Chương 1: Cuộc sống bình thường của Trúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạo diễn hô lên một tiếng "cắt", thế là cảnh quay đã xong rồi. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, họ ngồi nghỉ tại chỗ, người tán gẫu với bạn, người ăn nhẹ, người lau mồ hôi. Ai ai cũng bận rộn với việc riêng. Trúc nhìn chiếc bàn đang ngập ngụa đủ thứ đồ ăn, thức uống mà các diễn viên vừa động vào. Cô khẽ thở dài, nhưng đôi tay vẫn nhanh thoăn thoắt thu dọn đồ đạc. Vậy là công việc của ngày hôm nay đã kết thúc. Rốt cuộc bây giờ cô cũng được trở về nhà ăn cơm rồi.
Trúc gọi taxi đưa cô về. Ngồi trên xe, cô thầm nghĩ không biết chồng và con gái cô đang làm gì, đã nấu ăn chưa.
Khi cô vừa mở cửa nhà ra, căn nhà thiếu hơi ấm của bếp núc khiến cô thở dài. Trúc đi thay trang phục đoàn làm phim thành bộ đồ ngủ quen thuộc, sau đó cô bước vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Cô liếc mắt nhìn thấy Khang - chồng cô - đang ở trong phòng ngủ, cô vừa lấy khăn lau mặt, vừa nhỏ nhẹ nói:
– Anh à, em có chuyện muốn nói với anh.
Khang vừa đọc sách vừa "Ừm" nhẹ một tiếng, tỏ ra vô cùng hờ hững với những gì Trúc sắp nói.
Hiểu rõ tính Khang không thích nói chuyện dông dài, Trúc suy nghĩ lựa lời. Nhưng mà sau đó cô lại thở dài:
– À thôi!
Cô lập tức rời khỏi phòng tắm, vội vàng chạy vào trong gian bếp. Giờ này đã là 7h30p chiều, ai cũng đã đói bụng nên cô nấu vội bữa tối. Cần đảm bảo giờ học của bé Linh nên chỉ có 30p để nấu nướng.
Trúc nhìn vào tủ lạnh không còn nhiều thứ, cô nghĩ nhanh rồi lấy ra bó rau cải, ít tôm nõn, vài quả trứng gà, mấy trái cà chua. Hôm nay cô làm canh cải nấu tôm nõn, trứng opla ăn kèm cà chua thái lát. Bữa ăn này vô cùng đơn giản nhưng nhìn vẫn rất bắt mắt. Màu xanh của rau cải, màu vàng của trứng, màu đỏ của cà chua khiến bữa ăn thật sinh động.
Khi cả nhà đã ăn xong, Trúc lại tất bật rửa chén, tắm rửa, vệ sinh nhà cửa cho xong. Sau đó cô leo lên giường nằm cạnh Khang.
Lúc này đã gần 10h đêm. Khang đang cắm cúi chơi game, bé Linh thì đang học bài ở phòng bên cạnh.
Bé Linh lâu lâu lại liếc nhìn ba mẹ trong phòng ngủ. Cảnh tượng vẫn như mọi ngày, mẹ nằm nghiêng người úp mặt vào tường, chăn đắp kín người, ba cầm ngang điện thoại bấm liên hồi, lâu lâu khẽ cười. Không khí trong nhà vô cùng tẻ nhạt.
Sáng sớm hôm sau, khi Trúc bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, cô mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, Khang đã đi làm từ bao giờ, còn mình cô lẻ loi nằm trên giường, chỗ bên cạnh đã không còn hơi ấm.
Bé Linh mệt mỏi ngủ say giấc hoàn toàn không bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc. Trúc khẽ ngắm nhìn con gái rồi lại vào bếp tất bật cho bữa sáng của hai mẹ con.
Trong cơn mơ màng, bé Linh "Ừm" một tiếng, sau đó he hé mắt nhìn xung quanh. Căn phòng đã sáng trưng, mặt trời chiếu xiên xiên một góc nhà. Bé Linh từ từ ngồi dậy, dụi hai mắt nhìn cho rõ ràng, ngáp một cái rõ to, sau đó mới xuống giường.
– Ngủ thêm một lát đi.
Thoáng thấy bóng người của bé Linh, Trúc lên tiếng, giọng cô đầy ấm áp yêu thương.
Bé Linh nhoẻn miệng cười đáp lại:
– Sáng nay ăn gì hả mẹ?
Trúc ra vẻ bí hiểm, mở miệng nói:
– Bí mật!
Đúng vậy, Trúc đang muốn tạo một bất ngờ cho bé Linh.
Bé Linh:
– Vậy con đi rửa mặt, mẹ chờ một chút nhé!
Bé Linh cầm bàn chải đánh răng đi vào trong phòng tắm, mắt không dám liếc nhìn gian bếp, nhưng trong lòng cô bé đang rất tò mò.
Chợt điện thoại của Trúc vang lên tiếng nhạc êm tai. Cô vội bắt máy. Sau khi ấn nút nghe máy, cô để điện thoại sát lỗ tai không để âm thanh lọt ra ngoài, giọng nói từ bên trong điện thoại truyền vào tai cô:
– Cô Trúc, qua phim trường một lát nhé.
Bên kia vừa dứt lời, Trúc vội dập máy, đưa tay lên giá lấy chiếc áo của đoàn làm phim. Thấy bé Linh vừa từ nhà tắm đi ra, cô nói:
– Mẹ phải đi làm đây. Đồ ăn mẹ để trên bàn rồi. Con nhớ ăn, không được bỏ bữa đấy.
Trúc đi rồi, bé Linh nhìn lên trên bàn, tô phở gà vẫn còn nghi ngút khói, nhưng đôi mắt cô bé buồn rười rượi. Hầu như ngày nào mẹ cũng vội vã như vậy, bé Linh toàn phải ngồi ăn một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro