Ngọt ngào mang tên anh 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Chẳng còn liên quan.

Người ta thường nói khi quá đau buồn sẽ sinh ra hai thái cực, một là tự giác yêu thương bản thân nhiều hơn, hai là hành hạ bản thân thảm hại hơn. Mà Thanh thì dường như là lẫn lộn và lưu lạc trong cả hai trạng thái thì phải. Hơn thế tâm lý của con người luôn rắc rối và phức tạp, bởi rõ ràng đã quyết tâm dứt bỏ, nhưng khi nhìn họ thật sự đứng chung một chỗ vẫn cảm thấy đôi mắt nhức nhối ghê gớm. Vô thức vuốt lại mái tóc xoăn nhẹ nhàng thả trước ngực, Thanh bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể mà tươi cười với Phong và Sương:

- Xin chào.

Sương nghiêng đầu như đang nghiền ngẫm thần thái tự tin của Thanh hiện tại:

- Lâu rồi không gặp.

- Chào mừng mày quay lại.

- Hôm qua Dương có đến nhà tao, nói mày muốn "tuyệt mặt" với bọn tao.

- Nghiêm trọng hóa vấn đề quá. Tao chỉ muốn tất cả cùng nhau có những khoảng lặng, để bắt đầu lại mà thôi. Mày đã có năm năm, còn tao bây giờ mới bắt đầu khoảng thời gian ấy. Xin lỗi nhé, hôm nay tao còn có hẹn với tác giả.

Thanh vừa định bước đi thì Phong lại bất ngờ lên tiếng. Giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo, gãy gọn giống như một cây gậy cứng rắn, nện thẳng vào phía sau gáy Thanh không thương tiếc:

- Quan hệ lung tung, có cần anh giúp em quản lý lại sự sa đọa đó không?

Cơn gió đầu thu mang theo vài chiếc lá vàng thoáng qua, khiến tâm tình người ta thật dễ chịu và thả lỏng hơn bao giờ hết. Thanh nhẹ hít một hơi để thứ không khí trong lành ấy tràn ngập cả lồng ngực mình, phủ đầy lên trái tim, mong làm dịu đi sự nhức nhối cố hữu. Cô cười thật thản nhiên bước gần lại phía Phong cúi mặt xuống, mắt dừng ở một điểm vô định nào đó nơi ngực áo anh nói nhỏ, vừa đủ để hai người nghe thấy:

- Bây giờ anh dùng tư cách gì để liên quan vào việc của em? Hơn nữa, mối quan hệ với anh chính là phức tạp và sa đọa nhất rồi. Mọi mối quan hệ khác đều sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Chúc hạnh phúc, tạm biệt!

Nói xong, Thanh thẳng lưng đi về phía trước mà không nhìn lại một lần. Tất cả có thể qua đi, nhưng tự trọng không thể hết lần này đến lần khác đều vứt bỏ. Giống như sự ga lăng từ trong cốt tủy đó, máu thịt cô luôn có tự trọng, chỉ là bản thân thường cố gắng tỏ ra không biết xấu hổ mà thôi. Sự việc xảy ra, Thanh chưa từng đổ lỗi cho rượu. Chất cồn nóng bỏng trong dạ dày chỉ khiến tinh thần bạn hưng phấn hơn, chứ không hoàn toàn chiếm lĩnh lý trí đến mức mất kiểm soát. Kéo tay Duy ở lại, có thể do cô đơn, hay vô thức muốn dựa dẫm vào anh... Hoặc giả, còn do động tâm nữa. Từ anh cô nhận được cái ôm nhẹ nhàng chẳng chút nề hà. Thản nhiên làm cô cười và nghe cô khóc. Thậm chí anh còn chẳng phiền khi cô kể lể ầm ĩ, và cẩn thận che chở cô.

Có thể nói Thanh buông thả, nhưng nhất định không thể áp đặt rằng cô sa đọa. Hơn nữa, đây là cuộc đời của riêng Thanh. Họ có quyền tổn thương bạn, chẳng qua do bạn cho phép mà thôi. Một khi đã quyết tâm gạt ai ra khỏi cuộc đời mình, thì dứt khoát cô sẽ không để họ tiếp tục miệt thị và coi thường mình nữa.

*

Bóng lưng Thanh đã khuất hẳn mà Phong vẫn ngẩn ngơ với thái độ ấy, phải rồi trước đây cô vốn là người cao ngạo. Chẳng qua thời gian cô nhún nhường quá lâu làm Phong lãng quên một cô gái bướng bỉnh mạnh mẽ. Bây giờ cô gái trong sâu thẳm nơi nào đó của miền kí ức thời trẻ, bất ngờ xuất hiện chân thật trước mắt, nên anh ngạc nhiên và bị động hẳn.

Phong thấy Duy bế Thanh từ trên xe bước xuống, rất nâng niu cẩn trọng, ôm Thanh nhẹ nhàng nhưng đủ chặt chẽ để hoàn toàn che chở cô ấy. Khi bóng họ đã khuất tầm nhìn, anh chợt nghĩ hình như mình chưa từng cho cô một cái ôm đúng nghĩa, không hời hợt thì cũng qua loa. Đúng vậy, giờ đây anh dùng 'tư cách' gì?

Phải chăng cảm giác của Thanh cũng từng thế này khi chờ đợi cả đêm trong vô vọng? Trái tim rung lên từng hồi thật mỏi mệt, rồi lại chùng xuống âm thầm thỏa hiệp với thực tại. Cảm giác giống như bị một lưỡi lam mỏng manh nhưng bén ngọt cứa qua da thịt. Lúc đầu chỉ kịp giật mình nhưng ngay sau đó, bỗng đau xót và khó chịu tột cùng. Bỗng nhiên, cả không gian thời gian cũng đã hoàn toàn chết lặng. Vào thời khắc chính mình nhận ra người con gái bản thân luôn coi thường, luôn muốn cô ấy tổn thương, đau khổ... Đã dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời mình rồi! Hụt hẫng đến bất ngờ, đau đớn đến thảm hại, cả cơ thể chẳng có cách nào nhúc nhích nổi!

*

Nhìn Thanh cười như gió xuân tươi mát ngồi xuống đối diện với mình, Chiến chẳng cảm thấy tốt đẹp, mà chỉ lạnh dọc cả sống lưng vì mức độ nguy hiểm nâng cao này. Bởi anh biết mỗi khi Thanh cười kiểu "phong tình vạn chủng" đuôi mắt khẽ híp lại thế kia thì hẳn là "có biến", kiểu gì cũng tìm ai đó xả một trận thì mới yên được. Nên rất biết điều, khúm núm quan tâm:

- Đầu thu lạnh lẽo quá hay sao mà mặc áo tay dài cổ cao vậy?

Chẳng thèm liếc mắt, Thanh chỉ buông một câu hờ hững:

- Mấy tháng vừa rồi anh đi đâu?

Giọng Thanh lạnh lùng như đúng tâm trạng hiện tại, lật giở vài trang bản thảo cũng không đếm xỉa đến khuôn mặt tỏ ra bi thương của Chiến.

- Bị bạn em đá không thương tiếc, anh phải vi vu một thời gian giải sầu chứ.

Nhíu mày gập mạnh đốn giấy tờ lộn xộn đang xem lại, Thanh ngẩng lên nhìn Chiến, thẳng thừng chất vấn:

- Đó là lỗi của bạn em à?

Hạ tầm mắt, Chiến có vẻ ấp úng:

- Tất nhiên không phải.

- Vậy thì đừng nói với em bằng giọng điệu ấy. Trong chuyện này người có lỗi, là anh.

Nhìn ngón tay thon nhỏ đang chỉ về phía mình, ánh mắt kiêu ngạo cũng tàn sát khuôn mặt mình không thương tiếc, Chiến bức xúc cãi lại:

- Lỗi của anh? Chứ không phải chính cô ấy chưa chiến đấu đã rút lui sao?

Nhếch lên đôi môi hồng, Thanh chẳng chút dấu giếm ý tứ mỉa mai trước thái độ "giẫy nẩy" lên của Chiến:

- Đến giờ anh vẫn cố chấp ngụy biện cho bản thân. Chút niềm tin còn chả có mà cho, anh đòi Dương chiến đấu bằng cái gì?

- Anh...

Thanh hơi đổi tư thế, vắt chéo chân vòng hai tay lên mặt bàn 'khinh khỉnh' nhìn Chiến ấp úng.

- Xin lỗi, vì anh đã để mọi chuyện đi tới tình trạng này.

Thanh phẩy tay trước sự hối lỗi thỏa hiệp ấy, cũng chẳng muốn nhìn thêm dáng vẻ âu sầu của anh ta nữa. Lại lật giở tập tài liệu, 'tàn nhẫn phán':

- Thôi đi, hai người kết thúc rất hợp ý em.

Thế đấy, sự ghê gớm của bản thân cũng không phải chỉ để trưng bày, dù trước mặt nói là tuyệt giao nhưng rõ là không đành lòng nhìn Dương bị bắt nạt. Uống ngụm nước cho bình tĩnh, Thanh hắng giọng rồi chuyển đề tài:

- Bản thảo của anh tới đâu rồi?

- Anh nghe Tùng nói vừa rồi có người làm khó em à?

- Fan cuồng của anh đó, người mà bốn năm liền gửi bản thảo cho em.

- Tác giả mà coppy truyện anh ấy hả?

- Ừm. Nhưng không sao, điều anh cần làm là nhanh gửi nốt cho em ba chương cuối để em biên tập lại.

Qua thêm một hồi ngắc ngứ nữa, Chiến mới nhỏ giọng:

- Xin lỗi, nhưng anh chưa được chữ nào.

Dường như không tin vào tai mình, Thanh lớn tiếng làm Chiến giật mình:

- Cái gì? Nhầm lẫn phải không? Hai tháng nữa là đến ngày ra sách rồi. Anh định thất hứa à?

- Thế anh mới tới tìm em... quả thật lần này anh không viết tiếp nổi. Em giúp anh đi, đồng tác giả cũng được.

- Cái gì mà cũng được, nếu em viết thì phải đồng chứ sao. Nhưng em không nghĩ muốn viết.

Bắt đầu vận dụng chiến thuật cần thiết, Chiến xuống giọng năn nỉ:

- Dù sao em cũng rảnh rỗi mà. Ba chương cuối tùy em tự biên tự diễn, muốn kết thúc sao cũng được anh không ý kiến.

Thanh trầm mặc một hồi rồi mới trả lời:

- Rồi, để em suy nghĩ đã.

- Nghĩ gì nữa, em không viết không ra đúng kì hạn đã hứa thì chính em lo lấy nhé.

- Anh không làm nổi liền hất sang em, còn dám đe dọa em.

Chiến xua tay gấp gáp biện minh:

- Không dám không dám, anh đang khẩn cầu em giúp đỡ anh đấy. Thật sự nếu em không viết, anh không cách nào hoàn thành được.

Im lặng như cả phút, Thanh không nhìn Chiến mà nhíu mày thỏa hiệp:

- Được rồi, anh về đi. Nhưng nếu em viết, có lẽ sẽ đẩy lên thành bốn chương.

Chiến gật đầu tới tấp, thắng lợi đi ra đóng cửa phòng lại mà nghĩ, khẳng định đây sẽ là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất cho mà xem. Thanh đã không viết thì thôi, chỉ cần ra tay chắc chắn mấy thiếu nữ mới lớn đổ rạp hết cho mà xem. Chính bản thân anh đây đã được kinh qua rồi. Chẳng phải tự nhiên mà Chiến chịu độc quyền bên này, tất nhiên hai người có giao tình từ trước. Nhưng ví như lúc anh không còn từ ngữ hay tình tiết nào trong đầu nữa, thì hất sang Thanh cũng chẳng lo lắng gì. Nhưng Chiến vẫn chưa hiểu vì sao mình lại dễ dàng qua ải như vậy, phải chăng Thanh đang muốn có công việc gì đó để khỏa lấp đi khoảng trống. Hoặc giả cô ấy đang muốn bản thân bận rộn hơn chăng?

*

Vì bị Chiến cũng chính là tác giả Chiến Thần nổi tiếng "bán cái" cho một tác phẩm dở dang, nên Thanh phải vùi đầu vào nghiên cứu mạch truyện. Sau đó lại vạch ra cao trào và kết thúc, chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì. Cho đến khi mệt mỏi vươn vai, liền thấy trời đã tối mọi người cũng về hết cả. Xịt thêm chút nước cho cây kim ngân ở bàn, Thanh vặt đi hai cái lá úa rồi đứng lên. Nhìn từ cửa kính tầng ba xuống, đèn cao áp chạy dài uốn lượn như chuỗi dây đeo cổ xinh đẹp lấp lánh, hòa cùng đường phố xô bồ và nhộn nhịp. Những ngày đầu thu thời tiết vẫn chưa quá mát mẻ, Thanh cố tình mở toang cửa sổ. Nhắm mắt lại và thò tay ra ngoài, như nắm lấy cơn gió tự nhiên mang theo hơi nóng nhè nhẹ đang bay vẩn vơ, bỗng cảm thấy tâm tình êm dịu hẳn.

- Tiết kiệm điện quá nhỉ. Bật điều hòa mở cửa sổ, đúng là thú vui của người có tiền.

Thanh giật mình nhìn lại phía tiếng nói trầm trầm có phần quen thuộc kia. Duy mặc chiếc áo thun xám ngắn tay vừa vặn với dáng người cao lớn, vô tình lộ ra hình xăm trổ chằng chịt ở cánh tay phải, cùng chiếc quần Jeans đen hợp mốt và đôi săng đan đơn giản đang tựa vào cửa rất phong lưu mà cười. Nhìn hình ảnh chẳng mấy tốt đẹp này bằng ánh mắt không thiện chí, Thanh hơi nghiêm mặt ngồi xuống phía bàn làm việc của mình. Không có ý tiếp lời mà trực diện nhìn thẳng vào cặp mắt sâu xa của Duy.

Thấy Thanh chẳng hài lòng lại càng không chút hưởng ứng, Duy hơi khớp bèn lên tiếng giả lả:

- Sao vậy, không mời anh ngồi chút à?

- Sao anh vào được đây?

- Anh cùng Tùng đi ăn, lúc đó Tùng hỏi mà em chỉ ậm ừ rồi lại cắm đầu vào làm việc. Bọn anh ăn xong thì mua một ít cho em, nhưng bạn Tùng xảy ra chút việc nên cậu ta nhờ anh mang về đây.

Vừa nói Duy vừa giơ giơ hộp xốp trắng đựng trong chiếc túi ni lông màu hồng lên ngang người. Thanh chỉ lạnh lùng nhìn xuống dọn mấy tập bản thảo trên bàn cho đỡ ngổn ngang, lạnh nhạt nói:

- Cảm ơn, anh để trên bàn trà là được rồi.

- Có nhất thiết phải như vậy không, chúng ta là bạn cũng được mà.

- Tôi không có thói quen ấy.

Nhíu mày bởi giọng điệu và thái độ khó chịu của Thanh, Duy nói:

- Chính em bảo coi như không có chuyện gì, sao lại cứ đẩy hai người vào tình thế khó xử vậy. Anh cũng chỉ muốn quan tâm em như bạn bè thôi mà.

Thanh gập đống tài liệu, gây ra một tiếng động không nhỏ, giọng nói cũng mang âm sắc lớn hơn bình thường:

- Người đẩy cả hai vào tình huống khó xử không phải anh sao? Lý do gì mà anh cứ phải làm bạn với tôi, lý do gì anh cứ phải quanh quẩn trước mặt tôi vậy hả?

Biết Thanh đã xù hết lông nhím trên mình lên, Duy chỉ có thể trầm giọng thành thật trả lời:

- Xin lỗi em. Nhưng bản thân anh cũng đã tự hỏi chính mình, và thật là không trả lời nổi.

Thanh nhìn sâu vào nụ cười rất nhạt của Duy, giọng điệu anh quá tự nhiên khiến cô không biết nên làm sao. Một trận nhức đầu ào đến làm Thanh khó chịu gập máy tính cho vào trong túi, sau đó đứng dậy chỉnh lại tâm trạng và nói:

- Cái đó thật sự không liên quan đến tôi, mong anh từ nay đừng làm phiền tôi nữa.

Thanh nhấc chân đi lướt qua người Duy, nhưng anh đã nhanh nhẹn giữ tay cô lại khiến Thanh giật mình. Rất nhẹ nhàng Duy đưa bịch đồ ăn vào tay Thanh ân cần dặn dò:

- Anh biết em khó chịu nhưng đừng bỏ bữa, ăn rồi hẵng đi ngủ.

Nói xong Duy mới đĩnh đạc bước ra ngoài. Khi anh đi khuất tầm mắt rồi cô mới hoàn hồn, nhìn xuống bịch đồ ăn với tâm trạng xúc động và xáo trộn, thầm thì:

- Hình như khá lâu rồi mới nhận được sự quan tâm thuần túy như thế này.

Ngược lại, Duy vừa ra tới ngoài liền mất hết vẻ lịch thiệp khi nãy, liên tiếp đá vào cánh cửa:

- Chết tiệt, mình lo lắng làm gì người phụ nữ như cô ấy chứ!

Sau đó lại vò tung mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, tự chửi rủa bản thân:

- Đúng là điên rồi nên mới đến đây cho cô ấy lên mặt mà. Phong độ cái quỷ gì cơ chứ.

Hậm hực định ra về nhưng cầm lòng không nổi, lại hướng mắt nhìn lên căn phòng còn sáng đèn mà lẩm bẩm:

- Chẳng biết có chịu ăn không nữa. Người sắp gầy thành cái dạng gì rồi còn cắm đầu vào làm việc suốt ngày, chỉ giỏi hành hạ bản thân.

*
Sau khi về nhà Thanh mệt mỏi nằm dài trên ghế sa lông rộng rãi mà nhớ lại hộp đồ ăn vừa rồi. Mới đầu không hề có cảm giác đói, nhưng khi ngồi xuống bàn trà, vừa mở hộp cơm còn ấm ra liền thấy dạ dày sôi thành hẳn một bản tình ca. Không nghĩ ngợi nhiều, Thanh quyết định dừng công đoạn ngược đãi bản thân để hưởng thụ. Vậy mà chỉ vừa cắn miếng thịt đầu tiên đã phải công nhận là hợp khẩu vị ghê gớm, hẳn là anh đã rất chú ý đến sở thích của Thanh mà chọn món. Sau đó còn nhanh chóng mang về cho cô để khỏi nguội lạnh.

Thực ra, Thanh không chán ghét Duy, chuyện xảy ra cũng do mình bắt đầu trước. Là một người đàn ông bình thường làm sao Duy có thể chống cự nổi, nhất là khi còn uống khá nhiều rượu nữa. Nhưng Duy như một ký ức sâu đậm nhất, về sự buông thả của bản thân mà Thanh không muốn nhớ lại. Cô từng nói bản thân sẽ không hối hận, nhưng hiện tại đã hối hận muốn chết rồi. Giá không xảy ra chuyện kia, Thanh sẽ không luống cuống hay xấu hổ khi đối mặt với Duy. Ít nhất có thể cùng anh xây dựng mối quan hệ bình thường, lấy tiền đề là bạn bè mà quen biết... Bởi cô rất nuối tiếc một "tri kỷ" có tính tình phóng khoáng ôn nhu và rất hiểu chuyện như Duy.

Thở dài Thanh đứng lên định đi tắm, nhưng điện thoại lại đổ chuông. Nhìn đồng hồ cũng đã sắp mười hai giờ, Tùng còn gọi điện làm gì vậy?

- Muộn vậy?

- Chị Thanh...

Giọng điệu cầu cứu từ phía Tùng làm Thanh phải nhíu mày:

- Có chuyện gì giờ này à?

- Chị Thanh, anh Phong say quá rồi...

Thanh nghe thấy tiếng nhạc vang dội, sau đó lại dần được yên tĩnh. Cô bước về phía bếp rót một ly rượu vang, ngồi vào bàn rồi ngón tay cứ miết miết nơi vành ly. Đợi đến khi bên kia là tiếng Phong lè nhè vọng lại gì đó, Thanh mới lên tiếng:

- Cậu đang ở đâu? Quán của Phong hả?

- Vâng chị.

Nhấp một ngụm rượu vang rồi gật đầu bởi mùi vị đắng chát đang lan tỏa nơi đầu lưỡi, Thanh mới từ từ chỉ đạo:

- Đưa lên tầng ba đi, trên đó có một phòng anh ấy thường nghỉ lại. Tốt nhất là để hẳn một bình nước ở gần giường luôn nhé, lúc nữa anh ấy gào lên đòi nước đấy.

- Chị không đến sao?

- Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ đến sao?

- Anh ấy... toàn gọi chị thôi.

- Thói quen ấy mà, lúc nữa khi anh ấy uống hết bình nước và lăn ra ngủ là ổn thôi. Vậy nhé, muộn rồi cậu thu xếp một chút rồi cũng về đi.

Thanh dứt khoát dập máy xong mới nhấp một ngụm rượu vang đỏ sóng sánh dưới ánh đèn vàng cô liêu mà thì thầm:

- Thói quen của anh, nên thay đổi rồi.

Trước đây, mỗi khi uống say không còn chút tỉnh táo Phong đều sẽ lè nhè: "Hoàng Ngọc Thanh, lấy cho anh bình nước... Hoàng Ngọc Thanh, đâu rồi? Cởi hộ anh cái áo nào, sắp không tha nổi thân nữa rồi...". Lúc đó Thanh thấy rất vui vẻ khi nghe thấy tên mình được anh thốt ra vô thức như vậy. Thậm chí còn cảm thấy tên mình dễ nghe quá ấy chứ. Nhưng trăm lần như một, khi tỉnh dậy nếu Phong thấy Thanh ở cùng một phòng anh sẽ nhíu mày rất chặt chẽ, nhìn cô nghi hoặc một cách đáng sợ và hỏi: "Chúng ta không xảy ra chuyện gì đấy chứ?". Cô có thể làm gì ngoài việc cười và lắc đầu với anh đây. Hiện tại khi đã bỏ xuống tình cảm ấy, Thanh thấy tâm tình thật yên ả, chẳng còn chút sốt ruột nào như mọi khi nghe thấy anh say nữa.

*

Tùng vật lộn đưa được Phong lên tầng ba, cũng chỉ nghe thấy ba từ "Hoàng Ngọc Thanh" từ miệng Phong. Cậu ta ngao ngán lắc đầu, sớm biết trước có ngày này thì cố mà dày vò người ta làm gì. Đặt Phong nằm xuống giường, lấy một bình nước đặt gần đó, đắp chăn cho Phong xong, Tùng mới ra về. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại, giọt nước mắt theo quán tính bỗng trào ra. Phong lật người, úp mặt xuống gối những mong có thể che đậy toàn bộ tâm tình thất vọng. Hóa ra mỗi khi say anh đều gọi tên cô ấy. Anh đã không biết điều đó cho đến tận hôm nay, khi chẳng phải quá say mà vẫn gọi tên Thanh. Chỉ mong gặp được cô ấy và nghe thấy giọng Thanh xa xôi qua chiếc loa điện thoại nhỏ. Để biết rằng cô đã hoàn toàn không liên quan đến anh nữa.

Bóng tối bao trùm khắp căn phòng rộng thênh thang, lạnh lẽo đáng sợ. Phong không hiểu sao lại cố chấp ôm khư khư một ánh mắt lo lắng, hoảng loạn của Sương lúc nghe tin mình bị tai nạn. Sương hộc tốc chạy vào phòng anh nằm và bật khóc nức nở bởi thấy anh an toàn. Vì ngã xe đến gẫy cả chân nên Sương gần bên chăm sóc Phong từng chút một, luôn dặn dò như một bà chị gái quan tâm cậu em trai nhỏ. Chỉ đến lúc anh trêu ghẹo mới xấu hổ giận dỗi bỏ ra ngoài mua ít đồ. Vậy đấy, khi là một thanh niên vừa trưởng thành, Phong chỉ đơn giản biết rung động với vẻ đẹp nhẹ nhàng mong manh giống Sương. Anh mặc định Sương là một cô gái quá nhu thuận, luôn cần có người bao bọc. Mà không hiểu rằng, chẳng cô gái nào không yếu đuối, chỉ là cô ấy có thể hiện ra bên ngoài hay không mà thôi.

Mơ hồ nghĩ về năm năm qua, trong khi anh cố gắng chờ đợi một hình ảnh mỏng manh mà tiềm thức mong muốn. Ôm ấp khuôn mặt đau lòng mờ ảo của một thời khắc nào đó, thì đồng thời đã dày vò không ngừng nghỉ một trái tim anh tự cho là sắt đá. Đổ lỗi vì Thanh nên Sương không chấp nhận mình, mà không thừa nhận tình cảm Sương dành cho anh không đủ. Và hẳn, Sương không hề có niềm tin nơi chàng công tử luôn ham vui chơi bời, thay người yêu nhanh hơn thay áo, nên mới đến với người đàn ông khác. Ngụy biện giúp bản thân có đầy đủ lý do thương tổn Thanh mà không màng đến hậu quả. Nó nặng nề đến nỗi một thằng đàn ông phong trần như anh cũng cảm thấy chẳng cách nào chịu đựng nổi.

Phong nhăn nhó, một tay ôm chặt nơi ngực trái đang quặn thắt, một tay nắm lấy chiếc gối to lạnh lẽo đã ướt đẫm từ lúc nào. Hóa ra để chấm dứt một quãng thời gian cũng đơn giản đến thế. Chỉ cần nói buông bỏ, cô ấy liền dứt khoát bước đi không một lần nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro