5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

_"Ah!Ah! Cứu mạng ah !!!" tiếng Hàn Tuyết bối rối vội vã

_"Chớ khẩn trương !" ngữ khí Hàn Hạo Thiên thong dong vui vẻ

_"Không muốn a! Tại sao có thể như vậy ? Ah!" Hắn nhanh khóc.

_"Đụng một chút thì tốt rồi"

_Ah!

_Đừng lộn xộn.

_Nhưng mà...

_"Em xem ,không phải bảo em đừng lộn xộn rồi sao ? Chết rồi ah!" Hàn Hạo Thiên tuyệt không để ý nhân vật trong màn hình đang bị một đám cương thi phân thây,tiếng gặm xương cốt kích thích dây thần kinh não.

_"Nhưng mà rất khủng bố!" Hàn Tuyết rất ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn lên,không đành lòng nhìn nhân vật của mình bị cương thi phân thây,tiếng gặm xương cốt càng làm hắn sởn hết cả gai óc.

_"Cái này rất khủng bố,em không muốn chơi" Hàn Hạo Thiên sợ hắn nhàm chán, liền mua máy game về cho hắn chơi,bỏ vào 1 đĩa trò chơi tên " Ác linh cổ bảo chi thánh nữ truyền thuyết" vào máy. Ngày từ đầu liền xuất hiện cương thi ăn thịt người,chỉ cần tiếng rên rỉ cũng đủ làm thần kinh người khẩn trương,càng đừng nói lo lắng sau lưng hoặc cánh cửa,thậm chí trần nhà cùng trên tường xuất hiện chán ghét quái vật,trong lúc tùy thời sẽ sử dụng hết đạn.

_"Cái này có vẻ hay" Hàn Hạo Thiên bỏ vào một CD-ROM khác,Hàn Tuyết lập tức lấy ra.

_"Không muốn, tự mình tuyển" Hạo Thiên mỗi lần đều thích chọn những thứ dọa người cho hắn xem,lần trước cũng cho hắn coi một bộ chán ghét quỷ phiến ( phim ma )

Hàn Hạo Thiên nhún nhún vai,buông tay để hắn tuyển,dù sao mặc kệ là game gì,đều là thứ dọa người,lúc trước chọn cái này là có chủ tâm dọa hắn. Vì như vậy, hắn có thể cả ngày ôm lấy Tiểu Tuyết, còn có thể thưởng thức vẻ mặt hay thay đổi của hắn.

_"Ah! Anh cố ý!" Toàn bộ CD-ROM ,bất kể là đĩa gì , danh tự đều làm cho người ta cảm thấy không thoải mái,hắn thông minh tự nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra.

_Những trò này tương đối khá chơi.

_Mới là lạ.

_"Anh cảm thấy chơi khá hay" biểu lộ của Tiểu Tuyết thật sự cực kỳ thú vị.

Quả nhiên, nghe hắn nói như vậy,cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu bĩu môi " Em biết mà " hơi ảo não mà ôm thật chặt lấy lồng ngực ấm áp của Hàn Hạo Thiên,đây là phương pháp kháng nghị duy nhất hắn có thể nghĩ đến.

Một điểm khí lực kia đối với Hàn Hạo Thiên chẳng đáng kể chút nào,thậm chí có thể nói là rất hưởng thụ hành động trả thù của hắn.

_Tiểu Tuyết.

_"Làm sao vậy ?" Hắn vẫn mang theo giọng kháng nghị

_Còn ôm như vậy xuống dưới sẽ xảy ra chuyện đó!

_Chuyện gì ?

_Anh nhớ em đã khôi phục không sai biệt lắm,khí lực lớn hơn đó " ngữ khí Hàn Hạo Thiên nghe có vẻ đứng đắn,kỳ thật bao hàm lấy nồng đậm vui vẻ.

_"Hừ! Đương nhiên , em cũng là một nam..." Đang đắc ý,lập tức phát hiện chỗ không thích hợp,còn cưa kịp đáp lại,đôi tặc tay Hàn Hạo Thiên đã xâm nhập trọng địa.

_Ah! Anh như thế nào có thể...Ah! Ah! Hạo Thiên..."

Kết quả Hàn Tuyết không chỉ nghỉ ngơi một ngày,mãi cho đến một tuần lễ sau,hai chân hắn mới có khí lực xuống giường đi đường,mà Hàn Hạo Thiên cũng rất thỏa mãn mà nghỉ ngơi một tuần lễ. Suốt một tuần lễ mặc kệ bất cứ việc gì,chỉ lo cùng Hàn Tuyết mây mưa thất thường,trong nhà từng nơi hẻo lánh,đều có dấu vết hoan ái của bọn họ...Thậm chí là...sân thượng ngoài trời.

****

_"Ngươi đem Tiểu Tuyết ăn"Câu đầu tiên Ứng Tường Thiên mới từ Mỹ về nói với Hàn Hạo Thiên cùng Hàn Tuyết.

Hàn Hạo Thiên là lần đầu tiên dẫn Hàn Tuyết đến thăm công ty,bởi vì hiếu kỳ mà Hàn Tuyết chạy đông chạy tây,giờ phút này hắn đang chuyên chú nghiên cứu máy hủy giấy , vẻ mặt như muốn đưa ngón tay vào.

Thật sự nhìn không được,Hàn Hạo Thiên tranh thủ thời gian bắt lấy ngón tay trước khi tiếp tục đưa vào"Em muốn biến tay mình thành thịt nát sao?"

Hàn Tuyết hoảng sợ trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Hạo Thiên rồi nhìn máy hủy giấy,cuối cùng nhìn tay mình " thật sự sẽ biến thành thịt nát sao ?"

_"Hội" Hắn mới mặc kệ có thật như vậy hay không,chỉ cần Tiểu Tuyết đừng lại đụng hết cái đến cái kia là tốt rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Tuyết trắng xanh

Vừa mới hắn thấy một cái máy bốc lên hơi nước rất lớn,Hạo Thiên nói thịy sẽ bị nấu chín không cho hắn động vào,về sau hắn lại chứng kiện thật nhiều thứ có chốt vặn mở, Hạo Thiên nói sẽ bị điện giật chết,hắn chạy tới đứng trước một cái siêu đại hình máy phà hơi lạnh hứng gió,Hạo Thiên sẽ lạnh chết,hiện tại còn nói cái này sẽ nghiền người thành thịt nát...chỗ làm việc của Hạo Thiên thật là khủng khiếp.

_"Hạo Thiên, về nhà, đừng công tác ở chỗ này,ở đây rất nguy hiểm" Hắn không muốn Hạo Thiên biến thành một đống thịt nát.

_"Không nguy hiểm, em đừng lộn xộn,sẽ không nguy hiểm" Tiểu Tuyết gần đây đều đem đồ dùng hằng ngày biến thành vật có tính nguy hiểm,bất kỳ vật gì đến tay hắn,hắn đều có thể sử dụng theo phương thức nguy hiểm.

_"Ngươi không định cứ như vậy ôm hắn làm việc a ?" Ứng Tường Thiên cảm thấy mình bị biến thành người vô hình,mở miệng nhắc nhở hai người về sự hiện hữu của mình.

Hàn Hạo Thiên chẳng muốn trả lời,ôm Hàn Tuyết thoải mái ngồi trên ghế xem tư liệu trên màn hình máy tính.

Hàn Tuyết nhìn hắn một cái,cuối cùng mới ấp úng mở miệng:

_Như vậy không tốt sao ?

Nhưng mà lúc Hạo Thiên ở nhà thường thường ôm hắn như vậy,cùng hắn nói chuyện chơi trò chơi a!

_"Coi như ta chưa nói "Những lời này nếu Hàn Hạo Thiên hỏi,hắn nhiều lắm là vô lực trả lời mà thôi,nhưng đổi thành Hàn Tuyết,như vậy giống như tiểu hài tử hai tử hỏi mình hắn mình sinh ra như thế nào,không biết nói như thế nào, có nói hắn cũng không hiểu.

_"Như vậy không tốt sao ?" Hàn Tuyết trực tiếp hỏi Hàn Hạo Thiên

_"Em thích anh ôm em sao ?" Hàn Hạo Thiên không đáp lời

Hàn Tuyết lập tức nở nụ cười "Thích, rất thích, thích nhất luôn !"

Hàn Hạo Thiên vì phương thức nói chuyện trẻ con của hắn mà cười một tiếng "Anh cũng thích ôm em. Em thích, anh cũng thích,cả hai đều thích, em cảm thấy tốt hay không ?"

_"Đương nhiên tốt!" Tất cả mọi người đều thích không phải là một chuyện rất tốt sao ?

Người bị vuốt ve thì ngây ngốc cười, người ôm thì sủng nịch cười,người mở miệng hỏi thì cười bất đắc dĩ...Hắn biết ngay Hàn Hạo Thiên sẽ dùng loại phương thức lừa tiểu hài tử này trả lời Tiểu Tuyết đơn thuần mà.

_"Ngươi không hỏi ta trở về làm gì sao ?" có loại thờ ơ bằng hữu kiêm thủ trưởng này thật sự là nhân sinh thất bại, cuộc sống buồn bã.

_"Vì yến hội không phải sao ?" Cá tính lão nương hắn không phải không biết,nhất định đều muốn cho mọi người biết nàng cao hứng.

_Đúng vậy, người có đi không ?

_"Tiểu Tuyết đi không ?" Hàn Hạo Thiên không trả lời hắn mà hỏi Hàn Tuyết.

_"Hạo Thiên đi, em cũng đi" Hắn căn bản không hỏi đi nói nào,dù sao chỉ cần là nơi có Hạo Thiên,hắn đều nguyện ý đi.

_"Vậy thì cùng đi!" Nguy cơ phải đi rất lớn, mẹ không đơn giản buông tha cho một người,hắn cũng không muốn những ngày tiếp theo bị người giám sát.

_Ngươi muốn dẫn Tiểu Tuyết đi?

_"Không thể sao ?" Hàn Tuyết là người của hắn không phải bí mật,bất luận thuộc hạ hay người trong nhà,đều phải tiếp nhận sự tồn tại của Tiểu Tuyết.

_"Không có...Không có.." Sớm biết Hàn Hạo Thiên coi trời bằng vung,hắn chỉ lo một việc.

_"A!Hạo Thiên..." Hàn Tuyết đột nhiên kinh hô,nguyên lai Hàn Hạo Thiên không kiêng nể gì động tay động chân trên người hắn,mảnh khảnh trắng nõn cổ không bao lâu xuất hiện hai cái ô mai ấn ( dấu hôn >.<)

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng liếc nhìn Ứng Tường Thiên,Hàn Tuyết luống cuống tay chân tránh né Hàn Hạo Thiên,hết lần này đến lần khác đều chậm một bước,vì vậy vội vàng nhảy xuống đùi Hàn Hạo Thiên. Hắn sớm rõ động tác kế tiếp của Hàn Hạo Thiên ,cho nên hai chân vừa chạm đất,người lập tức lẫn( trốn) rất xa,làm cho Hàn Hạo Thiên duỗi tay chụp khoảng không.

_"Ai!" Ứng Tường Thiên hít sâu một hơi, bị người đương trong suốt tư vị thật sự không tốt cảm thụ cho lắm.

*****

Hai huynh đệ Hàn Hạo Thiên sinh nhật cùng ngày,khách mời đến hơn hai ngàn người,Hàn Hạo Thiên mang Hàn Tuyết vụng trộm từ cửa sau tiến vào,làm cho Hàn Anh chậm chạp đợi không thấy người mà sốt ruột không thôi.

Rốt cuộc sau khi yến hội bắt đầu được ba mươi phút,nàng mới nhận được người hầu thông báo,nói cho nàng biết nhị thiếu gia đã đến.

_" Như vậy rất tốt chơi sao ?"

Hàn Hạo Thiên không để ý tối mẫu thân đang bão nổi,lấy một khỏa anh đào uy Hàn Tuyết,hỏi hắn ăn ngon không.

Hàn Tuyết bị công phu sư tử rống kinh người của Hàn Anh hù đến,lúc này mới lấy lại tinh thần cắn khỏa anh đào giòn ngọt kia"Ăn ngon !"

Mẫu thân Hàn Hạo Thiên thoạt nhìn rất dọa người,tướng mạo tràn ngập nguy hiểm cùng dáng người cường tráng phối hợp với âm thanh hữu lực,thiếu chút nữa dọa hắn thót tim.

Hàn Anh lúc này mới chú ý tới Hàn Tuyết như thiên sứ hấp dẫn mọi người,nếu không phải dáng người con nàng rất cao, che khuất tiểu đông tây làm cho người ta triều mến, nàng ngay từ đầu tuyệt đối sẽ chú ý tới hài tử này.

_"Đây là tiểu thư nhà ai ?" hài tử thật đòi hỉ.

_"Là nam hài không phải tiểu thư" Hàn Hạo Thiên thong thả sửa lời,lại dùng nĩa xiên miếng mật đào uy Hàn Tuyết một ngụm,còn lại bỏ vào miệng mình.

Hàn Tuyết tranh thủ thời gian nuốt miếng mật đào,hướng Hàn Anh cúi chào " Bá mẫu hảo,con gọi Hàn Tuyết,thỉnh chỉ giáo nhiều ...U-a aaa..." Hắn còn chưa dứt lời đã bị Hàn Hạo Thiên nhét một khối dưa hami vào miệng "Rất ngọt đó!" khẽ cắn xuống dưới,ngọt ngào chất lỏng lập tức khuếch tán khắp khoang miệng.

_"Thích không ?" lại xiên một miếng đưa tới miệng nhỏ của hắn,Hàn Hạo Thiên biết hắn rất thích ăn hoa quả ngọt.

Hàn Tuyết vui vẻ gật đầu

_Bên kia có thịt nướng, chờ một lát chúng ta sẽ qua đó

Hàn Tuyết sợ hãi nhìn Hàn Anh xanh cả mặt,trước gật gật đầu,sau đó kéo kéo tay áo Hàn Hạo Thiên nhắc nhở hắn có người nhanh nổ tung. Cùng Hạo Thiên ở chung tám tháng,cảnh tượng như vậy thường xuyên phát sinh, cá tính xa cách của Hạo Thiên thường xuyên làm người khác nổi điên,may mắn cho tới bây giờ Hạo Thiên chưa đối với hắn như vậy.

Hàn Hạo Thiên liếc nhìn mẫu thân,xác nhận sắc mặt mẫu thân hoàn toàn đủ xanh rồi,mới dời lực chú ý phóng trên người nàng " Có chuyện gì sao ?"

_"Hắn là nam!" Hàn Anh lời ít ý nhiều nói trọng điểm

Hàn Hạo Thiên vì phản ứng kịch liệt của nàng mà thoáng co rúm,Hàn Hạo Thiên thấy phản ứng của hắn liền nhíu mày " Tiểu Tuyết,em trước đến chỗ đồ ăn nhét đầy bao tử,anh cùng mẹ nói chuyện xong sẽ đi tìm em" đề tài kế tiếp không thích hợp để Tiểu Tuyết nghe.

Hàn Tuyết nhìn hắn một cái, gật gật đầu,một người hướng hội trường đi tới bàn dài gần cửa sổ,đi bảy tám bước,quay đầu nhìn Hàn Hạo Thiên,thấy hắn không biết đang cùng mụ mụ nói gì,biểu lộ nghiêm túc mình chưa từng thấy qua

Bất an vốn cất giấu trong lòng lặng lẽ mở rộng, ngay cả hai tay đều run rẩy

****

_"Cuộc sống của con như thế nào là chuyện của con" Hàn Hạo Thiên lạnh lùng nhìn bao quát mẫu thân chỉ đứng cách hắn ba bước. Hắn yêu mẹ hắn,nhưng không có nghĩa là bà có thể can thiệp vào cuộc sống của mình.

_Nhưng chuyện này là không đúng!

_Không đúng! Không đúng chỗ nào ? Yêu mến một người đồng tính ?( ở đây nghĩa là cùng giới tính)

Vì chữ " ái " mãnh liệt này,nàng run rẫy "Con không thương hắn"

Hàn Hạo Thiên hừ lạnh "Con mắt nào của mẹ nhìn ra con không thương hắn ?"

Hàn Anh lại run rẫy một hồi " Hắn cùng lắm là cái xinh đẹp hài tử "

_Một người thua con không đến chín tuổi,hồn nhiên như thiên sứ làm người ta đau lòng,để cho con động tâm xinh đẹp hài tử!

Hàn Anh nheo mắt,nàng không có ý định để cho nhi tử của mình yêu một cái cùng tính

_Được rồi, mẹ muốn giới thiệu một người cho con nhận thức

Hắn biết ngay mẫu thân sẽ không dễ dàng bỏ qua" Lạc Vân đúng không ?"

_"Con biết ?" Nàng một bên gọi người thỉnh Lạc Vân tới

_" Rất ít sự tình có thể giấu diếm được con "

Hàn Anh nhướng mày,cũng có rất ít chuyện nàng làm không được

_"Vân Nhi! Đây là con của a di, Hạo Thiên " Lạc Vân đi tới Hàn Anh ,lập tức chú ý đến Hàn Hạo Thiên ,trong mắt tán thưởng

_"Nhĩ hảo, thường nghe bá mẫu nhắc tới ngươi" Lạc Vân là một nữ nhân tương đối,bề ngoài đơn thuần có lẽ thua Hàn Tuyết một đoạn,nhưng khí chất tự nhiên hào phóng,thần thái tràn nhập tự tin làm người ta tán thưởng.

_Nhĩ hảo!

Nàng vì hắn đơn giản đáp lại ,nhẹ nhàng câu dẫn một nụ cười động lòng người "May mắn ngươi không nói " ngưỡng mộ đã lâu",nếu không ta cũng không biết như thế nào đáp lại"

_Có lẽ sẽ phản phúng ( phản bác + trào phúng) ta ở nơi nào nghe qua đại danh.

Lạc Vân vì hắn thấu hiểu mà cười lớn ra tiếng , nụ cười này không giống như thục nữ làm ra vẻ,nhưng tuyệt không thất lễ"Hiểu rõ ta như vậy,ta nghĩ sau này chúng ta có thể hợp tác tốt đẹp"

_"Không là địch nhân?" Nhìn thái độ cởi mở hào phóng của nàng,làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng Hàn Hạo Thiên lộ ra một chút dáng cười

_"Ngươi cứ nói đi ?! "Lạc Vân bướng bỉnh nhướng mày nhún vai

Bộ dáng đáng yêu tự nhiên của nàng, làm người ta không khỏi động lòng...

Hàn Anh ở một bên, từ lúc hào khí chuyển biến liền thức thời ly khai,tính tình của nhi tử nàng hiểu rõ hơn ai khác,đối với hôn nhân đại sự hắn sẽ không làm xằng bậy, từ lần đầu tiên gặp Vân Nhi,nàng chỉ biết Hạo Thiêh nhất định sẽ thích. Về phần nam hài như búp bê kia,rất dễ giải quyết,đơn thuần búp bê vĩnh viễn không hiểu được sự thật tàn khốc. Tuy rất tàn nhẫn,nhưng cha mẹ luôn đối với con mình có tư tâm,chỉ cần hài tử trôi qua hảo,đâu thèm để ý những người khác sẽ thế nào.

****

Dù đi đến chỗ vắng vẻ, ánh mắt của Hàn Tuyết vẫn như cũ đặt ở trên người Hạo Thiên,phát hiện hắn cùng một nữ hài tử rất xinh đẹp nói chuyện có vẻ rất vui vẻ,hắn cũng vui vẻ theo

Tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống,mới phát hiện cây cột bên kia có một đám người đang nói chuyện phiếm, âm thanh nhiễu lớn tựa hồ thập phần tận hứng

Trước kia hắn chưa từng có kinh nghiệm cùng người khác nói chuyện phiếm,thẳng đến khi đi học,hắn mới biết được nói chuyện cùng một đám người đến bất đồng địa phương là một chuyện rất vui sướng. Cho dù có khi hắn chen miệng không lọt,cũng thích lẳng lặng nghe người khác nói

_Thật khó tưởng tượng, khuôn mặt tuấn mỹ như vậy trên thế giới này có tới hai người.

Hàn Tuyết mỉm cười,đây là nói Hạo Thiên cùng Kình Thiên ca a!

_Nhưng vừa tuổi trẻ lại có tiền như thế,nam nhân như vậy ai không muốn!

_Nói đúng đó!

_"Ta không nghĩ như vậy!" Một nữ hài tử đột nhiên lên tiến

Ý kiến phản đối luôn hấp dẫn chú ý của mọi người,Hàn Tuyết cũng hết sức tò mò,hắn không thể nào tưởng tượng được hội có người không thích Hàn Hạo Thiên

_"Bọn hắn mặc dù đẹp trai, tuổi trẻ lại có tiền, nhưng hoa tâm muốn chết, nghe nói đối tượng còn không phân biệt nam nữ. Không người nào ở chung với bọn họ lâu dài, chỉ cần một câu liền bị ném bỏ. Đồ đần mới yếu mến loại nam nhân này!"
_"Chơi nam nhân! Không thể nào !!" người nọ ngữ khí nói chuyện phảng phất như nhìn thấy thứ chán ghét.

Sắc mặt Hàn Tuyết trắng xanh,tay nhịn không được nắm lấy vạt áo trước ngực,trái tim khó chịu kinh hoảng.

_Không biết mới là lạ,ngươi không thấy vừa rồi bên cạnh hắn có một nam hài tử người ngoại quốc thoạt nhìn chưa trưởng thành sao ?"

_Ngươi không phải là nói hài tử tóc bạch kim kia a? Ta còn tưởng rằng đó là nữ nhân đây này!

_Ánh mắt ngươi có vấn đề a! Có nữ nhân nào bộ ngực lại bằng phẳng như vậy, trên cổ còn có hầu kết, rõ ràng là nam nhân. Xem bộ dáng thân mật của bọn hắn,thực chán ghét! Đều là nam nhân a!

_"Không biết a! Ta cảm thấy hắn rất đẹp!"một nữ hài tử nhỏ giọng nói

_Ngươi là đồ mê trai! Được rồi! Dù sao nhất định cũng chỉ là chơi đùa thôi,hắn không phải đã có vị hôn thê rồi sao ?Ah! Hai người không phải đang nói chuyện sao!

Hàn Tuyết tái nhợt nghiêm mặt nhìn về phía Hàn Hạo Thiên cùng nữ nhân kia

_Ngươi nói Lạc Vân ? Ta rất thích nàng,làm người thật hào phóng,động tác văn nhã lại thông minh hiền tuệ,cơ hồ có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung"

_"Chính xác! Nữ nhân như vậy làm ta nghĩ đố kỵ cũng khó . Xem bọn họ trò chuyện vui vẻ như vậy, cảm tình nhất định rất tốt. Ồ! Nam hài kia không thấy" ."Xin nhờ! Nhất định là bị đuổi đến một bên hóng mát đi,bất quá xem như là sủng vật mà thôi"

_"Ngươi đừng nói khó nghe như vậy" nàng rất thích nam hài kia,bộ dáng rất ngây thơ, thoạt nhìn không biết sự đời.

_Sự thật chính là như thế. Chơi chán liền ném ngay cả sủng vật cũng không bằng, dùng sủng vật để hình dung coi như đã khách khí.

Vì cái gì nói như vậy ?

Vì cái gì ?

Hàn Tuyết thối lui đến cửa sổ sân thượng,dùng sức che lỗ tai,hận tại sao mình lại nghe hiểu lời các nàng nói,hắn không muốn nghe ah! Một chữ cũng không muốn nghe!

Hàn Hạo Thiên đã từng nói thích hắn,sẽ không vứt bỏ hắn. Hắn không phải sủng vật! KHÔNG PHẢI!

Đau đớn từ ngực tràn lan toàn thân,hắn đau đến không thể dứng dậy, chật vật trốn tới một nơi hẻo lánh. Hai mắt xuyên thấu mơ hồ đẫm lệ,nhưng lại vẫn rõ ràng chứng kiến Hàn Hạo Thiên mỉm cười trò chuyện cùng nữ nhân kia ,còn ở trên mặt nàng hôn một cái.

Tâm tình không giống như lúc trước,vừa rồi hắn có thể vì Hàn Hạo Thiên vui vẻ mà trong lòng hoan hỉ,hiện tại Hàn Hạo Thiên mỉm cười lại làm cho hắn cảm thấy đau quá đau quá.

_Đây mới gọi là môn đăng hộ đối không phải sao ? Chúng ta tuy cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng so với thiên kim của tổng giám tập đoàn đa quốc gia vẫn còn kém xa ? Cho dù đều là người có tiền,vẫn thua đẳng cấp...

Thứ không hiểu trên lớp học,trong nháy máy khắc sâu sáng tỏ hết thảy. Hạo Thiên tốt như vậy,mà hắn cái gì cũng không có,tất cả đều là của Hạo Thiên cho. Kỳ thật hắn nên sớm hiểu đúng không ? Nếu không phải trong nội tâm như thế nào ngay từ đầu sẽ cất giấu bất an? Kỳ thật hắn hiểu hết,chỉ là lừa gạt chính mình mà thôi.

Trong hội trường, người dẫn chương trình bắt đầu tuyên bố lý do buổi lễ,Hàn Tuyết mờ mịt lau đi nước mắt,dọc theo tường đi đến cửa sau.

_"Tiểu Tuyết, ngươi sao lại ở chỗ này,muốn cắt bánh ngọt kìa! Ngươi không phải muốn hát mừng sinh nhật Hạo Thiên sao ?" Ứng Tường Thiên từ hành lang đi tới,liền nhìn thấy hắn chậm chạp đi ra ngoài.

Hàn Tuyết vô thức ngẩng đầu,một hồi mới nhận rõ người trước mắt

Hắn ngẩng đầu, làm cho Ứng Tường Thiên nhìn rõ bộ dáng hiện tại của hắn "Làm sao vậy ? Sắc mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vầy ? Chỗ nào không thoải mái sao ?"

Hàn Tuyết từ từ lộ ra hư ảo mỉm cười "Ta chỉ cảm thấy hơi mệt,giúp ta nói với Hạo Thiên là ta về nhà nghỉ ngơi trước được không ?"Về nhà? Đây là lần đầu tiên hắn dùng đến chữ này, nhưng lại trong tình huống như vậy.

_"Ngươi thật sự không có việc gì sao ?" bộ dạng Tiểu Tuyết không ổn lắm.

_Thật sự không có việc gì! Được không ? Giúp ta nói một tiếng.

_Hảo! Nhưng ngươi về nhà bắng cách nào ?

_Ta có thể ngồi taxi.

_Không được, quá nguy hiểm! Như vậy được không , tài xế của ta còn ở trên xe, ngươi nói hắn một tiếng,để cho hắn đưa ngươi về. Muốn hay không thuận tiện nhìn bác sĩ ? Bây giờ còn sớm.

_"Không cần, cảm ơn, ta đi nha." Nói xong, hắn một mình đi đến bãi đổ xe

Sau khi nhờ lái xe đưa hắn về nhà,Hàn Tuyết đem toàn bộ thứ ăn trong yến hội nôn ra không còn một mảnh.

Một mình hắn mở tất cả đèn trong phòng,mở tv yên lặng ngồi trong phòng khách.

Buổi tối 12 giờ, Hàn Hạo Thiên vẫn không trở về. Hắn tắt tất cả đèn ngoại trừ phòng ngủ,tắm rửa thay áo ngủ,lại lẳng lặng ngồi trên giường ngẩn người.

Trời vừa rạng sáng, nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa,Hàn Tuyết lặng lẽ tắt đèn,chui vào trong chăn , hai mắt nhắm lại.

Tiếng bước chân quen thuộc đến bên cạnh hắn,cảm giác bàn tay lớn của Hàn Hạo Thiên sờ lên trán mình,đôi má, khẽ in lên môi hắn một nụ hôn ôn hòa.

Hắn tự nói với mình, Hạo Thiên không phải vẫn muốn mình sao ? Bởi vì hắn đối đãi ôn nhu với mình như thế,hắn có thể tự an ủi mình như vậy sao ?

Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên, Hàn Tuyết mở mắt ra,cách tầng thủy tinh mờ ảo,có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn cường tráng của Hàn Hạo Thiên.

Hồi lâu, tiếng nước trong phòng tắm đình chỉ,Hàn Tuyết lưu luyến nhắm lại hai mắt,Hàn Hạo Thiên không mảnh vải cũng chui vào chăn nằm xuống bên cạnh hắn ,cường tráng hai tay thói quen ôm hắn vào lòng.

Hắn biết do hắn hay gặp ác mộng,nên Hàn Hạo Thiên sẽ ôm hắn ngủ để hắn an tâm. Bắt đầu từ khi bọn hắn phát sinh quan hệ thân mật,Hàn Hạo Thiên liền khôi phục thói quen ngủ-không mặc quần áo. Hai người trực tiếp tiếp xúc thân thể kết quả,tổng không tránh khỏi một hồi hoan ái.

Mỗi sáng sớm Hạo Thiên sẽ hôn tỉnh hắn,sợ hắn thiếu dinh dưỡng,còn tự tay làm bữa sáng cho hắn...Không ai đối với hắn tốt hơn Hạo Thiên.

Hắn tự nói với mình,hắn có thể một mực đãi bên người Hạo Thiên sao ?

Thò tay ôm lấy eo Hạo Thiên,vùi đầu vào lồng ngực dầy rộng rắn chắc , cảm giác chân thật như thế nhưng trong lòng hắn vẫn rất sợ hãi.

_"Tiểu Tuyết. em tỉnh sao ?" trên đầu truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ trầm thấp ôn hòa tràn ngập từ tính,là thanh âm hắn thích nhất.

Hàn Tuyết không cách nào lên tiếng trả lời,hắn sợ thanh âm sẽ tố cáo chính mình đang khóc.

Đôi mắt dán vào ống tay áo,không bao lâu đã ướt một mảnh....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro