Ngọt ngào mang tên anh 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Vừa đúng lúc!

- Nhà ở đâu?

Duy thong thả hỏi khiến Thanh khó giả vờ như không biết gì nữa, đành mơ hồ mở to mắt ra lại chóng mặt lấy tay đập đập vào hai bên thái dương của mình làm Duy buồn cười:

- Chỉ cần nói địa chỉ, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.

Sau khi miễn cưỡng nói địa chỉ nhà, Thanh liền nhắm mắt lại giọng nhỏ nhẹ:

- Cảm ơn anh.

- Trong tầm tay thôi, không có gì.

Tiếp tục bộ dạng lười biếng, Thanh dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, nhưng lại cất tiếng hỏi:

- Anh là giang hồ à?

- Nói giống kiếm hiệp thế. Em sợ rồi đấy à?

- Không có, chỉ tò mò chút thôi.

Dừng đèn đỏ, Duy quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Anh cười trả lời:

- Cũng phải, dù gì em cũng từng bên cạnh Phong. Nếu cô ta biết em là người của Phong, sẽ càng lo lắng hơn đấy. Trong giới kinh doanh quán Bar, đều biết nhau cả.

- Thật tiếc, tôi lại không phải người của anh ấy. Hơn nữa cũng không quan tâm công việc của anh ấy.

Giọng nói Thanh bình thản tới mức rung động cả nơi nào đó trong não bộ, làm Duy tỉnh táo hơn, nhận ra mùi vị có hơi hướng "đá xoáy" của mình. Anh "e hèm" một tiếng, bất giác ngồi thẳng lưng, giọng nói nghiêm túc:

- Thực ra anh có quen vài người, bố cô gái vừa rồi đắc tội với người ta. Tình cờ quen cả hai bên, nên đứng ra giải quyết giúp. Vì vậy quan hệ với bố cô ta không tệ.

Thanh chỉ "ừm" nhẹ rồi dựa người sâu hơn vào ghế, trong đầu tự nhủ khi nào có tiền phải mua chiếc xe 'xịn' mới được. Một chiếc xe tốt, có ghế mềm mại, không gian thoải mái, cùng cô đi tới mọi nơi.

Duy thấy Thanh thực sự chẳng quan tâm đến những lời mình nói thì cũng hơi chạnh lòng. Càng chẳng hiểu sao lại tự động giải thích với Thanh. Chỉ là muốn cô không e dè khi đứng cạnh mình, nhưng thực chất, cô ấy có thèm để ý đến đang đứng cạnh anh hay không đâu.

*

Tới nơi, Thanh chẳng chút động đậy gì cả, cô gái này hẳn là ngủ thiếp đi rồi. Lay vài cái cũng không khả quan, Duy đành bế Thanh vào thang máy, lục chùm chìa khóa trong túi cô, tìm đúng số nhà rồi mở cửa. Bước vào căn hộ hạng thường, được bài trí đơn giản ngăn nắp. Tài sản đáng giá chắc là chiếc ti vi lớn cùng dàn âm thanh hoành tráng và bộ salong hai người nằm vẫn dư chỗ kia.

Nhìn quanh một lượt rồi anh bế cô về phía phòng ngủ, đặt Thanh xuống liền vào bếp lấy nước ấm, tìm thêm chút mật ong pha xong thì để trên bàn cạnh giường. Duy nhẹ tay vén chút tóc mái vương trước trán Thanh, dùng khăn ấm lau khắp mặt cô, lại chỉnh đèn ngủ xuống ánh sáng nhẹ nhất mới định đứng lên ra về.

Nhưng lúc đó, Thanh chợt động, nhẹ nhàng mà vội vã, chới với nắm lấy bàn tay Duy, thầm thì:

- Ở lại đi!

Không gian tĩnh mịch tràn ngập hương tinh dầu dịu nhẹ. Duy nhất có tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường 'tích tắc' dội lại tâm trí hai người. Ánh sáng mờ nhạt phản chiếu từ chiếc đèn để bàn soi rọi khuôn mặt thanh thuần của cô gái nằm phía giường. Lông mi khẽ rung động chấp chới như cánh bướm xinh đẹp làm người ta xao xuyến. Bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy khiến Duy nhận ra sự lo lắng mơ hồ nơi Thanh. Cái nhíu mi nhẹ nhàng giãn ra, anh cười cười ngồi xuống bên giường. Ngón tay tự nhiên khẽ gẩy mấy sợi tóc trước trán định bụng trêu chọc:

- Câu ấy có ý gì vậy?

- Ý tại ngoại ngôn thôi. Ở lại đi!

Thanh bỗng dưng mở to đôi mắt đen tròn, đối diện với ánh mắt đang tỏ ý trêu đùa của Duy. Quá long lanh và trong sáng nên anh bất giác giật mình nhắc nhở bản thân phải mau tỉnh táo lại, Duy hắng giọng, dứt khoát đứng lên:

- Muộn rồi em ngủ đi, nếu cần ngày mai lại gặp.

Nhưng bàn tay Thanh nhanh nhẹn giữ lấy áo Duy, chiếc áo thô ráp thường ngày chỉ va chạm với nắng gió bụi bặm. Lúc này mạnh mẽ tiếp xúc với da thịt tạo động lực cho Thanh thêm dứt khoát. Giống con mèo nhỏ cô giật giật lưng áo hơi phồng, thỏ thẻ:

- Anh lo lắng gì vậy? Sợ rồi sao?

- Không phải sợ mà hiện tại em không tỉnh táo, anh không phải loại người cơ hội như vậy.

Duy nhìn lại, thẳng thắn nói với Thanh rành mạch. Tuy vậy, Thanh hẳn quá hiểu lợi thế bản thân. Cô cười rất mị hoặc, ngồi dậy nhẹ nhàng đan những ngón tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay Duy, kéo anh lại phía mình sát gần mặt, yêu kiều nói:

- Hôm nay cứ là người như vậy đi. Tôi không ngại, anh ngại gì chứ.

Nói xong Thanh còn khẽ lướt qua má Duy một đường, hương thơm cố hữu luôn phảng phất từ Thanh hòa quyện cùng hương tinh dầu, thoang thoảng tràn ngập khứu giác khiến tim anh bỗng run rẩy. Không dừng lại ở đó, Thanh còn ghé sát vành tai cứng cỏi đang đỏ hồng của Duy thì thầm:

- Hơn nữa tôi cũng rất tỉnh táo và ánh mắt anh... thành thật hơn lí trí của anh đó.

Trái tim Duy đập mạnh một nhịp như để hạ quyết tâm vững vàng. Máu nóng hòa trong men rượu chạy khắp cơ thể, bàn tay to lớn siết chặt vòng eo Thanh, kéo đến sát mình, anh nặng nhọc kìm chế hơi thở mà nói:

- Vậy em đừng nên hối hận nhé.

- Đương nhiên sẽ không...

Chẳng kịp để Thanh nói thêm lời nào, Duy như một con hổ mạnh mẽ lao vào mục tiêu đã định, ghì chặt gáy Thanh mãnh liệt đón lấy đôi môi khêu gợi. Nhưng bản thân Duy không ngờ, người phải hối hận lại chính là mình đây này. Bởi tếng "a.." thất thanh vừa bật thốt ra, liền bị Thanh cắn chặt ép buộc quay trở lại, nước mắt bướng bỉnh ngấp nghé bờ mi quyết tâm không rơi xuống. Cặp mắt cố tình nhắm thật chặt, để che dấu tất cả những buồn đau tủi cực, quật cường của chủ nhân ngốc nghếch. Lý trí bừng tỉnh trong đầu một kẻ phong trần vốn hiểu rõ sự đời, anh kinh ngạc lắp bắp không thốt ra lời, hoang mang không tin nổi hỏi Thanh:

- Em... em... là lần đầu tiên sao?

Thanh hít một hơi, rồi thở hắt ra để trấn định bản thân. Giọt nước mắt nãy giờ kìm nén vô thức trào ra. Không nhìn thẳng Duy, cô vẫn cố cứng cáp hỏi lại:

- Sợ rồi sao? Không phải anh muốn hối hận đấy chứ?

Duy đúng là sợ rồi, không ngờ bên cạnh Phong năm năm mà Thanh thật sự "không phải người của anh ấy" theo lời cô nói. Vốn dĩ cho rằng Thanh cũng từng trải , nên anh mới dám buông thả. Không ngờ... Duy bỗng nhiên luống cuống chẳng biết phải làm sao, nhìn cô gái đang cắn chặt môi dưới, cố chịu đau mà dở khóc dở cười. Tự hành hạ bản thân tới mức này đúng là hết nói nổi. Duy thở dài, đành lóng ngóng vuốt nhẹ tóc Thanh, thì thầm:

- Được rồi, thả lỏng bản thân nào, đừng lo lắng.

- Nãy giờ chỉ thấy có mình anh hoảng loạn thôi đấy.

Duy bật cười nhìn cô gái có làn da trắng ngần cứ dần chuyển đỏ, lại đỏ thêm mà không biết do rượu hay do xấu hổ đang gắng mạnh miệng. Gỡ bàn tay nắm chặt lấy ga giường của Thanh ra, nhẹ vòng tay cô ra phía sau lưng mình, Duy dẫn dắt:

- Đúng, anh hoảng loạng muốn chết ấy. Để ở đây, cảm nhận một chút.

Bàn tay mềm mại bỗng tiếp xúc với làn da rắn rỏi lạ lẫm khiến Thanh xấu hổ luống cuống đến cực độ, cô thẹn thùng lại tức giận trừng mắt lườm Duy:

- Cảm nhận cái đầu anh, có định nhanh lên không hả?

Đôi mắt trong trẻo mới được gột rửa vẫn còn đọng lại những long lanh nước, đong đầy chạm vào đôi mắt ôn nhu bao bọc mang theo vài tia trêu chọc của Duy. Anh vuốt nhẹ tóc Thanh, gạt đi vài giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, Duy nói:

- Cứ bình tĩnh, lần đầu tiên của hai đứa mình phải từ từ cảm nhận chứ.

Thanh tròn mắt ngây ngô chất vấn:

- Anh mà cũng lần đầu tiên hả?

- Phải, lần đầu tiên với người như em. Trước giờ chưa khi nào cùng một xử nữ cả nên không có kinh nghiệm... Ai mà ngờ được hai mươi sáu tuổi đầu, năm năm yêu đương nồng cháy mà còn ngu ngơ như em chứ.

- Đồ sở khanh, anh tránh ra!

Thanh tức giận đỏ mặt đẩy mạnh một cái nhưng Duy đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, đồng thời cười mê hoặc và hạ một nụ hôn nhẹ xuống bên má đang đỏ bừng. Rồi thêm một nụ hôn đầy yêu thương trên đôi môi kiều diễm, làm Thanh không biết dấu mặt đi đâu. Chỉ đành nhắm mắt, phó mặc bản thân cho "tên sở khanh" này vậy.

*

Mặt trời len lỏi qua tấm rèm voan mỏng manh, đưa giọt nắng đầu ngày nhảy nhót vui vẻ ngoài cửa kính tràn vào phòng. Rất không đồng nhất với tâm trạng hiện tại âm u trong lòng Duy. Nhìn cô gái đang nhíu mày nằm cạnh, anh càng dằn vặt và hoang mang hơn. Khi tỉnh dậy có hay không cô ấy sẽ cảm thấy hối hận? Hay sẽ rất tổn thương và càng không tin vào một ai nữa? Duy tự lấy tay đập vào đầu mình vài cái, thầm chửi mắng bản thân . Nếu hôm qua lý trí hơn, không bị cô ấy thành công mê hoặc thì tốt rồi. Ít ra có thể bắt đầu bằng một mối quan hệ bình thường, dựa trên nền tảng bạn bè cũng được sau đó sẽ dần dần khiến cô ấy chú ý. Giờ thì hay rồi, chỉ tại cái sốc nổi của bản thân... Với tính tình của Thanh và tình huống hiện tại, chỉ sợ một cơ hội nhỏ anh cũng chẳng có cửa lại gần cô nữa. Trong lòng Thanh, anh hẳn cũng chẳng hơn gì những gã đàn ông sở khanh vụ lợi và tranh thủ khác.

Tựa như thói quen lâu ngày được hình thành, Duy yêu thương gạt chút tóc mái lòa xòa trước trán Thanh, sau đó dứt khoát đứng dậy đi về phía nhà tắm. Khi Thanh nheo mắt, cựa người thức giấc cũng là lúc cô nhận ra tình hình không ổn. Sự nhàu nhĩ lộn xộn của ga giường và căn phòng, cùng với thân thể đau nhức chẳng một mảnh vải khiến Thanh vội vã đưa tay lên che mặt. Xong rồi, đúng là điên, điên thật rồi... mới gặp ba lần đã phát sinh quan hệ. Trời ơi là trời, đầu óc ngập rượu hay sao lại dám kích động anh ta. Mà anh ta đâu? Đi rồi sao, phải không? Đang ngơ ngác hoang mang, chưa chuẩn bị tinh thần cũng như chưa kịp sắp xếp lại cảm xúc hỗn loạn thì cánh cửa nhà tắm đã hé mở. Duy mặc bộ đồ tắm nam vừa vặn, bước ra và lau nước trên mái tóc ngắn bằng chiếc khăn màu ghi.

Thấy Thanh đang bần thần nhìn mình, Duy cũng sững người bất ngờ khi đột nhiên đối mặt với nhau như thế này. Anh trấn tĩnh lại nơi ngực trái đang đập từng hồi điên cuồng, cố tỏ ra tự nhiên đi gần lại phía giường, bắt chuyện:

- Chào buổi sáng.

- Chào buổi sàng.

Thấy Thanh máy móc trả lời, Duy chỉ đành lắc đầu và nói tiếp trong không khí ngượng ngập:

- Anh thấy có một tủ đồ nam nên mượn dùng tạm, không phiền chứ?

- Không phiền, anh cứ lấy thứ gì anh muốn. Hoặc nếu thích anh cứ chuyển cả tủ về đi.

- Hào phóng vậy, tính trả công bằng một tủ quần áo đấy à?

- Cứ nghĩ thế nếu anh cảm thấy thoái mái. Dù sao hôm qua anh cũng đã rất vất vả.

Duy nheo mắt nhận ra Thanh đang gắng tỏ ra bình thường, nhưng giọng điệu thản nhiên này khiến anh nghi ngờ. Chẳng lẽ cô gái này sắp muốn phủi sạch quan hệ với anh. Nhìn theo bóng dáng Thanh chật vật quấn chăn khắp người đi về phía nhà tắm, Duy vừa khó hiểu lại vừa buồn cười. Rõ ràng chỗ nào cũng nhìn qua rồi còn che chắn đến mức đi đứng xiêu vẹo thế kia làm gì?

Đến Khi Thanh quần áo chỉnh tề ra ngoài, cô thấy phòng ốc sạch sẽ giường chiếu gọn gàng hơn, cả Duy cũng đã chọn được chiếc sơ mi và quần jeans phù hợp với mình. Thanh ngơ ngẩn nhìn bộ đồ được mặc vừa vặn trên người Duy, khuôn mặt xinh đẹp chợt thất thần đến đáng thương. Thanh vô thức thành thật đề nghị:

- Thật sự đấy, tôi nghĩ tủ quần áo đó sẽ rất hợp và vừa vặn với anh. Vì vậy cứ mang về đi dù sao tôi cũng không dùng đến. Yên tâm, tất cả đều chưa từng dùng qua.

- Anh biết.

Duy giữ khuôn mặt lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ, ngồi yên ổn trên chiếc ghế tựa, chỉ tay vào mác áo mới cắt ra, nằm gọn trên bàn. Nhìn xoáy vào khuôn mặt trầm tĩnh của Thanh, trong lòng Duy dâng lên tư vị thật khó tả. Phải yêu đến mức nào mới có thể im lặng mua cả tủ quần áo nam kia? Hẳn là người đàn ông ấy còn không biết có cả khoảng trời như vậy chờ đợi mình nữa.

Anh đã trầm ngâm biết bao khi lướt tay qua bộ đồ đua xe... giống của anh, chỉ khác là nó mầu đen, được treo ngay ngắn trong tủ. Những chiếc sơ mi, áo thun, may ô, cả những chiếc quần Jeans, cứ thầm lặng ẩn mình trong góc tối, êm ru không tiếng động. Bỗng nhiên vừa ghen tị lại vừa đau xót cho cô gái ngốc nghếch.

- Sao lại phải cố chấp như vậy?

Thanh giả vờ đi về phía bàn trang điểm lấy lược chải lại mái tóc không gọn gàng, che dấu tâm trạng hỗn loạn.

- Đó không phải cố chấp, mà là chấp nhận. Nói chung anh không hiểu được đâu. Được rồi, anh về đi. Chúng ta cũng đều là người trưởng thành, chuyện hôm qua không cần để trong lòng.

- Em tính phủi sạch quan hệ với anh đấy à?

- Chúng ta có quan hệ gì mà phủi sạch? Vốn dĩ là hai người chẳng liên quan không quen biết, đều có cuộc sống riêng của mình...

- Đây là không quan hệ ấy hả?

Duy mạnh mẽ lật một góc chăn mềm mại lên, chỉ vào vài giọt máu lấm tấm còn sót trên ga giường trắng, chính thức cắt đứt mấy lời nói vô tình của Thanh.

Chết tiệt, sao cô lại cứ thích màu trắng cơ chứ. Ít ra nếu dùng màu đỏ đáng ghét thì giờ phút này có phải sẽ tốt đẹp hơn bao nhiêu không? Giả lả quay mặt đi né tránh, Thanh với lấy ly nước ở gần uống một ngụm. Mùi vị thanh ngọt của mật ong pha chung với nước ấm tràn vào khoang miệng, một đường đi thẳng tới dạ dày làm cô cảm thấy dễ chịu... Vậy đấy, đúng là ga lăng từ trong cốt tủy mà, còn tinh tế đến mức này nữa. Thanh hơi hắng giọng hướng về phía Duy đang tức đen mặt, nói năng lộn xộn:

- Sao anh tỏ ra bất công như vậy trong khi tôi là phái nữ cũng cảm thấy bình thường mà. Thực ra trước tới giờ tôi luôn có cái nhìn rất thoáng. Hôm qua tôi nói không hối hận, nhưng không có nghĩa là sẽ cùng anh phát triển thêm bất cứ chuyện gì.

- Ý em là, hôm qua dùng anh để giải tỏa cho bản thân em?

- Giải tỏa thì có vẻ khó nghe quá, tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy.

- Vậy lúc đó em có ý nghĩ gì?

Dường như thật sự suy nghĩ một chút, Thanh mới từ tốn trả lời:

- Mọi khi lúc anh quan hệ với những người phụ nữ kia, anh có ý nghĩ gì? Đối với tôi anh cũng giống như những người phụ nữ đó vậy. Không đặc biệt, chỉ là vừa đúng lúc vừa đúng dịp mà thôi.

- Em...

- Chúng ta chẳng biết gì về nhau, đừng chỉ vì một đêm, vì lý do không đâu mà phải ràng buộc lại.

Hơi nhếch đôi môi đang kìm nén tức giận, Duy híp mắt hỏi:

- Em sợ cái gì?

- Có cái gì tôi phải sợ?

- Vậy sao phải lảng tránh?

- Anh nhầm rồi, đây không phải lảng tránh mà là trực tiếp cắt đứt. Được rồi giờ anh có thể về, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhìn Thanh trân trối, trên đời sao lại có người phụ nữ tuyệt tình đến thế này cơ chứ... Duy ngao ngán nói tiếp:

- Anh mua đồ ăn sáng và thuốc giảm đau đầu do rượu, để ở phòng bếp. Ăn một chút, uống thuốc xong hẵng ngủ, ngày mai chúng ta lại nói chuyện... Còn nữa, xin lỗi em chuyện hôm qua. Hẹn gặp lại!

Làm ra vẻ đàn ông lịch thiệp chầm chậm bước ra ngoài. Nhưng khi cánh cửa vừa khép lại phía sau lưng, thì Duy đã chịu không nổi, phải quay người đá mạnh một phát vào cánh cửa màu trắng kia lẩm bẩm:

- Chết tiệt, sáng nay còn lấy một chiếc dày kê vào cửa để đi mua đồ ăn sáng. Sợ khi quay lại, không có chìa khóa vào nhà lại phải bấm chuông, làm cô ấy vội chạy ra vấp té. Tình huống này, nếu bấm chuông khẳng định cô ấy còn chẳng thèm nhòm xem mình là ai ấy chứ.

Lại đá thêm một cái nữa sau đó Duy mới hậm hực quay về. Nhưng khi đứng đợi taxi, thì Duy không kìm chế được bản thân. Ngước mặt nhìn lên phía căn phòng lạnh lẽo vốn cứ bất giác định hình được ấy mà nhủ thầm: "Hi vọng chịu ăn uống đầy đủ xong mới đi làm". Sau đó lại lập tức tự xỉ vả mình và đập hai tay vào đầu than vãn:
- A xì... Chắc chắn não ngập rượu rồi nên mới động lòng với cô ấy mà.

Thanh đứng từ trên căn hộ tầng mười hai, nhìn xuống anh chỉ là một chấm nhỏ đang di động. Cô không biết vì sao hôm qua bản thân lại liều lĩnh khiêu khích Duy như thế, cũng không hiểu vì sao lại dám buông thả đến vậy. Vì được anh ôm vào vòng tay an ủi khi cô khóc lóc, được anh nhẹ nhàng cẩn trọng chăm sóc, hay bởi được anh bao bọc trước những nguy hiểm? Hay đơn giản đúng như Duy nói cô chỉ "giải tỏa" mà thôi? Nhìn đến đồ ăn trên bàn và túi thuốc, Thanh thật muốn cười mãi không thôi. Hóa ra không phải còn người đàn ông không ga lăng, mà đơn giản anh ta có muốn làm điều đó cho bạn hay không.

Dù chỉ với một cô gái mới quen Duy còn có thể quan tâm như thế, vậy nhưng cô bên cạnh Phong năm năm, đến một câu hỏi thăm của anh khi ốm cũng chưa từng nghe qua... Vậy đó là cố chấp hay chấp nhận? Thanh thẫn thờ mở tủ quần áo nam, chạm tay vào từng chiếc áo thun, áo sơ mi, hay những chiếc măng tô dài đầy màu sắc. Mùi đồ mới tràn ngập trong khoang mũi khiến Thanh nhíu mày, rồi lại bật cười cay đắng đóng sầm cửa tủ lại. Cô trượt dài ngồi xuống tựa lưng vào chiếc tủ gỗ màu nâu, cúi đầu thật thấp tự nhủ:

- Hoàng Ngọc Thanh... đến đây thôi, tất cả chấm dứt rồi. Dừng lại và bắt đầu lại nào!

*

Xốc lại tinh thần, Thanh điên cuồng lột hết vỏ chăn ga gối cho vào bồn tắm lớn, đổ đầy bột giặt sau đó nhảy vào dẫm dẫm vò vò. Thậm chí còn lấy cả cái bàn chải, hì hục đánh thật sạch những giọt máu hồng hồng chói mắt còn sót lại nơi ga giường trắng. Bọt xà bông nổi đầy như muốn nhấn chìm tất cả cảm xúc trong lòng cô, quần áo ướt nhẹp từ trên xuống dưới. Thanh hổn hển nhìn bãi chiến trường do mình bày ra thật muốn dúi cả đầu vào đống bọt trắng toát xinh đẹp kia.

Cuộc đời quả thật là lắm tai ương. Yêu đến tê tái điên cuồng suốt năm năm chẳng thể đi đến đâu, vậy mà mới ba lần gặp liền kéo anh ta lên giường. Tưởng chừng chỉ cần dọn thật sạch sẽ, thì có thể xóa hết dấu vết đêm qua. Nhưng tới cùng nhìn đâu cũng thấy một màn xấu hổ đáng lên án ấy. Cô muốn thay cái điệm khác, đổi giường khác, không phải không phải... cô muốn chuyển nhà, chuyển nhà ngay lập tức.

Nhưng tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ gào thét trong đầu, còn thật sự để chuyển nhà thì năng lực còn hạn hẹp, kinh tế chưa cho phép. Hơn nữa cô cũng là người khá lạc hậu, thường khi đã quen với cái gì rồi thì vừa ngại vừa không muốn thay đổi. Tắm gội thêm vài lần, Thanh gọi điện thoại thuê người đến dọn dẹp tàn tích lênh láng. Đàng hoàng ngồi vào bàn ăn uống no nê đồ ăn Duy mua rồi mới thay quần áo, cố tình mặc chiếc sơ mi dài tay cổ đứng để che đi vài dấu xanh đỏ còn lưu lại. Trang điểm nhẹ nhàng, chọn một đôi cao gót sau đó mới tự tin xách túi bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro