Ngọt ngào mang tên anh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: "Mỗi người đều cố chấp với mong muốn riêng của mình"

Hình ảnh đứa con gái thất thần, đang lê từng bước chân vô định trên đường Nguyễn Du thơ mộng chợt xuất hiện ngay trước mắt Thanh. Cô nhớ về ngày đó, khoảnh khắc tận mắt bắt gặp ba mình lang chạ với bạn thân của mẹ. Thanh đã ngồi sụp xuống gốc cây bên đường, chán nản vứt chiếc ba lô nặng trịch của một học sinh phổ thông trên vai ra xa, sau đó gục mặt xuống mà khóc ầm ĩ. Bởi cô đang phải chấp nhận, rằng bản thân tồn tại rất mờ nhạt và vô ích. Không có quyền tức giận hay chất vấn, cô là đứa con như thế.

Chẳng biết qua bao lâu, đến khi ngẩng nhìn lên thì thấy chiếc ba lô trắng dính đầy đất bụi của mình, được treo trên chiếc mô tô đen bóng bẩy. Phong vừa cười vừa nói:

"Không ngờ nhỏ người mà sức lực của em kinh khủng vậy đấy, có thể khóc ra cái dạng này cũng không vừa đâu nhá."

Dường như đã khóc đủ, Thanh đỏ mặt hít hít mũi lườm Phong:

"Kệ em, liên quan gì đến anh, sao anh ở đây?"

"Tình cờ ngang qua nhìn thấy có cô bé khóc lóc ầm ĩ. Tò mò dừng lại xem hóa ra là em."

Phụng phịu đúng chất cô bé ngang ngược, lúc này Thanh chỉ muốn tìm ai đó để trút giận:

"Em thì sao, không được khóc à?"

Phong cười cười dung túng sự trẻ con đó, giọng hòa nhã:

"Anh đâu nói thế, chỉ là thấy trời sắp mưa em có muốn ngồi sau anh cho nhanh về nhà không?"

Không chút suy nghĩ, Thanh nhanh chóng trả lời:

"Em không muốn về nhà."

Lại cười, Phong đề nghị:

"Vậy tới nhà anh đi, hôm nay anh mở tiệc, Dương cũng ở bên ấy rồi."

"Em mặc thế này... có ổn không?"

"Không có gì không ổn cả, anh nghĩ Dương nó còn mặc thảm hơn em ấy chứ."

Nghĩ đến bộ dạng Dương mặc chiếc quần sooc hoa mà Thanh bật cười, sụt sịt nhận lấy ba lô và chiếc mũ bảo hiểm, ngồi sau lưng Phong ôm anh thật chặt. Tới nơi quả thực thấy Dương đã ở đó, và đúng là cô ấy đang mặc chiếc quần sooc hoa hòe hoa sói như trong tưởng tượng, thì Thanh liền lăn ra ôm bụng cười:

"Sao tự nhiên mày lại có kiểu thời trang này thế? Đi tiệc cũng không tha."

Chẳng hiền lành gì, Dương trừng mắt lên với dáng vẻ ghê gớm đe dọa:

"Im ngay, dạo này dì Hằng đang tập thiết kế nên tao phải làm người mẫu, không hết cười tao nói dì may cho mày một cái."

Chẳng dám chọc vào đại tiểu thư, Thanh chấn chỉnh lại thái độ và nhanh chóng thỏa hiệp:

" Được rồi được rồi, tao xin lỗi mà."

" Sao lại đi cùng Phong."

"Anh ấy nhặt được tao trên đường."

"Để tao gọi Sương, đằng nào hai đứa cũng ở đây rồi gọi nó cho đủ bộ."

"Ờ, tao đi lấy ly nước."

Khi ra gần phía hồ bơi lấy nước Thanh lại gặp ngay đám bạn gái của Phong. Mấy cô gái trang điểm lòe loẹt thấy Thanh được Phong đưa tới. Nghiên cứu từ trên xuống dưới dáng vẻ lôi thôi lếch thếch mắt sưng húp của Thanh thì nhíu mày bàn tán:

"Xem xem, rõ ràng chỉ là con nít ranh. Nghĩ làm sao mà trèo lên xe của Phong được vậy."

Không muốn rước chuyện linh tinh vào người, Thanh yên lặng đi thẳng, nhưng có những việc càng tránh thì càng vướng. Bà chị ăn mặc hở hang chắn trước Thanh, vênh mặt mạnh mẽ đẩy vai cô hỏi:

"Nói, lại có ý đồ với Phong, muốn câu trai giàu hả?"

Duy trì "phong cách" tỉnh bơ chẳng chút sợ hãi, Thanh híp mắt hỏi:

"Đó là ý chị phải không?"

"Mày nói gì?"

Như không tin nổi "đồ ranh con" có thể ngang ngược cỡ đó, mắt chị gái kia đã long lên đầy tức giận. Chẳng chút nao núng, Thanh thành thật bồi thêm mấy câu:

"Đây chính là trạng thái bụng ta suy ra bụng người, chị nhìn ai cũng thấy giống mình. Không phải sao?"

"Mày..."

Thanh giơ tay cứng rắn đỡ lấy cánh tay đang muốn tát xuống khuôn mặt mình của đối phương, cô nói tiếp:

"Hiện tại tôi chưa muốn, nhưng chính chị đang gợi hứng thú cho tôi đấy."

Nói xong Thanh hất cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh ấy ra, xoay người bước đi không chút đề phòng. Nhưng thế sự vốn chẳng thể lường trước, chị ta bỗng nổi điên, từ phía sau chạy tới vừa ẩn Thanh xuống hồ bơi vừa to giọng mắng: "Con khốn".

Một tiếng "tùm" ầm ĩ thu hút sự chú ý của mọi người, Dương bủn rủn chạy tới, tái mặt nhìn Phong cầu cứu:

"Thanh sợ nước không biết bơi, anh mau xuống cứu nó lên đi."

"Em bơi được mà."

"Chân tay em sắp rời hết cả ra rồi làm sao kéo nó lên được, mau lên không có án mạng bây giờ."

Sau đó Dương đẩy thẳng Phong về phía mặt hồ đã kịp êm ả kia. Lặn xuống làn nước trong veo, Phong thấy Thanh mềm nhũn đang chìm dần dưới lòng hồ. Anh bơi lại, ôm trọn thân hình mảnh mai vào vòng tay và đưa Thanh lên trên. Lại tự thấy tình hình nguy cấp nên hô hấp nhân tạo và vác Thanh lên vai sốc vài cái để tống hết nước ra ngoài. Lúc nghe thấy tiếng ho yếu ớt của Thanh vang lên, Dương mới ngồi phịch xuống đất hoàn hồn thở phào. Rồi cô ấy bỗng thần tốc đứng lên, một cước đá thẳng bà chị vừa đẩy Thanh xuống nước bay ra giữa hồ. Phong chỉ ho một câu "mẹ nó", xong lại nhảy "ùm" xuống hồ vớt nốt bà chị kia lên. Trước sự kinh ngạc của Dương, anh quát:

"Em hâm vừa thôi, con bé này cũng không biết bơi muốn hành chết anh hả."

Dương lạnh mặt nhưng giọng nói nũng nịu xuất ra chiêu thức quen thuộc:

"Không biết, em không thích chị ta."

Phong lừ mắt, quăng bà chị đang rũ rượi trên tay cho anh bạn đứng bên cạnh, lạnh lùng nói:

"Nghe con bé nói gì chưa? Nó không thích đứa này, từ sau mày đừng đưa đến đây nữa. Loạn hết cả nhà cửa. Phắn!

Nói xong, Phong nhận chiếc khăn trắng muốt từ tay người làm đi thẳng vào nhà. Cũng không quên phân phó vài người giúp Thanh thay đồ, nghỉ ngơi. Dương đắc ý nhìn xuống Thanh đang ngao ngán bởi tính tình đại tiểu thư được Phong chiều thành hư. Nhưng chẳng ai hay, Thanh cực kì hâm mộ, và ước giá như cũng có một ông anh yêu thương mình như vậy.

Kể từ hôm đó, tình cảm Thanh dành cho Phong nhanh chóng thăng cấp, chuyển sang một trang khác. Đó là thứ tình cảm hoàn toàn mới, rung động có, sùng bái có, yêu thích lại càng có. Thanh bất giác nghĩ về Phong, chú ý đến sở thích và thói quen của anh nhiều hơn. Tình cảm ấy tỉ lệ thuận với từng ngày cô trưởng thành và chẳng cách nào vơi bớt.

Có lẽ, vì quá để ý, nên Thanh sớm nhận ra ánh mắt chàng thanh niên hào sảng ấy rất tán thưởng... bạn mình. Mang theo tia bao bọc, che chở, lại thêm chút cuồng nhiệt, cùng vài hành động ngu ngơ muốn gây sự chú ý. Ngoài Dương, Sương là nốt nhạc khác biệt trong cuộc sống của Phong. Có lẽ, một cơn gió phiêu bạt như anh, sẽ luôn yêu thích những thứ mềm mại như tính cách Sương, chứ không phải người cứng nhắc, và có chút kiên cường bất cần giống Thanh. Cô từng dằn vặt, phân vân để chọn lấy cách yêu. Nhưng mù quáng vẫn là con đường Thanh nhắm mắt tiến vào. Đề phòng bất trắc, cô sớm chủ động nói ra tình cảm của mình, ý tứ cảnh báo với hai cô bạn. Bộ ba vì thế mà xáo động, Sương dần vạch rõ ranh giới cùng Phong. Một cơ hội ngỏ lời anh cũng chẳng có, như vậy... cờ tới tay ai, người ấy phất.

Nhưng năm năm, cô đánh đổi thanh xuân, mong chờ chút tình yêu ít ỏi. Còn anh yên lặng dùng sự kiên nhẫn, đợi Sương dũng cảm trở về. Vậy đấy, tình yêu là thứ mà ngay cả người có bằng tâm lý học như Thanh cũng chẳng phân tích ra được. Sẽ chẳng ai hi sinh hơn ai, chỉ là mỗi người đều cố chấp với những mong muốn riêng mình. Và cô đã hiểu rõ hơn, tình yêu không có chỗ cho sự tranh thủ, hoặc giả đó luôn là thứ xa xỉ đối với cô. Thanh thở dài kìm lại tâm trạng ảo não, day day hai bên huyệt thái dương đau nhức. Cô đưa chìa khóa cho cậu trợ lý tên Tùng, dặn dò:

- Hôm nay chị hơi đau đầu. Cậu ở lại đây có gì thì gọi điện, lúc nào rảnh qua nhà sách đưa xe về giúp chị nhé.

Tùng sốt sắng đứng lên nhận nhiệm vụ:

- Em đưa chị về.

- Khỏi, đi taxi được rồi.

- Chị đã gặp anh Phong chưa?

- Rồi.

Trái với sự quan tâm nhiệt tình của Tùng, thái độ Thanh thật hờ hững. Trầm ngâm cả phút, như để dứt khoát với lòng, cô tiếp:

- Chị biết cậu là người của anh Phong, nhưng hiện tại cậu làm việc nơi chị, nếu không thoải mái có thể chuyển chỗ. Từ giờ chị hi vọng mọi chuyện của chị, cậu sẽ không báo với anh Phong nữa.

Dè dặt, Tùng hoang mang đặt câu hỏi:

- Anh chị có vấn đề à?

- Vốn dĩ vẫn luôn có vấn đề.

Không mặn không nhạt, nói xong Thanh liền đi thẳng, để lại Tùng vẫn mông lung suy nghĩ. Nếu không có tình cảm, sao Phong lại để Thanh bên mình lâu thế. Thậm chí anh em gọi Thanh là 'chị dâu', Phong cũng chẳng phản đối. Vì Dương là em gái nên không tính, còn những cô gái ba bữa năm ngày Phong thay đổi, có mà đứng quanh hồ Hoàn Kiếm còn thiếu chỗ ấy chứ.

Thực ra, Thanh khá phù hợp với Phong mà. Với một cơn gió cuồng nộ, Thanh đủ kiên nhẫn và mềm mỏng. Hơn thế lại thông minh và không thiếu kiêu hãnh. Rõ ràng, chỉ vừa nghe Tùng nói Thanh bị người ta bám theo, Phong đã cuống lên lao ra khỏi nhà. Vậy mà cứ gặp là lạnh mặt ra, chẳng biết đường nào mà lần. Tùng thở dài lắc đầu, đúng là tình yêu muôn đời lắt léo. Dù sao cậu còn muốn rong chơi la cà, nói chung là FA thêm thời gian nữa.

*

Về tới nhà, Thanh vừa vứt túi xách xuống đất liền thả mình vào ghế sa lông rộng rãi. Cách đây ba năm khi mua căn hộ này chẳng đủ tiền, Thanh đành hỏi vay Dương. Nhưng hôm sau Phong hẹn gặp và đưa cho cô số tiền dư để sắm hai căn hộ thế này, anh nói: "Em ở bên cạnh anh, lại phải đi vay tiền em gái anh. Em muốn anh không có mặt mũi gặp nó nữa hả?".

Khi ấy Thanh cười rồi nhận đủ chỗ còn thiếu. Một năm sau có tiền trả, lại không biết làm sao, đành mua cho anh chiếc đồng hồ đeo tay Cartier. Vừa liếc nhìn nhãn hiệu Phong đã nhíu mày: "Em cứ phải vạch rõ giới hạn như thế mới vui hả?".

Thực ra lúc anh cất chiếc đồng hồ đi rồi, cô muốn trả lời: "Người vạch rõ ranh giới vốn không phải em. Anh chưa từng bước chân vào căn hộ của em. Gần ba năm yêu nhau anh chỉ nắm tay em mười hai lần. Trong đó chín lần là em chủ động. Anh ôm em bốn lần, còn lại toàn là em ngồi phía sau, cố gắng ôm lấy anh."

Về sau, Thanh không còn cố chấp đếm số lần ôm nhau hay nắm tay nữa. Cô chỉ nhớ duy nhất có lần anh hôn cô, rất mạnh bạo và mãnh liệt, giống như muốn ngay lập tức cùng cô hòa vào làm một. Nhưng chỉ chưa đầy nửa phút, khi vừa chạm vào ngực Thanh, anh đã nhanh chóng đẩy cô ra... rất xa. Xa tới nỗi anh không thể nhìn thấy nụ cười tự giễu trên môi cô. Và cô cũng chỉ cảm nhận được sự giằng xé trong tâm can anh, chứ không nhìn thấu ánh mắt đau đớn của anh.Thực ra Thanh biết anh vừa từ Đà Lạt trở lại.

Cô bình thản nhặt chiếc áo khoác và khăn quàng rơi vãi dưới đất. Lặng lẽ bao bọc lấy bản thân, rồi bước ra ngoài hòa vào không khí lạnh buốt. Cô đã đứng rất lâu trước cánh cửa gỗ Sưa được chạm khắc tinh tế, đến nỗi hai chân dường như tê cứng không cử động được. Thanh cố chấp lắm, cô chỉ đợi gom góp đủ dũng khí, đối diện anh, ôm lấy anh dù chỉ một lần. Nhưng vừa tra chiếc chìa khóa vào ổ, thì cô gái trẻ đỏng đảnh, xinh đẹp, từ đâu tới lách qua người Thanh, điềm nhiên vào nhà. Trước khi đóng cửa còn nhìn cô, nháy mắt rất chân thành cười:

"Cảm ơn đã giúp mở cửa".

Hóa ra anh thay đổi 'khẩu vị', lại yêu thích kiểu cách như vậy. Nhưng làm sao mới tập thành người mà anh yêu thích đây? Hình như cô đã cười to lắm, mà nước mắt cứ tràn khắp mặt, rồi khô đi lúc nào không hay. Sắp sáng, và Thanh thì tê tái chẳng còn nhận thấy cái rét cắt da cắt thịt của trời đông Hà Nội nữa.

Tự tay mở cánh cửa, cũng là lúc cởi bỏ mọi khúc mắc lâu nay. Mặc kệ sự tồn tại của cô, hẳn là Phong đang thành toàn cho tâm nguyện xấu xa cô nung náu. Từ đó, dày vò và trừng phạt thói tranh thủ ấy. Nụ cười chua chát xuất hiện, cô trả lại chiếc chìa khóa, lủi thủi lê thân thể nặng trịch ra phía cổng. Anh giàu thật, từ nhà tới cổng cũng dài như thế, còn đi qua bao thứ cây cảnh xa xỉ nữa, chắc anh sẽ mặc định, cô đặc biệt yêu tiền của anh lắm, mới bất chấp và hèn mọn đến vậy.

Về nhà, lần đầu tiên Thanh xả nước nóng ngập bồn và tắm nằm vào trong đó. Đắm mình thật sâu dưới làn nước mềm mại, kí ức đau thương khi bị anh trai nhúng nước ập về đánh bật tất cả những suy nghĩ khác. Thanh vội vã ngồi lên bám tay vào thành bồn tắm thở hổn hển. Không biết đồng hồ trôi qua mấy vòng, cuối cùng Thanh cũng tự nhủ. Tốt thôi, hãy để anh giày vò đến chừng nào anh thấy đủ, trừng phạt đến lúc nào anh hả hê. Tiện, giúp cô trả đi chút ít món nợ nặng nề.

Nhưng đã năm năm, thứ duyên nợ không đầu chẳng cuối này cũng nên kết thúc để mỗi người tìm một hướng đi mới rồi. Thôi nhìn bóng điện neon lờ mờ, Thanh rút di động tự tay bấm dãy số quen thuộc, chậm chạp giống như đây là lần cuối cùng làm hành động ấy. Cô lập tức vào đề khi vừa nghe thấy tiếng anh, bởi cô vẫn sợ chỉ một giây lưỡng lự thôi, mình sẽ chẳng sót lại chút dũng cảm nào nữa.

- Anh đi Đà Lạt chưa?

- Chưa.

- Định khi nào đi?

- Anh chưa tính.

Không gian yên lặng như kéo dài ra vô tận, chỉ còn tiếng hít thở rất khẽ của hai người. Tưởng chừng như giao hòa đấy, nhưng thật ra lại hoàn toàn tách biệt.

- Anh biết đấy, nếu thêm một lần nữa sẽ không có lần thứ ba để làm lại đâu. Anh hiểu mà.

- Còn em thì sao?

- Em? Anh bắt đầu lo lắng cho em từ khi nào vậy?

-....

- Ừm, em gọi điện muốn nói với anh. Thời gian qua không thể nói là em hoàn đủ cho lỗi lầm của mình, nhưng chắc anh cũng hiểu sự cố gắng và ăn năn của em. Đến giờ chắc là chúng ta cũng nên dừng lại thôi anh.

Phía bên kia đã chẳng thể giữ im lặng thêm được nữa, giọng điệu đe dọa bỗng chốc vang lên:

- Em nghĩ mình có quyền ấy ư? Muốn dừng lại hay không là phụ thuộc ở anh.

Không còn để ý nhiều, Thanh một mạch nói:

- Hôm nay, nếu anh không đứng trước mặt Sương, có lẽ mai đã không kịp nữa. Cô ấy sẽ dứt khoát gạt anh ra khỏi bộ nhớ mất. Anh đã chờ đợi năm năm, một cú hích để Sương dũng cảm, cũng nên làm thôi. Và nếu, hôm nay anh tới bên cô ấy, đồng nghĩa với việc chấm dứt hờn giận giày vò nhau giữa hai ta. Ba tiếng nữa máy bay cất cánh. Em đặt vé rồi. Anh cứ suy nghĩ đi, em đợi thông tin từ sân bay. Tạm biệt, và... chúc may mắn!

Tuy đã cúp máy, Thanh vẫn cảm thấy sự căng thẳng đang lan tràn khắp các dây thần kinh, khiến đầu đau nhói. Hai giờ sau, người bạn ở sân bay nhắn tin tới: "Trần Phong đã lên máy bay". Lúc này cô mới thở phào, thả lỏng đôi vai, nằm trở lại giường. Hình như, một khi nỗi đau đã đi quá ranh giới có thể chịu đựng, tâm hồn bỗng trở nên sắt thép và chai sạn hơn, đến chính mình cũng như vô cảm.

Ngủ thôi ngày mai sẽ là cuộc sống mới, còn Phong và Sương từ giờ trở đi, họ viết tiếp câu chuyện tình như thế nào đều đã không phụ thuộc vào nhân vật phụ là cô nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro