Ngọt ngào mang tên anh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Ngày đen đủi.

- Hôm nay anh sang đưa em đi làm được không?

- Sao vậy?

Căn phòng yên tĩnh quá, chỉ hơi mát từ điều hòa tỏa ra nhè nhẹ, khiến giọng ngái ngủ bên kia thêm nặng nề. Thanh nhìn sang kim đồng hồ mới ngấp nghé bốn giờ sáng. Đúng thật, lúc này đã khi nào Phong thức dậy đâu, anh làm việc về đêm và ngủ khi trời sáng mà. Hồi lưỡng lự qua đi, dù không muốn nhưng cô vẫn thành thật:

- Em cứ cảm giác không yên tâm lắm.

- Em bắt đầu có cảm giác kiểu tùy hứng thế từ khi nào vậy?

Thanh ngập ngừng rồi cũng thỏa hiệp như bao lần:

- Thôi, em tự đi vậy.

Kết thúc cuộc nói chuyện chóng vánh không mấy vui vẻ. Thanh mở tủ, với tay lấy chiếc áo thun trắng và quần Jeans đen đơn giản. Đứng trước tấm gương sáng loáng, cô thoa lớp son rồi đeo chiếc kính đen to, che cả nửa khuôn mặt. Bịt khẩu trang, ra khỏi nhà, xuống tầng hầm chung cư, chạy chiếc Vespa ra ngoài.

Năm giờ, trời chưa sáng rõ và đèn đường chưa tắt. Đang sớm nhưng dòng người đã hối hả, có điều Thanh vẫn cảm nhận được ai đó theo sau mình. Dừng đèn đỏ, Thanh đứng sát vào lề đường, vừa chỉnh gương chiếu hậu vừa bấm gọi điện thoại:

- Chị Thanh?

Chẳng để ý giọng ngái ngủ hoài nghi, Thanh đảo mắt nhìn vào gương thêm lần nữa như để chắc chắn rồi mới tiếp:

- Hình như có người theo tôi. Hai chiếc Sh.

Giọng điệu bên kia đã tỉnh táo hẳn, cậu trai trẻ nghiêm túc hỏi:

- Trên đường có công an không chị?

- Tôi chả thấy ai, ngày thường hở tí là gặp, giờ cần thì bói không ra.

- Hôm nay chị sang bên nhà sách à?

- Ừm, cậu có nghĩ là mấy tác giả ấy không? Thôi đèn xanh, tôi đi đã nhá.

- Tìm cách mà cắt đuôi đi chị.

Thanh ậm ừ rồi cúp máy. Nói thì dễ đấy nhưng cô có phải tay lái lụa đâu mà muốn là cắt đuôi ngay được. Hơn nữa, may ra cũng chỉ tự mình dọa mình, nên Thanh cố trấn định, hít vào một hơi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Tới nhà sách, Thanh để xe ngay ngắn rồi cầm túi dợm bước định vào trong. Nhưng rõ là hai chiếc Sh kia đang nghênh ngang tiến dần về phía mình rất khiêu khích. Thanh hơi bước lùi lại, cô định chạy đi từ cửa sau nhà xe. Nhưng đối phương cũng bố trí kĩ, trước sau gì đề chặn cứng. Cô chỉ đành hạ giọng đàm phán:

- Được rồi, các anh là ai? Ở đây có camera, nếu cần nói chuyện chúng ta sang quán đối diện đi. Tôi mời mọi người ăn sáng.

Cô gái trẻ nhìn theo hướng tay Thanh chỉ chiếc camera ở góc nhà xe, lại nhìn sang quán bún đối diện, rất không hài lòng, gật đầu đồng ý. Thầm thở phào, Thanh nghĩ bụng, camera mới hỏng, may mà họ không biết. Giữ thái độ bình tĩnh, Thanh dẫn đầu đoàn người sang bên kia đường, vừa vào quán đã nháy mắt với bà chủ ra hiệu. Nhưng hẳn nhiên bà ấy chỉ cười, vồn vã hỏi:

- Đông bạn thế, vẫn ăn như cũ hả?

Đành gật đầu, Thanh chọn bàn ở giữa căn phòng. Khi đối diện nhau rồi, cô gái trẻ mới hếch mặt hỏi Thanh:

- Chị biết vì sao tôi tìm chị không?

Tuy còn đang đánh giá đối phương, nhưng vờ tỏ vẻ ngơ ngác, Thanh hỏi lại:

- Không liên quan đến đàn ông đấy chứ, tôi có quen một anh mấy năm rồi, mà rõ ràng em không phải gu của anh ấy.

Câu nói không quá buồn cười, nhưng giọng điệu nghiêm túc của Thanh bỗng trở nên hài hước. Cô gái trẻ bầm mặt nhìn Thanh làm bộ làm tịch. Có anh chàng lạ mặt nào đó ngồi trong góc phòng phì cười, thành công thu hút cả hai cô gái căng thẳng. Thấy cô gái trẻ hung hăng lừ mắt, anh ta liền biết điều, lại cắm đầu vào tô bún chả không nói thêm lời nào. Sau đó cô ta lườm Thanh, đanh giọng tiếp:

- Lí do gì mười mấy truyện tôi gửi, không được một bộ nào xuất bản?

- À, là vấn đề xuất bản ư?

- Chị đừng có vờ vịt.

Đã hiểu chuyện nên Thanh có vẻ thả lỏng hơn, giọng nói giống như đang bàn công việc với đối tác:

- Cô bé, một ngày chúng tôi nhận biết bao bản thảo, chắc chắn không thể duyệt hết. Hơn nữa, đọc truyện cần có thời gian để cảm nhận, phân tích thì mới biết chọn được hay không chứ. Có phải em hơi gấp gáp rồi không?

- Gấp gáp? Tôi gửi cho chị đã bốn năm liền. Không chọn chị cũng không phản hồi. Hay chị không hề để mắt tới những tác giả trẻ như chúng tôi.

Nghiêm giọng hơn, Thanh có vẻ bất bình:

- Cô bé, em đang xúc phạm phẩm chất nghề nghiệp của tôi đấy à? Em là tác giả nào?

- Phương Thần.

- Phương Thần?

- Phải.

Hơi nhíu mày như để suy tính gì đó, rồi Thanh ngồi thẳng người, dùng thái độ rất chân thành nói:

- Trước hết, nếu em nói bên chị không hồi âm một lần nào. Vậy là sơ suất của chị. Xin lỗi em và chị sẽ khắc phục tình trạng đó. Nhưng...

Ngập ngừng quan sát Phương Thần thêm lúc, Thanh mới miễn cưỡng hỏi:

- Em hâm mộ Chiến Thần phải không? Nếu không nhầm, hẳn là em đã đọc truyện của Chiến Thần sau đó mới bị kích thích, dẫn đến cắm đầu vào viết truyện.

Cô gái đối diện bày ra gương mặt ngạc nhiên, ngơ ngác:

- Sao chị biết?

- Vì thực ra, lời lẽ và cách hành văn của em khá giống Chiến Thần, nếu không nói là đạo văn.

Đối diện với sự thản nhiên nhẹ nhàng của Thanh, là ánh mắt không tin nổi của Phương Thần. Cô ta run rẩy như đang phải kiềm chế đến cực hạn, lắp bắp:

- Chị... nói gì?

- Em có dám trả lời là không hề copy chút nào từ phong cách của Chiến Thần không? Chị còn khẳng định có những đoạn miêu tả tâm trạng nhân vật, em chỉ thêm chữ vào hoặc bớt chữ đi mà thôi.

Trước lời lẽ thẳng thắn và mạnh bạo, Phương Thần bức xúc xô ghế đứng thẳng người dậy, mắt long lên nhìn vào khuôn mặt điềm nhiên của Thanh. Nhưng không chút nao núng hay dao động, Thanh cúi đầu nhấp ngụm trà đá rồi lại ngẩng lên:

- Hôm nay em đã tìm đến tận đây, chị cũng không thể không nói. Cốt truyện có sáng tạo, nhưng chúng tôi đồng loạt cho rằng, đạo văn là hành động không thể tiếp tay.

- Chị... chị nói linh tinh.

Nói xong, cô gái trẻ mạnh bạo hất tạt cả ly trà đá mát lạnh vào mặt Thanh. Khi những viên đá hình trụ đột ngột đập vào mặt đau rát, trong đầu Thanh chỉ nghĩ: "May thật, hôm nay không make up". Cô lấy tay vuốt mặt rồi tựa lưng vào ghế hướng đối phương hỏi:

- Em bao nhiêu tuổi?

- Hai mốt.

Không để bụng điệu bộ ngang tàn và cách nói cụt lủn với người hơn tuổi của Phương Thần, Thanh từ tốn tiếp:

- Tốt, tuổi này là đủ để chịu trách nhiệm trước pháp luật với những hành vi mà mình đã làm. Quên nói với em ở đây cũng có camera, thậm chí còn có người làm chứng hành vi này của em.

- Chị nghĩ hôm nay tôi kéo người tới đây lại còn biết sợ à?

Cô gái trẻ vẫn vênh mặt lên, khoanh hai tay trước ngực ra oai. Ngược lại, Thanh chỉ giữ thái độ im lặng lắng nghe:

- Nói cho chị biết tôi không đạo văn của ai cả. Không bao giờ.

Thanh lắc đầu nhìn thẳng vào cô gái trẻ. Không bỏ cuộc, kiên trì muốn đối phương hiểu ra vấn đề chính mình:

- Mười mấy bộ truyện của em, dù không đạo của Chiến Thần, thì cũng tự đạo lại những đoạn của bản thân mà em cho là hay. Có thể em không nhận ra nhưng người ngoài chỉ đọc một lần liền phát hiện được.

- Chị im ngay cho tôi.

Nói rồi Phương Thần định lao sang phía Thanh thì cô đã nhanh nhẹn đứng dậy, lùi lại mấy bước. Phương Thần bỗng gào lên:

- Nói cho chị biết tôi là học sinh chuyên văn, đi học bao nhiêu năm điểm văn của tôi chưa khi nào dưới tám, sao phải đạo văn.

- Chị chẳng phải học sinh giỏi văn, mười mấy năm đi học điểm văn cao nhất cũng chỉ có sáu. Nhưng điều đó không ảnh hưởng quá nhiều tới việc lựa chọn bản thảo. Thực ra, em có thể gửi truyện của mình cho nhà xuất bản khác, không cần vì Chiến Thần là độc quyền bên chị, mà phải kiên nhẫn đi theo con đường của anh ta. Mặt khác, có thể em đạo văn mà chính bản thân không nhận ra. Và không loại trừ khả năng, khi gửi cho nơi khác, tác phẩm của em sẽ được lựa chọn. Bởi bản thảo của em, không phù hợp với tiêu chí bên chị.

Phương Thần càng lúc càng mất kiểm soát hét lên to hơn:

- Chị nói láo, các người đứng đấy làm gì còn không mau cho chị ta một trận, tôi thật không nghe nổi chị ta nói nữa rồi.

Mấy người đàn ông phân vân không biết nên làm gì. Dù sao giữa 'thanh thiên bạch nhật' vô lý gây sự với một cô gái, cũng chẳng gọi là vẻ vang.

Bỗng nhiên anh chàng lạ mặt ngồi trong góc đứng lên, lấy tờ giấy lau miệng rồi tiến về phía Thanh, thảnh nhiên vòng tay ôm lấy eo cô:

- Cả đêm qua anh phải đi bắt hết đám côn đồ ở phía Long Biên, tưởng em hẹn anh đi ăn ngon, ai ngờ lại tạo công việc thế này. Thôi đành vậy, anh cũng hẹn mấy anh bạn cùng đội làm nhiệm vụ gần đây. Mình ngồi chơi một chút, các anh ấy chắc cũng sắp tới đấy. Đánh đấm cả đêm anh hơi mỏi người rồi.

Sau đó anh ta vươn vai như để minh chứng cho cái sự "mệt mỏi" vừa nói. Sáng sớm mùa hè chưa tính là quá nóng, trong quán chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù. Anh chàng đó mang chút lơ đãng nhìn Thanh, rồi tỉnh bơ hướng về phía mấy gã bặm trợn:

- Xin chào, làm quen trước nhé, tôi là đội trưởng đội tuần tra số tám công an thành phố. Rất vui được gặp các anh.

Mấy gã kia nghe vậy, liền đánh mắt nhìn nhau chưa biết tính sao thì tiếng chuông điện thoại đã reo lên. Lại trúng bài gì mà có câu "chúng tôi là người chiến sĩ công an...", anh ta cười và nghe điện rất thoải mái:

- Ờ, bọn ấy đêm qua gô cổ hết rồi, thẩm vấn bốn tiếng nện cho vài trận mới chịu khai. Quán cũ, đến nhanh nhé, bạn gái tôi còn có mấy người bạn cần gặp các ông. Mang đủ đồ nghề nhé... ờ ờ yên tâm, chỉ có năm người mà thôi. Ô kê ô kê.

Sau khi tắt máy, anh ta tiếp tục độc thoại:

- Nào chúng ta ngồi nói chuyện chút đợi bạn tôi nhé!

Mấy tên đàn ông trọc đầu đầy hình xăm có vẻ "hổ báo" nhưng thấy anh chàng cảnh sát này tự tin vậy. Chỉ đành kéo cô gái trẻ "không bình thường" kia tiến ra cửa chính. Vừa bị kéo đi cô ta còn vừa la hét:

- Lũ nhát gan, tôi về nói lại với anh trai tôi đuổi cổ hết các người. Chị nhớ lấy, còn dám nói tôi đạo văn tôi tìm đến tận nơi đốt sạch nhà chị.

Dù không còn thấy người nhưng tiếng Phương Thần vẫn lanh lảnh, Thanh chỉ thoát khỏi sự ngơ ngẩn khi nghe được giọng anh chàng bên cạnh:

- Với những người đang kích động, cô không nên chọc giận người ta hơn. Trước hết phải biết bảo vệ mình đã, sau đó từ từ giải quyết.

Quan sát khuôn mặt nam tính lầm lì, Thanh lại nhíu mày nhìn anh ta tỉ mỉ lau những ngón tay cứng cáp. Anh chàng kia càng chẳng ngó ngàng gì tới đối phương, lau tay xong liền đi về phía bàn mình ngồi lúc trước. Đặt tờ năm mươi ngàn xuống rồi thong dong đi khỏi quán. Thanh lầm bầm nhìn theo bóng dáng cao lớn:

- Xăm trổ đầy tay, lừa đảo thì có chứ công an cái nỗi gì.

Khi còn lại một mình, cô cười xin lỗi vì đã làm phiền chủ quán. Lấy khăn giấy lau nước đang chảy tong tong từ tóc xuống mặt. Cũng chẳng nuốt nổi miếng bún nào, trả tiền rồi sang nhà sách. Xem xét tình hình xong mới lê thân mệt rã rời quay về văn phòng, Nhưng tới cổng, đã thấy Phong đang đợi. Đúng là một ngày không suôn sẻ. Nhìn lại dáng vẻ mình chật vật, Thanh cười tự giễu đi gần tới phía anh, điềm nhiên hỏi:

- Anh đến lâu chưa?

- Anh nghe Tùng nói có người theo em.

- Ừm.

Phong liếc mắt từ trên xuống dưới dáng vẻ nhếch nhác của Thanh, nhíu mày:

- Sao đầu tóc lại ướt thế kia?

Đưa tay vuốt chút tóc còn ẩm đang vướng víu trước trán. Thanh hơi thẳng lưng, nhìn trực diện vào Phong:

- Nóng quá toát mồ hôi thôi. Anh này, em định sau khi nhờ anh đưa đi làm mới nói cùng anh, nhưng hiện tại em nghĩ nên nói luôn thì hơn. Anh... đi Đà Lạt đi, tìm câu trả lời cho mình rồi về cho em câu trả lời. Nhé! Em nghĩ năm năm anh đã trừng phạt em đủ rồi, đến lúc để anh thoát khỏi sự tức giận, tìm hạnh phúc cho mình rồi đấy.

Ngỡ ngàng bởi sự quyết tâm và lạnh lùng đột ngột xuất hiện trong mắt Thanh, Phong bỗng bối rối chưa kịp định hình:

- Em...

Chỉ nói đến đó Thanh đã xoay người rảo bước đi lên bậc thang, Phong nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn hiên ngang ấy nén tiếng thở dài. Anh đã tổn thương cô đến mức nào cơ chứ? Đời người được mấy lần năm năm, vậy mà năm năm thanh xuân đẹp nhất của tuổi trẻ, cô ấy vẫn yên lặng bên cạnh anh không một câu oán thán.

*

Thanh dựa người vào tường, từ trên cầu thang nhìn qua cửa kính thấy Phong đội mũ bảo hiểm phóng vụt chiếc mô tô đi. Sẽ riêng Thanh hiểu bản thân đang phải gắng gượng nhường nào. Tối đó vuốt tóc cô anh đã nói gì? "Mấy năm qua địa vị của em nhờ anh mà thay đổi. Như vậy còn tình gì là thiệt thòi nữa?"

Đúng vậy nhỉ, cô là tiểu thư lại chẳng phải tiểu thư. Vốn dĩ chỉ là ngôi sao chổi quét sạch may mắn của cả gia đình. Nhờ bên cạnh Phong, nên được ba mẹ chiều chuộng, anh trai tỏ ra thân thiết, em gái thì vừa ghen tức vừa nịnh nọt. Năm năm giả tạo cứ vậy trôi qua, bỗng ầm ầm dội lại tâm trí Thanh chỉ bởi một câu nói vu vơ trong men rượu.

Thanh cười nhạt đứng thẳng trong ánh nắng gay gắt của ngày hè chiếu qua tấm kính, chẳng chút nhức nhối hay đau rát. Đáng lẽ, ngay từ đầu cô đừng tranh thủ, không nên vì rung động của bản thân, mà thèm khát thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro