84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn Thứ 83

Ngày hôm sau, Vương Tử Hựu bị điện thoại của Đại Nguyên đánh thức. Đại Nguyên thông báo lịch làm việc hôm nay, Vương Tử Hựu nằm ở trên giường hăng hái đối đáp, hoàn toàn không có dáng vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ. Đại Nguyên kết thúc bằng một câu: “Zoe hôm nay nghe cho kỹ, ngày thường mấy em chơi thế nào chị không quản, nhưng khi đang làm việc thì nên để chị an tâm một chút, không cho phép phạm sai lầm, không cho phép đi muộn giờ, không cho phép bị chụp hình, biết chưa?” Vương Tử Hựu theo thói quen đồng ý, cúp điện thoại nhớ lại một chút, vừa rồi Đại Nguyên nói: “Mấy em? Không được phép bị chụp ảnh?” đến câu này làm Vương Tử Hựu toát mồ hôi hột, trực giác của Đại Nguyên đúng là cực kỳ nhạy, Mạc Tịnh Ngôn nằm đó một tiếng cũng không nói vậy mà nàng cách xa ngàn dặm vẫn nghe thấy tiếng thở của nàng sao? Bất quá nghe lời nói của nàng ấy giống như đã chấp nhận, như vậy cũng tốt, bất quá người đại diện chấp nhận không có nghĩa là công ty cũng tán thành, Vương Tử Hựu không chút nào lạc quan.

Công tác đến xế chiều mới bắt đầu, còn ba tiếng nữa, Vương Tử Hựu trở mình ôm lấy Mạc Tịnh Ngôn, có thể vuốt ve ôm ấp một phút thì cứ tận hưởng. Mạc Tịnh Ngôn không mặc quần áo, thân thể vừa nóng vừa mềm, ôm lấy thật sự rất thoải mái.

Mạc Tịnh Ngôn mắt buồn ngủ mông lung nhìn về phía Vương Tử Hựu, mắt hai mí biến thành nhiều mí: “Tiểu Hựu, ngươi tỉnh rồi hả? Có đói bụng không?” Thanh âm bay bổng, giống như cô bé nhỏ chưa tỉnh ngủ, thật đáng yêu.

Vương Tử Hựu nhớ tới hôm qua Mạc Tịnh Ngôn hô đói, nên nàng mới từ xa xôi mang đồ ăn đến cho nàng, kết quả Mạc Tịnh Ngôn còn chưa ăn, đồ ăn đều cất vào tủ lạnh, ngược lại khẩu vị dồi dào đã ăn sạch người mang thức ăn đến….

“Mạc tỷ, chị đói không, tôi làm cái gì đó cho chị ăn” Vương Tử Hựu xoay người ngồi dậy, thân thể tuổi trẻ trần truồng lồ lộ dưới ánh mặt trời toát lên vẻ khỏe mạnh mê người, phần lưng cùng đùi vẫn còn thấp thoáng dấu hôn, bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh, chiếc mông cong vểnh… Mạc Tịnh Ngôn đặt tay lên trán, vui vẻ nhìn bóng lưng Vương Tử Hựu mặc quần áo, ánh sáng mặt trời buổi sáng gần như soi rọi mọi góc cạnh của nàng. Cô gái này vừa rời khỏi lòng người yêu, đắm mình bên trong ánh mặt trời, khoác lên người từng kiện quần áo mềm mại, muốn đi chuẩn bị thức ăn cho người yêu, bắt đầu một ngày mới.

Đây chỉ là đoạn ngắn của cuộc sống bình thường, lại khiến Mạc Tịnh Ngôn cảm động.

Kỳ thật nàng hướng tới hạnh phúc đơn giản như vậy.

Khi còn bé, cha mẹ nàng bận rộn công việc, nhưng chỉ cần đến ngày nghỉ, hai người sẽ như keo sơn mà dán chặt với nhau, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đọc sách, có đôi khi mụ mụ sẽ cầm kịch bản tập với ba ba. Tập diễn đến mấy giờ cũng được, ba ba vẫn sẽ kiên nhẫn.

Khi Mạc Tịnh Ngôn còn nhỏ, không nhận ra những điều này gọi là hạnh phúc giản đơn, sau đó nàng trở thành nghệ sĩ càng không biết cái gì gọi là giản dị, nhưng vào giờ phút ở bên cạnh Vương Tử Hựu, nàng lại sâu sắc cảm nhận được loại sức sống tĩnh lặng yên bình.

“Mạc tỷ, giờ trưa rồi, chúng ta ăn tạm một chút thịt nguội, uống chút rượu nha, cơm trưa cầu kỳ sợ không có thời gian làm” Vương Tử Hựu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, để lộ cặp chân dài, lúc ẩn lúc hiện trong nhà bếp

“Được, nghe lời ngươi là được rồi”

Vương Tử Hựu quay đầu hướng về phía nàng vũ mị cười cười, Mạc Tịnh Ngôn nhận lấy nụ cười này của nàng, trong lòng ngọt ngào.

Mạc Tịnh Ngôn rời giường, từ phía sau ôm lấy Vương Tử Hựu đang rót rượu.

Vương Tử Hựu nghiêng mặt, cưng chiều nói:

“Làm sao vậy Mạc tỷ? Tối hôm qua có mệt lắm không?”

Mạc Tịnh Ngôn đặt cằm lên vai Vương Tử Hựu, hai mắt mê ly, thanh âm cũng mang theo u buồn: “Tiểu Hựu, ta khao khát hạnh phúc như vậy, ta ước mơ có một người như ngươi, không muốn đơn giản chấm dứt…và ta vốn không có chuẩn bị kỹ càng…” Ngực Vương Tử Hựu tràn đầy hạnh phúc, bị lời nói không khéo của Mạc Tịnh Ngôn làm cho trở nên đắm chìm. Nàng cũng muốn quay đầu thổ lộ, Mạc Tịnh Ngôn lại nói tiếp: “Cho nên ta không thể công khai”

Tim Vương Tử Hựu mãnh liệt chìm xuống đất, nụ cười lập tức biến mất khỏi khuôn mặt nàng.

“Ta đã sớm nói với ngươi rồi, công ty sẽ không cho chúng ta quen nhau, huống chi là công khai quen nhau? Tiểu Hựu, chuyện này không chỉ nói chúng ta có bao nhiêu chân thành, còn có rất nhiều yếu tố bên ngoài ảnh hưởng đến chúng ta. từ công ty, ông chủ, đến truyền thông, còn có người hâm mộ nữa, họ sẽ bỏ rơi chúng ta đúng không? Ngươi từng nghiêm túc nghĩ đến chưa? Đến lúc đó sẽ có vô số lực lưỡng cản trở chúng ta, nói thật ta không lạc quan…”

Ánh mắt Vương Tử Hựu trống rộng nhìn chén rượu trước mắt, trong lòng trỗi dậy niềm xúc động muốn khắc chế cảm giác nốc cạn ly rượu.

Không công khai sao? Trước kia không phải từng hùng hồn bảo rằng sẽ làm tất cả vì mình đó sao? Sẽ không buông tay chuyện chúng ta? Chẳng lẽ bởi vì người khác mà chúng ta phải giả vờ là người qua đường? Cả đời người có bao nhiêu thời gian để yêu nhau đây?

Mạc Tịnh Ngôn hai tay còn ôn nhu ôm lấy eo của Vương Tử Hựu, thế nhưng Vương Tử Hựu như cũ sắp đứng không vững.

Tính cách của nàng cho đến bây giờ không hề ngoan ngoãn dịu dàng, nàng rất muốn nổi nóng, rất muốn quay người chất vấn Mạc Tịnh Ngôn hỏi rằng trong lòng nàng cái gì là quan trọng nhất, tình yêu đối với nàng giữ vị trí nào? Vương Tử Hựu có chút không xác thực được Mạc Tịnh Ngôn rốt cuộc sợ hãi cái gì, nàng không nỡ rất nhiều thứ, nào là hào quang của ngành giải trí, nàng không dễ dàng từ bỏ sự nghiệp….còn tình yêu của hai người?

Mạc Tịnh Ngôn nói tiếp: “Cũng bởi vì muốn ở cạnh ngươi lâu dài…thậm chí là dây dưa cả đời, cho nên mới phải băn khoăn nhiều như vậy. Tiểu Hựu ta tôn trọng ngươi cho nên mới nói ra lời nói thật lòng cho ngươi biết, ta cũng hy vọng ngươi đáp lại chân thành”

Đáp lại chân thành? Vương Tử Hựu không thể đáp lại chân thành, bởi vì trong lòng nàng nghi hoặc quá nhiều, ngay cả mình cũng không thể xác định cái nào là chính xác. Nếu không thể kìm chế được nói thẳng ra cảm xúc ngay tại đây. Vương Tử Hựu dự đoán hậu quả nàng sẽ nhận được, Mạc Tịnh Ngôn tuyệt đối là người kiên định nghe theo quyết định của mình, quật cường muốn chết, sau đó hai người bọn họ sẽ gây gổ, sẽ không vui, Mạc Tịnh Ngôn sẽ bốn giờ sáng không ngủ được, biến thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh nhau tràn ngập bi thương.

Cần gì chứ?

Lòng kích động dần dần bị dẹp loạn, Vương Tử Hựu nhàn nhạt nở nụ cười, quay người hôn nhẹ lên môi Mạc Tịnh Ngôn nói: “Tôi nghe lời chị, hoàn toàn nghe lời chị…” có chút vô luận dựa lên vai Mạc Tịnh Ngôn, nhìn phòng khách sáng rực ánh nắng.

Như thế gọi là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có thể đổi lấy niềm vui của nàng, tựa hồ cũng chỉ còn một con đường này mà thôi, ai bảo các nàng đều ở trong ngành giải trí, đều là tiêu điểm của ống kính, vô luận việc riêng tư nào cũng sẽ bị phóng đại vô số lần không chút nào giữ kín.

Trước mặt tất cả mọi người, các nàng nhận được tỷ lệ chúc phúc ủng hộ bao nhiêu? Cũng bởi vì các nàng đều là con gái.

Vương Tử Hựu chặt chẽ ôm chặt lấy Mạc Tịnh Ngôn, gần đây tự tin của nàng giảm sút nghiêm trọng, trước kia chỉ cần tận lực 100% yêu nàng thì 100% sẽ được đáp lại, thế nhưng sự thật không giống như nàng tưởng tượng. Nàng có chút chán ghét chính mình đã tự tin mù quáng, không phải ai trên thế giới này đều chấp nhận những người như nàng.

Mạc Tịnh Ngôn đương nhiên nhìn ra cảm xúc của Vương Tử Hựu rất sa sút, kéo nàng vào phòng khách, cùng nhau bưng đồ ăn và rượu bày ra. Còn chút thời gian hai người cùng nhau thưởng thức mỹ thực.

Mạc Tịnh Ngôn không muốn không khí nặng nề thế này, kể một ít chuyện khi còn bé cho Vương Tử Hựu nghe.Theo như lời nàng nói nàng biết mẹ nàng so với người khác hoàn toàn khác biệt, mụ mụ người khác thường xuyên mang con ra ngoài chơi, còn mẹ nàng rất ít mang nàng ra bên ngoài, khi ra ngoài đều lén lén lút lút rất kỳ quái, trên đường đi mẹ nàng còn rất khẩn trương, rất thường ôm lấy đầu nàng không cho nàng quay đầu nhìn. Lúc ấy Mạc Tịnh Ngôn còn nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mỗi lần đi chơi đều không thật sự vui vẻ. Sau này nàng mới biết mẹ nàng là một đại minh tinh, gả cho con ông cháu cha, cho dù sau khi kết hôn đã rời ngành giải trí nhưng các phóng viên vẫn không hề buông tha nàng.

“Kỳ thật rất khó rời khỏi ngành giải trí này, khi ngươi nổi tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người không nói, nhưng khi ngươi không còn nổi tiếng hay rời khỏi ngành, người ta không nhớ đến ngươi, ngươi có thể sống bình an, người ta muốn hành hạ ngươi, thì sống không yên, mọi thứ giống như muốn nổ tung” Mạc Tịnh Ngôn dựa vào vai Vương Tử Hựu nói:”Thế nhưng mẹ ta rất đầu gấu, chỉ cần phóng viên đến làm phiền ta cùng ba ba ta khi đang làm việc, thì bà sẽ rất tức giận, liều lĩnh phản kích, ta tận mắt chứng kiến bà đánh phóng viên chụp ảnh, ngày hôm sau tất cả tạp chí lớn đều đưa tin bà “ác ý công kích” kết quả đối mặt với ống kính và Microphone, bà còn rành mạch nói: “Tôi ra tay còn quá nhẹ rồi” nói như vậy…”

Vương Tử Hựu uống rượu: “Khó trách, lần trước gặp mặt tôi đã cảm thấy bà gây cảm giác áp bách, quả thực là hoàng thái hậu”

Đôi mắt Mạc Tịnh Ngôn nhìn xuống: “Gọi thế là đúng với bà rồi”

Vương Tử Hựu cười nhạt, Mạc Tịnh Ngôn đứng dậy đi WC. Vương Tử Hựu thấy rác đã đầy, muốn bỏ rác rưởi ra ngoài cửa. Vương Tử Hựu từ lỗ giám sát nhìn ra ngoài, cửa ra vào không có người, vì thế mở cửa ném túi rác ra ngoài, kết quả phát hiện có người đứng sừng sững trước mặt mình. Vương Tử Hựu bị hù không nhẹ, cả người trở nên cứng ngắc, giống như máy ngẩng đầu nhìn lại.

“Hoàng…A, a di”

Thường Hiểu Vân tháo kính mát xuống, nhìn Vương Tử Hựu mặc áo sơ mi trắng không mặc quần tay cầm túi rác, mỉm cười nói: “Dì là Thường a di của con, không phải là hoàng a di”

Mạc Tịnh Ngôn mặc áo ngủ, trông thấy mụ mụ từ bên kia trái đất xuất hiện, không hề báo trước, hơn nữa đang đứng cùng Vương Tử Hựu cực kỳ xấu hổ, nàng hoàn toàn sửng sốt không biết nói gì cho phải.

Ngược lại là Thường Hiểu Vân nói chuyện trước. Nàng nhìn Mạc Tịnh Ngôn rồi nhìn Vương Tử Hựu, đôi môi tô son đỏ tươi nhỏe miệng cười: “Như thế nào hả? Vừa rời giường sao?”

Vương Tử Hựu cười gượng gạo: “Không có, cơm đã ăn xong “

Mặt Mạc Tịnh Ngôn trở nên đen xì không thấy nổi ngũ quan, rõ ràng còn trò chuyện đối đáp được sao?!

“Mẹ, tại sao mẹ trở về?”

Thường Hiểu Vân nâng nhẹ cằm Vương Tử Hựu, ánh mắt không nhìn về phía Mạc Tịnh Ngôn nói: “Mẹ tại sao lại trở về hả? Chẳng lẽ trước khi về mẹ phải báo cáo chuẩn bị cho con?”

Tuy Thường Hiểu Vân vẫn đang cười, nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại cảm giác được khẩu khí có chút không đúng….tựa hồ mang ít địch ý

Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn rồi nhìn Thường Hiểu Vân, cảm giác hiện giờ là mình biến mất bây giờ có tốt hơn không?

Vương Tử Hựu rất xấu hổ mặc quần áo tử tế rời khỏi biệt thự nhà Mạc Tịnh Ngôn, Thường Hiểu Vân để Mạc Tịnh Ngôn giúp nàng khiêng hành lý vào phòng, Mạc Tịnh Ngôn kéo va li nàng lên lầu, Thường Hiểu Vân lại đến phòng Mạc Tịnh Ngôn xem một vòng. Trong phòng còn chưa kịp dọn dẹp mọi thứ, trên giường còn có đồ lót để thay sao? Bên gối còn vương lại cọng tóc màu đen. Thường Hiểu Vân nhìn giường chiếu mất trật tự, ánh mắt trở nên bén nhọn, như có điều suy nghĩ.

“Mẹ, phòng đã chuẩn bị tốt rồi” Mạc Tịnh Ngôn đứng ở cửa ra vào, nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng trên giường đủ khiến người ta che mặt xấu hổ, hận không thể tự chọc hai mắt mình.

“Ân..” Thường Hiểu Vân tựa hồ dùng mũi thở hừ một tiếng.

“Mẹ, lần này mẹ muốn ở bao lâu?”

“Ở bao lâu hả?” Thường Hiểu Vân thoáng cái ngồi xuống giường Mạc Tịnh Ngôn, miễn cưỡng nói: “Đợi cho đến khi giải quyết xong mọi chuyện”

Mạc Tịnh Ngôn cứng người nuốt một ngụm nước miếng. Kỳ thật bình thường nàng xem mẹ nàng như bạn bè, khi mẹ có tâm tình tốt thì cực kỳ hiền hòa, thế nhưng nếu trong lòng nàng có suy nghĩ khác thì biểu hiện cũng rất rõ ràng.

Cho nên không khí bây giờ, nhất định là muốn xảy ra điều gì đây? Bất quá Mạc Tịnh Ngôn tự an ủi mình, không có chuyện gì, không có chuyện gì nữa, trước kia mẹ đã từng gặp Tiểu Hựu một lần, đối với nàng rất có hảo cảm, có lẽ sẽ không làm ra chuyện kỳ lạ đâu nhỉ?

Thế nhưng Thường Hiểu Vân tuyệt đối không phải loại phụ nữ có thể dễ dàng thấu hiểu được.Thường Hiểu Vân lần nào về nước đều giữ bí mật…lần này nàng cũng tuyệt không để ý đến trận địa nghênh đón khổng lồ của giới truyền thông.

“Lần này về nước chủ yếu thăm con gái…Ha ha, đúng thế, Monica gần đây cố gắng rất nhiều” Thường Hiểu Vân mặc một bộ trang phục lộng lẫy tham dự buổi dạ tiệc của giới thượng lưu, các phóng viên ùa đến, nhao nhao khen ngợi Thường Hiểu Vân chăm sóc bản thân cực kỳ tốt, nhìn thế nào cũng như một thiếu phụ. Thường Hiểu Vân được khen thập phần vui vẻ. Lâu rồi không đối mặt với giới truyền thống, nói chuyện phiếm một hồi trở nên hào hứng, nào là chồng, nào là con gái.

Cuối cùng giới truyền thông thay nàng quan tâm đến đại sự của con gái: “Thường tỷ hy vọng Monica đem về dạng con rể như thế nào?” Mọi người nghe vấn đề này được đề cập, bèn nhao nhao bàn tán về tin đồn đại.

“Con rể?” Thường Hiểu Vân luôn tung tăng như chim sẻ, cảm xúc lập tức bị chùng xuống, tuy nụ cười vẫn như cũ nhưng khẩu khí đã thay đổi rồi: “Con rể à, cái này phải xem nó thích kiểu nào..bất quá….Phải được sự đồng ý của tôi và ba nó thì mới có thể bước vào nhà chúng tôi”

Mọi người càng thêm xôn xao, đột nhiên có người hỏi: “Nếu Monica mang con dâu về cho chị thì thế nào?”

Thường Hiểu Vân trừng mắt, tiểu phóng viên kia lập tức có cảm giác bị thái sơn đè trên đầu, trong lòng không khỏi thê lương lẩm bẩm: “Khó trách tất cả mọi người không dám hỏi đến vấn đề nóng bỏng này, nguyên lai là ta choáng váng nên trở thành bia đỡ đạn.”

“Đó là tự do của nó” Thương Hiểu Vân vẫn như vậy cười rất sáng lạn, thế nhưng ánh mắt lại hướng đến logo trên microphone mà phóng viên kia đang cầm: “Nhà của chúng tôi cực kỳ tự do, nàng yêu thế nào thì cứ thế đó, nhưng tôi và cha nàng phải đồng ý mới có thể qua được.”

Tiểu phóng viên nghĩ thầm mình đã khai hỏa thì dù có cháy thành tro cũng phải theo tới cùng, vì thế hỏi tiếp: “Thường tỷ thấy Zoe thế nào?”

Vừa nhắc đến Vương Tử Hựu, đôi mắt Thường Hiểu Vân lập tức cụp xuống, cười giống y Mạc Tịnh Ngôn vừa mới thức dậy: “Tiểu Hựu à, tôi từng gặp qua nàng, một đứa trẻ rất đáng yêu, không sai đâu”

oOo

Mạc Tịnh Ngôn vừa xem phỏng vấn đến đoạn này, lập tức quýnh quáng lên. Mụ mụ thật quá hào phóng, người ta hỏi gì nàng trả lời cái đó, đoáng chừng các phóng viên ngày mai sẽ có tin để đưa rồi.

“Thế nhưng thật kỳ quái”

“Kỳ quái gì?”

Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu cùng một chỗ ngâm mình trong thùng bằng gỗ phong, nước ấm bao quanh các nàng. Vương Tử Hựu từ phía sau ôm lấy Mạc Tịnh Ngôn, hai người cùng dựa vào thành thùng gỗ xem Tivi LCD không thấm nước trong phòng tắm.

Mạc Tịnh Ngôn nói tiếp: “Ngày đó mẹ ta khi về nhà không phải đúng lúc đụng mặt ngươi sao? Ta vẫn cảm thấy lời nói của bà lúc đó có chút không thân thiện, thế nhưng trước mặt truyền thông bà lại mang đến cho ta cảm thấy bà đối với ngươi có ấn tượng tốt. Đến cùng thái độ nào mới chính là suy nghĩ thật của bà?”

Vương Tử Hựu tựa đầu trên vai Mạc Tịnh Ngôn nói: “Mẫu hậu nói những lời kia cho tôi cảm giác bà không hẳn bài xích tình yêu nữ nữ, chỉ là phải xem nhân phẩm thế nào mới nói tiếp được”

Mạc Tịnh Ngôn cười gõ đầu nàng: “Mẫu hậu? Ai là mẫu hậu của ngươi”

Vương Tử Hựu cắn lỗ tai Mạc Tịnh Ngôn: “Hoàng thái hậu nhà chị không phải là mẫu hậu của tôi sao?”

“Da mặt thật là dày” Mạc Tịnh Ngôn cười giãy dụa: “Ta có nói muốn cưới ngươi đâu?”

“Là tôi lấy chị!” Vương Tử Hựu bổ nhào người về phía trước, bọt nước văng tung tóe, đem Mạc Tịnh Ngôn ép vào thành bộ, làm như muốn hôn nàng, Mạc Tịnh Ngôn thoáng cái che miệng nàng lại.

“A…A..A..?” Vương Tử Hựu vẻ mặt nghi hoặc ấp úng không nói nên lời

Mạc Tịnh Ngôn liếc nhìn TV nói: “Cách xa chút, mẹ ta đang ở đằng kia xem, có chút không tự nhiên” Vương Tử Hựu mất hứng bỏ ra, bơi tới thành tường, lấy ra một hộp DVD, lập tức hào hứng lại: “Mạc tỷ! Chúng ta xem cái này đi!” Mạc Tịnh Ngôn xem bìa DVD, mặt lập tức cứng lại, là bộ phim “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” nàng đóng…

“Này, cái này càng không thoải mái”

“Tôi bận rộn tuyên truyền phim chưa có thời gian xem cái này nữa!” Vương Tử Hựu đứng lên mở cửa sổ gương trên tường, đem DVD nhét vào, bấm chiếu.

“Rõ ràng có cảnh hôn!!” Vương Tử Hựu nhìn thấy trên màn ảnh “Trương Vô Kỵ” ôm eo “Triệu Mẫn”, một nụ hôn rơi xuống, vô cùng tình cảm.

Mạc Tịnh Ngôn bị nàng lèm bèm chuyện này khiến cho phát mệt: “Là đóng giả, không phải hôn thực”

“Thật không?” Vương Tử Hựu ngưng thần nhìn chằm chằm vào màn hình, hận không thể tiến vào trong TV, trên màn ảnh quả thật không hề đặc tả, không phải ót của Trương Vô Kỵ, thì cũng là ót của Triệu Mẫn.

“Là đóng giả thật…” Vương Tử Hựu giảo hoạt nói: “Lần hôn thực kỳ trước đã cho tôi rồi đúng không?”

Mạc Tịnh Ngôn lắc đầu, từ trong nước đứng dậy, khoác trên vai áo tắm xong đi qua bình phong ra ngoài, để lại Vương Tử Hựu một thân một mình vừa vui sướng vừa xoắn xuýt.

Mạc Tịnh Ngôn thổi khô tóc, đứng ở cửa sổ quan sát chú chó canh nhà, đứng sững sững một bộ trung thành trong sân. Đột nhiên cảm thấy Tiểu Hựu giống với giống chó Dubin, từ thân hình đến tính cách lẫn khí chất bảo vệ trung thành, mỗi một chút đều cùng loại với nhau. Mạc Tịnh Ngôn càng nghĩ càng buồn cười… Thật sự rất giống nàng.!

Vương Tử Hựu từ phòng tắm đi ra thấy Mạc Tịnh Ngôn một mình đứng trước cửa sổ cười nghiêng ngả, trong lòng không khỏi rét run, thật sự là quỷ dị, Mạc tỷ giống mẹ nàng, đều là người khó đoán biết…thật sự là rất khó khống chế.

oOo

Ngày hôm sau truyền thông đưa tin trắng trợn rằng Thường Hiểu Vân đã hoàn toàn cam chịu chuyện Vương Tử Hựu và Mạc Tịnh Ngôn có tình cảm lưu luyến với nhau, Mạc Tịnh Ngôn chẳng muốn để ý đến, công tác loay hoay mệt muốn chết, mà Vương Tử Hựu lại có chút mừng thầm, các ngươi cứ náo loạn đi, huyên náo càng lớn càng tốt, dù sao cũng hợp ý ta.

Diễn đàn bàn tán về chuyện ngành giải trí trở nên nổi tiếng, xây dựng thêm hơn vạn mục trả lời, từ chuyện Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn mang cùng chiếc giày cao gót hiệu Christian Louboutin màu hồng, đến hàng loạt những tấm ảnh thể hiện mối quan hệ mập mờ của các nàng, cùng hàng loạt tin đồn thất thiệt là bí mật. Ảnh chụp chính thức, chụp chung với bạn bè nghệ sĩ, fans hâm mộ chụp, người qua đường chụp, chỉ cần ảnh chụp liên quan đến mối quan hệ của họ đều được đăng lên.

Trợ lý Tiếu của Mạc Tịnh Ngôn thấy được kêu Mạc Tịnh Ngôn đến xem, Mạc Tịnh Ngôn mới mở ra đã nhìn thấy ảnh Vương Tử Hựu mang đôi giày cao gót màu hồng hiệu Christian Louboutin , xem cách ăn mặc của nàng có thể đoán được là hai ngày sau khi mẹ mình trở về bắt gặp nàng, đoán chứng là do Tiểu Hựu mang lộn giày, kết quả là xui xẻo bị chụp được, Mạc Tịnh Ngôn kéo trang web xuống nhìn từng tấm một, càng kéo càng kinh ngạc, số lượng ảnh chụp vô cùng nhiều, hai người họ ở bãi đỗ xe, thậm chí có cả ảnh chụp ngồi trong xe Vương Tử Hựu, cực kỳ rõ đẹp, có ảnh chụp cho thấy mắt mình đang nhìn thẳng vào ống kính, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại hoàn toàn không nhận ra.

Thậm chí ngay cả biệt thự Vương Tử Hựu mới tậu cũng bị chụp, bất quá không có chụp được cảnh Mạc Tịnh Ngôn đi vào bên trong nhà nàng. Tim Mạc Tịnh Ngôn đập mạnh không theo tần suất bình thường, may mắn mỗi lần nàng đến nhà của Vương Tử Hựu đều đi bằng đường hầm dưới đất, bằng không thì bị chụp ảnh, lúc đó thì tin đồn không chỉ đơn giản như vậy.

Mạc Tịnh Ngôn không nói một lời, Tiểu đứng kế bên cũng không thoải mái, thế nhưng máy tính của hắn vẫn ở đây,hắn muốn đi cũng không được, sắc mặt Mạc Tịnh Ngôn càng lúc càng xanh, trong lòng nàng thấp thỏm không yên.

Điện thoại Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên vang lên, Tiếu liếc qua thấy trên màn hình xuất hiện một chữ “Hựu”, trong lòng Tiếu hô không ngừng “Ah ah ah” . Mạc Tịnh Ngôn chằm chằm nhìn điện thoại cả buổi không trả lời, cho đến khi tiếng chuông tắt đi nàng cũng không nhận.

“Đang bận hả?” Vương Tử Hựu bỏ di động vào túi, thừa dịp nghỉ quay phim muốn nghe tiếng Mạc Tịnh Ngôn, kết quả nàng không có trả lời. Được rồi, hảo chán, Vương Tử Hựu định dùng 20 phút để tranh thủ ngủ một giấc, có khả năng ở trong mộng thấy được Mạc tỷ.

Vương Tử Hựu đang dần chìm vào mộng đẹp, cảm giác da mặt mình rất ngứa, nhưng buồn ngủ làm nàng không muốn mở mắt ra, chỉ bực bội tránh đi. Không yên được hai giây lại rất ngứa, như là tóc ai đang trêu chọc khuôn mặt nàng, khí nóng lại không ngừng thổi đến.

Mạc tỷ?

Vương Tử Hựu hoàn toàn ngủ mơ, những hành động thân mật xuất hiện luôn làm nàng nghĩ đến Mạc Tịnh Ngôn của nàng trước tiên, mọi phòng bị lẫn phản cảm của trái tim đều lập tức bị tiêu tán. Nụ hôn ôn nhu rơi xuống, lưỡi nhiệt tình thăm dò vào môi Vương Tử Hựu. Vương Tử Hựu vui vẻ đáp lại dây dưa.

Mạc tỷ thật ôn nhu, rất ngọt…Mạc tỷ…

Mạc tỷ? Tại sao lại ở chỗ này?

Vương Tử Hựu lập tức bừng tỉnh, cơ hồ xoay người ngồi dậy, làm trợ lý đi ngang phải sợ hãi. Vương Tử Hựu hỏi trợ lý nàng: “Vừa rồi có ai trong phòng đi ra không?” Trợ lý nói là Hách tiểu thư của kịch tổ vừa đi ngang qua.

Hách Như Lâm? Là khách mời tạm thời của bộ phim này, là nhân vật mới, hình như là người mẫu lai Mỹ. Vương Tử Hựu sờ môi dưới, trước khi ngủ nàng có ăn chút rau quả, màu môi bị trôi mất, thế nhưng nàng dùng ngón tay quét một đường, rõ ràng còn lại một ít màu môi hồng nhạt.

Vương Tử Hựu nhíu mày, cảm giác phiền chán đột nhiên xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro