà dường như thời gian độc ủ cũng không ngắn, mọi việc chẳng dễ điều tra. Trong triều cũng có phe cánh mượn lời ám chỉ Vũ Văn Duệ, nhưng chẳng có bằng chứng. Chưa kể đến, quan hệ của Vũ Văn Duệ và Vũ Văn Thịnh mặt ngoài rất tốt. Lúc Vũ Văn Thịnh lên ngôi, Vũ Văn Duệ hoàn toàn vui vẻ, không có biểu lộ bất mãn.

Tuy nhiên, những ngày cuối cùng, Vũ Văn Thịnh không khẩn trương tìm mọi cách níu kéo mạng sống, cũng không nghe lời khuyên của hạ thần triệu tập danh y trong thiên hạ. Hắn lặng lẽ ở trong tẩm thất, không gặp bất cứ ai.

Ngày cận kề cái chết, hắn dù yếu nhưng vẫn khá tỉnh táo , sai người mời một vị pháp sư cầu siêu, lo liệu hậu sự....

...o0o...

Lúc thấy cáo thị quốc tang được ban ra, Cổ Tuệ Thanh trong lòng giống như có một bước tường thành sụp đổ, hóa thành một cái vực sâu thẳm hụt hẫng.

Cảm giác này nàng đã bắt đầu trải qua kể từ đêm nàng hạ độc hoàng đế. Mấy ngày sau đó đến giờ, nàng đứng ngồi không yên, Không phải là sợ bị phát giác, mà là cảm giác hối hận. Trước nay nàng từng phụ giúp cha mình ở chiến trường, từng cầm đao liều mình chém giết quân giặc, cảm giác giết người, máu tanh của địch vấy tung lên y phục của mình cũng không sợ hãi như lúc nàng mở to mắt nhìn Vũ Văn Thịnh thản nhiên tao nhã nâng chén rượu bị nàng hạ sẵn Vô Hình độc.

Nàng lợi dụng lòng tin còn sót lại của hắn để giết hắn. Nàng cũng không nỡ, nhưng nàng đã leo lên thuyền cùng Vũ Văn Duệ mất rồi.

Thuận vương Vũ Văn Duệ là vị hôn phu của nàng. Y là người mà lẽ ra sẽ trở thành hoàng đế, không phải Vũ Văn Thịnh. Nhưng chốn hoàng triều đầy rẫy mưu mô phức tạp, mười năm về trước mẫu hậu của y đã bị phế truất rồi bị ban lụa trắng, họ tộc bên ngoại của y cũng bị tước mũ quan, tịch thu gia sản, đày ra biên cương.

Sau đó Vũ Văn Thịnh, một hoàng tử khác cứ từng bước thuận lợi lên làm thái tử. Trước đó người ta chỉ biết đến Vũ Văn Duệ hoàng tử xuất chúng từ nhỏ, thậm chí chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của một hoàng tử tên Vũ Văn Thịnh.

Từ nhỏ, Vũ Văn Thịnh bị bệnh bẩm sinh, thường hay đau ốm, ba tuổi mới biết nói, biết đi. Thời niên thiếu còn là một đứa trẻ tự kỷ, thỉnh thoảng còn bị động kinh, lên cơn co giật.

Thế nhưng thời điểm hắn được phong thái tử, rồi đường đường chính chính cao cao tại thượng lên làm hoàng đế, không ai còn nhìn ra dấu vết của tiểu hoàng tử yếu ớt nhu nhược Vũ Văn Thịnh năm nào. Nhưng đó là một câu chuyện dài cần được kể về sau....

Cổ Tuệ Thanh cũng không ngờ mình trót lọt ám sát Vũ Văn Thịnh đến thế. Vũ Văn Duệ luôn nói nàng phải cẩn thận. Việc này y không ép nàng, chỉ là y muốn nhận lại từ nàng một niềm tin tuyệt đối, muốn nàng thực sự là nữ nhân nắm tay cùng sống cùng chết với y trên một thuyền.

Vũ Văn Thịnh hoàng đế đâu phải kẻ ngốc, không bàn đến quá khứ của hắn ngốc thật hay giả ngốc, chỉ biết tại thời điểm hắn trở thành hoàng đế, hắn đã trở thành kẻ địch không hề dễ lật đổ của Vũ Văn Duệ. Không biết Vũ Văn Thịnh thâm sâu bao nhiêu, nhưng vào lúc Vũ Văn Duệ rơi vào thế bí, mọi cách thức ám sát Vũ Văn Thịnh đều không mấy khả thi.

Vậy mà... Vũ Văn Duệ lại tin rằng người duy nhất có khả năng hạ độc Vũ Văn Thịnh chính là nàng - Cổ Tuệ Thanh.

Cổ Tuệ Thanh cũng không tin vào mình lắm. Nàng là ai? Nàng chỉ là con gái duy nhất của Đô Thống Đại Tướng Quân - Nghĩa hầu gia Cổ Lôi, sư phụ dạy võ công cho Vũ Văn Thịnh. Hắn tin tưởng cha nàng, mà cha nàng cũng hết lòng phò tá hắn. Vũ Văn Thịnh từng có thời gian ăn ở luyện võ tại phủ nhà nàng, theo phụ mẫu nàng ra biên cương.

Nếu như trước đây, nếu không xét địa vị, Vũ Văn Thịnh có thể coi như người trong một nhà. Quan hệ của nàng với hắn cũng khá tốt, nàng thân thiện với hắn bởi phụ thân và mẫu thân đều yêu thích hắn. Phụ thân nàng còn dày công luyện võ cho một hoàng tử có thể chất yếu ớt gần như vô dụng như hắn. Phụ thân nàng sảng khoái vỗ ngực nói, một ngày nào đó Vũ Văn Thịnh sẽ là đồ đệ giỏi nhất của ông. Đó là niềm tin trong lòng ông, không phải là lòng tin của nàng, nhưng nàng không hề phản đối. Ai cũng nên có một niềm tin.

Thế nhưng sau này, quan hệ tương đối thân thiện của Cổ Tuệ Thanh và Vũ Văn Thịnh đã sớm kết thúc. Khi mà hắn không may trở thành lý do khiến cho mẫu thân nàng bỏ mạng. Trong khi cha nàng không hề oán hận nửa lời, vẫn tận tụy với hắn thì Cổ Tuệ Thanh không còn có thể tiếp nhận nổi.

Vũ Văn Thịnh, là tại hắn. Vì hắn, mẫu thân nàng mới chết. Vì tính hiếu thắng, mạo hiểm nhất thời của hắn, mẫu thân nàng phải bỏ mạng. Cái gì mà truy phong hộ quốc công thần, cái gì mà có công cứu giá... tất cả đều vô nghĩa. Cha nàng càng bênh vực Vũ Văn Thịnh hoặc hắn càng tỏ ra áy náy thì nàng càng bất mãn với hắn. Mọi việc sai lầm trên đời, không phải cái gì cũng bù đắp được.

Có lẽ trong lòng Vũ Văn Thịnh cũng mang uẩn khúc này, nên hắn mới chấp nhận mọi yêu sách của nàng. Kể cả khi cha nàng phản đối mối quan hệ của nàng và Vũ Văn Duệ thì Vũ Văn Thịnh vẫn ban hôn.

Lại nhắc đến chuyện nàng và Vũ Văn Duệ. Cha nàng ngày càng gay gắt phản đối. Đến mức nàng phải rời phủ, đến Tịnh Uyển Cư này theo an bài của Vũ Văn Duệ để sống tạm trước hôn lễ.

Nhưng hôn lễ bị dời lại, chỉ vì Vũ Văn Duệ bị người ta ra tay thâm độc. Mà người đó rất có thể là Vũ Văn Thịnh. Không một ai nương tay cho kẻ có ý tạo phản lật đổ mình cả. Giữa họ bề ngoài hòa thuận nhưng sâu trong đó là cả mối huyết thù.

Thực tế lúc đó, Vũ Văn Thịnh đã lấy lại binh phù, quyền chỉ huy đại quân từ cha nàng, Vũ Văn Duệ càng khó có cơ hội phản kháng.

Ám sát Vũ Văn Thịnh, đây là việc đầu tiên, cũng là việc duy nhất Vũ Văn Duệ mở lời nhờ cậy nàng. Mười năm toan tính báo thù, hắn đã leo lên lưng cọp từ lâu, không thể quay đầu. Giờ hắn để cho nàng lựa chọn, đi cùng hắn hoặc rời bỏ hắn. Hắn cũng nhiều lần nói, rời bỏ hắn nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Trong một khoảnh khắc mông lung, trong lúc đầu óc ngập tràn bởi nổi uẩn khúc từ cái chết của mẫu thân, từ sự mâu thuẫn với phụ thân, từ sự thương yêu và đồng cảm với Vũ Văn Duệ, Cổ Tuệ Thanh đã nhận lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro