Ngọt ngào mang tên anh 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Cô gái ngốc

Thanh lặng lẽ đứng hóng gió nơi ban công trống trải, nhấm nháp chút rượu còn sót lại đã chẳng rõ mùi vị gì. Cô đã từng muốn nuôi một con vật hoặc một loại cây cảnh như lời Dương góp ý, cho không gian bớt hưu quạnh. Nhưng Thanh nghĩ đến bản thân mình đây sống còn chưa tốt, sao có thể lo cho sinh vật khác cơ chứ. Cười nhạt đặt ly rượu đã hết ở thành ban công. Vào phòng Thanh mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Nhưng vừa thiếp đi bỗng dưng lại mơ đến ai đó, rõ ràng tấm lưng ấy của Phong. Vậy mà khi anh dừng mô tô lại bỏ mũ bảo hiểm ra, thì xuất hiện mồn một trước mắt mình lại là gương mặt Duy... Anh ta cười rất lãng tử, ánh mắt sâu xa phong tình nhìn thẳng vào Thanh mà nói:

- Xin chào, gặp lại rồi!

Thanh toát mồ hôi bật dậy thở hổn hển tự nhủ:

- Bị anh ta ám ảnh quá, bình tĩnh nào... không sao!

Nhưng sau đó lại không cách nào ngủ thêm được nữa, đành rời giường lấy chiếc laptop tiếp tục hoàn thành bộ truyện dở dang. Gần như thâu đêm nên sáng hôm sau, dù tán hẳn một lớp kem dầy cũng chẳng che đi được quầng thâm dưới mắt. Vừa tới chỗ làm, Thanh liền nằm bò ra bàn khiến Tùng nheo mắt:

- Sao mà chị hành hạ bản thân khủng khiếp thế, uống cái này đi.

Nhìn lên thứ trên tay Tùng, dạ dày Thanh có phần réo rắt, hối thúc bắt cô hỏi:

- Cái gì đó?

- Sáng sớm anh Duy đã tới, nói là bạn anh ấy mới ở Ba Vì về mang theo mấy thùng sữa tươi, nên chia cho chị em mình một ít. Anh ấy còn mua cả đồ ăn sáng cho mình luôn đấy.

Với tay lấy khay Tùng mang vào cho mình, Thanh uống ngụm sữa ấm gật gật đầu hài lòng, rồi cắn một miếng bánh ngọt, cô nhìn về phía Tùng:

- Trước đây cậu thân với anh ta lắm à?

Thành thật trả lời sau đó đôi mắt cận năm độ khẽ híp lại mang dáng vẻ điều tra:

- Không phải quá thân như bây giờ. Nói thật đi, anh ấy đang tán chị phải không?

- Nói linh tinh cái gì đấy.

- Đánh chết em cũng không tin anh ấy tốt bụng cất công mang cho em mấy thứ này.

- Vậy cậu phải hỏi anh ta chứ. Nhưng thật sự tôi rất nhiều vệ tinh. Thôi đi làm việc đi.

Tùng bất mãn lùi ra ngoài trong sự đắc ý của Thanh, nhưng rồi Thanh không ngờ đến, ngày nào cũng có đồ ăn sáng treo trước cửa nhà mình. Còn kèm một tờ giấy vàng dán ở đó, nét chữ cứng cáp chẳng chút hoa mĩ 'chào buổi sáng' cùng cái mặt cười méo méo nữa chứ. Làm Thanh dở khóc dở cười khi hàng xóm cạnh nhà luôn nhìn cô ngưỡng mộ:

- Thời này mà chị còn tìm ra anh người yêu vừa cao to đẹp trai, men lỳ lại còn chu đáo quan tâm người yêu thế. Thành công thật!

Thanh chỉ có thể cười chừ, xong lại nghiến răng nghiến lợi quay đi. Vừa tới nơi, đã gọi Tùng vào phòng hùng hổ:

- Mau gọi điện thoại cho Duy, ngay lập tức.

Tùng hốt hoảng lập cập tìm số Duy rồi "thành kính" đưa điện thoại cho Thanh, sau đó còn thức thời ra ngoài đóng cửa lại.

- A lô, tìm anh có việc gì à?

Giọng nói sảng khoái từ đầu kia vọng lại làm Thanh càng "nóng tính".

- Là tôi.

- À...

- Về chuyện bữa sáng. Anh có ý gì vậy?

Trái với giọng điệu lạnh lẽo kìm nén tức tối của Thanh, Duy lại rất thoải mái trả lời:

- Chỉ muốn em không bỏ bữa thôi. Không hợp khẩu vị em à?

- Tôi yêu cầu anh không tiếp tục làm mấy chuyện phiền phức ấy nữa được không?

- Nếu ngại hay là em cũng mua bữa sáng mang tới chỗ làm cho anh?

Thanh càng tức điên lên với sự đùa cợt của Duy, cô nặng lời:

- Da mặt tôi còn chưa dày như vậy.

- Vì em mặt dày hơn nữa cũng không thành vấn đề.

Hít thở vài hơi như để bình tĩnh lại, Thanh nhẹ giọng thỏa hiệp:

- Được rồi, anh muốn thế nào đây?

- Cứ bình thường nhận lấy đi, không cần phải đề phòng như vậy đâu.

- Xin lỗi, tôi không có thói quen ấy và tôi cũng không thân thiết với anh đến thế.

- Cứ cho là anh đang muốn làm thân với em đi.

Thanh trầm mặt, rành mạch nói:

- Anh Duy này, tôi không phải đối tượng để anh chơi bời đâu. Tôi cũng không muốn dây dưa này nọ. Tuy từng nói không hối hận, nhưng giờ tôi hối hận rồi đấy. Nếu biết anh rắc rối đến vậy, nhất định tối đó sẽ không phải là anh.

Bị chọc tức Duy cũng không khách sáo hơn nữa, anh thăng thắn đả kích:

- Thật tiếc phải phụ lòng mong chờ của em, nhưng người cùng em lúc đó chính xác là anh đấy

- Tôi đang rất nghiêm túc nói chuyện với anh, anh hiểu không?

- Anh cũng vô cùng nghiêm túc thảo luận với em đây.

- Anh...

Ngắt lời Thanh bằng một giọng điệu mềm mỏng nhất có thể, anh thủ thỉ:

- Gặp nhau đi... anh rất muốn gặp em.

- Đồ khùng!

Nói xong Thanh tức tối tắt máy, khí nóng bốc lên đỏ cả mặt. Đúng là đã gặp phải tên sở khanh lại còn mặt dày, muốn nói tử tế cũng không nổi. Nằm dài ra bàn gục mặt xuống, Thanh bắt đầu thương tiếc cho bản thân, sao lại dính vào người như vậy cơ chứ.

Còn Duy thì giật mình bởi mấy tiếng tút dài nhức nhối, anh đã thương tiếc bản thân hàng mấy nghìn lần rồi ấy chứ. Khóc lóc cả mấy trăm lần vì không hiểu tại sao lại dính vào Thanh rồi ấy chứ. Đen mặt vứt điện thoại ra ghế sa lông mà gào lên:

- Đồ phụ nữ thô lỗ, muốn tử tế cũng không nổi.

Sau đó anh đổ vật xuống ghế salong, gác tay lên trán nhìn trần nhà thở dài:

- Sao cứ nghĩ mãi đến cô ấy vậy trời. Cảm giác mới lạ, đúng thế chỉ là cảm giác mới lạ thôi.

Nói xong Duy ngồi bật dậy làm ra vẻ quyết tâm lắm, nhưng rồi lại thất bại đổ rầm ra nhớ về hai ngày trước. Trước mắt anh là hình ảnh mặt trời dần buông xuống, Thanh mặc chiếc đầm trắng dài, trên đầu là mũ rộng vành mầu vàng nhạt che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp. Chỉ khéo léo lộ ra chiếc cằm thon gọn, một mình cô ngồi bệt giữa đàn chim bồ câu trong công viên. Đựng đầy tay thức ăn, vừa cười nhẹ nhõm vừa thích thú chìa bàn tay nhỏ bé ra. Quá gần gũi và mị hoặc khiến Duy không tránh khỏi si mê, dõi theo từng hành động của cơ thể mảnh mai ấy. Đó không còn là cô gái thỗ lỗ cộc cằn, không ngang ngược bướng bỉnh nữa. Cũng không phải người luôn tự hành hạ bản thân. Mà rõ ràng chính là chuẩn mực cao nhất của một cô gái kiêu kì, lại giản dị muốn dung hòa với vạn vật. Một cô gái yêu đời và trân trọng bản thân, trân trọng cuộc sống này.

Trong buổi hoàng hôn đầu thu, gió từ phía hồ nhè nhẹ thổi lại cuốn theo vài chiếc lá vàng lửng lơ vô định. Thanh đưa tay giữ ở đỉnh chiếc mũ, ngẩng mặt nhìn theo một chú bồ câu sải cánh bay vút lên trời. Ánh mắt lấp lánh thích thú, khuôn miệng tràn ngập ý cười và gương mặt nghiêng thì bừng sáng một cách lạ lùng. Thở dài úp chiếc gối vuông vào mặt, Duy nhớ rất rõ lúc đó mình đã cười ngây ngốc đến mức cậu bạn đi cạnh vỗ vai ba cái, cũng không tỉnh nổi.

- Chết rồi, mình làm sao thế này...

Duy đập đập tay vào chiếc gối đang úp trên khuôn mặt, muốn đánh bay sự hoang mang hiện tại. Anh liền bật dậy, lấy chìa khóa xe phóng vụt đến nơi làm việc của Thanh. Nhưng không ngờ lại bắt gặp Phong đang ngần ngừ trước cửa. Hai chiếc mô tô đối đầu nhau, hai người đàn ông đối diện nhau. Đúng lúc đó Thanh cũng từ cửa kính tầng ba nhìn xuống, vô cùng cảm thán mà nhủ thầm:

- Kiếp trước mình gây tội nghiệp gì mà kiếp này không thể gặp nổi đàn ông tử tế. Chẳng đại ca thì cũng quen biết giang hồ, không dày vò theo cách này thì lại đeo bám theo cách khác.

Bên ngoài Tùng hốt hoảng vừa la hét vừa chạy vào cấp báo:

- Chị Thanh, chị Thanh... mau nhìn xuống dưới xem nào, anh Phong với anh Duy... À chị cũng đang thấy phải không, vậy em ra ngoài trước nhé.

- Đứng đó.

- Làm gì vậy chị?

Tùng run run nhìn Thanh đang khoanh tay trước ngực. Trời về trưa mang theo những vệt nắng đậm màu, tô điểm thêm thân hình bình thản đứng bên cửa kính để ngỏ. Ánh mắt lơ đãng theo dõi hành động diễn biến bên dưới, giọng điềm nhiên đều đều giải thích:

- Có khi phải dùng đến, đứng đấy đợi lệnh đi.

- Vầng.

- Không cần bất mãn, cậu hiện là người của tôi. Không phục vụ tôi thì ai trả lương cho cậu.

- Vâng.

Tùng trả lời khá vô thức, bởi trong đầu cậu ta chỉ đang lặp lại câu nói "cậu hiện là người của tôi" vừa rồi. Trống ngực lại đập liên hồi, ánh mắt ngây ngô khóa chặt người phụ nữ bản thân luôn hâm mộ. Nghĩ lại mới nhận ra khi mình thấy hợp mắt cô gái nào, thì cứ tự nhiên tìm xem cô ấy có điểm nào giống Thanh không. Một chút tính cách, hay một chút ngoại hình... có phải cậu luôn kiếm tìm một hình tượng như Thanh?

*

Duy dựng chân chống xe dưới gốc cây bàng gần nơi Phong đứng. Vừa bỏ mũ bảo hiểm anh vừa cười nhẹ nhàng, rất thoải mái giống như cơn gió dễ chịu kia mà lên tiếng trước, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt nặng nề của Phong.

- Xin chào, lâu rồi không thấy cậu ghé qua.

Chẳng mặn chẳng nhạt, ánh mắt Phong quét qua khí chất phong trần của Duy trầm giọng:

- Dạo này nhiều việc cần giải quyết quá, anh tới tìm Thanh à?

- Phải, có hẹn với cô ấy nói vài chuyện. Còn cậu?

Không trực tiếp trả lời, Phong nói hẳn sang một vấn đề khác khá gai góc:

- Hôm trước tôi thấy anh đưa Thanh về.

- Ừm, lúc đó cô ấy ngủ say quá.

- Anh không phải nhân lúc cô ấy say mà làm gì đó chứ?

- À không, lúc sau cô ấy rất tỉnh.

Phong thật muốn nổi điên trước dáng vẻ "cà phơ cà phất" của Duy, nhưng lại chỉ có thể nghẹn lời không làm gì được:

- Anh...

Cây bàng già cỗi với những chiếc lá đã sẵn sàng cho mùa thay lá chuyển mình, cứ im lặng chứng kiến không khí căng thẳng giữa hai người đàn ông cao lớn này. Duy cười cười gỡ bàn tay Phong đang nắm chặt nơi cổ áo mình xuống, phẩy vai áo Phong mấy cái mà nói:

- Phải biết, giờ phút này cậu đã không còn tư cách để lên tiếng nữa rồi. Mà hình như trươc tới giờ cậu cũng chưa từng có tư cách ấy.

- Còn anh thì sao? Anh cho rằng mình có đủ tư cách rồi à?

Duy nhún vai rất muốn từ chối cho ý kiến, nhưng rồi vẫn chậm chạp thả ra từng từ:

- Tôi thấy bản thân mình hợp lý hơn cậu rất nhiều đấy. Cậu vẫn nên trở về lo cho cô bạn từ Đà Lạt mới quay lại thì hơn. Chính bản thân cậu cũng không muốn Thanh phải hối hận vì từng ấy thời gian giành cho cậu chứ hả?

- Thanh kể với anh à?

Khuôn mặt Phong thất thần khiến Duy ngao ngán lắc đầu, quay người đi Duy nói:

- Cậu xuất hiện ở đây làm gì khi tới tận lúc này vẫn chưa từng hiểu cô ấy. Cậu thật sự cho rằng, Thanh sẽ cùng tôi nói những chuyện đó sao?

Phẩy tay một cái Duy đi thẳng vào cửa chính, không dùng thang máy mà chầm chậm bước lên từng bậc. Thật không hiểu anh chàng Phong có gì hấp dẫn mà cô ngốc ấy có thể yêu những năm năm? Chẳng qua anh chỉ tò mò muốn tìm hiểu một chút, hỏi Tùng vài câu là ra ngay. Nhưng mới nghe nói vậy, Phong đã vội quy chụp cho Thanh... Thử hỏi, cậu ta đã một lần nhìn tới người luôn bên cạnh mình hay chưa? Dù chỉ một lần thật sự nhìn Thanh, chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy mạnh mẽ nhưng cũng đầy yếu đuối. Sẽ biết ánh mắt mông lung ấy chân thật đến mức nào, suy nghĩ đơn giản ra sao. Sẽ biết cô ấy ngây ngô và cô đơn nhường nào...

Đến bậc thang cuối cùng Duy chầm chạp nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn quen thuộc, đang cố tỏ ra điềm tĩnh đối diện với mình, anh hơi cười. Không gian xung quanh như chẳng còn chút quan trọng. Mong muốn với tay ra xoa vào hai bên má có phần hao gầy kia nhưng lại e dè không dám, bàn tay to lớn nhẹ chạm vào mái tóc mềm mại, tự nhiên yêu chiều mà nói:

- Sao vẫn còn người ngốc nghếch như em nhỉ?

- Hửm?

Thanh nhíu mày bởi động tác như rất thân quen của Duy, không biết anh ta dùng chiêu này với bao nhiêu cô gái rồi đây.

- Em ngốc quá, đến mức khiến anh không thể ngừng muốn bảo vệ em được?

- Anh nói cái gì vậy?

Thanh gạt cánh tay Duy ra khỏi đầu mình làm anh hơi hụt hẫng, vừa lúc ấy Tùng từ đâu ôm một đống tài liệu xanh xanh vàng vàng hô lên:

- Đi thôi chị Thanh, nhanh không muộn.

Sau đó lại nhìn sang Duy nháy nháy mắt khiến anh buồn cười quá, cô gái này... kiếm Tùng làm bia đỡ đạn đây mà. Nhưng anh cũng lười vạch trần nên chỉ trêu đùa:

- Nhìn xem, em đi dép cao gót còn đứng trên anh cả một bậc, vậy mà chỉ cao gần bằng anh... có phải em hơi nhỏ bé không?

- Thật tiếc, nhưng chưa bao giờ tôi thấy tự ti với chiều cao một mét sáu ba của mình. Tôi cũng không quá hâm mộ người có chiều cao vượt trội. Và sau này tôi sẽ tìm người đàn ông nào không chê tôi thấp để làm thân. Phiền anh bận tâm rồi.

Giọng cười của Duy càng sâu hơn, nhìn chút nắng qua cửa kính vương trên mái tóc nâu vàng của Thanh thật vui vẻ:

- Anh không chê em thấp, chỉ là thấy em hơi nhỏ bé thôi. Dù sao cũng buông bỏ rồi, em có nghĩ tới việc thử tìm một người vững chắc hơn không?

- Tùng... quay lại đây.

Thanh đột nhiên gọi đến nên Tùng giật mình, cúi đầu chạy lại đứng bên cạnh cô. Thanh hơi cong mày mà nói với Duy:

- Anh thấy đó, chỉ cần không đứng cạnh anh tôi cũng không bị tính là nhỏ bé. Với cả, tôi nghĩ anh nên thôi cách suy nghĩ lạc hậu ấy đi. Thời đại nào rồi mà phụ nữ còn phải phụ thuộc vào đàn ông vậy? Nói ra giờ tôi cũng dư sức nuôi sống một người đàn ông đấy. Ai có thể đảm bảo được rằng, người đàn ông cao lớn chắc chắn sẽ lo được cho người phụ nữ của anh ta. Hay ngày ngày ăn bám đánh đập cô ấy. Nên cứ tự mình lo cho bản thân mình là yên tâm thôi. Vì vậy, tôi có thể tự giải quyết mọi chuyện, không cần phiền một người... rất lạ như anh bận tâm đâu.

Sau đó Thanh lách người sang một bên đi xuống phía cầu thang, Tùng thì chới với chạy theo sau vừa đi vừa la hét:

- Chị vùi dập tự trọng của em hả, dám chê em nhỏ à?

- Không phải, ý của tôi chỉ cần đủ tin tưởng là được, ngoại hình hay dáng dấp thì quan trọng gì. Cố gắng lên, tôi tin ở cậu!

Duy nhìn theo hướng Thanh khoác tay lên vai xoa xoa đầu Tùng, anh cười:

- Vội vàng như vậy mà vừa đi thang bộ vừa đùa, bận gì đâu không biết.

Anh lại tựa người, ngón tay gõ gõ vào thành cầu thang gỗ sạch sẽ, mông lung mà suy nghĩ đến lời nói của Thanh. Đúng vậy cô ấy có thể nuôi sống một người đàn ông cơ đấy, vậy nếu anh cứ mặt dày ăn bám thì sẽ thế nào đây nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro