4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

Hàn Hạo Thiên phi thường không thích tình huống trước mắt

Năm giờ sau,Hàn Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại,nhưng mà khi trông thấy hắn,động tác đầu tiên lại là dùng chăn bông bao bọc thân thể mình, sau đó trốn tới một góc cách hắn thật xa. Kết quả là vì trốn quá gấp, phịch một tiếng,người liền rơi xuống sàn. May mắn sàn nhà trải thảm, nhân không có té bị thương,nhưng mà khi cả người chật vật bò lên lại tiếp tục hướng phương xa trốn đi.

Hàn Hạo Thiên còn chưa nói lời nào,đúng lúc người khởi xướng chuyện này Hàn Kình Thiên đi qua phòng ngủ, chứng kiến mọi chuyện,nhịn không được bật cười lên.

Hắn biết rõ mình nên cảm thấy hổ thẹn, nhưng mà phản ứng của tiểu gia hỏa thật sự cực kỳ đáng yêu.

Hàn Hạo Thiên trừng mắt hắn,đi về phía Hàn Tuyết. Hàn Tuyết nghe thấy tiếng cười liền nhìn về phía phát ra âm thanh,toàn thân không khỏi chấn động, kinh ngạc nhìn hai người lớn giống như đúc.

Hắn nhất định vẫn còn làm ác mộng,nếu không vì sao lại có tới hai cái Hạo Thiên.

_"Tiểu Tuyết, người đứng cửa phòng chính là ca ca của Hàn Kình Thiên, hắn..." Hàn Hạo Thiên còn chưa nói hết,Hàn Tuyết vừa mới một mực trốn tránh liền đi tới bên cạnh, sợ hãi trốn sau lưng hắn.

_"Hắn...chính hắn...là hắn..." Hàn Tuyết cơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra,chính là nguyên nhân hắn cảm thấy không đúng,nguyên lai hôm nay hắn trở về gặp người ở thư phòng không phải Hạo Thiên.

Cho dù nói không thành câu,Hàn Hạo Thiên cũng minh bạch ý tứ của hắn,nhận ra hắn lại bắt đầu đầu kích động ,Hàn Hạo Thiên tranh thủ thời gian ôm lấy Hàn Tuyết. " Không có việc gì rồi, đừng sợ. Kình Thiên chỉ là nhận lầm người nên mới đối với ngươi như vậy, hắn không cố ý". Bọn hắn cùng Hàn Sâm nghĩ thà rằng nói dối,cũng đừng để cho Hàn Tuyết biết được sự thật. Nhận rõ sự thật hoang đường đối với Hàn Tuyết kinh nghiệm sống còn chưa nhiều cũng không tốt.

Hàn Tuyết nghe hương vị quen thuộc,dần dần bình tĩnh trở lại,người trốn trong ngực Hàn Hạo Thiên,trộm dò xét trên mặt tràn đầy áy náy Hàn Kình Thiên.

_"Thật xin lỗi,tuyệt đối sẽ không có lần sau" Hàn Kình Thiên đi về phía trước vài bước,ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết nhìn hắn,lại nhìn Hàn Hạo Thiên,chần chờ rất lâu mới ngồi thẳng trong ngực Hàn Hạo Thiên.

_"Ngươi nguyện ý tha thứ ta sao ?" Hắn không muốn vì chuyện này mà bị tiểu gia hỏa chán ghét.

Cẩn thận nhìn đôi mắt giống Hàn Hạo Thiên như đúc, thoáng hiện ra bất đồng mục quang,Hàn Tuyết nháy mắt mấy cái,hít một hơi gật gật đầu. Hắn ngoại trừ có chút sợ hãi,cũng không chán ghét người trước mắt này,hắn cảm thấy Hàn Kình Thiên đối với mình không có ác ý,thậm chí thần sắc cùng Hàn Hạo Thiên và Hàn Sâm có chút giống nhau. Giống ở đâu hắn cũng không rõ,chỉ biết hắn rất thích loại cảm giác này.

Hàn Kình Thiên cảm thấy tảng đá lớn trong lòng buông xuống,loại cảm giác lo lắng này từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ có.

_"Nếu ta trước gặp ngươi, thật sự tốt biết bao,có thể cho ta ôm một cái sao ?" Hai câu đầu là nói với mình,cũng là nói cho Hạo Thiên nghe.

Không thấy Hạo Thiên nhíu mày,Hàn Tuyết có chút sợ hãi đứng dậy đi tới,lập tức Hàn Kình Thiên không chút do dự ôm hắn vào lòng

Chỉ một giây thời gian,Hàn Tuyết đã bị kéo trở về,chăn bông trên người cũng rớt xuống,chỉ còn lại kiện áo ngủ Hàn Hạo Thiên đã giúp hắn mặc. Áo ngủ là của Hàn Hạo Thiên,mặc trên người Hàn Tuyết chẳng những lỏng loẹt sụp lên sụp xuống,còn lộ ra một mảng ngực trắng nõn.

Hàn Hạo Thiên càng mất hứng,cho tới bây giờ hắn vì lo lắng Hàn Tuyết kiều tiểu yết ớt,chính mình cùng Hàn Tuyết chỉ mới tới giai đoạn hôn sâu,đụng chạm thân thể cũng chỉ vẻn vẹn khi Hàn Tuyết không có phương tiện hành động , giúp Tiểu Tuyết tẩy trừ mà thôi.

_"Tốt rồi,ôm xong thì cút ra ngoài,đã muộn "

Hàn Kình Thiên quá hiểu hàn ý trong mắt hắn làgì , nên rất thức thời rời đi , đóng cửa phòng ngủ,

_"Trước tiên uống hết ly nước ở đầu giường,lại nghỉ ngơi" Hàn Hạo Thiên sờ sờ Hàn Tuyết đôi mắt vì khóc thút thít nỉ non mà có chút sưng lên,khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ.

_"Hạo Thiên thì sao ?"Hàn Tuyết mới phát hiện đã 1giờ rưỡi khuya,dù cho trước đó ngủ một hồi, hắn vẫn cảm thấy mệt a, tứ chi vô lực.

_"Cùng một chỗ ngủ " Chuyện của hắn đã sớm làm xong.

Hắn lôi kéo Hàn Tuyết, hai người cùng bò lên giường.

Theo thường lệ, Hàn Tuyết có thói quen rúc vào trong ngực Hàn Hạo Thiên,đồng dạng như chích mèo nhỏ cuộn tròn bên người chủ nhân. Hàn Hạo Thiên ôm lấy hắn,để khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lòng mình.

Tương xứng cường tráng cánh tay ôm lấy thắt lưng, nồng đậm ủ rũ cũng đồng thời cuốn tới,làm cho mí mắt Tiểu Tuyết trầm trọng khép lại.

Hàn Hạo Thiên khẽ hôn lên trán hắn,lúc cho là hắn đã ngủ say thì tái nhợt môi anh đào mở ra " Hạo Thiên, hôm nay em bắt đầu học đàn tranh đó !" Hắn miễn cưỡng mở hai mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Hạo Thiên,chuyện này hắn vốn định về đến nhà liền nói cho Hạo Thiên,không nghĩ tới hội đợi tới bây giờ.

_"Em thích học cái đó ?" Thực làm hắn ngoài ý muốn,rất khó tưởng tượng bộ dáng Tiểu Tuyết đánh đàn.

_"Ưm...Em muốn như Hạo Thiên..."

_"Giống anh..?" hắn đích thực biết đạn đàn tranh một chút,bất quá chỉ là tùy hứng vui chơi, căn bản không phải sở trường.

_"Tường Thiên ca nói...Anh biết...rất nhiều nhạc khí...Vì Vậy..." Hàn Tuyết thật sự quá mệt mỏi, nói được một nửa liền ngủ mất,cái miệng nhỏ nhắn mê người khẽ nhếch.

_"A..." Trầm thấp tiếng cười bật ra "Tiểu đồ ngốc "

Nếu như những thứ anh biết em đều muốn học,chỉ sợ đến lúc biến thành lão công công (?) em đều học chưa hết đó.

Hắn trìu mến hôn Hàn Tuyết khẽ nhếch phấn nộn môi anh đào "Chúc em có một giấc mơ đẹp"

Dường như nghe thấy lời Hàn Hạo Thiên nói,đôi môi Hàn Tuyết không tự giấc nhấp nhoáng một cái,chậm rãi vẽ ra một đạo điềm mật,ngọt ngào mỉm cười.

****

_"Tuyết Nhi, như thế nào nhiều ngày như vậy không đi học? " buổi sáng khóa tiết một,Hàn Tuyết vừa mới bước vào lớp,bên người lập tức bị một đám đồng học vây quanh.

Qua bốn ngày từ lúc gặp Hàn Kình Thiên,Hàn Tuyết mới quay trở lại trường học. Hắn vẫn cho là thân thể mình không kém như vậy,nhưng ngày đó khóc đến mất nước,hôm sau liền khí lực để mở mắt cũng không có,giống như trong một ngày tinh lực đều tiêu hao hầu như không còn.

_"Ta không thoải mái, nên ở nhà nghỉ ngơi" Hiện tại đã khôi phục thiệt nhiều rồi,chỉ còn có chút mệt mỏi.

_Cảm mạo sao ?

Hàn Tuyết lắc đầu " Hàn Sâm nói là vì ta bị mất nước,nên mới không khỏe "

_Như vậy a ? Sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày ? Sắc mặt của ngươi vẫn còn không được tốt đây này !

_"Không sao, ta đã khỏe hơn nhiều, Hàn Sâm bảo ta không cần phải quá mệt mỏi,phải uống nhiều nước,cũng không được đứng dưới ánh mặt trời quá lâu thì tốt rồi. Cho các ngươi lo lắng, thật xin lỗi"

_Ngươi không có việc gì thì tốt rồi,làm gì theo chúng ta nói lời xin lỗi ?"

_"Đúng vậy ! Lão sư đã đến,trở về chỗ ngồi, cơm trưa chúng ta đi ăn đồ ngon, bổ sung dinh dưỡng " Jerry cũng như hắn đến từ Anh quốc,trước khi trở lại chỗ ngồi còn trợn to hai mắt nhìn hắn,vẻ mặt dí dỏm hài hước,Hàn Tuyết nhịn không không được mỉm cười.

Trong đám bạn học, Jerry vô cùng che chở hắn,thường thường trêu chọc làm hắn vui vẻ,hơn nữa còn dạy hắn rất nhiều chuyện.

Nghe nói bởi vì hắn rất giống Bối Cơ em gái đã mất của Jerry,hắn có xem qua ảnh chụp Bối Cơ, thật sự rất giống mình. Bất quá, Bối Cơ không gầy như hắn,hơn nữa có một đầu tóc dài màu vàng nhạt như Jerry,mắt màu xanh nước biển xinh đẹp,trắng nõn hai gò má khỏe mạnh phơn phớt hồng nhuận, so với hắn xinh đẹp hơn rất nhiều.

Jerry nói qua, đừng nhìn bộ dáng Bối Cơ khỏe mạnh,kỳ thật nàng bị bệnh tim bẩm sinh,lúc mười bốn tuổi vì phẫu thuật cấy ghép tim sinh ra phản ứng bài xích,sau khi giải phẫu một ngày liền qua đời.

Bối Cơ khi còn sống không muốn người nhà cùng bắng hữu lo lắng, bất luận khi nào,vẻ mặt luôn cười thoải mái,cho dù bệnh tim phát tác thời điểm,cũng đều là nàng –người bệnh an ủi mọi người.

Bởi vì Bối Cơ quá tốt,thượng đế không nỡ làm cho nàng ở lại nhân gian quá lâu,mới sớm đón nàng lên thiên đường.

Lúc nói lời này,vẻ mặt Jerry luôn lo lắng nhìn hắn.

Hàn Tuyết lập tức nói cho hắn biết, mình không phải Bối Cơ.Thân thể của hắn tuy không cường tráng,nhưng sau khi giải phẫu hết thảy đều bình thường.

Jerry lại hít sâu một hơi,sờ sờ gượng mặt hắn nói " Đồng dạng, các ngươi thật giống nhau "

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ vì sao Jerry nói như vậy.

Lúc này, Jerry ngồi phía sau cầm một giáo trình đưa cho hắn

_Đây là giáo trình hôm trước lão sư phát , trên đó có rất nhiều câu chuyện lịch sử Trung Quốc, mỗi một truyện đều rất đặc sắc đó!

Hàn Tuyết nhìn bản giáo trình dầy đặc chữ,phía trên còn có chú giải bằng tiếng Anh.

_"Hôm nay muốn giảng đến chuyện thứ 2,là về Trung Quốc tứ đại mỹ nhân " Jerry tiếp tục nhỏ giọng bổ sung.

Chờ hắn nhìn sơ qua giáo trình,giáo sư trên bục giảng đã bắt đầu nói về truyền thuyết có liên quan đến tứ đại mỹ nhân, mặc dù có vài chỗ giáo sư nói không phù hợp với lịch sử,nhưng mà mỗi người đều chăm chú lắng nghe.

_"Tại Trung Quốc bởi vì quan niệm trọng nam kinh nữ thâm căn cố đế* , địa vị phụ nữ vĩnh viễn chỉ là thứ phụ thuộc" trước khi tan học, giáo sư đã kết luận.

* thâm căn cố đế : đã ăn rất sâu, ảnh hưởng rất nặng nên khó có thể thay đổi.

_"Từ tứ đại mỹ nhân,chúng ta có thể thấy được các nàng đều theo nam nhân cộng hưởng vinh hoa,chia sẻ khó khăn. Trung Quốc có câu nói thế này : từ xưa hồng nhan bạc mệnh. Là ý nói từ xưa đến nay,nữ tử có được tuyệt đại dung nhan, mệnh đều không dài,bằng không chính là cảnh ngộ nhấp nhô. Nói cách khác nữ tử bề ngoài xinh đẹp, bình thường đều trở thành thê thiếp của quân vương hay thương nhân đại phú, hoàn cảnh phức tạp,nhân tâm hiểm ác,tranh đoạt quyền lực,thường khiến cho những cô gái này phải học phương thức tàn khốc để sinh tồn,nếu như không học được,kết cục cả đời liền lưu lạc cô tịch,thậm chí là tử vong"

Nói đến đây, giáo sư đột nhiên như nhớ đến cái gì đó,nói thêm "Cái gọi là hồng nhan bạc mệnh,kỳ thật không nhất định dùng để hình dung nữ nhân,bất quá đây đã là một câu chuyện khác. Có hứng thú các ngươi có thể đi tìm từ " đồng tính" , hoặc tư liệu lịch sử về quan hệ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, tìm không thấy hoặc xem không hiểu...lần tới ta sẽ nói cho các ngươi nghe" sau đó viết lên bảng đen tên một đống sách tham khảo.

_"Ah! Ta có nghe qua câu chuyện này!" Mỹ Vân theo giáo sư rời khỏi,đột nhiên lớn liếng hô.

_"Thật vậy chăng ? Chuyện đó kể về cái gì ?"Hagrid thích nhất chuyện Trung Quốc vội vàng đóng bút kí,lập tức chạy tới, lộ ra bộ dáng vạn phần chờ mong .

_" Đó là nói Đổng Hiền dù là thân nam nhân, tuy nhiên lại có mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành" Mỹ Vân rất đắc ý vì thành ngữ hôm nay vừa học ,lại lập tức có thể dùng tới " Thời điểm tại triều làm quan,khi đó bị hoàng đế nhìn thấy liền yêu mến mỹ mạo của hắn,kết quả là biến thành bạn giường của quân vương"

_"Một ngày, lúc hoàng đế chuẩn bị vào triều,phát hiện Đổng Hiền gối lên ống tay áo của mình mà ngủ,hắn không nỡ rút tay áo ra làm Đổng Hiền thức giấc,vì vậy dùng con dao nhỏ cắt đi tay áo để hắn tiếp tục ngủ"

Bởi vì trình độ tiếng Trung của mọi người đều chỉ ở mức hạn chế,cho nên không ai oán trách nàng kể chuyện không đủ uy mỹ văn nhã.

_"Nếu như Đổng Hiền lớn lên cùng Tiểu Tuyết đồng dạng,ta cũng không nỡ gọi hắn rời giường" Hagrid đột nhiên nói xen vào,đôi mắt nâu say mê nhìn Hàn Tuyết, rất hiển nhiên đã đem mình trở thành Hán Ai Đế,còn Hàn Tuyết trở thành Đổng Hiền.

Kết quả một đống lớn người đi theo phụ họa,làm cho khuôn mặt Hàn Tuyết đỏ lên.

_"Về sau thì sao ? " Hàn Tuyết tranh thủ thời gian chuyển hướng chủ đề.

_Về sau , khi Hán Ai Đế chết đi, Đổng Hiền trước khi bị cấm vệ bắt về chịu tội liền tự sát mà chết.

_"Tại sao phải chịu tội ?"

Mỹ Vân nhún vai " Hình như vì những người khác cho rằng Hán Ai Đế yêu một người nam nhân là không đúng,sở dĩ triều chính bại hoại chính vì Đổng Hiền mê hoặc hoàng đế"

_"Hắn thật sự có phải như vậy không ?"

_Ai biết. Bất quá ngay cả hiện tại rất nhiều người Trung Quốc cũng còn không ủng hộ đồng tính luyến ái,huống chi là lúc đó. Hoàng đế là người cỡ nào trọng yếu, đương nhiên không thể nhận là đồng...Câu kia nói như thế nào ?...Muốn gán tội cho người khác,sợ gì không có lý do...Đúng hay không ?

_"Nam nhân yêu mến nam nhân là không đúng sao ?" Hàn Tuyết nắm chặt hai tay,cảm thấy trong ngực rầu rĩ ,vô cùng không thoải mái.

Hagrid lắc đầu " Ta cảm thấy không thể nói không đúng, chỉ là đại đa số người không thể tiếp nhận mà thôi" Nhàn hắ ngụ ngay phụ cận Greenwich,đã thấy nhiều đồng tính luyến ái,cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, có thể tiếp nhận.

_Nhất là người phương Đông, hình như phi thường kỳ thị đồng tính luyến ái,thật là kỳ quái,chắng phải chênh lệch ở chuyện không thể sinh hài tử thôi sao ? Lại không có chuyện gì khác phát sinh.

_Không thể nói như vậy,kỳ thật quốc gia của ngươi không phải cũng đối xử bất công như Anh Quốc chúng ta sao,có vài công ty thậm chứ còn quy định rõ ràng trên văn bản không thuê người đồng tính luyến ái đây này!

_"Đúng vậy a! Hơn nữa đồng tính luyến ái tương đối dễ dàng nhiễm AIDS..."

_Này, nói như vậy không đúng,hẳn là quan hệ tính dục bừa bãi mới dễ dàng bị bệnh AIDS" Lập tức có người phản bác " Ừm...Ta thừa nhận sai lầm,ta sẽ sửa,bất quá chính xác thì tỉ lệ người đồng tính nhiễm bệnh AIDS tương đối nhiều ."

_Không có biện pháp,tìm bạn không dễ dàng,hơn nữa bệnh AIDS lây qua đường máu. Kỳ thật nếu như..."

Hàn Tuyết lật qua lật lại bút ký,đối với mọi người thảo luận chỉ nghe đến một nửa,về sau bởi vì không yên lòng,một chữ cũng không nghe vào.

Hắn cũng không biết mình làm sao vậy,chỉ cảm thấy tâm tình đột nhiên rối loạn,nghĩ không ra nửa điểm nguyên nhân.

******

_"Ba tháng nữa chính là sinh nhật hai chúng ta " Hàn Kình Thiên nằm trên ghế salon,hai chân gác cao,trong tay lật sách,bên miệng cắn một sợi râu mực.

_"Ngươi đây là đòi ta quà sinh nhật sao?!"Hàn Hạo Thiên nhìn chằm chằm máy tính,qua loa đáp lời.

_"A! Ta là loại người này sao ?" Hắn lại rút ra bốn năm sợi râu mực từ túi plastic , bỏ vào mồm gặm " Mẹ còn không nói cho ngươi biết ?"

_"Không có" Đóng máy tính lại,hắn đối với lời nói của Hàn Kình Thiên cảm thấy xa lạ.

_"Nàng nói muốn thay chúng ta tổ chức sinh nhật yến hội" Hắn xem hết sách liền ném lên bàn,hai tay vỗ vỗ hai bên mông,từ salon đứng dậy.

_"Tám phần là lại muốn làm chuyện nhàm chán " Hai lão nhân kia,sau khi đem chuyện trong bang cùng công ty giao hết cho bọn họ,đầu cũng thoái hóa theo,luôn nghĩ làm những chuyện mà cả tiểu hài tử ba tuổi cũng khinh thường đùa xiếc.

_"Khá tốt a ! Ít nhất làm cho sinh động"đầu Hàn Kình Thường cùng đệ đệ đồng dạng thông minh,bất quá đã lớn vẫn không đứng đắn,nói chuyện chỉ cần nghe hiểu là được,căn bản mặc kệ câu hay thành ngữ có thích hợp hay không " Bọn họ muốn nhân dịp này tìm nàng dâu từ danh môn thục viện tham gia yến hội, gần đây luôn thích nói nếu không kết hôn,hai người bọn họ cũng sắp vào quan tài rồi,không thấy cháu trai liền chết không nhắm mắt. Nếu không nữa thì chính là cái gì huynh đệ hảo hữu năm đó,mỗi người đều đã thành gia gia,chỉ còn hai người bọn họ làm phụ mẫu,đây là một chuyện mất mặt." Trên thực tế da mặt bọn họ so với tường thành còn dầy hơn,cả ngày nhắc đi nhắc lại những chuyện này ,bất quá là nhàm chán muốn tìm việc làm mà thôi. Chính bọn họ còn không phải gần bốn mươi mới kết hôn,mẹ còn kém một chút biến thành sản phụ bốn mươi.

Hàn Hạo Thiên đã đem lực chú ý chuyển dời đến cơm trưa vừa mới đưa tới,không quá lưu tâm lắng nghe mấy thứ Hàn Kình Thiên đang nói.

_"Bất quá mẹ thật sự đã giúp ngươi tìm được đối tượng phù hợp, ta cảm thấy ngươi nhất định sẽ thích " Dù nói thế nào,mẹ luôn hiểu rõ hài tử chính mình sinh ra.

_Ngươi thấy qua ?

_"Ngày hôm qua về nhà một chuyến vừa hay nhìn thấy đối tượng của ngươi đang nói chuyện phiếm cùng phụ thân, không tính là cái mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành,bất quá cũng rất khó được rồi. Bộ dạng thoạt nhìn thập phần thông minh linh hoạt,khí chất không tệ, không sai" Hàn Kình Thiên đứng dậy đến bên giá sách lấy ra một quyển sách,lại nằm trở về ghế salon. Có thể ngồi sẽ không đứng,có thể nằm sẽ không ngồi,đây là nguyên tắc trước sau như một của hắn.

_"Ngươi thích liền tặng ngươi" Cơm trưa thức ăn không tệ,không sai,bất quá hắn vẫn lấy hết cà rốt để qua một bên. Hắn cũng không kén ăn, nhưng không quá đói bụng,làm gì phải miễn cưỡng chính mình ăn thứ không thích cũng không ghét.

_"Nàng không phải là loại hình ta ưa thích" Hắn chán ghét loại nữ nhân đoan trang này,nữ nhân hắn muốn phải là người có thể cùng hắn chơi đùa.

_Ngươi cũng chọn ?

_"Đương nhiên,chơi đùa là chơi đùa, kết hôn là kết hôn. Loại tiểu thư khuê các này ta chơi không dậy nổi"

Hàn Hạo Thiên không lại đáp lời,nhã nhặn giải quyết đồ ăn trước mắt.

_"Ngươi tới không ?" Hàn Kình Thiên ý chỉ yến hội sinh nhật.

_Nói sau.

_"Kỳ thật ta rất hy vọng ngươi đi , lại không muốn ngươi đi " sau một hồi trầm mặc,Hàn Kình Thiên lấy sách che mặt,rầu rĩ nói.

Hàn Hạo Thiên nghe thấy lời hắn nói chỉ hơi hơi giơ lên lông mày phải.

Lấy sách ra, liếc nhìn hắn, Hàn Kình Thiên thở dài một hơi " Không có gì, coi như ta chưa nói câu kia " Chính là nữ nhân mẹ giới thiệu thật sự tương đối khá, hắn rất lo lắng Hạo Thiên sẽ động tâm. Nếu Hàn Hạo Thiên động tâm rồi,Tiểu Tuyết nhất định sẽ bị thương tổn a! Đây cũng là nguyên nhấn khiến hắn hy vọng Hạo Thiên tham dự,có lẽ Tiểu Tuyết tâm sẽ thay đổi đặt ở trên người hắn.

Bất quá...Rất khó, thế giới Tiểu Tuyết chỉ có Hạo Thiên,nếu như hắn mất đi Hạo Thiên.

Hàn Kình Thiên cả người mãnh liệt run sợ,hắn không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào.

******

Bất quá mới một tháng,Hàn Tuyết đã có thể sử dụng đàn tranh đạn ra một thủ khúc êm tai dễ nghe.

Ngày hôm sau khi Hàn Hạo Thiên biết rõ hắn đang học đàn tranh,liền mua cho hắn một cây đàn cổ vô giá,đàn tranh nhan sắc không phải đều màu nâu,mà hiện ra màu rượu đỏ ưu nhã,hoa văn trang trang trí bằng ngà voi tinh xảo,là một cụ cầm phi thường xinh đẹp.

Hàn Tuyết là lần đầu đụng vào nhạc khí, đương nhiên không có khả năng biết rõ cho dù cỗ đàn bình thường thì giá đã là năm con số,hơn tốt một chút đã hơn hai mươi vạn,nhưng cụ cầm của hắn lại tới bảy con số. Hắn như một hài tử lần đầu thu được lễ vật cực kỳ cao hứng,khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà nhiễm lên diễm lệ đào hồng,cả ngày sẽ nhìn chằm chằm vào đàn tranh,làm cho Hàn Hạo Thiên cảm thấy bị lạnh nhạt,có cổ xúc động muốn đem hủy cây đàn.

Chấm dứt một thủ khúc, Hàn Tuyết vụng trộm nhìn một bên đang làm việc Hàn Hạo Thiên.

Đàn tranh mua sau không bày ở phòng khách,cũng không đặt ở cách âm thất bên cạnh phòng ngủ,mà đặt ở thư phòng. Kết quả mỗi lần luyện cầm,Hàn Hạo Thiên không phải làm việc sẽ là đọc sách,hắn đều rất sợ quấy rầy đến Hàn Hạo Thiên. Vừa mới bắt đần hắn chỉ dám đạn thanh âm rất nhỏ,nhưng Hàn Hạo Thiên lại nói hắn đạn lớn một chút,như vậy mới nhanh tiến bộ . Dần dà, tiếng đàn mới thoáng có điểm bình thường.

Nhưng mà, thật sự không làm phiền Hạo Thiên sao ?

_"Luyện xong rồi ?" Hàn Hạo Thiên theo báo cáo ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tuyết ,một tháng nay Tiểu Tuyết mập lên không ít,tuy nhiên vẫn còn hơi đơn bạc,nhưng mà khuôn mặt đã thành hình trứng ngỗng hoàn mỹ,phối hợp với ngũ quan xinh xắn,làm cho gương mặt vốn đã thanh tú tuyệt luân,càng thêm động lòng người khiến cho không người nào dám nhìn gần. Ai cũng không thể tưởng tượng được bên trong xóm nghèo nhỏ hẹp,sẽ có một thiên sứ xinh đẹp như vậy a !

_"Ừm ?"Hàn Tuyết ngẩn người không nghe rõ hắn đang nói gì,cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch nhìn hắn,đôi mắt to vô tội mơ hồ,để cho Hàn Hạo Thiên trong lòng bạo động một hồi.

Ly khai chỗ ngồi,Hàn Hạo Thiên đi đến trước mặt Hàn Tuyết,dễ dàng ôm lấy hắn,hôn xuống cái miệng nhỏ.

Mặc dù đã quen với việc hắn đột nhiên có động tác thân mật,nhưng Hàn Tuyết vẫn sẽ xấu hổ như lúc đầu " Đi nơi nào ? Hạo Thiên " Ôm lấy cổ hắn, nhín về phía khuôn mặt tuấn mỹ kia.

Hàn Hạo Thiên thật đẹp mắt,hắn chưa thấy qua người đẹp hơn Hạo Thiên,chỉ cần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạo Thiên,thường thường làm cho hắn quên đi mọi thứ.

_Phòng ngủ.

_"Buồn ngủ sao ?" Nhưng mà hiện tại chỉ mới mười giờ,bình thường hắn đều đến mười một giờ mới ngủ.

_"Đúng vậy, là muốn "ngủ"". Sau khi đi vào phòng ngủ thả Hàn Tuyết xuống,Hàn Hạo Thiên đệ nhất động tác là hôn một cái lên phần môi mềm mại vô cùng kia,tay phải nhanh chóng cởi bỏ nút thắt thứ nhất trên áo Hàn Tuyết.

_"Hạo Thiên? Ta có thể tự mình đổi áo ngủ...Ưm..aaaa" Thật vất vả mới nói được,nhưng mới không đến nửa câu,miệng nhỏ của hắn lại bị ngăn chặn.

_"Hôm nay chúng ta thay phương thức ngủ mới" Hắn vừa nói chuyện đồng thời cởi bỏ mỗi khỏa nút thắt trên áo Hàn Tuyết,hơn nữa chỉ còn một bên tay áo trên người Hàn Tuyết.

Hắn cho đến bây giờ cũng sẽ không phải là kẻ cấm dục,nếu không phải tình huống thân thể Hàn Tuyết không tốt,khó nói, hắn đã sớm làm như vậy.

_"Phương thức mới ? A! Hạo Thiên..." phát hiện trong lúc vô tình bị thoát tinh quang, Hàn Tuyết theo bản năng ôm lấy thân thể.

_"Muốn ôm tựu ôm anh " kéo ra hai tay hắn đồng thời Hàn Hạo Thiên giật xuống áo sơ mi trên người mình,lại để hai tay gầy mảnh của Hàn Tuyết ôm lấy chính mình.

Ôm hòa nhiệt độ từ cơ thể Hàn Hạo Thiên truyền đến,khiến hắn run rẩy một hồi,tim đập bắt đầu nhanh hơn.

Hàn Hạo Thiên thỏa mãn nhìn nhìn hắn tiểu kiểm ( khuôn mặt nhỏ) nhiễm đỏ, kỹ xảo vuốt ve da thịt mềm nhẵn trắng nõn,tại nơi có vết sẹo mơn trớn càng tăng thêm lực đạo,làm Hàn Tuyết buộc chặt hai tay.

_"Em thật sự là một tiểu đông tây xinh đẹp" mai mốt kêu Hàn Sâm loại bỏ những dấu vết ngược đãi này, nhất định sẽ càng đẹp hơn.

Hàn Tuyết mờ mịt nhìn hắn,toàn thân bởi vì hắn vuốt ve mà cảm thấy mềm yếu vô lực.

Trong nháy mặt, Hàn Hạo Thiên nhẹ nhàng nút cắn trước ngực hắn,khiến cho Hàn Tuyết phát ra tiếng than nhẹ,bỗng dưng mất đi ấm áp lồng ngực,không biết làm sao liền nắm chặt lấy drap giường."Hạo Thiên?" hơi ách âm thanh chứa đựng nghi hoặc,cũng bao hàm sóng triều tình dục.

Hàn Tuyết trong lòng loạn thất bát tao,chỉ có thể cảm thụ sự đụng chạm ôn nhu,mỗi khi ngón tay lướt qua vùng mẫn cảm liền không thể kiềm nén bật ra rên rỉ.

Bị bộ dạng hắn tự nhiên ngây thơ không hề che đậy khơi mào tình dục, Hàn Hạo Thiên có thể cảm nhận hạ thân căng cứng.

_"Trách không được Kình Thiên không thể khống chế" Ngay cả hắn cũng thế,bị Hàn Tuyết tinh khiết mà sinh ra dục niệm mất đi lí trí.

_"Hạo Thiên...Hạo Thiên..." Hàn Tuyết bất lực nhìn Hàn Hạo Thiên,không rõ thân thể mình xảy ra chuyện gì.

Cho hắn mỉm cười an ủi,Hàn Hạo Thiên nhu khẽ hôn môi hắn " Anh là Hạo Thiên, Hạo Thiên mà em biết.."hắn xuất ra một lọ đồ vật từ ngăn kéo đầu giường, lấy ra một ít.

_"Hạo Thiên..." cảm giác được di vật xâm nhập sau huyệt,Hàn Tuyết một hồi kinh hoảng,sau đó bởi vì ngón tay trêu chọc,điềm mật, ngọt ngào lực tiến,bắt đầu chi phối toàn thân."Ah...Hạo Thiên..."

Từ rên rỉ đến kêu to,Hàn Hạo Thiên đã bắt đầu tan rã một tia lý trí cuối cùng.

******

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại mở to mắt, Hàn Tuyết phát hiện ánh mắt trời ngoài cửa sổ thật sáng,mơ mơ màng màng nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt đầu giường,trên đó chỉ chín giờ bốn mươi tám phút.

Nguyên lai đã chín giờ bốn mươi tám phút,trách không được ánh mặt trời gay gắt như vậy.

Chín giờ bốn mươi tám phút ?!

Lúc này thời gian lần nữa hiện lên trong đầu,hắn mới đột nhiên nhớ tới hôm nay tiết thứ hai có khóa!

Hỏa tốc đứng dậy xuống giường,mũi chân vừa chạm tới đất một khắc,âm thanh vật thể rơi xuống vang lên,hơn nữa còn là tiếng động rất lớn.

Tại phòng bếp Hàn Hạo Thiên đang tìm kiếm thức ăn nghe thấy âm thanh,lập tức buông bát đĩa , lập tức chạy về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, bên cạnh màu lam giường lớn,có một vật thể vô tội lại đáng thương cuộn mình trên sàn nhà,ga giường màu xanh ngọc bao lấy thân thể xích lõa,đôi mắt to tràn ngập nước mắt phảng phát sắp khóc .

_"Làm sao vậy ?" Buồn cười lại đau lòng ôm lấy Hàn Tuyết từ trên mặt đất,Hàn Hạo Thiên mới phát hiện trên trán của hắn xuất hiện một khối hồng hồng.

_"Té ngã...đau quá...cả người đều rất đau..." không chỉ cái trán đau,eo cũng đau,hạ thân cũng đau,đau đớn ngay cả đứng lên cũng khó khăn.

Xoa xoa sưng đỏ trên trán hắn,trong nội tâm Hàn Hạo Thiên có chút áy náy.

Không biết có phải hay không hắn quá lâu không làm tình hay tự chủ biến yếu,biết rõ Tiểu Tuyết là lần đầu tiên,vẫn nhịn không được cùng hắn làm ba lượt. Lần thứ hai là khi giúp hắn lau mồ hôi,lần thứ ba là vào buổi sáng hôm hay lúc rời giường nhìn thấy mê người ngủ nhan như thiên sứ.

Thân thể nhỏ bé yếu ớt của Tiểu Tuyết làm sao có thể chịu được lần nữa kích thích ? Nhất định sẽ không thoải mái.

Bất quá ngược lại, hắn một điểm hối hận cũng không có. Sơ kinh ( trải qua ) nhân sự,Tiểu Tuyết không hề kỹ xảo,lại làm cho hắn đạt tới cao triều nhiều lần,đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không nhịn được mà một đêm cùng Tiểu Tuyết làm ba lượt.

Thân thân miệng nhỏ của hắn,Hàn Hạo Thiên giúp hắn mặc áo ngủ mà buổi sáng hôm nay bị chính mình ném xuống giường " Lại nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn,chờ lát nữa anh giúp em bôi dược"

Hàn Tuyết gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện muộn học"Không kịp...Không kịp đi học..." Tuy không nỡ,nhưng hắn lại theo Hàn Hạo Thiên trên người giãy dụa đứng dậy.

_"Đồ ngốc!" hơi dùng sức cố định Hàn Tuyết trong ngực,"Em ngay cả đứng cũng không vững,còn muốn lên lớp ? Đến lúc đó em gọi đồng học ôm vào lớp sao ?""Vậy làm sao bây giờ ?" Hàn Tuyết đáng thương nhìn hắn.

""Làm sao bây giờ ?" Không đi không được sao ? Chờ thân thể tốt rồi lại đến trường" Thật không biết nên nói hắn đần hay thông minh.

_"Ừm! Hạo Thiên, anh đi đâu vậy ?Quần...Quần của em còn..." Gặp Hàn Hạo Thiên ôm mình đi ra phòng ngủ,cảm giác hạ thân lạnh lẽo,mới phát hiện mình chỉ mặc áo ngủ của Hàn Hạo Thiên,những thứ khác một món cũng chưa mặc.

_"Chờ một chút lại trở về giường nghỉ ngơi , không cần mặc " hắn thích bộ dáng Tiểu Tuyết nhỏ nhắn mê người,Hàn Sâm nói Tiểu Tuyết còn có thể cao lên,nhưng hắn cảm thấy chiều cao Tiểu Tuyết như vậy vừa đủ,ôm lấy rất thoải mái.

_"Nhưng mà..."Lời nói vừa bắt đầu,khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết đã thẹn thùng đỏ lên.

Hắn vốn muốn nói quần áo không chỉnh tề là hành vi không lễ phép,hơn nữa chỉ mặc một cái áo ngủ không nghĩ đến sẽ bị ánh sáng xuyên thấu,nhưng nghĩ đến chính mình ngày hôm qua chẳng những bị xem tinh quang,toàn thân cao thấp đã sớm bị sờ khắp,da thịt còn nhớ rõ xúc cảm trên ngón tay Hàn Hạo Thiên.

Liếc nhìn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì,Hàn Hạo Thiên không hảo ý thoáng nở nụ cười, đặt hắn lên ghế, Hàn Hạo Thiên thò tay cố ý hướng giữa hai đùi hắn vuốt ve.

_"Ah!" Hàn Tuyết giật mình kêu lên,tiểu kiểm càng đỏ hơn.

Bộ dáng khả ái của Hàn Tuyết làm cho Hàn Hạo Thiên nhịn không được cho hắn một cái hôn sâu,hôn hôn đến mình cũng bắt lửa.

Kết quả,sáng sớm hôm nay thứ đầu tiên dọn ra bàn ăn không phải bữa sáng,mà là nguyên bộ phún huyết đại tiệc đầy đủ sắc hương thanh vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro