Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đường là Thiếu Phu nhân của Nam Cung gia, lại trước bàn dân thiên hạ ra tay đánh người, không những thế lại còn đánh gãy mũi đối phương. Đây chính là tin tức động trời ở Định Xa thành!

Còn không đến giữ trưa, tin tức mà thành trấn lân cận nghe được, đã trở thành Ngân Ngân đơn thương độc mã đánh bay kẻ khiêu khích mình, thân thủ nàng mạnh mẽ mà uy nghiêm, hoàn toàn có thể so sánh với Duẫn Yến năm xưa.

Hoàng Khiêm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ngược lại lại viết cáo trạng kiện lên quan phủ đòi phân xử. Không nghĩ tới đầu mục là Lôi Hạo, vừa nghe thấy chuyện này là do Ngân Ngân gây ra, liền một cước đá Hoàng Khiêm ra khỏi nha môn, nói rõ ràng Phủ quan tuyệt đối không xử vụ này.

Chuyện tình của Ngân Ngân quá sức bất ngờ, khiến mọi người bàn tán say sưa. Mọi người đến lúc này mới biết được, thì ra Thiếu phu nhân tính tình rất tốt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, một khi bị chọc đến tức giận thì đánh người đến mức nhìn không ra.

Bởi vì biết như vậy, gia nhân trong Nam Cung gia làm việc lại càng thêm cẩn thận.

Ở góc hoa viên có hai bóng người núp dưới tán lá, vẻ mặt thần bí, lén lút chụm đầu ghé tai sát vào nhau, thỉnh thoảng lại còn quan sát bốn phía, sợ có người vô thanh vô thức lại gần nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

" Tổng quản, chỗ đồ sứ này toàn bộ đều đưa đến Xuân Thủy Lâu ở Thành Bắc sao?" Gia nhân nhỏ giọng hỏi, trong tay còn cầm một quyển sổ ghi chép công việc hôm nay ở xưởng sản xuất : số lượng nguyên vật liệu nhập vào, tên sản phẩm và giá cả.

Tổng quản gật gật đầu, khẩn trương nhìn trái ngó phải " Hư, nhỏ giọng một chút, Thiếu chủ đã dặn dò phải tuyệt đối giữ bí mật việc này, hiện tại không thể để Thiếu phu nhân biết được."

Một khuôn mặt ngái ngủ mang theo nghi hoặc, lặng lẽ tiến gần đến bọn họ. Bọn họ tuy rằng hết sức phòng bị Ngân Ngân, nhưng rốt cuộc lại bị nàng bắt gặp. Nàng trốn tất cả mọi người chui ra hoa viên ngủ, muốn tránh mặt Duẫn Yến để không rơi vào thảm cảnh mới ngủ một nữa liền bị dựng dậy đi ăn cơm, nhưng thật không ngờ nàng lại nghe thấy gia nhân và Tổng quản thì thầm trao đổi có nhắc đến tên nàng, làm cho nàng không thể không vểnh tai lên nghe lén được.

Ngô, không thể để nàng biết được cái gì a? Nàng bất động thanh sắc, dựa vào núi giả che chắn mà chuyên tâm lắng nghe, muốn biết Nam Cung Viễn tột cùng là đang che giấu chuyện lớn gì mà lại không cho bọn gia nhân tiết lộ nửa lời.

Tiếng nói của gia nhân đã nhỏ lại rất nhiều, rất giống như tiếng muỗi vo ve.

" Ách, Thiếu gia là sợ Thiếu phu nhân ghen sao?"

" Nói hưu nói vượn, Thiếu phu nhân có cái gì mà phải ăn dấm chua cơ chứ?" Tổng quản mắng, vươn tay gõ đầu hắn một cái thật mạnh.

" Thiếu chủ vì vị cô nương ở Xuân Thủy Lâu kia mà mua một tòa hoa viên, lại ba ngày hai bữa chạy đến chỗ ấy. Nếu Thiếu phu nhân biết, như thế nào ngài ấy lại không ăn giấm chua?" Gia nhân đau đến nhe răng trợn mắt, ôm đầu, nhưng miệng vẫn tiếp tục ồn ào.

" Câm miệng, còn không mau đi giao hàng. Nếu chậm trễ, hỏng việc của Thiếu chủ thì chúng ta liền sống không nổi đâu!" Tổng quản mắng, thúc giục người kia rời đi, không dám dây dưa lâu, sợ phiền phức.

Dưới ánh nắng ấm ấp, Ngân Ngân cắn môi, ngồi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc đã trở nên tái nhợt.

Lúc trước Hoàng Khiêm đã từng rêu rao, nói Nam Cung Viễn có nữ nhân khác. Nàng không có mở miệng hỏi hắn, nhưng khó tránh có một chút vướng mắc trong lòng.

Hiện giờ, đoạn đối thoại của Tổng quản cùng gia nhân kia lại khiến cho nàng toàn thân rét run, suy đoán lung lung, nghĩ ngợi đến cả những kết cục tồi tệ nhất. Hay là, kẻ vô phép Hoàng Khiêm kia, tuy miệng chó phun không nổi ngà voi, nhưng lại vô tình ói ra một chút nội tình? Nam Cung Viễn thật sự là ở bên ngoài bao dưỡng nữ nhân khác?

Không thể nào, hắn mới cùng nàng kết thành vợ chồng chưa bao lâu đã muốn nạp thiếp rồi sao?

Ngân Ngân chậm chạp đi ra khỏi nơi ẩn ấp, không chút để ý vỗ vỗ quần áo trên người. Một đóa hoa lây dính trên người nàng cứ vậy mà rơi xuống đất. Nàng áp chế những võ đoán trong lòng, không muốn cứ vậy mà định tội Nam Cung Viễn. Dù sao, chuyện gì cũng nên có chứng cứ rõ ràng. Nàng không thể bởi vì người ngoài nói mấy câu liền khẳng định hắn là kẻ bất trung.

Nàng đi ra cửa sau, theo dõi gia nhân lúc nãy đang cầm sổ ghi chép về đồ sứ, chuẩn bị đưa đến Xuân Thủy Lâu.

Xuân Thủy Lâu ở Thành Bắc là một lâm viên xa hoa. Từ phía sau tường cao truyền đến âm điệu mềm mại của đàn tỳ bà, đàn tam huyền và đàn từ, nam nhân nghe vào tai, chỉ sợ đến xương cốt còn muốn mềm nhũn.

Ngõ nhỏ ở phía nam này nổi danh là " Tiêu Hồn Động". Không ít ái thiếp của các bậc quan to và quý nhân nổi danh đều là từ chỗ này mà ra. Nơi đây giá đắt kinh khủng, chì là một toàn tiểu lâm viên bên trong thôi mà tiền thuê cũng đã làm cho người ta líu lưỡi. Nếu không muốn thuê, mà là muốn mua, thì giá cả đưa ra cũng chỉ có thể dùng hai chữ " dọa người" để miêu tả.

Gia nhân cầm bản ghi chép, rời khỏi Xuân Thủy Lâu, rời khỏi lâm viên hoa lệ mà tinh xảo này.

Ngân Ngân đứng ở ngoài cửa, hai bàn tay trắng như phấn cuộn lại thành đấm, liên tục hít sâu, nhưng ngay cả dũng khí đi vào truy hỏi nàng cũng đều không có.

Tuy rằng việc nạp thiếp ở các nhà hào phú không được coi là chuyện trọng đại, ngay cả dân chúng bình thường cũng dưỡng ba vợ bốn nàng hầu. Nhưng Ngân Ngân hoàn toàn khác biệt so với nữ tử bình thường. Từ nhỏ đến lớn, trong đầu nàng không hề tồn tại hai chữ " nạp thiếp", mà nàng cũng không thể tưởng tượng được cái viễn cảnh cùng dăm ba nữ nhân chia sẻ trượng phu sẽ như thế nào.....

Một loạt tiếng vó ngựa vang lên khiến nàng lập tức phục hồi lại tinh thần, trốn vào ngõ nhỏ cạnh bên, không nghĩ muốn người khác nhìn thấy bộ dạng thập thò của nàng ở đây.

Tuấn mã trắng như tuyết, chạy như đạp gió, dừng trước cửa hoa viên. Trên lưng ngựa làm một nam nhân một thân bạch y, tóc đen dài đến thắt lưng, ôn nhu tuấn nhã giống như là men sứ xanh cao cấp nhất...

Ngân Ngân dễ dàng nhận ra, nam nhân kia chính là trượng phu của nàng.

Nam Cung Viễn không phát hiện ra ở một góc khuất đằng kia là một Ngân Ngân đang run rẩy đến đáng thương, hắn lưu loát xoay người xuống ngựa, tiến vào bên trong lâu, tư thái cùng bước chân đều rất quen thuộc, như là hắn đã đến nơi này rất nhiều lần.

Thân hình cao lớn vừa bước vào lâm viên, bên trong tường liền truyền ra tiếng cười ngọt ngào của nữ tử.

Ngân Ngân như là bị dội cho một xô nước lạnh, toàn thân rét run. Nàng mờ mịt lần theo tường đá, sờ soạng đến một phiến đá ngoài cửa sổ. Xuyên qua song cửa sổ bằng đá nhìn vào, liền thấy được hoa viên rực rỡ sắc màu, cùng với thân ảnh quen thuộc của trượng phu. Hồng y nử tử trong tay cầm quạt lụa, bước đến thật nhẹ nhàng nghênh đón hắn, ngay cả bóng dáng đều thiên kiều bá mị khiến người ta mất hồn.

Nam Cung Viễn thật sự ở trong này nuôi dưỡng một nữ nhân khác?

Trừ bỏ nàng là chính thất, hắn thật sự còn có tiểu thiếp bên ngoài?

Khuôn mặt Ngân Ngân tái nhợt, nhìn đến trượng phu và hồng y nữ tử kia thấp giọng nói chuyện, hai người liền sóng bước vào phòng, rốt cuộc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngân Ngân không giận, không khóc, lại càng không vọt vào chất vấn, ngược lại lặng lẽ rời khỏi Xuân Thủy Lâu, đùng đùng chạy về Nam Cung Gia, xông thẳng vào đại sảnh.

" Nương."

Duẫn Yến đang uống trà, ngước lên liền thấy Ngân Ngân, lập tức lộ ra biểu tình vui sướng. " Ai a, trời đổ mưa đỏ sao? Lúc này cư nhiên con lại tỉnh, không có ở trong phòng ngủ hở?"

Ngân Ngân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. " Nương, con muốn xin mượn ngài vài thứ."

" Nói đi nói đi, người trong nhà cả, có thứ gì mà con không thể mượn. Chỉ cần con mở miệng, ta đều có thể cho con." Duẫn Yến phất phất tay, hào phóng nói.

" Con muốn mượn đao."

" Đao? Con mượn đao làm gì?"

" Chém người."

Ngân Ngân còn thật sự trả lời.

Duẫn Yến nhướng mày nhìn tiểu nữ nhân đứng trước mặt, trên mặt có kinh ngạc cũng có vui mừng.

Đứa con dâu này bình thường yêu kiều mềm mại, lại hiền lành có lễ nghi, nhóm nô bộc trong nhà đều rất yêu thích nàng, còn nói tính tình nàng rất tốt. Mấy hôm trước nàng đánh gãy mũi Hoàng Khiêm đã đủ làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác nữa, nào biết rằng lúc này nàng lại còn hăng hái đòi mượn đao đi chém người!

A, thật tốt quá, có vợ hiền như vậy, con trai bảo bối của nàng cũng không sợ bị kẻ khác khi dễ nha!

" Mượn đao chứ gì? Không thành vấn đề! Đi theo ta, ta cho con chọn cái vừa tay." Duẫn Yến sảng khoái đáp ứng, đứng dậy hướng đến một căn phòng bí mật ở bên trong đại sảnh.

Sau khi mở cửa phòng, chỉ thấy trong phòng ánh sáng lấp lánh, đầy đủ các loại binh khí như đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa. Bất luận là dài, ngắn, mềm, cứng, đơn, song; bất luận là để cầm, đeo, mang, vác, đâm, chặt, chém, trong phòng đều có đủ.

" Đây là khi lúc ta còn là một nữ tử giang hồ thì có gom góp được một ít, mấy năm nay đều để ở cái chỗ này đến bị bụi lấp. Con nếu cần liền lấy, không phải khách khí!" Duẫn Yến mặt mày hớn hở nói, tiện tay cầm lấy vài loại binh khí tùy ý múa may vài cái, chứng minh bảo đao năm đó của mình vẫn chưa hề già.

Ngân Ngân đi qua đi lại ở trong phòng, biểu tình thập phần nghiêm túc, còn thật sự cân nhắc lựa chọn.

" Ngân Ngân, con không biết võ công đúng không? Như vậy, đùng chọn cái quá nặng," Duẫn Yến nhấc lên một thanh kiếm chuôi đỏ, thân kiếm mảnh mai sáng bóng, nàng động cổ tay một chút, khoe ra một bộ kiếm pháp. " Khi ta còn trẻ thì quen dùng cái này, con cầm lấy, khẳng định dùng rất tốt."

Kítttttttttttttttt.........................

Âm thanh chói tai vang lên, Duẫn Yến kinh ngạc quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Ngân Ngân đang dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ kéo một thanh quan đao nặng nề u ám, từng bước từng bước đi ra ngoài, lưỡi đao trên mặt đất ma sát, chốc lát sau liền bắn ra hoa lửa.

" Ngân Ngân, đó là quan đao." Trong tất cả binh khí ở đây, tiểu nữ nhân này vậy mà lại chọn cái nặng nhất. Quan đao nặng vô cùng, bình thường nam nhân nếu muốn nhấc lên còn phải gồng hết sức, huống chi đây còn là một tiểu nữ nhân yếu đuối a???

" Con lấy cái này."

Ngân Ngân thực kiên trì, không chịu buông tay.

Duẫn Yến há hốc mồm bất động trong chốc lát, bất đắc dĩ nhún nhún vai, không nghĩ can thiệp vào quyết định của con dâu. Nàng nhắm mắt theo đuôi, đi phía sau Ngân Ngân, thuận tay đóng cửa lại.

Kítttttttttttt

Thân ảnh nhỏ xinh kéo quan đao nặng nề, liên tục phát ra âm thanh chết người, một đường hướng đại môn đi tới.

" Ngân Ngân, chém người xong nhớ về sớm ăn cơm, ta đặc biệt cho nhà bếp dùng lửa nhỏ hầm riêng cho con một nồi canh, hương vị ngon lắm." Duẫn Yến đuổi theo nhắc một câu. Nàng cho làm nhiều đồ ăn như vậy, chính là muốn bồi bổ cho con dâu bảo bối.

" Đã biết."

" Con muốn đi chém ai?" Duẫn Yến lại cao giọng hỏi.

Ngân Ngân không có quay đầu lại, kéo lê quan đao nặng nề đi ra khỏi cửa lớn Nam Cung gia, hướng tới Xuân Thủy Lâu.

" Con trai người."

Cửa lớn tinh xảo của lâm viên, cứ như vậy bị một đôi hài thêu hoa nhỏ xinh dùng sức đá văng ra.

Ngân Ngân nhỏ nhắn, giơ quan đao còn muốn cao hơn nàng lên hươ lung tung, chém nát không ít bụi hoa, rất có khí thế vạn phu mạc địch.

Trong đình viện có không ít gia nhân, vừa thấy nàng xuất hiện toàn bộ đều sợ đến mức nói không ra lời. Tầm mắt vừa chuyển, lại nhìn thấy đại quan đao trong tay này thì bị dọa giật cả người, vội vàng xông lên phía trước.

" Thiếu phu nhân, chuyện gì cũng từ từ nói, đừng hươ đao lung tung, coi chừng tự làm đau chính mình...." nói còn chưa xong, tên nô bộc lải nhải suýt bị quan đao kia chém thành hai nửa.

" Tránh ra!"

Ngân Ngân gầm lên, tức giận đến độ không nghe lọt vào tai một chữ.

" Thiếu phu nhân, đừng manh động a!"

Lại một đao hươ tới, tới thật sát kẻ vừa la làng, khiến chút nữa thôi là đầu hắn và thân đã phải chia lìa.

" Đừng chắn đường của ta, toàn bộ cút hết!" Ngân Ngân xuyên qua đình viện, hướng nội phòng mà phóng tới, quyết định trước hết sẽ chém chết nử tử kia, sau mới đem Nam Cung Viễn chết tiệt chặt thành 18 khúc!

Vừa bước vào đại sảnh, ánh vào trong mắt Ngân Ngân chính là hình ảnh trượng phu cùng hồng y nữ tử. Nàng ghen tị đến mức quên cả hô hấp, cũng không biết từ đâu vọt tới một lượng sức mạnh phi thường làm cho nàng hươ quan đao càng lúc càng mạnh, uy lực kinh hồn, khí thế ngất trời.

" Ta chém các ngươi!" Ngân Ngân gầm lên, giơ cao đại đao, nhằm thẳng vào hồng y nữ tử.

Dưới ánh đao, hồng y nữ tử chợt ngẩng đầu lên, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp mà quen thuộc, biểu tình tựa tiếu phi tiếu ngắm nhìn nàng, cho dù bị đại đao uy hiếp cũng không thấy nàng có chút nào khẩn trương.

A, đại tỷ!

" Ngươi phải chém ai a?" Tiền Kim Kim mặc hồng sa mỏng và váy dài bằng tơ tằm, trên trán cài trâm đính trân châu, trên đôi bàn tay trắng noãn tinh tế đang bưng một chén trà nóng, chậm rãi đưa đến bên môi.

Quan đao bất động giữa không trung, Ngân Ngân toàn thân cứng ngắc, ánh mắt trừng lớn. Sau một lúc lâu giơ lên cao, đại quan đao kia chầm chậm chầm chậm rơi xuống đất. Ngân Ngân không dám tin, dụi dụi mắt, hoài nghi chính mình bị hoa mắt nên mắt gặp ảo giác.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, đại tỷ vẫn là nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, không có biến mất.

Ngô, xem ra cũng không phải là nàng bị hoa mắt nha...

" Lại còn phát ngốc cái gì đấy? Đại tỷ của mình còn nhận không ra?" Tiền Kim Kim cười khẽ, lấy một viên đường bỏ vào trà nóng, nhẹ nhàng lung lay vài cái.

Cơn giận ban nãy đều bị cảnh tượng trước mắt dọa chạy mất, Ngân Ngân kéo quan đao, đi đến trước mặt Kim Kim, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thích ứng được chuyện đại tỷ xuất hiện ở đây.

" Đại tỷ, ngươi như thế nào lại xuất hiện ở đây?" Ngân Ngân hỏi, trong lòng nàng mơ hồ biết, chuyện này tất có chỗ mờ ám.

" Sinh ý." Tiền Kim Kim mỉm cười trả lời, mắt quét về phía Nam Cung Viễn đang lặng im không nói tiếng nào.

" Sinh ý?"

Ngân Ngân  mờ mịt lặp lại, mới quay đầu liền thấy trong góc phòng có một núi nhỏ những đồ gốm sứ mới tinh. Đứng bên cạnh núi đồ sứ là mấy gia nhân của Nam Cung gia, mỗi người đều chột dạ cúi đầu, thực cố gắng tránh ánh mắt của nàng.

Nàng đi tới góc phòng, cầm lấy một món đồ sứ tinh xảo, ngón tay mơn trớn màu men ngọc thượng hạng. Nàng có thể xác định, đồ sứ trước mắt toàn bộ nàng đều đã thấy qua ở lò nung, nói cách khác, tất cả đồ sứ ở đây đều được làm ở lò nung của Nam Cung gia.

Một chút ý niệm mơ hồ lặng lẽ hình thành trong đầu nàng. Ngân Ngân cắn cắn đôi môi đỏ mọng, tầm mắt cổ định ở trên mặt đại tỷ, khắc chế không nhìn tới Nam Cung Viễn.

" Đại tỷ, ngươi tới Định Xa thành vào lúc nào?"

" Hai tháng trước." Tiền Kim Kim không chút nào giấu diếm đáp. " Ta đang ở kinh thành thì nhận được tin Tứ Nguyệt Lâu gặp hỏa hoạn, tức khắc liền khởi hành, vội vàng muốn biết tình trạng của ngươi." Muội muội nhà mình mất tích, Kim Kim tự nhiên phá lệ khẩn trương, suốt đêm chạy xuống phía nam, nhằm thẳng Định Xa thành.

Ngân Ngân nắm chặt hai tay. Nàng hít một hơi thật sâu, thẳng đến khi bình ổn được cảm xúc, lại lần nửa mở miệng. " Tỷ có biết ta được Nam Cung Viễn cứu không?"

" Ban đầu không biết."

" Sau đó thì sao?"

Nghe ngữ khí của đại tỷ, nàng liền khẳng định có vế sau.

Kim Kim hơi cong môi, cười yếu ớt.

" Sau đó, Nam Cung công tử tới tìm ta, muốn ta yên tâm, bảo rằng ngươi ở chỗ hắn ngủ thật sự ngon, ngay cả một sợi tóc cũng không mảy may thương tổn."

" Tỷ vì cái gì lại không lập tức tới đón ta?" Ngân Ngân  chưa từ bỏ ý định truy hỏi, lại không muốn chứng thực suy đoán trong lòng.

" Khi đó các người đã bái đường, Nam Cung công tử đây nói " thê tử nhập môn, không thể hoàn lại (vợ vô cửa, không trả lại)", hắn không muốn thả ngươi ra. Mà ta, vừa lúc đó lại có hứng thú với gốm sứ nhà hắn." Kim Kim lại uống một ngụm trà. " Ta bảo với hắn, nếu sinh ý này thương lượng thành công, mà hắn không thể thuyết phục ngươi ở lại làm thê tử của hắn, như vậy cho dù phải hủy bỏ hôn sự này, ta cũng nhất định dẫn ngươi trở lại kinh thành." Hai người theo đuổi mục đích riêng, hợp tác với nhau, nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Kim Kim tuy rằng lớn lên ở kinh thành, lại là nữ nhân, nhưng cũng không phải vì vậy mà nàng không biết rõ Nam Cung Viễn. Nam nhân này đủ thông minh, đủ bá đạo, hoàn toàn xứng đôi với muội muội của mình, huống chi thành ý hối lỗi của hắn lại chính là muốn Tiền gia làm trung gian phân phối đồ sứ của hắn a.

Từ ngoài cửa vọt vào một thiếu niên tuấn mỹ, trên mặt lại một nụ cười sáng rỡ.

" Đại tỷ, sao lại thế này? Ta nghe nói có người cầm quan đao đòi chém tỷ a." Nhìn lên liền bắt gặp Ngân Ngân , Húc Nhật sửng sốt một chút, vẻ mặt lại chuyển thành xấu hổ. " A, Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ cũng đến rồi." Hắn nhỏ giọng chào hỏi, lại nhìn nhìn đại đao kia.

Ngân Ngân không để ý đến hắn.

Tất cả mọi chuyện đều trở nên rõ ràng. Đến tận lúc này nàng mới phát hiện, nguyên lai từ đầu đến cuối, bản thân thủy chung chẳng hay biết gì.

Cùng Nam Cung Viễn có khế ước miệng không phải là Nghiêm Diệu Ngọc mà là Tiền Kim Kim! Trong khoảng thời gian này, trong khi nàng ở phủ Nam Cung gia mà ngủ vùi, thì bọn họ lại bàn chuyện làm hắn, đem mọi chuyện bàn tính thỏa đáng, căn bản lại quên nói cho nàng một tiếng.

Nàng quay đầu, nhìn vào con ngươi thâm u dày đặc.

" Ngươi đã sớm biết ta không phải là Đỗ Lệ Nhân đúng không?" Nàng ngừng thở, hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Đại tỷ vừa đến Định Xa thành, Nam Cung Viễn liền tìm tới cửa, thậm chí đưa ra điều kiện thuyết phục đại tỷ tạm thời không nhúng tay, chứng tỏ hắn đã bài binh bố trận từ rất sớm, so với bất cứ kẻ nào đều nhìn ra chân tướng sớm hơn.

Nam Cung Viễn thong thả lấy đầu ngón tay mân mê chén sứ bên cạnh, hạ mắt, trầm ngâm một lúc, hồi sau mới chậm rãi gật đầu.

" Ngươi làm sao mà biết được?"

Nàng không nên tìm hiểu chân tướng quá kỹ như thế.

" Ngay ngày hôm sau sau khi cứu nàng ra khỏi đám cháy, Thạch Cương đã tới tìm ta." Hắn trả lời đơn giản, con ngươi đen khóa chặt nàng không rời.

Ngay ngày hôm sau?

Hắn ngay ngày hôm sau liền biết thân thế của nàng?

Ngân Ngân  chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Trước khi bái đường thành thân, Nam Cung Viễn đã biết nàng không phải Đỗ Lệ Nhân, nhưng cũng mặc kệ không nói lời nào, còn bảo cái gì mà đâm lao phải theo lao, sau lưng còn lén lút liên thủ với đại tỷ để tính kế với nàng???

Đại tỷ thấy vàng quên muội muội, chuyện này ai cũng biết, sai lầm này tuyệt vời đến vậy, lại lấy tính tình tỷ tỷ coi tiền tài như mạng, làm sao buông tha cơ hội này được? Chính là, cho nàng đả kích lớn nhất vẫn là Nam Cung Viễn cũng là chủ mưu, mà nàng còn không thấy đó là một cái bẫy, còn bị hắn kéo lên giường, thật sự ăn cơm trước kẻng....

Nếu đại tỷ là một ả hồ ly, thì nam nhân này không thể nghi ngờ gì chính là một con hồ ly đực chính hiệu. Ngân Ngân nàng từ đầu đến cuối bị hai con hồ ly này đùa giỡn!

Đáng chết, không phải nàng đã sớm biết sao? Nam Cung Viễn thông minh hơn người, có thể nắm bắt mấu chốt thắng bại nhanh hơn tất cả, nhìn ra hơn mười, hai mươi bước trong tương lai....

Hắn, lừa, nàng!

Nam nhân này, vậy mà có thể lừa nàng lâu đến thế!

" Ngươi gạt ta! Chết tiệt, Nam Cung Viễn, ngươi cư nhiên lại đi gạt ta!" Ngân Ngân phát ra một tiếng thét chói tai, khó chịu cùng tức giận hoàn toàn làm cho nàng kích động đến toàn thân phát run, nhịn không được nắm lên một món đồ sứ, không nói không rằng nhằm thẳng Nam Cung Viễn mà ném tới.

" A!" Bọn nô bộc quanh đó, vừa thấy nàng thẳng tay ném một món đồ sứ, liền gào rú tập thể, phấn đầu quên mình phi lên phía trước đón lấy món đồ sứ đang gặp nguy hiểm."

" Thiếu phu nhân, cái này một vạn hai a!"

" Thiếu phu nhân, cái này ba vạn lượng a!"

" Thiếu phu nhân, mau dừng tay a!"

Bọn nô bộc đau lòng đến cực điểm. Ngân Ngân đông ném một cái, lại có người phi thân ôm trọn; Ngân Ngân tây chọi một phát, lại có người lầm lũi nhào lên đỡ.

Đồ sứ bay đầy trời, gia nhân ngã đầy đất, duy chỉ mình Nam Cung Viễn vẫn bất động như núi, giữa một cảnh hỗn loạn vẫn dùng cặp con ngươi đen xem xét nàng. Ngũ quan của hắn buộc chặt, hai mắt như có lửa, nhưng trên mặt lại không nhìn ra chút cảm xúc gì.

" Nhị tỷ sau khi xuống phía nam thì tinh thần trông tốt lên không ít nha!" Húc Nhật cười khổ, đây chính là lần đầu tiên hắn thấy nhị tỷ nhà hắn có cái bộ dạng tràn trề sức sống như thế này.

" Tất cả không được nhúc nhích!" Mắt thấy không thể có khả năng ném trúng mục tiêu, Ngân Ngân lại càng thêm tức giận. Nàng ngẩng đầu, tập trung khí vào huyệt đan điền, học tập tư thế khí phách của Duẫn Yến, gầm lên một tiếng như sư tử rống.

Âm thanh rít gào kia khiến mọi người sợ tới mức đông cứng người lại. Đồ sứ cùng đám gia nhân, loảng xoảng một tiếng toàn bộ rơi trên mặt đất.

Bọn gia nhân sắc mặt nhăn nhó, khóe miệng run rẩy nhìn chằm chằm từng mảnh vỡ gốm sứ tung tóe trên mặt đất, trong lòng máu chảy đầm đìa.

Ai, ném cái gì không ném, lại đi ném toàn bộ sản phẩm thượng đẳng đắt tiền nhất a!

Một tiếng quát kia, giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực của nàng. Nàng nhìn Nam Cung Viễn vẫn đứng đằng xa kia, từ từ thở dài một hơi, một lúc lâu sau mới mở miệng.

" Quên đi." Ngân Ngân thản nhiên nói, bả vai mảnh khảnh sụp xuống, xem ra phá lệ đáng thương.

Nam Cung Viễn nheo mắt lại.

" Nhị tỷ, ngươi nói quên là quên cái gì a?" Húc Nhật thật cẩn thận mở miệng hỏi.

" Hết thảy đều quên đi."

Ngân Ngân thì thào tự nói, đi thẳng ra ngoài. "Đoạn hôn nhân này không có ý nghĩa gì hết, coi như chưa có gì phát sinh, chúng ta trở lại kinh thành."

Sắc mặt Nam Cung Viễn lập tức đại biến!

" Nàng mơ tưởng!"

Hắn gầm lên.

Một tiếng gầm lên, ngang ngửa với sư tử rống của Ngân Ngân vừa nãy, nhóm gia nhân còn đang lồm cồm bò dậy lại sợ đến mức ngã rạp trên đất, ôm lấy đồ sứ run rẩy, chỉ sợ lúc này đứng lên sẽ hứng chịu toàn bộ lửa giận của hai người.

Lời nói kia của nàng vừa dứt, Nam Cung Viễn liền cảm thấy trong lòng trầm xuống, ngực như bị một thanh chùy sắt hung hăng đánh thật mạnh vào.

Đến tận lúc này hắn mới phát hiện, sự bình tĩnh khiến bản thân luôn tự hào, kỳ thật đều là do chật vật khắc chế. Thế nhưng tiểu nữ nhân này chỉ vừa nói mấy câu, liền đánh bay bình tĩnh của hắn.

Ngân Ngân bị quát lại có chút ngây người, cơn tức giận một lần nữa bùng cháy.

" Ngươi bảo ta mơ tưởng cái gì? Ta bảo đi liền đi, ngươi không có quyền xen vào!" Nàng nhảy lên ghế, phẫn nộ lấy tay chỉ thẳng vào ngực Nam Cung Viễn, hận không thể đâm vào đầu hắn vài cái.

" Ta muốn nàng lưu lại!" Hắn rống lên.

" Ta sẽ không vì một kẻ lừa đảo mà lưu lại!" Ngân Ngân rống còn to hơn nữa.

Kim Kim uống một ngụm trà, nhíu mi sờ sờ lỗ tai, cảm giác được tai có chút đau.

Vợ chồng hai người này cãi nhau càng lúc càng nghiêm trọng, âm lượng mỗi lúc một cao.

" Ta không cho phép nàng rời đi!" Nam Cung Viễn nhìn nàng, hai tay ngứa ngáy, xúc động chỉ muốn đem nàng lắc thật mạnh, lắc đến khi đầu óc nàng choáng váng, đến khi cái miệng nhỏ nhắn kia ngoan ngoãn ngậm lại, đến khi nàng không nói nửa lời đến chuyện phải rời đi mới thôi!

" Ta muốn rời đi, cũng không cần sự cho phép của ngươi!" Nàng không cam lòng yếu thế trừng mắt thật lớn, nhưng trong mắt lại có có nước mắt đảo quanh, nhất thời không khắc chế được, liền chảy xuống thành một chuỗi nước mắt.

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống, khuôn mặt Nam Cung Viễn trước mắt có chút mơ hồ. Ngân Ngân lấy tay quệt nước mắt, xác định chính mình đã bị hoa mắt, bằng không như thế nào lại ở trên mặt hắn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng bối rối đây.

Nàng giận, giận hắn lừa gạt mình, nhưng cũng giận chính mình lại đến ngốc bị hắn lừa! Hắn đối với nàng là ôn nhu, nàng đối với hắn chính là quyến luyến, hôn nhân đùa giỡn lại hóa thật của bọn họ, vốn dĩ là do lừa gạt mà trở nên giả dối, làm cho nàng nghĩ đến thôi cũng đau lòng không dứt.

Từ đầu đến cuối đều là hắn lừa nàng, như vậy, ôn nhu này, vòng ôm này, tình cảm mãnh liệt này....

Chuyện đã đến mức này, Ngân Ngân đã chẳng còn cái dũng khí mở miệng hỏi, hỏi rằng tình ý của hắn dành cho nàng, rốt cuộc là thật hay giả.

" Nàng là thê tử của ta, cả đời phải ở lại bên cạnh ta!" Nam Cung Viễn nắm chặt hai tay, tính cách bá đạo ẩn sâu trong máu bị cỗ tức giận đến run người kia buộc phải hiển hiện rõ ràng.

Hắn đã muốn bị tiểu nữ nhân này chọc cho tức giận đến mức lý trí bay biến. Vừa nghe thấy nàng bảo muốn rời đi, đầu óc thông minh liền đình công, năng lực suy đoán liền biến mất, chứ đừng nói đến chuyện phải bảo trì bình tĩnh.

Nếu là lúc trước, Ngân Ngân có lẽ sẽ không ý kiến, nhưng tại đây, ngay lúc này, sự bá đạo của Nam Cung Viễn không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, lại làm cho lửa giận vừa mới hơi nguôi của nàng lần nữa bùng cháy mãnh liệt, rốt cuộc không thể chịu nổi việc sống chung một nhà với hắn.

" Đơn giản, ta hiện tại liền hưu ngươi, về sau chúng ta cả đời không qua lại với nhau, vậy là được rồi đi!" Nàng dùng hết khí lực gào lên một câu cuối cùng, còn không thèm nhặt lấy quan đao, tiếp theo liền quay đầu bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nnba#sung