34.Nguồn gốc đau khổ của Quý Phỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Lục Quý Hàn nhờ bạn giúp tra sự việc của Quý Phỉ cũng đã qua hai tháng rồi,điện thoại cuối cùng cũng vang lên,đối phương đại khái đem tất cả sự tình nói một lượt,rồi chuyển qua cho Lục Quý Hàn một phần văn kiện,khi Lục Quý Hàn nghe được tất cả chỉ cảm thấy đau lòng,đau lòng Quý Phỉ đau khổ,cũng hận bản thân tại sao bây giờ mới biết


Hắn không có đem sự tình nói cho Tổ Thế Danh biết,hắn cảm thấy chuyện này chỉ có thể để Quý Phỉ tự mình nói,hắn phải nghĩ cách để Quý Phỉ tiếp nhận sự thật này,tối hắn tự mình về biệt thự,đến phòng Quý Phỉ kiếm cô nói chuyện : ‟có hứng uống với anh một ly không"


‟Được,anh hai,sao hôm nay anh có hứng như vậy a " ‟Nào,hai anh em chúng ta lâu rồi không cùng nhau nói chuyện qua ngày như vậy"

‟Đúng vậy,cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật,tất cả giống như vẫn đều chân thật như vậy,không nghĩ tới đã qua năm năm rồi,từ khi ba mẹ đi rồi,chúng ta vẫn cứ như vậy mà nói chuyện qua ngày "


Quý Phỉ thấy Lục Quý Hàn ánh mắt nghiêm túc có chút không tự nhiên nói : ‟Anh hai,anh làm sao vậy"


‟Hồi nhỏ em cho dù có việc gì em đều nói với anh,chịu uất ức,cũng sẽ nhất định nói với anh,anh cũng sẽ nhất định giúp em giải quyết,em còn nhớ không"


‟Em đương nhiên nhớ rồi,anh là anh trai tốt nhất trên đời này" ‟Không,anh phải là người anh trai không xứng đáng,Quý Phỉ,có một số chuyện em không nói không phải là anh không biết"


‟Anh hai,anh đang nói gì vậy,tửu lượng của anh sao lại càng ngày càng tệ,mới uống một ly đã bắt đầu nói lời say rồi"


‟Em còn muốn giấu anh bao lâu,em là người thân duy nhất của anh,anh không thể nào trơ mắt nhìn em đau khổ mà không quản được,em tin anh,chuyện này chúng ta nhất định có thể trải qua"


Quý Phỉ không kìm được nước mắt,mặc kệ nó chảy xuống,dựa trên vai Lục Quý Hàn đem tất cả uỷ khuất và ẩn nhẩn đều phát tiết ra hết ‟anh hai,xin lỗi,làm anh lo lắng rồi"


‟Ngốc,anh là anh hai của em,nói xin lỗi là anh mới phải,em xảy ra chuyện vậy mà người làm anh hai như anh tới bây giờ mới biết,còn để em cô đơn một mình sợ hãi nhiều năm như vậy,em yên tâm,anh nhất định sẽ bắt được người đứng sau chuyện này,em có phải vì chuyện này mới không cùng Thế Danh bên nhau hay không"


‟Em cảm thấy bản thân không xứng với hắn" ‟sao lại nghĩ như thế,em tin anh,Thế Danh tuyệt đối không phải người như vậy,tình cảm hắn đối với em là anh tận mắt chứng kiến,có một số chuyện vẫn là bản thân em nên đi nói rõ ràng với hắn,chẳng lẽ em muốn cả đời lỡ mất đi hay sao,đau khổ bây giờ của Thế Danh không thua kém gì anh năm xưa,hắn bây giờ đều dùng công việc để mài mòn bản thân,ở trước mặt người khác giả bộ đang rất vui vẻ,nhưng đã bao lần anh nhìn thấy hắn ở trong phòng làm việc ngồi ngây người ra,em nên nói với hắn sự thật,hắn có quyền lựa chọn của mình,như thế đối với hai người đều tốt không phải sao,nếu như hắn thật là người như vậy,anh cũng chỉ có thể coi như mình đã nhìn nhầm người"


Nghe Lục Quý Hàn nói nhiều như vậy,Quý Phỉ không phải không có đấu tranh,bọn họ bây giờ chỉ là đều đang trốn tránh,cô nghĩ mình nên tìm thời gian để nói rõ ràng với hắn,để hắn tự mình quyết định


Cùng Lục Quý Hàn trò chuyện xong ngày thứ hai Quý Phỉ quyết định hẹn Thế Danh,mới đến nhà hàng bọn họ hẹn đã thấy Thế Danh từ chỗ ngồi hướng cô vẫy tay,Quý Phỉ hít một hơi thật sâu,dũng cảm bước đến chỗ hắn


‟Thế Danh,anh đợi lâu rồi phải không" ‟Không,cũng mới tới chưa được bao lâu"


‟anh/em có chuyện muốn nói với anh/em" hai người đồng thanh nói, ‟vậy anh/em nói trước" lại là đồng thanh nói,hai người cười cười,Quý Phỉ có chút bất an nói : ‟vẫn là anh nó trước" ‟được,ừm..anh có bạn gái rồi"


Quý Phỉ kinh ngạc,nhưng vẫn là cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh,đột nhiên trong lòng rất khó chịu,như muốn rơi ra lệ,cố gắng mỉm cười kìm nén nước mắt ‟vậy,chúc mừng anh,chuyện là khi nào vậy"


‟cũng chưa được bao lâu" kỳ thật Tổ Thế Danh đang lừa gạt cô,hắn biêt nếu như hắn không nói như vậy hắn có thể sẽ không có lý do nào để ở lại,ở bên cạnh cô


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro