3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Hạnh phúc là gì ?

Đối với Hàn Tuyết mà nói, hạnh phúc tựu là khi mở to mắt, có thể nhìn thấy người mình thích ở bên cạnh.

_"Đang suy nghĩ gì ?" Tại bên giường xem sách , sớm đã phát hiện Hàn Tuyết tỉnh ngủ nhưng vẫn một mực lẳng lặng nhìn mình,không nói câu nào.

Hàn Tuyết lắc đầu " Không nghĩ gì cả "

Ba tháng trước, mỗi ngày rời giường, chuyện thứ nhấtt hắn nghĩ chính là tìm đồ ăn,nếu không nữa thì ngồi trước cửa phòng chờ đợi mẫu thân vẫn đang ngủ say có thể sớm một chút tỉnh lại,cầm đồ ăn thừa cho hắn.

Tom cũng là kỹ nữ hài tử,cùng hắn không sai biệt lắm đại,nhưng mà mỗi buổi sáng đều đi bán báo. Hắn cũng từng muốn cùng Tom bán báo buổi sáng,ít nhiều có chút tiền, hắn sẽ không phải thường xuyên nhịn đói. Nhưng mẹ không cho,chỉ cần hắn vừa đi làm việc gì, sẽ bị hung hăng đánh một trận,bởi vậy buổi sáng hắn tỉnh dậy sẽ ngồi đến tối,thời gian cứ như vậy trôi qua. Đến nay hắn vẫn không hiểu,mẹ tại sao không cho hắn ra ngoài công tác,thêm ít tiền cũng tốt... Ít nhất nàng có thể mua thêm bình rượu.

Hiện tại hắn tỉnh lại, không chỉ là ngồi chờ đợi đêm tối tiến đến.

Tỉnh lại trong nháy mắt, hai mắt đảo quanh,tìm Hàn Hạo Thiên thân ảnh. Lúc thân ảnh Hàn Hảo Thiên rơi vào tầm mắt,ngực như bị thứ gì lấp đi,trướng đến tràn đầy,cảm giác như vậy hắn chưa từng có qua. Làm cho hắn vừa muốn cười lại muốn khóc.

_"Sốt đã có điểm lui" Hàn Hạo Thiên sờ sờ trán hắn,đã không như ngày hôm qua nóng đến phỏng người,chỉ còn sắc mặt vẫn y nguyên tái nhợt.

Có lẽ tựa như lời Hàn Sâm nói,hắn đã biến thành Tiểu Tuyết đặc hiệu dược.

_"Thực xin lỗi.."

_" Vì cái gì nói như vậy?" Để quyển sách trên tay xuống,Hạo Thiên ngồi bên giường ôm hắn vào lòng.

_"Em còn chưa học Trung văn,Anh văn cũng chưa học xong,em không phải cố ý sinh bệnh"Khi hắn chú ý tới thân thể mình không thoải mái,còn chưa kịp nói nửa câu liền té xỉu tại Gate trên người.

_"Tiểu đồ ngốc, không ai có thể trong vòng ba tháng có thể học xong hai thứ ngôn ngữ. Dương Bình đã nói với anh, thời gian vừa qua em đã học hơn một ngàn chữ,câu đơn giản em đã có thể nói, như vậy tiến bộ còn chưa đủ nhiều sao ? Cũng không phải ai cũng giống như em có thể học nhanh như vậy ? "

Có thể thấy được hắn có nhiều dụng công vào việc học tập !Chiếu cố hắn, Lena nói, hắn trừ thời gian ăn và ngủ ra,tất cả thời gian đều tập trung vào việc học,hắn đều đem những thứ Dương Bình cùng Gate dạy ghi vào trong lòng, đã được dạy tuyệt đối sẽ không quên mất,thời gian ngắn có thể tiếp thu nhiều như vậy thật không dễ dàng.

Hấp thu khí tức trên thân Tôn Hạo, Hàn Tuyết cắn cắn môi " Thật vậy chăng ? Anh không tức giận ? Nếu như anh mất hứng, anh có thể..." Như mẹ đồng dạng đánh hắn,làm sai nên chịu phạt...

_Có thể như thế nào ?

Bởi vì Hạo Thiên ôm hắn nên không nhìn thấy nét mặt của hắn,bất quá theo ngữ khí của Tiểu Tuyết, hắn không thích nghe lời nói tiếp theo chút nào.

_"Có thể...đánh em..." Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hàn Hạo Thiên,hơi cau mày,cho thấy tâm tình Hạo Thiên không tốt lắm. Hắn biết Hạo Thiên nhất định sẽ tức giận,hắn quá đần,việc gì cũng làm không được.

_"Đánh em?" Hàn Hạo Thiên ngữ điệu u ám

_"Ừm..." Hàn Tuyết khẩn trương cúi đầu, môi dưới càng cắn chặt,thân thể cũng cứng ngắt

Nhìn bộ dáng này, Tôn Hạo thật sự hội đánh hắn sao ?

_Tiểu Tuyết !

_"Ừm..." Hàn Tuyết hai mắt run rẩy nhắm lại.

_Nhìn anh!

_A ?

Hàn Hạo Thiên hai tay bưng lấy mặt của hắn,nâng đầu hắn lên,trông thấy hai mắt hắn mở ra lại nhắm lại.

_Anh nói.. NHÌN ANH!

Hàn Tuyết run rẩy mở ra hai mắt,Hạo Thiên muốn đánh mặt hắn sao ?

_Em thật sự cho rằng anh sẽ đánh em sao ?

_"Em..em không biết" Hạo Thiên là người đối với hắn tốt nhất trong những kẻ hắn từng gặp qua,nhưng mà làm sai sự tình vốn nên bị đánh.

_Em cho rằng anh là một kẻ, tàn bạo ?

_Không phải, Hạo Thiên là người tốt,là người tốt nhất. Là em không tốt,Hạo Thiên đánh em là phải..." Hạo Thiên không có khả năng làm sai chuyện gì, sai nhất định là hắn.

_Có người nói em không tốt sao ?

_Chưa. Nhưng....

Hàn Hạo Thiên cắt ngang lời hắn " Có người nói em làm sai chuyện gì sao ? "

_Chưa, nhưng...

Hàn Hạo Thiên lại lần nữa cắt ngang lời hắn "Đã không ai nói,em sẽ không sai,anh tại sao phải đánh em ?" Ngón tay vuốt ve đôi môi của hắn " Huống chi...Anh sẽ không đánh em,vĩnh viễn cũng sẽ không đánh em. Dù cho em làm sai chuyện gì,anh cũng sẽ không đánh em !" Liền một điểm tổn thương nhỏ cũng không muốn,hắn sao có thể nhẫn tâm đánh Tiểu Tuyết ? Dùng chính mình cường tráng, hắn nhỏ yếu,chỉ sợ Tiểu Tuyết một quyền cũng chịu không được.

Cố sức nắm lấy song chưởng thon dài trên má, tối thiểu to gấp hai lần tay của hắn" Vì cái gì ? Vì cái gì ? " Hàn Tuyết không hiểu.

Từ lúc bắt đầu gặp Hàn Hạo Thiên, hết thảy mọi chuyện xung quanh đều thoát ly dĩ vãng, làm cho hắn hoàn toàn không cách nào hiểu hiểu được nên làm sao cho đúng.

Hàn Hạo Thiên mỉm cười,cúi đầu đem má phải dán vào má trái của Hàn Tuyết,đồng thời kéo xuống đôi tay của hắn nắm chặt lại" Bởi vì anh không nỡ,huống chi khi dễ nhỏ yếu là không đúng,trừ phi gây ra lỗi lầm rất nghiêm trọng,nếu không không ai có quyền đánh em "

Ngơ ngác nhìn bàn tay to bao quanh tay mình,Hàn Tuyết vẫn không rõ hắn ý tứ,bất quá hắn nói hắn không nỡ đánh mình, Hàn Tuyết thật là cao hứng,phảng phất cảm giác như muốn nhanh bay lên.

Hàn Tuyết hai mắt nhắm lại,cảm nhận trong lòng nóng rực rung động,ngay cả hốc mắt cũng nóng lên

Theo hai bàn tay trắng đến tái tràn đầy hạnh phúc,đột nhiên tới khiến hắn sợ hãi. Nếu có một ngày,lại lần nữa trở về bàn tay trắng,vậy phải làm thế nào ? Làm sao bây giờ ?

*****

Đài Loan đến trung tuần tháng ba đã không còn lạnh,công ty bách hóa bên trong, thời trang mùa xuân từ lâu đã đưa ra thị trường. Trên phố người so với mùa đông nhiều hơn không ít,tuổi trẻ nữ hài tử đã thay quần áo mỏng hơn,tốp năm tốp ba cùng hảo hữu hoặc bạn trai dạo chơi bốn phía. Đi hết một vòng phố, trên tay đã rinh không ít túi đồ.

Hàn Hạo Thiên theo trưởng thành về sau cũng rất ít khi tới công ty bách hóa mua đồ,tất cả đồ dùng, xuyên, đeo, ăn đều có cấp dưới đưa tận tay, nếu không nữa thì trực tiếp đặt làm. Nhiều năm như vậy cũng không đi ra đường mua sắm,lần này mới phát hiện khung cảnh xung quanh mình,thay đổi rất nhiều.

May mà Hàn Tuyết cần cũng không nhiều,chỉ cần một cái bảo tàng khoa học cũng đủ cho hắn hoa mắt vừa ý cả ngày. Nhất là trong đó vừa lúc đang triển lãm cổ vật Ai Cập,Tiểu Tuyết với đôi mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm xác ướp bên trong,trong nháy mắt liền quên mọi vật xung quanh.

"Hạo Thiên, bọn họ thật sự sẽ phục sinh sao ?" Kính sợ đụng tấm kính cách ly,trải qua Hạo Thiên giải thích mới biết rõ bọn họ đối đãi với người đã chết thận trọng như vậy,bởi vì bọn họ tin tưởng chính mình có thể trọng sinh.

_"Chỉ sợ là rất khó khăn" Thứ này hắn xem qua không biết bao nhiêu lần,nếu sớm biết Tiểu Tuyết đối với cái này cảm thấy hứng thú,lúc trước trước khi rời Luân Đôn,nên dẫn hắn tới bảo tàng Anh tham quan một lần, xác ướp chỗ đó không biết nhiều hơn chỗ này gấp bao nhiêu lần, đi vào bên trong hội có loại cảm giác như tất cả thi thể đang nhìn chằm chằm mình.

_"Thời gian đã ngàn năm rồi, nhưng vẫn chưa thấy người nào phục sinh, vì cái gì bọn họ vẫn thế thế đại đại thành kính tin tưởng như vậy ?" Đi lên trước một bước,Hàn Tuyết chứng kiến xác ướp một đứa bé.

_"Cái này là tôn giáo, ngẫm lại xem,câu chuyện chúa Giêsu bắt đầu từ bao nhiêu năm trước,đến nay không ai từng gặp qua chúa Giêsu, nhưng người tin tưởng vẫn y nguyên có nhiều hơn chứ không giảm.

_Tại sao phải như vậy ?

_Bởi vì mọi người hy vọng như vậy.

_Hàn Tuyết quay đầu nhìn về phía hắn "Hi vọng ?"

_Đúng vậy a ! Tiểu Tuyết từng có hy vọng sao ?

Rủ xuống hai mắt,Hàn Tuyết suy nghĩ thật lâu " Em không biết . Mỗi sáng sớm tỉnh lại,em sẽ hi vọng mẹ nhớ rõ cho em bữa sáng,sẽ không để em đói bụng. Thời điểm tỉnh dậy,hi vọng thời gian mau trôi đi,lúc ngủ có thể quên đau đớn cùng đói khát, trước lúc ngủ em sẽ hi vọng mẹ không cần uống quá nhiều rượu,có thể cho em một giấc ngủ đến hừng đông...Những điều này coi như là hi vọng sao ? Nhưng mà hi vọng như vậy không giống bọn họ,chưa tính là hy vọng đi ?"

_"Đó là hi vọng,hi vọng của mỗi người đều không giống nhau, hi vọng của em chính là khao khát từ thân thể. Mà hi vọng của bọn họ..." Hắn chỉ vào xác ướp bên trong quầy thủy tinh " Là muốn kéo dài vinh hoa" Sống trong phú quý,hưởng thụ quyền lực,tự nhiên tùy tâm sở dục khát vọng so với người khác cường. Phật giáo nói là cả đời,mà bọn họ hy vọng dựa vào phục sinh có thể sống tiếp"." Quan trọng là , mọi người sợ hãi tử vong,sợ hãi tử vong đến từ sâu trong linh hồn,bởi vậy phải mượn tôn giáo tuyên bố cho mọi người biết sự hiện hữu của mình là bất diệt" Hắn cười cười,cho rằng Tiểu Tuyết nhất định sẽ nghe không hiểu hắn đang nói gì,lại phát hiện ánh mắt Tiểu Tuyết đau thương cùng hiểu rõ " Mọi người đều biết sống ở chỗ này, một ngày chết ở đằng kia ( giống như câu : sống nay chết mai )" Hy vọng của mọi người thật ra rất nhỏ bé,bọn họ chỉ không muốn buông tha cho chính mình.

_Hạo Thiên, hy vọng của anh là gì ?

Hàn Hạo Thiên hơi sững sờ, lúc trước không có người hỏi qua hắn vấn đề này,nhưng hiện tại hắn có thể rất rõ ràng trả lời Hàn Tuyết "Có lẽ anh còn tham vọng hơn bọn họ,hy vọng của anh là vĩnh viễn" Chữ cứ như vậy đơn giản hiện lên trong đầu,ngay cả chính mình cũng không rõ lắm vì cái gì ?

Cái kia ! Kẻ có lòng tham nhất là hắn! Hàn Tuyết cầm tay của hắn, bọn họ hy vọng, Hạo Thiên hy vọng đều có khả năng thực hiện,chỉ có hắn minh bạch hy vọng của mình không có khả năng thực hiện.

Dĩ vãng hy vọng của hắn rất nhỏ bé , mà bây giờ hy vọng của hắn quá lớn.

Có người hy vọng luân hồi,có kẻ hi vọng sống lại, hi vọng của Hạo Thiên là vĩnh viễn , mà hắn hi vọng " Dừng lại ". Chỉ cần dừng lại,tựu sẽ không mất đi...

Nhìn không thấy thời gian lưu động,nhưng trên thế gian vạn vật biến hóa,người đến kẻ đi,nói cho hắn biết hi vọng của mình không ngừng thất bại.

*****

Đến thời gian cơm trưa,bọn hắn chỉ đi được một nửa,quyết định dừng lại nhà hàng ở lầu hai dùng cơm. Lúc này vừa vặn một đám mẫu giáo tiểu bằng hữu vừa dùng cơm xong chuẩn bị xuống lầu, cùng hai người gặp thoáng qua. Tiểu bằng hữu nhìn thấy cao lớn Hàn Hạo Thiên cùng bạch kim phát lam tử mâu sắc Hàn Tuyết, nhao nhao dừng bước lại hiếu kì quan sát.

_Bạch kim a! Mắt nhan sắc là màu xanh da trời đấy !

_Mới không đúng! Là màu tím đấy !

_"Có thật không vậy ? " Bọn hắn vừa nhìn thấy một đống manơcanh hàng mẫu trong cửa hàng,lúc nhìn thấy Hàn Tuyết yên tĩnh đứng bên cạnh Hàn Hạo Thiên,không khỏi tưởng hắn là hàng mẫu.

_"Thật xinh đẹp, như thiên thần" Một tiểu cô nương thậm chí tới gần Hàn Tuyết, hai tay giơ lên,muốn sờ sờ mái tóc bạch kim xinh đẹp kia.

Đi ở phía trước cùng phía sau hai vị lão sư,xấu hổ đi tới ôm tiểu cô nương. Các nàng so với tiểu bằng hữu đã sớm chú ý tới hai người đặc biệt này, một người cao lớn tuấn mỹ làm cho người ta mặt đỏ tâm động,vị kia nhỏ nhắn xinh xắn lại xinh đẹp tinh xảo đến mức làm cho người ta hoài nghi là người giả, nhất là làn da tuyết trắng kia,thật muốn sờ sờ xem có hay không độ ấm.

_Thật xin lỗi,không có ý quấy rầy các vị. Tiểu bằng hữu,đừng một mực vây quanh như vậy,hãy để cho đại ca ca cùng đại tỷ tỷ ly khai.

_"Đại tỷ tỷ ?" Hàn Tuyết nhìn xung quanh,nào có đại tỷ tỷ,trừ hắn cùng Hạo Thiên ra,không có người khác a !

Hàn Hạo Thiên trông thấy động tác của hắn, cố nín cười.

_"Lão sư, hắn là nam sinh" Một cái thông minh cẩn trọng tiểu nam hài,chú ý tới Hàn Tuyết cổ lộ ra không rõ lắm hầu kết,ngay từ đầu hắn liền biết hắn là nam sinh.

_"Ah! Thực xin lỗi. thực xin lỗi..." vừa mới nói chuyện lão sư càng cảm thấy xấu hổ,vừa rồi nàng thật sự không phân biệt được hắn là nam hay nữ,nhưng khi đến gần cẩn thận nhìn thấy da thịt hắn không tỳ vết,vì vậy vô ý thức đem hắn trở thành nữ hài tử, mới thốt ra " Đại tỷ tỷ"ba chữ.

Hàn Tuyết rốt cuộc minh bạch nàng trong miệng " Đại tỷ tỷ " là ai , ục ục cái miệng nhỏ nhắn,cũng không có quá lớn cảm giác,cũng không lộ ra một tia không vui.

Có lẽ do sinh trưởng trong hoàn cảnh quan hệ,từ nhỏ sẽ không ai giải thích cho hắn nam sinh cùng nữ sinh có gì bất đồng,chỉ biết trong thế giới này nam có nữ có. Cho nên lúc ban đầu ý thức được mình bị cường bạo,hắn chỉ vì chán ghét kẻ khác đụng chạm cùng sợ hãi bạo ngược mới chạy trốn, mà không phải bởi vì hai người đều là nam nhân. Bởi vậy thời điểm Hàn Hạo Thiên hôn hắn,hắn hoàn toàn không biết nam nhân hôn nam nhân là vị phạm đạo đức luân thường,huống chi hắn cũng ưa thích nụ hôn của Hàn Hạo Thiên.

_"Không sao." Hắn nói rất đúng tiếng Trung, tương đương tiêu chuẩn, hơn nữa thanh âm lại dễ nghe,làm cho vị lão sư kia phi thường kinh ngạc.

_Ngươi là người Đài Loan sao ?

Hàn Tuyết lắc đầu " Không phải, ta từ Anh Quốc đến,mới ba tuần thôi"

_"Ngươi nói tiếng Trung thật tốt,nhất định là học thật lâu a!"

_"Cảm ơn, học được gần 4 tháng,ta chỉ biết đơn giản,khó còn chưa thể"May mắn lão sư nói chuyện không nhanh, hắn có thể lập tức nghe hiểu.

_"Bốn tháng ? Ngươi thật là lợi hại, chỉ số thông minh nhất định rất cao!" Nàng học tiếng Anh được sáu năm mà vẫn còn học không tốt.Trong câu nói của nàng có mấy từ hắn không hiểu,vì vậy nhìn về đứng một bên Hàn Hạo Thiên.

Hàn Hạo Thiên dùng anh ngữ lập lại lần nữa,hắn hiểu được Tiểu Tuyết rất cố gắng,nhưng mà không nghĩ tới hắn nói được tốt như vậy.

Minh bạch ý tứ sau,Hàn Tuyết vui vẻ hướng lão sư nói lời cảm tạ,lại nói mấy câu mới ly khai. Bên cạnh tiểu bằng hữu lưu luyến không rời đem tiêu điểm đặt ở Hàn Tuyết trên người.

_"Em thật cao hứng" Đây là câu khẳng định,Hàn Tuyết tâm tình đều ghi trên mặt,biểu hiện ở động tác.

_Ừm , em là lần đầu tiên cùng người xa lạ dùng tiếng Trung đối thoại, nàng cũng nghe hiểu được a!

Nhanh chóng tiến vào nhà hàng,Hàn Hạo Thiên thay hai người kêu món ăn,tìm vị trí hẻo lánh tọa hạ " Anh cho em đến trường được không ?"

Chuyện này hắn đã nghĩ tới rồi,vừa rồi thấy Tiểu Tuyết cùng mẫu giáo lão sư lưu loát đối thoại,càng thêm xác định ý nghĩ của mình.

_"Đến trường ?" Hàn Tuyết sửng sốt

_Đúng vậy a! Cùng nhiều người nói chuyện với nhau sẽ học nhanh hơn.

_"Nhưng mà em không được đi học." bình thường đệ tử muốn học mười hai năm,hiện tại đến trường, bắt đầu từ năm nhất sao ?

_"Anh có thể cho em đến trung tâm dạy Hoa ngữ học tập". Chỗ đó đệ tử tuổi lớn hơn,không cần lo lắng hội bị khi phụ sỉ nhục." Ngay tại phụ cận mà thôi,em có thể nhận thức thêm vào bằng hữu. Có muốn không? " Hắn giúp Hàn Tuyết mở ra tương cà chua đổ vào đĩa

Hàn Tuyết hút một hơi Cola. " Hảo" Hạo Thiên muốn hắn đi hắn sẽ đi,đi trường học có thể học thêm nhiều thứ, về sau tựu có cơ hội giúp Hạo Thiên chút việc.

****

Hàn Hạo Thiên hiệu suất thật kinh người, hôm sau Hàn Tuyết đã bị lái xe đưa đến một trường đại học lớn. Giữa học kì đột nhiên có đệ tử vào học luôn hấp dẫn mọi người chú ý,mà còn là một đệ tử xinh đẹp như búp bê. Sau giờ học,tất cả đệ tử đến từ bất đồng quốc gia đều tụ tập đến Hàn Tuyết bên người,dùng tiếng Anh lẫn tiếng Trung và các ngôn ngữ khác cùng Hàn Tuyết nói chuyện.

Hàn Tuyết ngay từ đầu bị dọa nhảy dựng,hắn rất kinh ngạc, nhưng dần dần,hắn tựu thói quen cùng các đồng học lớn hơn hắn mấy tuổi này ở chung. Bởi vì bề ngoài xinh đẹp,nhỏ bé cùng bộ dáng yếu ớt và tâm hồn ngây thơ, hắn thoáng cái liền trở thành bảo bối trong lớp, còn thu được rất nhiều lễ vật gặp mặt. Bởi vì phần lớn những đồng học này trong nhà đều rất có tiền, lại thập phần nhiệt tình, lễ vật bỗng chốc tựu tràn đầy cả chiếc ba lô nhỏ màu trắng mà Hàn Hạo Thiêu mua cho hắn. Giữa trưa còn cùng một đám người đi tới quốc tế phố ăn điểm tâm,uống cà phê, tiền tiêu vặt Hàn Hạo Thiên cho hắn, một chút cũng không có cơ hội xài đến.

Suốt khóa Hàn Tuyết không chỉ ở khoa Hoa Ngữ an bài chương trình học,mà còn phải học khoa Ngoại Ngữ,lúc không có lớp thì chạy tới lớp tiếng Trung dự thính, bất quá hầu như hắn nghe không hiểu,hắn đi chỉ là để nhận thức tự cùng phát âm.

Hắn chạy tới chạy lui khắp nơi, kết quả là trong vòng một ngày, hơn một nửa đệ tử trong toàn trường đều biết có thêm một du học sinh đẹp như búp bê.

Ngày hôm sau, trong lúc lên lớp,thậm chí có đệ tử khác hệ " trùng hợp"đi qua phòng học, chỉ vì muốn xem Hàn Tuyết.

Ngày thứ ba, Hàn Tuyết đã không nhớ được đến cùng đã có ai cùng hắn nói chuyện,ai là hắn đồng học, ai không phải.

Một tuần lễ sau, hắn phát hiện trong ví tiền của hắn một căn mao cũng không hề động.

Vì vậy, hắn rút ra được kết luận " Người ở Đài Loan thật sự rất tốt,tất cả mọi người đồng dạng như thiên sứ trong kinh thánh vậy,điều này thật tốt a.

_Tuyết Nhi, hôm nay đi Blue House ăn cơm được không !

_Mọi người cùng nhau đi, chỗ đó mới mở một cửa hàng trang sức,ăn xong chúng ta thuận tiện đi dạo.

Tướng mạo quá mức trung tính, kết quả là bất luận nam đồng học hay nữ đồng học,đều mời hắn tham gia hoạt động, đặt cho hắn nickname là" Tuyết Nhi". Bọn hắn nói là không tìm được nhũ danh nào thích hợp hơn với hắn,nghe rất đáng yêu , rất thuần khiết.

_"Hảo" Hàn Tuyết không biết cự tuyệt,cái gì cũng tốt,dù sao hắn cũng thích cùng đồng học tụ một chỗ.

_"Tuyết Nhi hiện tại cao bao nhiêu ?" Một vị nam đồng học tham gia bóng rỗ xã đoàn cầm giúp hắn chiếc ba lô đầy sách.

_Làm gì hỏi như vậy ? Muốn tìm Tuyết Nhi chơi bóng rổ sao ?

Hàn Tuyết nở nụ cười " 158 cm rồi,ta lại cao 3 cm đó ! Hàn Sâm nói ta có thể cao khoảng 170 cm" Bốn tháng qua hắn ăn rất khá,hắn đang trong thời kì trưởng thành,chiều cao đột nhiên tăng mạnh.

_Hàn Sâm là ai ?

_"Bác sĩ giúp ta phẫu thuật"Hắn còn không học được phương thức nói phức tạp,cho nên mỗi sự kiện đều dùng câu tường thuật trực tiếp nói ra.

_Mổ ? Phẫu thuật cái gì ?

Hàn Tuyết lắc đầu " Ta cũng không biết,cùng trái tim có quan hệ,hình như là tim có vấn đề" May mắn trong bọn hắn có rất nhiều Ngoại Văn hệ đệ tử, hắn không biết nói " trái tim " hai chữ bằng tiếng Trung,nên dùng Anh văn thay thế

_"Trái tim"Một nữ hài tử lập tức nói cho hắn biết nói như thế nào, bọn họ đều biết Hàn Tuyết đang cố gắng học tiếng Trung.

_"Cảm ơn " Hàn Tuyết lập tức đem chữ đó nhớ trong lòng.

_Vậy cái kia đã xong chưa ?

_Tốt rồi.

_"Vậy có thể làm quản lý của chúng ta a!"Mang theo Tiểu Tuyết ra trận đấu nhất định sẽ được hoan nghênh.

_Mới không tốt,mùi mồ hôi bẩn của các ngươi hội ô nhiễm Tuyết Nhi,đến chúng ta Tụ Minh xã a !

_"Không tốt ! Không tốt! Các ngươi không phát hiện Tuyết Nhi bộ dáng nhỏ bé, yếu ớt như vậy hội mệt chết, đến đạn ( đánh) đàn tranh như thế nào ? Tuyết Nhi nếu như đạn đàn tranh ...nhất định là hình ảnh rất đẹp"

Lần này tất cả mọi người nói rất nhanh, trong đó có rất nhiều từ hắn nghe không hiểu,cho nên hắn hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì " Các ngươi đang nói cái gì ? Có thể nói lại lần nữa sao ?"

Đàn tranh xã Mỹ Vân lập tức đoạt trước một bước nói " Tuyết Nhi có muốn học nhạc khí không ?"

Nghe được học nhạc khí mấy chữ,hắn mắt lam tử sắc sáng rực lên " Nghĩ, ta muốn học "

_"Cái này cho ngươi"Mỹ Vân móc ra trong túi một quyển sách giáo khoa,bên trong còn có khuông nhạc " Buổi tối hôm nay đến xã đoàn,ta có thể dạy ngươi,cái này đưa ngươi" Nàng lại lấy ra mấy món đồ vật như móng tay " Cái này nhất định phải mang theo,là bọc ngón tay lúc đạn nhạc khí"

_"Cám ơn !" Hàn Tuyết đầy cõi lòng mừng rỡ mà nhận lấy dụng cụ, thuận thế ôm Mỹ Vân

_"Ah! Ta cũng muốn! " Không công bình,hắn đã sớm muốn ôm Tuyết Nhi rồi,chỉ có điều vẫn chưa tìm thấy cơ hội.

_"Nghĩ cũng đừng nghĩ " Mỹ Vân ôm Hàn Tuyết lui về sau một bước,nửa xoay người lại, để cho người tới chụp khoảng không.

_"Ta ôm!" Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước trực sẵn,bị một cái khác Ngoại văn hệ ôm vừa vặn " Thơm quá! Tuyết Nhi trên người có nước hoa sao ?Nhưng mà nghe lại không giống"

_"Ngươi nghe thấy chính là cái này."Hắn móc từ trong túi ra một cái túi thơm mà lúc ở Anh quốc, Bối Giai làm cho hắn, hắn một mực đều mang bên người,hương vị nhàn nhạt rất dễ chịu.

_Bên trong là cái gì ?

_Bối Giai nói là rau mùi tây,ngải đắng, hương thảo cùng xạ hương." Hắn phía sau mấy chữ đều nói bằng tiếng Anh, hơn nữa tương đối ít gặp, có mấy người hoàn toàn nghe không hiểu.

_"Ah! Ta biết rõ! Giống như trong lời bài hát Scarborough Fair đúng không ?" Đó là một bài dân ca truyền thống của Anh quốc,bên trong có tên những loại cây cỏ phát ra mùi thơm này.

_"Đúng vậy a ! Bối Giai có hát cho ta nghe qua đó !" Nói xong, hắn ôn nhu hát lên ca khúc Bối Giai dạy hắn. Êm tai làn điệu,nói lên lòng tưởng nhớ người yêu nơi phương xa,hi vọng có thể nhìn thấy người yêu, có thể mượn các loại thực vật này,đem lòng tưởng niệm của nàng ký thác cho hắn.

Mấy đồng học biết hát cũng khẽ ngân lên,trên đường đi thấy một nhóm đệ tử không quan tâm ánh mắt mọi người,nắm tay nhau cùng xướng ca.

****

_"Hạo Thiên! Hạo Thiên! Em đã trở về !" Buông ba lô, Hàn Tuyết lập tức vọt tới thư phòng, trông thấy Hàn Hạo Thiên thon dài thân ảnh đang đứng bên cạnh giá sách, hắn giống thường ngày ôm chặt lấy Hàn Hạo Thiên.

Ô! Không đúng! Hàn Hạo Thiên mùi trên người như thế nào thay đổi ? Hắn đang muốn ngẩng đầu lên xác định,sau cảnh bị đại thủ nhẹ nhàng nâng lên,cái miệng nhỏ nhắn vừa vặn bị hôn.

Hàn Tuyết sợ hãi thốt lên một tiếng,muốn mở miệng hỏi,đôi môi vừa khẽ mở,ấm áp đầu lưỡi thuận thế vói vào miệng hắn,một tay khác bắt đầu thâm nhập vào trong y phục của hắn.

Kỹ xảo tràn ngập khiêu khích làm cho Hàn Tuyết hai chân như nhũn ra,không cách nào kháng cự đôi tay cùng đầu lưỡi kia mang đến cho cơ thể cảm giác,không bao lâu,quần áo hắn đã bán cởi.

Chính là khuôn mặt của Hàn Hạo Thiên! Nhưng mà không giống, không biết ở đâu sai rồi,cảm giác chính là không giống với " Hạo Thiên ? Hạo Thiên!...Ah..."

Một tay đã kéo quần hắn xuống,thuần thục theo đùi lục lọi,rất nhỏ mà mẫn cảm kích thích,làm cho Hàn Tuyết phát ra rên rỉ,trong khoảng thời gian ngắn ý thức đã rời rạc.

Chờ hắn khôi phục lại ý thức,không biết quần áo lúc nào đã bị rút đi,hai người đã nằm trên trên salon

_"Ah!...Ngươi...Không phải...Hạo Thiên...!" Hàn Tuyết cảm giác sai lầm phát sinh,nước mắt bắt đầu rơi xuống,thân thể run rẩy không thôi phảng phất như không còn là của mình. Đối với loại cảm giác lạ lẫm này,hắn hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ,chỉ có thể mặc cho người kia muốn làm gì thì làm.

Khuôn mặt nhỏ tuyết trắng hỏa hồng một mảnh,hắn không biết nên làm gì,hai tay chặt chẽ vịn lấy ghế sopha, hắn trông thấy tia đùa giỡn trong đáy mắt người nọ càng ngày càng mãnh liệt,mà hắn hai hàng nước mắt càng ngừng không được. Người nọ thon dài ngón tay thuận lợi tìm được Hàn Tuyết mẫn cảm địa phương liền ác ý đùa giỡn, làm cho Hàn Tuyết kêu ra tiếng.

Hàn Tuyết vừa bật ra thanh âm,cái miệng nhỏ nhắn lại bị hôn,non nớt Hàn Tuyết không chịu nổi loại thuần thục gây xích mích này,hoàn toàn mất đi lý trí,thân thể theo cảm giác đong đưa.

_"Ngươi thật đáng yêu, phản ứng hảo hồn nhiên thành thật,làm cho ta vốn chỉ thầm nghĩ chơi đùa cũng hưng phấn lên. Ta nghĩ Hạo Thiên chắc cũng không ngại a..." Đôi môi vốn đang ghé vào tai hắn,liền đi xuống bụng.

Sắp sụp đổ Hàn Tuyết căn bản hoàn toàn không nghe rõ hắn nói cái gì,chỉ cảm thấy trơn ướt đầu lưỡi mềm mại trượt xuống hạ thân,quấn chặt lấy phân thân, hắn đồng thời " ưm" lên một tiếng.

_"Cầu...Cầu ngươi...Ah...!"Hắn căn bản không biết mình muốn gì, loại cảm giác này rất thống khổ,đồng dạng như thân thể mau hòa tan. Rốt cuộc Hàn Tuyết nhỏ giọng nấc lên " Không muốn, từ bỏ..." Toàn bộ thân thể hắn cong lại,khó chịu ngọ nguậy.

_"Đừng khóc, tiểu khả ái, ta hội đau lòng, rất khó chịu đúng không ? Chờ một chút thì tốt rồi."

_"Ngươi đang làm cái gì ?" Đột nhiêu, từ cửa thư phòng truyền đến một đạo tiếng vang,đáng tiếc Hàn Tuyết hoàn toàn không cảm giác được,chỉ không ngừng khóc, khóc đến cơ hồ không thể hô hấp.

_"Thật là, ngươi tới quá sớm,ta còn không có chơi đến!" Hàn Kình Thiên chậm rãi ly khai thân thể Hàn Tuyết,có chút cà lơ cà phất nói.

Hàn Hạo Thiên đứng ở cửa,trông thấy Hàn Tuyết nước mắt hoàn toàn tẩm ướt đệm so pha,quá phận kích động làm hắn mất đi tri giác,đã bất tỉnh, nhưng vẫn thút tha thút thít, tựa hồ hô hấp khó khăn.

Hắn đi qua , cởi ra áo khoác âu phục trên người ôn nhu phủ lên thân thể xích lõa của Hàn Tuyết,trở lại cho một quyền vào khuôn mặt giống mình như đúc Hàn Kình Thiên.

Hàn Kình Thiên mặt bị trúng quyền té xuống sàn nhà," Ta nói xin lỗi! Là lỗi của ta" Hắn thầm nghĩ đùa giỡn Hàn Tuyết một chút,nhưng Hàn Tuyết xinh đẹp hồn nhiên lại làm cho hắn mất đi khống chế. Sở dĩ không ngừng khiêu khích Hàn Tuyết , kỳ thật phải có thật lớn định lực mới ngăn được bản thân không phạm hắn, Hàn Tuyết thật sự là người đầu tiên làm hắn hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhếch môi, ôm lấy Hàn Tuyết đã bất tỉnh trở lại phòng ngủ.

Hắn cùng Hàn Kình Thiên đã quen muốn làm gì thì làm,cùng lẫn nhau trên giường nữ nhân,chỉ cần các nàng nguyện ý đều không sao cả, nhưng Hàn Tuyết không giống với,hắn quá ngây thơ, không phải là đối tượng để bọn họ đùa bỡn.

_"Ngươi thích tiểu tử này ?" Xoa mặt, đây là lần đầu tiên Hàn Kình Thiên trông thấy Hạo Thiên đối đãi ôn nhu như vậy với một người, cũng là lần đầu tiên vì người khác mà đấm hắn một quyền.

_"Đúng vậy, ta không cho phép ngươi đụng đến hắn" Nếu như không phải huynh đệ,nếu không phải hiểu rõ cá tính của Hàn Kình Thiên,hắn sớm đã một phát bắn chết hắn.

_"Yên tâm, ta sẽ không gặp hắn, không chỉ vì hắn là người ngươi thích,mà vì ta sợ cái loại cảm giác mất đi tự chủ này" Liếc mắt về phía Hàn Tuyết, chỉ thấy hắn không ngừng rơi lệ,trong nội tâm rất áy náy, mình hơi quá đáng.

Hàn Hạo Thiên cảnh giác nheo mắt "Ngươi không phải cũng động tâm a ?" Hắn không thích đáp án này

Hàn Kình Thiên ảo não gãi đầu ,ngồi xuống " Ta là động tâm...Đừng trừng ta,ta cho tới bây giờ chưa thấy qua gia khỏa giống như thiên sứ như vậy. Nếu không phải trong lòng hắn đã có ngươi, ta nhất định sẽ tranh đoạt với ngươi, bất quá..." từ đầu tiểu gia khỏa đã nhận ra hắn không phải Hạo Thiên, nếu không phải khuôn mặt mình cùng Hạo Thiên giống nhau như đúc,hắn sớm đã bị đá văng. Tiểu gia khỏa khuôn mặt ngây thơ tinh khiết lại tràn ngập hoang mang,dưới sự trêu chọc của hắn trở nên mỹ lệ lại mang theo ngượng ngùng, làm cho hắn bắt đầu tâm viên ý mã ( thất thường ).

Hàn Hạo Thiên không hề nhìn hắn,hắn biết rõ ý Hàn Kình Thiên muốn nói. Hắn cùng Kình Thiên đồng dạng,chỉ cần ưa thích cho dù đoạt của người khác cũng không sao cả,nhưng điều kiện tiên quyết là đồ vật bị đoạt phải nguyện ý mới được.

_"Làm sao vậy? Hắn vẫn khóc." Hàn Kình Thiên đi đến bên cạnh hắn.

Hàn Hạo Thiên nhíu mày " Tiểu Tuyết, thức dậy" Hắn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ rực của Hàn Tuyết " Tiểu Tuyết ?"

_"Tại sao có thể như vậy ?" Hàn Kình Thiên cũng có chút kinh hoảng.

_" Tiểu Tuyết chưa trải qua nhân sự, lại yếu ớt, như thế nào có thể chịu nổi ngươi đùa bỡn ?! Gọi điện thoại cho Hàn Sâm, hắn có lẽ vẫn còn ở Đài Loan " Hàn Hạo Thiên lại vỗ khuôn mặt Hàn Tuyết, vẫn không thấy hắn tỉnh lại,đơn bạc ngực cấp tốc hô hấp,nước mắt hoàn toàn không ngừng rơi.

Hắn cũng có sai, hắn nên sớm cùng Hàn Kình Thiên nói,chuyện ngày hôm nay sẽ không phát sinh. Nhìn Tiểu Tuyết khóc thành như vậy, nhất định rất bất lực a ! "Tỉnh lại, xin ngươi, Tiểu Tiểu mau mau tỉnh lại" hắn khom người đưa không khí tiến vào miệng nhỏ của Hàn Tuyết,lay động hai vai,một lát sau Hàn Tuyết mới mở mắt ra.

Không nghĩ tới chứng kiến Hàn Hạo Thiên,hắn khóc càng tợn,cả người vùi vào trong chăn bông, liều mạng dốc sức khóc.

_"Đừng khóc,đã không có việc gì rồi, không có việc gì rồi... " Hàn Hạo Thiên kéo xuống chăn bông phòng ngừa hắn hít thở không thông,lại ôm chặt hắn nhẹ giọng an ủi.

Hàn Tuyết bối rối vô ý thức tại trong ngực hắn giãy dụa,yếu ớt tiếng khóc làm tâm Hàn Hạo Thiêu đau đớn.

Không biết thời gian qua bao lâu,Hàn Tuyết lại lâm vào trạng thái hôn mê,Hàn Sâm vừa lúc chạy tới. Hắn nhận thức hai huynh đệ thật lâu,xem xét tựu đoán được phía trước phát sinh chuyện gì,hắn trừng mắt trách cứ Hàn Kình Thiên " Hắn không phải đối tượng có thể đùa bỡn,Tiểu Tuyết tinh thần rất yếu ớt,dễ dàng sụp đổ,ngươi muốn làm hắn nổi điên sao ?" Vừa nói một bên mở túi dụng cụ,hắn lập cho Hàn Tuyết tiêm 2 châm "Đi lấy ly nước đến đây, hắn có hiện tượng mất nước " Người đều đã bắt đầu phát sốt rồi. Cảm giác áy náy càng thêm khắc sâu vào Hàn Kình Thiên,ngay lập tức đi rót nước.

_"Cho hắn uống hết" Hàn Sâm tiếp nhận ly nước đưa cho Hạo Thiên,thương tiếc thay Hàn Tuyết sửa lại tán loạn tơ bạc ( tóc ),"Chờ hắn tỉnh lại, cho hắn uống thêm một ly, sau khi xác nhận hắn bình trở lại cùng hắn giải thích rõ ràng".

Bởi vì dược tề tác dụng làm cho Hàn Tuyết ngủ thật say không có biện pháp mở miệng uống nước,Hàn Hạo Thiên đành phải từng ngụm từng ngụm uy hắn, xác định Hàn Tuyết uống xong ly nước.

Giờ phút này, Hàn Tuyết đã không còn thút thít nỉ non,an ổn ngủ,ngẫu nhiên phát ra một tiếng khổ sở rên rỉ.

_Hắn không việc gì đi ?

_"Hắn không có việc gì rồi , tinh thần Tiểu Tuyết gần đây không quá ổn định,hắn gặp sự tình không cách nào lý giải được sẽ dễ dàng kích động. Đã dẫn hắn ly khai quê hương, phải hảo hảo chiếu cố hắn,đừng làm hắn tổn thương" Mấy câu đó của Hàn Sâm là nói với Hàn Hạo Thiên.

Hàn Hạo Thiên thật sự đối với Tiểu Tuyết rất tốt,nhưng còn khiếu thuyết cái gì đó,nếu như hắn chậm chạp không phát giác ra điều mình thiếu,Hàn Sâm lo lắng Hàn Tuyết sẽ chịu thương tổn mà không cách nào đền bù được. Cái này vẫn luôn làm cho trong lòng hắn âm thầm đau buồn,cũng là nguyên nhân khiến hắn ở lại nơi này thời gian dài như vậy.

_"Lời của ngươi tựa hồ còn chưa xong" Hàn Hạo Thiên cầm ẩm ướt khăn mặt,giúp Hàn Tuyết lau đi nước mắt,

_"Là còn chưa nói xong, bất quá ngay cả chính ta cũng không rõ lắm mình muốn nói cái gì"

Thuần túy chỉ là cảm giác phát ra từ nội tâm,có lẽ chỉ là cảm thấy sầu lo vì một sự kiện vĩnh viễn không bao giờ phát sinh...Tốt nhất vĩnh viễn sẽ không phát sinh.

Hết chương 3.

Scarborough Fair ( tạm dịch: Lời của cỏ cây)

Bài hát "Scarborough Fair" là một bài hát dân ca xuất xứ từ Anh Quốc, thời Trung Cổ . Scarborough là một thành phố nằm ven bờ biển nước Anh, là hải cảng mà các thương gia, thuyền bè thời đó dùng làm nơi trao đổi hàng hóa, thương mại .Thành phố thành lập từ một ngàn năm trước đây, khi chúa tể Viking Skartha, quyết định lưu lại lâu dài tại Scarborough, biến hải cảng này trở thành một thương cảng quan trọng trong vùng Tây Bắc Anh Quốc .

Ý Nghĩa của bài hát .

Ngày xưa các giới thượng lưu, anh hùng hiệp sĩ (knights) bày tỏ tình yêu qua bài thơ, bản nhạc với những lời ví von đẹp đẽ, để tả tấm lòng thương yêu, ngưỡng mộ người đẹp . Nhưng lối diễn tả tình cảm này thường là một chiều, chàng ngưỡng mộ sắc đẹp nàng từ xa xa, khi bóng nàng thấp thoáng xuất hiện trên lầu son, hay cùng đám bạn gái dạo chơi trong vườn nhà . Những bài tình tự này không diễn tả hy vọng, ước muốn tình yêu của mình sẽ được đáp lại với tình của nàng . Bài hát Scarborough Fair viết từ dân gian, nên tình yêu là một nghịch lý trái ngược hẳn giới thượng lưu, và xã hội thời đó . Chàng trai trong bài hát đã đặt vấn đề một cách lãng mạn, tình tứ, đầy chất thơ . Chàng đề nghị nàng làm nhiều điều thật khó khăn, khó thực hiện, tỉ như dệt áo cho chàng, vải lấy từ gỗ của cây phong, để chứng tỏ nàng thực là người yêu chàng . Sau cùng nàng hãy tới tỏ tình với chàng, hỏi xin bàn tay của chàng . Chàng ước muốn như thế, vì nàng đã phụ chàng, bỏ chàng ra đi một cách đột ngột, vì thế nàng phải trở về thực hiện những điều khó khăn mà chàng đề nghị .

Bài hát không có lời nào diễn tả rằng nàng phụ rẫy chàng cả, nhưng sao ai cũng hiểu như vậy ? Người xưa đã có lời giải thích như sau:

Bài hát lấy "Scarborough Fair" làm tựa, tuy rằng có người cho xuất xứ cũng có thể là từ Whittington Fair . Tại sao Scarborough? Ngày xưa tỉnh Scarborough nổi tiếng là treo cổ những kẻ ăn cắp hay tình nghi phạm pháp nhanh chóng . Bản án được xử lẹ làng ngay tại đường phố, và sau đó thì hành quyết ngay . Tiếng Anh thời nay khi dùng chữ "Scarborough cảnh cáo (warning)", có nghĩa là chẳng có lời cảnh cáo nào cả . Thành ra người ta đã suy rằng, bản hát mang tên tỉnh Scarborough, là nói đến sự ra đi đột ngột của người yêu, không nêu lý do . Tác giả không cần phải trình bày rõ ràng, và ai cũng hiểu như thê' .

Ý nghĩa của bốn thảo mộc trong bài hát .

Mỗi đoạn của bài hát đều có lập lại câu thứ hai, và cũng là ý nghĩa chính của bài hát, đó là câu nói đến bốn cây thảo mộc: parsley, sage, rosemary, thyme . Ngày nay các loại thảo mộc này chỉ có ý nghĩa trong nhà bếp thôi, dùng làm gia vị vì tất cả đều thơm . Vào thời Trung Cổ các thảo mộc này có nghĩa giống như hoa hồng của ngày nay, nghĩa là các chúng tượng trưng cho tình yêu, mà không cần phải ví von lôi thôi . Sự lập lại cố ý của tác giả, đã nói lên lời ước muốn sâu xa nhất của chàng, ước mong người yêu trở về .

*Parsley – (ngò tây) Ngày nay các y sĩ chuyên trị bệnh bằng dược thảo, vẫn kê toa thuốc có lá parsley cho những bệnh nhân bị khó tiêu trong khi ăn . Thật thế, Parsley ăn chung với những rau cải có chất đắng như spinach, thì mọi sự tiêu hoá được dễ dàng hơn . Thời xưa bác sĩ còn đồng hoá điều nay trên phương diện tâm lý con người .

*Lá Sage, ta dịch là xô thơm, là một loại lá cây, tượng trưng cho sức mạnh ngàn năm . Lá có mùi thơm rất đặc biệt!

*Rosemary (hương thảo) nói đến lòng trung thành, tình yêu và trí nhớ . Ngày xưa các chàng tình nhân Hy Lạp đã tặng lá hương thảo cho người mình yêu . Hiện nay tại Anh Quốc cũng như tại một vài xứ Châu Âu, các cô dâu trong ngày cưới, vẫn còn dắt lên tóc lá hương thảo . Hương thảo còn tượng trưng cho tính nhạy cảm và sự cẩn thận . Các bác sĩ thời La Mã khuyên bệnh nhân buộc một bó hương thảo dưới gối, khi cần phải quyết định, suy nghĩ những việc khó khăn . Hương thảo tượng trưng cho tình yêu phụ nữ, vững bền, mạnh mẽ dù rằng tình yêu đến rất chậm .

*Thyme- Cây húng tây , Cây húng tượng trưng cho sự Can Đảm . Bài hát này viết vào thời khi các chiến sĩ ra mặt trận, trong tay có cây mộc, gắn hình cây húng thêu bởi bàn tay của vợ hay người yêu, một hình ảnh nói lên lòng ngưỡng mộ sự can đảm của các chàng chiến sĩ .

Qua bốn loại thảo mộc được nhắc đi nhắc lại trong bài hát, chàng trai bị phụ tình đã nói lên lòng mong mỏi tình yêu chân thành, đằm thắm của mình sẽ xoa dịu những cay đắng giữa hai người . Tình yêu đó sẽ có đủ sức mạnh để đứng vững trong thời gian hai người xa nhau, chàng ước muốn nàng trung kiên, chờ đợi chàng trong thời gian xa cách, nàng sẽ có can đảm đi ngược lại lại với xã hội đế làm những việc khó khăn nhất mà chàng đòi hỏi, để chứng tỏ tình yêu của nàng đối với chàng .

Câu hát nghe rất tầm thường cũng như bốn loại thảo mộc, nhưng thật thâm thuý . Cũng không phải là mùi của hoa được người đời ca tụng, hoa với ý nghĩa và màu sắc tươi thắm, ngọc lan, hồng, dạ lý hương ... đàng này chỉ là mùi hương của thảo mộc, những lá cây trông thấy hàng ngày, ai cũng có và dùng được . Nhưng chính cái tầm thường đó là những gì con người giữ vào trí nhớ mạnh mẽ nhất và chàng nhạc sĩ đã nhẹ nhàng, khéo léo nhắc nhở người yêu hãy theo mùi hương mà trở về với tình yêu chân thật mà chàng đã trọn vẹn dành cho nàng .


* parsley : mùi tây cũng là ngò tây

* Sage : mình tra trong từ điển là cây xô thơm cũng có nghĩa là cỏ ngải đắng, một loại cỏ mọc ở Mỹ có mùi như xô thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro