63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí lạnh cóng khiến Jimin tỉnh lại. Sau khi mở mắt cậu phát hiện mình đã cuộn cong người.

Đầu óc hỗn loạn. Suy nghĩ hồi lâu cậu mới nhớ lại mình bị bắn đau đến ngất xỉu, nhưng tại sao cậu lại tỉnh dậy ở nơi này?

Jimin nhìn cổ tay một chút, còng tay đã được tháo ra, vết thương trên cánh tay được quấn chặt bằng vải bố, đã không còn chảy máu nhưng nó dường như tê dại, không khác nào tàn phế.

Jimin ngồi dậy, đánh giá cảnh quan xung quanh. Thoạt nhìn thì đây đúng là kho đông lạnh của một siêu thị, nhiệt độ tầm khoảng dưới không độ C. Quần áo cậu mặc trên người đều là loại thoáng mát dành cho mùa hè, thảo nào lại bị lạnh đến tỉnh lại.

"Tỉnh rồi?"

Ác mộng vẫn tiếp tục. Jimin nhìn người đang đứng trước mặt.

"Nhát dao của mày thật sự có sức mạnh đó, nhưng may mà tao đã chuẩn bị trước khi đến đây, mặc đủ đồ."

"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Jimin hơi mất kiên nhẫn.

"Làm gì?" Cheol Chil lặp lại lời nói của Jimin, sau đó mở lòng bàn tay trước mặt cậu, "Mày xem đây là cái gì?"

Thẻ nhớ sao?!

Trống ngực của Jimin đập dồn dập, không ngờ mình đã ném nó đến một chỗ kín đáo như vậy mà vẫn bị Cheol Chil phát hiện...

Nhưng đương nhiên cậu không biểu hiện ra bên ngoài mà chỉ bình thản hỏi ngược lại, "Đó là cái gì?"

"Ha ha ha! Mày mà không biết sao? Nhưng mà hình như là do chính tay mày bẻ gãy nó!" Cheol Chil hả hê cào lên mảnh thẻ nhớ đã bị gãy thành hai nửa, "May mà trước khi đi tao đã lục soát cẩn thận ở trong phòng, nếu không đã bỏ qua thứ tốt này rồi!"

Jimin cau mày, âm thầm cửa động cánh tay phải, rồi đứng lên.

Cheol Chil vẫn không ngừng khoe khoang, "Cái này chắc hẳn là sổ sách theo như lời nói của Ryang Jam? Có cái này, Park gia sẽ vĩnh viễn không thể vùng lên được!"

Ryang Jam? Hóa ra là hắn...

Jimin đã hiểu rõ rồi. Xem ra không thể giấu giếm Cheol Chil, nên đơn giản thừa nhận, "Là sổ sách thì thế nào? Bây giờ nó chẳng qua chỉ là một phế phẩm vô dụng!"

Cheol Chil cười nham hiểm phe phẩy ngón tay, "Kiến thức của một bé cảnh sát như mày cũng quá thiếu nha! Chẳng lẽ mày không biết thẻ nhớ có thể sữa chữa sao? Đừng nói chỉ ở loại hư hỏng này, cho dù mày có nghiền thành bột phấn, tao cũng có biện pháp khiến nó khôi phục lại như ban đầu!"

Trong lòng Jimin chợt càng thêm thiếu tự tin. Cậu không biết rốt cuộc là Cheol Chil nói thật hay chỉ bắn tiếng đe dọa, nhưng bây giờ cậu không cho phép có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Jimin liếc mắt nhìn chân của Cheol Chil. Cậu đã đâm vào chính giữa cẳng chân của Cheol Chil, đùi phải của hắn hiện tại gần như vô lực, phải dùng chân trái chống đỡ cơ thể.

Nhưng dù vậy Jimin vẫn không có phần thắng, võ thuật còn kém đạn dược nhiều lắm.

Jimin không tùy tiện hành động. Tay cậu vô thức duỗi ra sau, bỗng nhiên chạm vào một vật thể lạnh ngắt. Jimin thử cầm, vui mừng phát hiện đó là một cái dùi sắt. Trong kho đông lạnh của siêu thị có dùi sắt cũng không đáng ngạc nhiên, hẳn là dùng thể chỉnh sửa hàng hóa đặt ở trên cao.

Jimin mừng thầm, nắm chặt dùi sắt vào lòng bàn tay.

"Kim Jimin, đáng lẽ tao định để cho Jeon Jungkook và mày chết cùng nhau, nhưng thằng cha đó tâm địa ma quỷ lại nhiều tai mắt, khó tránh khỏi việc hắn muốn tính sổ với tao, cho nên tao chỉ có thể xin lỗi mày trước." Cheol Chil khập khiễng bước về phía Jimin, dùng súng nhắm ngay vào Jimin, "Mày còn có nguyện vọng gì không, bé cảnh sát?"

Đến gần chút nữa! Gần chút nữa! Jimin nghĩ thầm trong lòng. Nhiệt độ buốt giá của cây dùi sắt khiến lòng bàn tay Jimin tê dại, không khí xung quanh càng thêm lạnh giá.

Cheol Chil giống như nghe được lời Jimin nói, dần dần đi đến gần Jimin, miệng không biết tốt xấu mà châm biếm, "Mày không phải khổ sở, rất nhanh tao sẽ gọi Jeon Jungkook đi cùng mày! Sẽ không phải chờ lâu đâu!" Hắn dừng trước mặt Jimin.

Chỉ sợ là mày ở dưới đất chờ hai người chúng tao thôi! Jimin cười nhạt... Nhưng hình như phải chờ rất lâu đó...

Dùi sắt vung ra ngay sau một giây đồng hồ, Jimin dồn hết hết sức mạnh mẽ đập vào khuỷu tay Cheol Chil, gần như có thể nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc ở khớp xương của hắn.

"Bốp..." Tiếng súng lục rơi xuống mặt đất, Jimin lập tức đá văng nó ra xa. Cheol Chil thấy vậy liền xoay người về phía khẩu súng, nhưng vừa bước được một bước thì đã ngã nhào xuống đất, Jimin được dịp đè lên lưng hắn, dùng đầu gối áp sát cột sống của hắn.

Một loạt động tác hoàn thành không quá năm giây, Jimin cúi đầu xuống thật thấp, sống sót sau tai nạn khiến hưng phấn xâm chiếm đầu óc cậu. Jimin thở hổn hển, trên lông mi có một lớp bụi nước màu trắng dung hợp với mồ hôi chảy ra trên vầng trán nhỏ.

Cậu dùng dùi sắt gõ một cái vào đầu Cheol Chil, "Này! Đưa thẻ nhớ ra..." Jimin bỗng nhiên mở to mắt. Cậu chậm rãi cúi đầu, khó tin nhìn máu tươi từng chút tuôn ra từ bên hông.

"Hừ!" Cheol Chil hừ lạnh một tiếng, trở mình đẩy Jimin ngã xuống đất. Hắn chậm chạp bò đến gần khẩu súng, một lần nữa nắm nó trong tay, nhắm ngay vào đầu Jimin.

Biến cố bất thình lình khiến Jimin đau khổ không chịu nổi... Tính toán cái gì cơ chứ? Không biết tự lượng sức mình hay là vui quá hóa buồn đây?

Jimin lấy tay che phần eo, nhưng máu đỏ tươi vẫn theo khe hở chảy ra, rớt xuống mặt đất ngay lập tức tạo thành một lớp băng mỏng.

Cậu nhắm chặt đôi mắt, cười khổ... Jeon Jungkook, anh xem đi! Nếu như đối tượng không phải là anh, tôi vậy mà ngay cả bản lĩnh tự giải thoát cũng không có...

Sự thật, tình trạng của Cheol Chil bây giờ cũng không khá hơn Jimin là mấy. Tình huống vừa rồi vẫn còn làm cho hắn hoảng loạn, thậm chí hắn không có lấy một chút xíu may mắn, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nếu như hắn không tiện tay lấy được chiếc dao gọt hoa quả bỏ trong túi áo thì hiện tại có thể hắn đã ở cửa địa ngục rồi.

Cheol Chil không thể không đánh giá con người mang tên Kim Jimin này. Người đàn ông này thoạt nhìn giống như nước, nhưng kỳ thực lại là tảng băng, đừng tưởng rằng cậu ta mềm dẻo dễ uốn, thực chất cậu ta có thể dùng băng nhọn đâm mình bị thương.

Cheol Chil không muốn trải nghiệm cảm giác bị uy hiếp như thế lần thứ hai, đang muốn bóp cò thì cửa vào kho đông lạnh đột nhiên rung động khiến hắn bất ngờ. Kho đông lạnh này chỉ có thể khóa cửa thông qua bộ điều khiển, một khi cửa đã khóa, cũng chỉ có bên ngoài mới có thể mở cửa, bởi vậy Cheol Chil không khóa cửa.

Nhưng hắn không hề nghĩ rằng vào ba giờ sáng sẽ có người đến, càng không ngờ được, người đó lại là Jeon Jungkook.

"Thả súng xuống." Người đang nói là Cheol Chil, đối tượng là Jeon Jungkook, bởi lẽ vào khoảnh khắc Jeon Jungkook xuất hiện tại cửa thì hắn đã giơ súng hướng vào Cheol Chil.

"Mày thả súng xuống." Jeon Jungkook một mình đến kho đông lạnh, không có người khác theo sau hắn. Sau khi truy lùng đến siêu thị thì tín hiệu internet bị đứt, vì vậy hắn cho vài người phân chia nhau hành động. Hắn vốn tưởng rằng internet có vấn đề nhưng sau đó chợt phán đoán có thể Jimin ở nơi kia nên máy tính không thể tiếp thu tín hiệu, tiếp đó đoán rằng có lẽ là ở dưới tầng ngầm. Cứ như vậy hắn mới tìm được kho đông lạnh kín đáo này. Bởi vì tình huống đột xuất nên hắn chưa kịp thông báo cho những người khắc, liền một mình tiến về phía trước.

Cheol Chil không hề buông súng, hắn lạnh lùng cười một tiếng, "Jeon Jungkook mày nên biết rằng, cho dù mày bóp cò, tao vẫn có sức lực để bóp cò súng của tao."

Cheol Chil không nói nhiều lời, nhưng đều đánh trúng vào trái tim của Jeon Jungkook. Đó là sự sợ hãi tận đáy lòng hắn, hắn đương nhiên không quan tâm đến sinh mạng thối nát của Cheol Chil, hắn chỉ quan tâm đến mạng sống của Jimin mà thôi.

Lần đầu tiên Jeon Jungkook cảm thấy sợ hãi đến thế, từ giây phút mở cửa thấy người mình yêu nhuốm máu nằm trên mặt đất thì lòng hắn vô cùng rối loạn. Hắn hối hận, tự trách, nhưng chủ yếu là sợ hãi, hắn sợ người đó không còn độ ấm nữa, hắn sợ đó là một cơ thể đã mất linh hồn.

Trái tim Jeon Jungkook đập những nhịp đau đớn. Hắn không thấy rõ trên người Jimin rốt cuộc có bao nhiêu vết thương, nhưng hắn thấy được quần áo trên người cậu dính đầy máu, màu sắc đỏ tươi xinh đẹp là sắc màu biểu thị cho mạng sống của Jimin.

Jeon Jungkook không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của người kia, đột nhiên thấy cậu quay lưng lại nhìn vào đôi mắt của hắn, rõ ràng là nở nụ cười... Không có trách cứ, không có oán hận, tinh khiết giống như một con bướm trắng tung cánh giữa cánh đồng hoa thơm ngát.

Jeon Jungkook gần như nghẹt thở, lý trí và dũng cảm trong nháy mắt trở về bộ não. Hắn không hề do dự mà đặt ngón tay vào cò súng. Cheol Chil đã nói là làm, hắn sẽ liều mạng trả thù mình, về điều này Jeon Jungkook vô cùng tin tưởng.

"Cheol Chil, chỉ cần mày không động đến cậu ấy, tao sẽ cho mày một con đường sống." Jeon Jungkook nói điều kiện với Cheol Chil.

"Mày cho tao là đồ ngu sao! Tao sẽ tin mày sao?!" Cheol Chil nhìn về phía Jimin, "Đứng lên, đến bên cạnh tao!"

Jimin không nói lời vô ích, khó khăn đứng lên, máu vẫn chảy từ phần eo nhưng bởi vì không rút dao ra nên chảy rất chậm.

Jimin đi đến bên cạnh Cheol Chil, đối diện với Jeon Jungkook. Cậu bỏ tay khỏi vết thương, buông nó xuống bên quần, mặc cho máu tích tụ từng giọt đến đầu ngón tay.

Tâm trí của Jeon Jungkook lần thứ hai vỡ nát, hắn thấy bên hông Jimin có một cán dao, cũng thấy được cánh tay bên trái của cậu quấn một lớp vải.

Chỉ là thấy được như thế hay là nhìn không thấy đây?

"Thế nào? Tao đối với cậu ta không tệ chứ?" Cheol Chil nhướng mày nhìn Jeon Jungkook, "Cánh tay của cậu ta bị súng bắn trúng, đạn còn ở bên trong, tao giúp cậu ta cầm máu." Giống như đang tranh giành công lao.

Lời nói này có hiệu quả hơn so với dùng súng rất nhiều, vẻ mặt của Jeon Jungkook dường như muốn khóc, cảm giác giống như trên đỉnh núi bị người bịt mũi miệng, khó chịu vô cùng.

"Xấu chết đi được." Jimin đột nhiên mở miệng. Thanh âm của cậu nhỏ như tiếng muỗi đập cánh, sắc mặt gần như tái nhợt, đôi môi vì lạnh mà thâm tím, thoạt nhìn giống như oan hồn trong phim kinh dị.

"Huh?" Jeon Jungkook không nghe rõ.

"Tôi nói dáng vẻ của anh xấu chết đi được!" Jeajoong phát ra âm lượng lớn hơn một chút, đổi lại vết thương lại đau hơn một chút. Cậu hơi nhíu mày.

"Em đừng nói nữa..." Jeon Jungkook thương tiếc đến mức gần như nổi cáu.

"Đừng nhiều lời! Nhanh giải quyết hắn đi!" Jimin gấp gáp nói, sau khi nói xong mồ hôi đã tụ đầy trên trán.

Jimin biết máu trong cơ thể cậu đang chậm rãi bị rút cạn, đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay cậu rõ ràng cảm nhận được cái chết đang đến gần, không hiểu sao cậu có chút buồn bã... Đã biết suốt cả cuộc đời, không làm chuyện nên làm, không yêu người nên yêu.

Vừa nghĩ như thế, Jimin lập tức cảm thấy cuộc đời mình hết sức thất bại. Cậu rất muốn cúi đầu giấu đi vẻ thấp kém nhỏ bé của bản thân mình nhưng chỉ có thể giả vờ kiên cường đứng thẳng, bởi lẽ, Jeon Jungkook đang nhìn vào chính cậu.

Thật tốt...

Jimin cảm kích trời xanh tận đáy lòng, vào thời khắc cuối cùng của cuộc sống cậu có thể bất khuất đứng đối diện với Jeon Jungkook lần nữa, cùng hắn sóng đôi, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vậy rốt cuộc là ông trời thương xót con sao?

Vậy mà không thể tiếp tục đáp ứng một thỉnh cầu nho nhỏ của con?

Nếu như ngày hôm nay con chết, xin cho con được chết ở trong lòng Jeon Jungkook, bởi vì chỉ có như vậy, con mới có thể vĩnh viễn đứng thẳng trong trái tim hắn giống như một vị thần tôn quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro