Chương 4: Trong sạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tám giờ sáng đến phim trường, Mạc Dao ngủ hơn ba tiếng, đến mười một giờ mới tỉnh dậy.

"Tiểu Huyên, mấy giờ rồi?"

Cô cảm thấy dáng vẻ của bản thân giống như ngủ rất lâu vậy, nhưng Tiểu Huyên chẳng biết như thế nào lại không đánh thức cô.

"Chị Dao Dao, chị tỉnh rồi, eo vẫn đau hả?"

Tiểu Huyên tiến tới bên cạnh cô, cô lắc lắc đầu, tự mình cầm điện thoại xem thời gian, bị con số trên màn hình dọa sợ hết hồn.

–11:23

"Làm sao lại trễ như này rồi?"

Tiểu Huyên vội vàng giải thích: "Anh Giang giúp chị tìm đạo diễn xin chuyển cảnh rồi, buổi chiều chị mới bắt đầu quay, vì vậy em không đánh thức chị dậy."

Mạc Dao ánh mắt mê mang chớp hai cái, hóa ra không phải ảo giác của cô, bản thân thật sự ngủ lâu như thế, khó trách ngủ một giấc tinh thần sảng khoái.

"Chị Dao Dao chị không tức giận chứ?"

Cô vuốt vuốt mái tóc rối loạn do ngủ, nói: "Không có."

Giang Tề cũng cùng đạo diễn nói ổn rồi, coi như cô tỉnh dậy cũng không cần đi tìm đạo diễn mà phải trở lại trạng thái ban đầu, đó không phải nghiêm túc kính nghiệp, mà là ra vẻ.

Nhưng đạo diễn bộ phim này của họ là Hình đạo nổi tiếng nghiêm khắc, ở phim trường nói một là một, chưa từng thấy ông ấy sảng khoái cho ai điều chỉnh phân cảnh như vậy, Giang Tề như nào làm được vậy?

"Giang Tề với đạo diễn nói cái gì?"

"Không biết, nhưng em có chuyện nói với chị."

Tiểu Huyên vài ba câu đem tin vịt của blogger nói cô mang thai cùng scandal của cô và Tạ Mạnh Đồng nói ra, còn có cuộc nói chuyện với Tống tỷ, cuối cùng nói: "Tống tỷ bảo em hỏi suy nghĩ của chị, rồi cho chị ấy câu trả lời."

Mạc Dao vừa nghe vừa đưa tay lấy túi xách qua, lấy ra hộp kẹo cô yêu thích tỉ mỉ mở ra, chờ đến khi Tiểu Huyên nói xong, cô liền cầm lên một viên kẹo sữa.

"Suy nghĩ của chị?" cô nhìn Tiểu Huyên, ung dung thong thả nói: "Không xào."

Thêm một viên sữa vào miệng, hương vị của mùi sữa và mật ong hòa huyện khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều, "Có gì tốt mà xào, công nghiệp đường hóa học có kẹo sữa ngon hơn à."

"Em biết mà." Tiểu Huyên lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu gửi thông tin cho Tống tỷ.

Tống tỷ nhận được câu trả lời, đối với đáp án của Mạc Dao không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, chỉ trả lời mấy chữ: Tôi biết rồi.

Tiểu Huyên đưa điện thoại của mình cho Mạc Dao xem, nói: "Tống tỷ giống như một chút cũng không ngoài dự tính, vậy vì cái gì còn muốn hỏi chị chứ?"

Mạc Dao liếc mắt một cái đáp: "Chị ấy chính là dạng người như vậy."

Mấy năm trước cô dựa vào một bộ phim thanh xuân vườn trường mà nổi lên, cùng nam chính lúc đó trở thành cặp đôi màn ảnh nổi nhất, khi đó cô cảm thấy dù sao cặp đôi màn ảnh cũng không có việc gì, cũng một mực nguyện ý phối hợp tuyên truyền.

Sau đó nam chính nghe nói vì diễn sinh tình chạy đến theo đuổi cô, cô cũng cự tuyệt rồi.

Nhưng cũng không lâu lắm, trên mạng tung ra nam chính cùng một nữ nghệ sĩ khác yêu nhau, cô trong nháy mắt bị cư dân mạng mắng thành tiểu tam, nam chính cùng nữ nghệ sĩ đó không chỉ không giúp cô thanh minh, ngược lại còn dùng từ ngữ ám chỉ bêu xấu cô.

Còn may là sau đó cô tìm họ đối chất ghi âm lại, cộng thêm thông tin chụp màn hình trong điện thoại, cuối cùng mới khiến cho hai người đó nói xin lỗi còn bản thân trong sạch.

Đến hôm nay, nam chính đó trong vòng giải trí đã không còn tìm thấy người này.

Nhưng một lần xào CP khiến Mạc Dao nhận được bài học kinh nghiệm sâu sắc, sau này cũng không xào CP nữa.

Chuyện này Tống tỷ cũng biết rõ ràng, lại vẫn là mỗi lần đều hỏi suy nghĩ của cô, có thể cũng là cảm thấy một thời gian dài vạn nhất đâu cô đổi ý rồi.

Mạc Dao thầm nghĩ đây là uổng công vô ích, cô tuyệt đối sẽ không thay đổi suy nghĩ chủ động xào CP!

"Ừm, thật ra Tống Tỷ như vậy vẫn rất tốt rồi, ít nhất sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến của nghệ sĩ, bất kể làm gì đều chu đáo như thế đó." Tiểu Huyên cảm khái.

"Chu đáo chỗ nào thế?" Mạc Dao lên án nói, "Đồ ăn vặt của chị tới bây giờ không hề nguyên vẹn đến tay."

Tiểu Huyên lúc này mới chú ý đến cô một mực ôm hộp kẹo ăn, mấy cái vỏ kẹo trên bàn trà nhỏ ít nhất có bảy tám cái, lại nhìn bên trong hộp kẹo, mấy cái ô vuông tràn đầy đều là kẹo sữa, căn bản không có cái gì trang sức dư thừa.

"Chị Dao Dao! Nói không nhiều đâu..."

Tiểu Huyên ai oán nhìn cô, "Hơn nữa hiện tại còn chưa quay phim, chị liền ăn nhiều như vậy..."

"Khụ—"

Mạc Dao phủi phủi tay, đậy nắp lại, vội vàng đem hộp kẹo để lại trong túi, sợ chậm một bước sẽ bị Tiểu Huyên đoạt đi.

"Là do đến buổi trưa rồi, chị có chút đói nên mới ăn." cô phát huy kỹ năng diễn xuất của bản thân, vô cùng chân thành nói.

"Vậy em đi lấy bữa trưa, chị không thể ăn nữa đâu đó." Tiểu Huyên nhìn nhìn điện thoại, cũng không sai lệch lắm thời gian ăn trưa của đoàn phim.

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi chờ Tiểu Huyên ra khỏi cửa, cô lặng lẽ đem viên kẹo sữa vừa mới giấu sau lưng lấy ra.

Cô liền ăn viên kẹo cuối cùng.

"Răng rắc" tiếng cửa mở ra, kẹo sữa trong tay cô không kịp giấu nên bị nhìn thấy rõ ràng.

"Chị Dao Dao, chị lại lén ăn!"

Mạc Dao lại không nghĩ đến Tiểu Huyên sẽ trở lại nhanh như vậy, nắm chặt lòng bàn tay, cười ngượng ngùng: "Em không phải đi lấy bữa trưa rồi à?"

Tiểu Huyên "ừm" một tiếng, còn giải thích: "Trưa nay anh Giang mời khách, chúng ta không cần ăn cơm hộp, Hạo Hạo nói anh Giang cố ý gọi mấy món xào, chờ một hồi đem đến ăn cùng chúng ta. Anh Giang còn đang thay quần áo, em về trước nói với chị."

Vừa nói xong, Giang Tề cùng Đặng Hạo Hạo mang thức ăn từ phòng nghỉ cách vách qua.

Giang Tề vào cửa không chút dấu vết quan sát Mạc Dao, sắc mặt của cô đã tốt hơn lúc sáng, nhưng trong thần sắc tựa hồ như có vài tia chột dạ, là đối với Tiểu Huyên.

"Làm sao vậy?"

Tiểu Huyên không nhịn được nói: "Chị Dao Dao lén ăn kẹo sữa bị em phát hiện."

Lúc này lại thấy nét mặt Mạc Dao, Giang Tề không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Đặng Hạo Hạo cũng một mặt biểu lộ không nhịn được cười.

Tiểu Huyên đưa tay ra hướng Mạc Dao nói: "Đưa em đi, chị Dao Dao."

Mạc Dao khẽ thở dài, thập phần miễn cưỡng đưa kẹo sữa cho Tiểu Huyên.

Tiểu Huyên quay đầu trong lòng động một cái, đưa kẹo sữa cho Giang Tề trước mặt Mạc Dao, hỏi: "Anh Giang, anh ăn không?"

Mạc Dao nhìn Giang Tề, hi vọng anh nói không.

Giang Tề lại gật đầu nhận lấy.

Ăn xong nói: "Ăn ngon lắm."

Tiểu Huyên nói tiếp: "Nếu ăn ngon, trong túi chị Dao Dao vần còn."

Ánh mắt của Mạc Dao nhất thời ác liệt.

Giang Tề cười nói: "Không cần đâu."

Mạc Dao thả lỏng một chút, trợn cặp mắt hoa đào xinh đẹp nhìn Tiểu Huyên một cái.

Vòng một vòng lớn, Tiểu Huyên rốt cuộc nói: "Chị Dao Dao, lần sau đừng có ăn nhiều như vậy lần nữa, nếu không em chỉ có thể mang đồ ăn vặt của chị chia cho người khác."

Mạc Dao bất đắc dĩ, "Biết rồi."

Đặng Hạo Hạo bày thức ăn ở trên bàn, sáu món một canh, đủ cho bốn người họ ăn.

Quan trọng là, mỗi một món ăn đều là nấu nướng công phu, sắc hương vị đều có đủ, so với thức ăn bình thường của đoàn phim thì ngon hơn nhiều.

Sườn chiên giòn, thịt cua hấp đậu phụ, gà cung bảo, cá Hồ Tây sốt giấm, cà tím xào, củ sen nhồi cơm nếp, cuối cùng một món canh là canh măng vịt.

Nhìn sự phối hợp màu sắc, chua cay mặn ngọt tươi, mỗi một vị đều đầy đủ, tuyệt đối là không thể có nhiều bữa ăn như này.

Mạc Dao không nhìn được len lén nhìn Giang Tề.

Đây là anh gọi à? Giống như toàn là món mình thích ăn.

Nhớ lại, tựa hồ như mỗi lần cùng Giang Tề ăn cơm cô đều có thể ăn rất ngon, nhưng cô trước giờ không nghĩ là nguyên nhân gì, liền xem như rất hợp khẩu vị cũng cảm thấy đều là trùng hợp, nhưng đâu có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Sự thật là do Giang Tề hiểu cô lại nguyện ý đối tốt với cô mà thôi.

Cô vừa ăn ngon, vừa có chút thất thần.

Giang Tề ngồi đối diện luôn chú ý đến cô, thấy vậy hỏi: "Em phải hay không lo lắng tin đồn sáng nay?"

"A?" Mạc Dao ngẩng đầu mặt đầy mờ mịt.

"Có cần tôi giúp em một chút không?"

Cô theo bản năng hỏi: "Giúp thế nào?"

Chỉ thấy Giang Tề giơ điện thoại lên đưa thẳng vào cô "răng rắc" một tiếng—

Tiếp theo hắn lấy điện thoại nhấn mấy cái, hình như là đăng Weibo.

Điện thoại của Mạc Dao đặt ở trên bàn sáng lên, nhắc nhở cô chú ý đặc biệt @Giang Tề đăng Weibo.

Cô mang theo mấy phần tò mò nhấn vào xem.

Giang Tề V: Trách tôi không nên cho em ăn quá nhiều, nhưng tôi đảm bảo em không hề có bụng nhỏ. [Ảnh]

Phối hợp là tấm ảnh hắn vừa mới chụp, Mạc Dao cắn một miếng xương sườn trợn tròn đôi mắt nhìn về phía trước, biểu tình ngốc manh.

Bất quá đây là trong mắt người khác, bản thân Mạc Dao nhìn bức ảnh này chỉ cảm thấy vừa đần vừa xuẩn.

"Giang Tề!" cô thở hổn hển nói, "Anh có biết hay không son tôi bôi đã ăn chỉ còn một nửa!"

"Có à?" Giang Tề cẩn thận nhìn nhìn cô, "Em vẫn đẹp như bình thường, tôi không có chú ý."

"..." Nể tình anh khen tôi xinh đẹp.

Mạc Dao đặt điện thoại xuống, lại cũng không nghĩ gì vấn đề của Giang Tề tốt hay không, cô chỉ muốn biết sau khi Giang Tề chụp ảnh cô như vậy hướng gió dư luận trên mạng sẽ như thế nào, nếu là nói vô dụng—

Cô liền đem ảnh trước kia Giang Tề mặc đồ nữ diễn xuất ở trường đại học phát ra ngoài!

Nhiệt độ lên men của một cái Weibo không lên nhanh như vậy, ít nhất phải qua một giờ đồng hồ xem lại mới có thể nhìn thấy.

Mấy người ăn cơm xong, thu dọn xong rác, Tiểu Huyên cũng không sai biệt lắm nhận được tin tức.

"Tống tỷ nói họ đã bắt đầu quan hệ công chúng rồi, cảm ơn anh Giang giúp đỡ."

Giang Tề đáp: "Không cần cảm ơn."

Mạc Dao có chút thất vọng, xem ra là có tác dụng rồi, xem ra bức ảnh nữ trang của Giang Tề không thể phát ra ngoài rồi.

Ăn xong cơm trưa, Giang Tề cũng không đi nghỉ ngơi, mà chỉ nói: "Mạc Dao em điều diễn một xíu, chiều nay thời gian tương đối eo hẹp, cố gắng quay nhiều một chút, nếu không sáng ngày mốt lại phải tăng ca, tôi cùng em khớp thoại." nói rồi cầm lên kịch bản.

"À, được!" nói đến đóng phim, Mạc Dao cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hai người chuyên tâm khớp thoại.

Đại khái đúng nửa giờ, Mạc Dao không sai biệt lắm cần đi hóa trang trước.

Cô buông kịch bản xuống, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh nói như thế nào với Hình đạo, ông ấy làm sao đáp ứng anh điều chỉnh cảnh quay?"

"Không có gì, thì là đáp ứng ông ấy tuyên truyền nhiều chút cho bộ phim này của chúng ta." Giang Tề hời hợt nói một câu.

Mạc Dao cảm thấy không hẳn đơn giản như vậy, nhưng cũng không nghĩ ra lý do khác, chỉ có thể xem như tâm tình của Hình đạo hôm nay khả năng tương đối tốt.

Buổi chiều cảnh quay của cô quả nhiên vừa nhiều vừa dày, còn may là sau khi cô nghỉ ngơi một buổi sáng thì tinh lực dồi dào, lại có kẹo sữa kéo mệnh, miễn cưỡng hoàn thành các cảnh quay dự tính.

Nhưng đến khi kết thúc công việc cũng đã mười giờ rồi, cô tháo trang sức, thay quần áo lại tốn một chút thời gian, thực sự lên xe về khách sạn cũng đã là mười giờ rưỡi.

Giang Tề kết thúc công việc sớm hơn cô nửa giờ, nói ở trên xe chờ cô.

Mạc Dao vừa lên xe, lại thấy Giang Tề tựa vào ghế ngồi ngủ.

Đặng Hạo Hạo nhỏ tiếng nói: "Chị Dao Dao, anh Giang hôm nay có chút mệt."

Mạc Dao gật gật đầu, thả nhẹ động tác ngồi lên xe.

Trong lòng nghĩ, Giang Tề tối qua chắc cũng chưa nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại quay phim cả ngày, buổi trưa thời gian nghỉ trưa cũng không nhiều còn cùng cô đối diễn, khó trách lại mệt như vậy.

Mà cô, bởi vì có Giang Tề, giống như rất may mắn.

Thẳng đến sau khi trở về phòng khách sạn, Mạc Dao mới nhớ đến hỏi Tiểu Huyên tin vịt tiếp đó trên mạng.

Tiểu Huyên thu thập ga giường và chăn đơn trong máy giặt sáng nay chưa lấy ra, nói: "Dĩ nhiên đã làm sáng tỏ rồi! Anh Giang đăng tin kia trên Weibo, Tống tỷ lại cho người đăng mấy tấm hình gần đây của chị, tin vịt nhanh chóng chưa phá tự vỡ rồi!"

"Chị Dao Dao, chị nói mấy blogger đó tung tin gì không tung lại tung tin chị mang thai, chị làm sao có thể mang thai chứ?!"

Mạc Dao trong lòng âm thầm gật đầu, chính là, cô thế nào có thể mang thai, cô trong sạch—

Chờ chút, cô hình như không trong sạch rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro