Ngọt ngào mang tên anh 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Cứu người đẹp!

Hai người dừng xe trước quán ăn khá yên tĩnh không biển hiệu, chỉ có chiếc chuông gió nhỏ treo hờ hững ở cửa. Duy bỏ mũ bảo hiểm ra, xoa xoa vào mái tóc cắt ngắn gọn gàng rồi nói với Thanh:

- Có gì em nói Tùng tới đây lấy xe luôn nhé chút nữa anh đi xe khác về.

Giống như bàn bạc về việc mua chiếc mũ bảo hiểm mấy trăm ngàn chứ không phải đang nói về chiếc xe xa hoa đắt tiền, Thanh đơn giản gật đầu:

- Được.

Cũng chỉ có thể lắc đầu cười cái thái độ bất cần này, Duy làm động tác mời:

- Vào thôi.

- Chỗ này hơi lạ nhỉ.

Nhìn một lượt không gian bên trong, chẳng tiếng nhạc du dương hay xập xình như ở nơi khác, nội thất chỉ có bốn bàn gỗ bốn góc và những chiếc ghế lưng tựa được bọc đệm da. Vài bức tranh phong cảnh chắc hẳn là tự chụp treo hai bên tường. Hơi lạnh ở điều hòa tỏa ra nhè nhẹ kèm với mùi ngọc lan phảng phất khiến cô cảm thấy dễ chịu và thanh tĩnh hẳn, bất giác giọng Thanh cũng nhẹ nhàng đi:

- Sao chẳng có ai vậy?

Tự nhiên ngồi vào bàn đã được bày sẵn thức ăn, Duy quen thuộc kéo ghế cho Thanh, anh nói:

- Quán này ông chủ mở ra để phục vụ vợ sắp cưới nên thường chỉ có người quen đến thôi, anh đã gọi trước rồi vào một chút là có đồ ăn.

Duy vừa ngắt lời thì người đàn ông cao to, giọng ồm ồm tươi cười bước ra hỏi:

- Đến rồi hả?

Hai người cùng cười nắm tay, đập vai thân thiết thay lời chào rồi mới nhấm nháy nhau, chủ quán hỏi:

- Em nào đây?

- Nhặt được ở đường, đến ăn ké một bữa.

Hưng phấn khởi hất vai Duy đùa cợt:

- Tôi cũng muốn nhặt được một cô gái xinh đẹp như thế này. Chào mừng em, anh là Hưng.

Thanh cười xã giao bắt tay anh ta từ tốn:

- Xin chào, em là Thanh.

- Ông mà dám nhặt em nào về, thề với ông tôi sẽ trồng cây chuối đi bằng tay quanh hồ Hoàn Kiếm năm vòng.

Duy vừa tỏ vẻ khinh miệt vừa thẳng thắn nói vào mặt Hưng khiến anh ta hơi quê, cười giả lả:

- Thôi ngồi vào ăn đi, không phá hai người nữa tôi đi đón vợ.

Hưng dợm bước định chuồn cho nhanh, nhưng Duy nhanh tay hơn giữ ông bạn lại híp mắt cười:

- Khoan, cho một chai ngon ngon đi.

Lạnh giọng Hưng làm mặt ngầu nhìn ra ngoài cửa:

- Không có, hết rồi.

- Đừng giả vờ, có tin nếu không đưa ra đây tôi dám lục tung nhà ông lên không?

- Được rồi được rồi, ông xin hay cướp đấy hả?

- Cả hai. Cảm ơn trước nhá.

Không chút khách khí Duy sảng khoái vỗ vai Hưng, rồi quay sang phía Thanh:

- Thử xem, tay nghề của cậu ta không đùa được đâu. Đợi chút cậu ta mang cả rượu tự nấu tự ngâm ra nữa chúng ta cùng nhau thưởng thức.

- Anh cũng biết hưởng thụ quá nhỉ.

Nhún vai như điều tất nhiên, Duy trả lời:

- Cuộc sống mà, không hưởng thụ thì thật lãng phí.

Vẻ hoài niệm lướt qua nhanh chóng trên khuôn mặt Thanh:

- Đúng vậy, tôi đã lãng phí quá nhiều rồi.

Không kịp để Thanh buồn rầu hay đa cảm, Hưng mạnh mẽ đặt chai rượu xuống trước mặt Duy giọng cố gắng hằm hè:

- Ăn xong nhớ rửa bát rồi mới được về, tôi đưa Ngọc qua bên nhà cô ấy muộn mới trở lại.

Bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu, Duy sảng khoái:

- Ô kê cảm ơn bạn hiền.

Ra tới cửa rồi Hưng còn ngoái lại, trừng mắt nói:

- Em phải dè chừng cậu ta đấy, sát gái số một không coi thường được đâu.

Duy bật cười đưa tay phẩy phẩy ra hiệu anh ta mau đi, xong quay lại phía Thanh nghiêm túc nói:

- Anh ta đùa thôi, đừng lo.

Bày ra vẻ mặt khó hiểu Thanh hỏi lại:

- Anh thấy tôi có lo lắng à?

Nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đang chớp liên tục, Duy trầm giọng cố làm ra nguy hiểm lắm:

- Không sợ bị anh lừa sao?

Tỉnh bơ đáp lễ lại, Thanh hất tóc:

- Tôi sợ anh chưa kịp lừa đã rơi vào lưới của tôi ấy chứ.

- Ha ha, được rồi mau ăn đi, lót dạ một chút chúng ta cùng uống.

Thanh thoải mái đụng đũa gắp đồ ăn, nhưng chỉ vừa đưa vào miệng miếng thịt kho, Thanh đã phải tròn mắt lên nhìn Duy thốt ra:

- Sao ngon vậy, trời ạ chưa khi nào tôi có thể nấu ngon như thế này.

Duy bật cười trước dáng vẻ ngây ngô ấy, gắp thêm miếng cá kho tộ nữa bỏ vào bát Thanh:

- Cậu ta luôn có bí quyết riêng không phải ai cũng làm được đâu. Em cũng biết nấu ăn à?

Thanh hơi dừng cảm xúc, sau đó lại nhoẻn đôi môi tô lớp son hồng đã sớm bị cảm xúc làm nhạt nhòa mà nói:

- Vì một người, nhưng chưa bao giờ anh ấy nếm thử. Vậy nên tôi mới mập như thế này, luôn phải ăn đồ mình làm đến no căng bụng.

- Lần sau ăn vừa đủ thôi, tuy em không mập, có điều ăn kiểu ấy hại dạ dày lắm.

Thanh nhún vai ăn luôn miếng cá Duy vừa gắp rồi đưa ly của mình ra:

- Anh rót rượu đi, thật nóng lòng muốn thưởng thức quá.

Không hề phản đối ngược lại Duy còn thành thạo rót cho Thanh nửa ly, cũng rót cho mình một ly.

- Nào chạm cốc vì sự tình cờ của chúng ta.

Một tiếng 'cạch' khẽ vang nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh và không khí hài hòa khiến Thanh thấy rất vui tai. Nhưng thay vì nhâm nhi chút một như Duy để cảm nhận hương vị thanh ngọt xen lẫn chút cay nồng vừa đủ thì cô lại ngửa cổ, một hơi nhìn thấy tận đáy ly rượu khiến Duy hết hồn:

- Hưng mà nhìn thấy rượu của mình bị uống như nước lọc, chắc chắn tức em đến chết.

Dốc ngược ly rượu xuống, Thanh tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì đáng bàn, cười nhạt:

- Ha ha, tôi không có thói quen từ tốn như anh.

- Uống vừa thôi, dễ uống vậy chứ rượu không nhẹ đâu.

- Không sao tửu lượng của tôi rất tốt, có lần uống cả chai Chivas vẫn tỉnh táo tự về nhà được.

Lắc đầu với cô gái ngang bước trước mặt, Duy liền gắp thêm vài miếng thịt bỏ vào bát Thanh:

- Từ từ thôi, đâu có uống tranh của em, ăn thêm đi!

Thanh nhìn Duy vừa nói vừa cười:

- Tuy thấy nhiều người ga lăng rồi, nhưng để ga lăng một cách tự nhiên như anh, chắc phải tôi luyện lâu lắm ấy nhỉ.

Vẫn không dừng công cuộc chăm sóc người đẹp, Duy thản nhiên khẳng định:

- Bản chất ấy mà, em không thấy tự nhiên từ trong cốt tủy đấy à?

- Ha ha. Đúng đúng, bản chất của anh, cốt tủy của anh.

Ngập ngừng đôi chút, Duy chuyển chủ đề:

- Em là bạn gái của Phong sao?

- Chưa từng. Giữa tôi và anh ấy không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu.

Thanh lại tự rót một ly đầy, sau đó đưa lên 'cạch' với Duy:

- Nào, chúc mừng tôi đã là người tự do. Không còn tội lỗi, không còn ràng buộc.

Duy nhíu mày với cô gái cười như mếu đang tiếp tục ru bản thân uống cạn ly rượu đỏ. Anh nhìn Thanh cúi đầu rũ vai xuống. Vài sợ tóc nâu vàng mềm mại hơi hỗn loạn, lộ ra cái trán bướng bỉnh và sống mũi kiêu ngạo. Tình yêu thật có thể khiến Thanh bi lụy đến vậy sao? Uống cạn ly rượu trên tay Duy trầm giọng hỏi:

- Em yêu Phong như vậy à?

Nhếch lên đôi môi hồng như để tự giễu, Thanh chê cười chính bản thân mình:

- Tôi ư? Tôi chẳng hiểu gì về tình yêu cả. Sao có thể nói là yêu anh ấy cơ chứ.

- Vậy trạng thái hiện tại của em là gì?

- Trạng thái hiện tại? Tôi nghĩ là vui mừng vì được giải thoát.

- Chứ không phải đau khổ vì mất đi à?

Thanh chọc chọc miếng rau muống xào trong bát, đột ngột bật thốt lên:

- Tôi đã bao giờ có đâu mà mất.

Cũng chẳng ngượng vì đã bày tỏ quá nhiều, giống như tự nhiên gặp được tri kỉ, Thanh mỉm cưởi chậm nói:

- Có thể anh không tin, nhưng đến chính tôi cũng đang không hiểu hiện tại mình rơi vào trạng thái gì. Đau khổ, ừm... hình như không phải, hoặc giả quen thuộc đến nỗi ngấm cả vào da thịt. Nên nó làm một phần cuộc sống, tự nhiên giống cái ga lăng cốt tủy của anh vậy đó. Hơn nữa, tôi cũng xác định rõ, có ngày này xảy ra nên không ngạc nhiên gì. Chỉ là, phương diện nào cũng lơ ngơ, cũng thất bại, cảm thấy thảm hại quá. Muốn khóc khóc rồi lại muốn cười, cười xong thì không biết tiếp theo phải làm gì, làm như thế nào.

Cả hai cùng nhau uống thêm ly nữa, Duy trầm ngâm lắc lắc chút rượu sóng sánh còn sót lại, giọng đều đều:

- Em không cần suy nghĩ nhiều đâu, buồn thì cứ buồn mà vui thì cứ vui. Bởi cái gì đến thì sẽ đến, đâu cần chấp nhất làm gì tiếp theo và làm như thế nào.

Giống như hiểu ra được điều gì, Thanh cười nhẹ rồi lại thở hắt ra, cắn cắn môi dưới, cô nói:

- Đúng vậy miễn là đã được giải thoát, tiếp theo như thế nào cũng không quan trọng. Ăn đi, xong tôi mời anh tới Bar nhảy nhót.

Nhìn bộ đồ đua mô tô liền trên người rồi Duy nhíu mày hướng về Thanh mà hỏi:

- Em không muốn làm xấu mặt anh đấy chứ, mặc như này đi Bar ấy hả?

Thanh dùng đôi đũa, bày ra khuôn mặt đanh đá kẹp một cái trên không trung giữa hai người, tạo âm thanh "tách", rồi hùng hổ nói:

- Anh đừng có mà lừa đảo nhé. Bộ đồ này của anh bao nhiêu tiền, còn lo người ta đuổi ra hả?

Duy đành bật cười với cô gái thẳng thắn, anh hơi lắc đầu, nghiêng người gắp thêm miếng rau cải cho Thanh, tất cả mọi hành động đều thật sự ưu nhã:

- Tuy mặc bộ đồ như này đi Bar, nhìn quá dị. Nhưng vì em, đành hi sinh vậy.

- Chẳng ảnh hưởng gì đâu, tôi còn đang đóng nguyên bộ công sở nghiêm túc và tử tế đây này. Cùng lắm chúng ta là cặp dị nhất khu vực chứ có gì to tát.

Thật tình Duy chỉ có thể vừa cười vừa gật đầu hòa chung với ý nghĩ tích cực của cô gái này. Nhưng khi họ thả mình trong tiếng nhạc xập xình nhức óc ở Bar, thì Thanh đã ngất ngây lắm rồi, mà Duy không cách nào cản nổi cô thôi uống rượu. Dẹo hết bên này đến bên kia, va hết người này đến người nọ. Thanh đẩy cả Duy rồi xô vào người một cô gái sexy. Đã thế còn không biết sợ, ánh mắt lại cứ phong tình mời gọi nhào cả vào người ta ôm ôm ấp ấp. Lạ là cô gái ấy cũng rất hào hứng ôm Thanh mà không có ý buông người, đã vậy còn hơi đụng chạm vào ngực Thanh khiến Duy nóng cả mặt. Đành kéo Thanh lại ôm vào người cười cười với đối phương rồi gào lên giữa tiếng nhạc:

- Thật ngại quá, bạn gái tôi say rồi.

Thanh thì rất không thức thời ôm chặt eo Duy ầm ĩ:

- Thoải mái quá... vì tôi là chính tôi... hú hú hú...

Hình như cô gái sexy càng vừa mắt Thanh. Nhìn một lượt Thanh đơn thuần bó mình trong quần tây phẳng phiu, áo sơ mi xắn ống tay lên tới khủy, cùng chùm dây dợ hình thù kì lạ lắc lư trước ngực rất hứng thú. Dù ánh sáng nhập nhằng, nhưng vẫn nhận ra khuôn mặt Thanh đã phiếm hồng và ánh mắt mơ màng. Cô ta nháy mắt với Duy trao đổi:

- Để lại cô ấy, tôi sẽ cho anh thứ gì anh muốn.

Môi Duy khẽ cong lên, nhìn cô gái đang lim dim dựa trong ngực mình. Cô ấy còn cười ngô nghê, ôm chặt lấy eo anh siết siết vòng tay. Thỉnh thoảng Thanh còn cọ chiếc mũi nhỏ dính nước mũi tèm lem vào áo mình, thì Duy cười ha hả, trả lời:

- Thật xin lỗi tôi lại chỉ cần con mèo nhỏ lem nhem này thôi. Phiền cô rồi.

Nói xong Duy ôm ngang người Thanh vừa dìu vừa kéo cô ra khỏi không gian điên cuồng lắc lư. Anh vén lại vài sợi tóc lòa xòa trước mặt Thanh, lại bế bổng cô lên đi ra ngoài. Nhưng cô gái sexy kia cũng không vừa, một đường dẫn người theo Duy. Ánh mắt được bóng đèn vàng chiếu vào ẩn hiện vài tia chiếm hữu khóa chặt thân hình mềm mại trên tay Duy, cô ta nói:

- Tôi sẽ rất khó chịu nếu anh đưa cô gái này đi đấy.

- Ồ, hình như cái ấy chẳng liên quan gì đến tôi.

Cô gái sexy nén giận trầm giọng:

- Cô ấy say thế này, không nên đi cùng anh chứ nhỉ?

- Phải không? Tôi lại thấy chỉ cần không đi cùng cô thì sẽ an toàn nhất đấy.

Duy nheo mắt tà tà nhìn cô gái sexy mang đầy vẻ khiêu chiến đối diện mình, anh lại không nhận ra cô ta có ý tứ gì với Thanh chắc. Tuy không kì thị giới tính thứ ba, nhưng người đi cùng anh, anh lại để bị cướp rồi chịu ấm ức chắc. Ít nhất, khi cô gái này tỉnh dậy, sẽ không cần hoang mang, cảm thấy bản thân tiếp tục bị bỏ rơi, bơ vơ và đơn độc.

- Hình như anh chưa biết tôi là ai.

Dưới ánh điện khi sáng khi tối của nơi chốn phức tạp, gió đêm xào xạc mang theo khí nóng ùa lại, người con gái trong lòng hơi cựa quậy. Dường như ý thức đã phần nào tỉnh táo nên bàn tay nhỏ khẽ níu, bám chặt hơn vào ngực áo anh. Mi mắt động đậy lo lắng làm Duy buồn cười, còn ánh mắt thì thêm vài tia hài lòng. Thôi nhìn cô gái run rẩy, anh hướng phía cô gái sexy đang đe dọa mình mà nói:

- Cái này... không những biết cô, chúng ta còn từng gặp mặt rồi cơ đấy.

Cô gái sexy nhíu mày quét qua mặt Duy thêm một lượt, dường như vẫn không có chút ấn tượng nào về người đàn ông nam tính này. Chỉ thấy nụ cười anh ta càng sâu xa và bí hiểm hơn, ánh mắt thêm mấy phần lạnh nhạt mỉa mai, giọng nói rất bình thản cất lên:

- Tiệc sinh nhật cô sáu tháng trước, người ngồi cùng bàn với bố mẹ cô là tôi.

Duy thấy nét mặt cô ta thay đổi, anh lại tiếp:

- Nếu nhớ không nhầm thì mọi người đều gọi cô là Anh Túc, cũng là chủ nhân quán Bar này phải không?

- Anh...

- Hình như bố mẹ cô đều không biết cô hứng thú với cô gái trên tay tôi, và có thể là cả với những cô gái khác nữa.

Giọng Anh Túc chất chứa vài tia nguy hiểm không kém cạnh khí thế Duy:

- Anh uy hiếp tôi?

Duy cười khẩy, một nụ cười tối tăm hơn cả bóng đêm đang bao trùm vạn vật hiện tại, giọng điệu thì lại cứ "tưng tửng":

- Đừng hiểu lầm, tôi không hề uy hiếp... mà trực tiếp tuyên chiến. Để xem bố mẹ cô muốn nói gì với tôi.

Chỉ vậy Duy liền ôm Thanh chặt hơn như để chứng tỏ quyền sở hữu, và hiên ngang đi về phía gara để xe. Nhẹ nhàng đặt cô ngồi yên ổn ở ghế phụ, cài dây an toàn cho Thanh. Bản thân trước khi ngồi vào xe còn giơ tay phóng khoáng chào đối thủ một cái, mới đóng cửa phóng vụt xe đi. Để lại Anh Túc nghiến răng tức giận nhìn theo mà không làm gì được.

Thanh hé mắt nhìn điệu bộ phóng khoáng của Duy, anh không nói quá nhiều, chỉ đưa ra đủ lượng thông tin cần thiết. Khuôn mặt nam tính, khi thi nghiêm túc, lúc lại "tưng tửng" chọc người. Có Duy bầu bạn uống rượu, lại còn thêm đãi ngộ bế kiểu công chúa và thành kị sĩ bảo vệ. Thanh thấy cả ngày hôm nay, thời khắc này chính là dễ chịu nhất đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro