Chap 7 : 15 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi cái khung cảnh kinh hoàng này nếu là người thường thì ghất từ lâu rồi . Kim Dahyun lùi lại mấy bước, giơ ô vàng lên phòng bị ,cô dường như hét lớn :

"Nhất định phải thế sao? Nhất định phải dọa người trong lòng lòng mới thấy vui vẻ sao?"

Vừa dứt câu, chiếc ô vàng bị 1 lực mạnh hất tung đi, để lộ khuôn mặt tóp teo, hốc hác kinh dị đằng sau đó. Đôi mắt trắng dã của sinh vật đó nhìn Kim Dahyun như muốn lòi ra ngoài, cái miệng rộng hoác lộ ra những chiếc răng trắng hếu như thú dữ.

 Kim Dahyun nhanh tay móc trong túi xách ra một ít gạo nếp cùng hạt phật xin từ chùa về, ném mạnh vào vật thể đáng sợ đang lao về phía mình. Đồ chùa vừa ném vào người, nó bắt đầu quắp queo lại, không dám xông tiếp về phía Kim Dahyun . Những âm thanh gào thét chứng tỏ ra sự đau đớn rõ ràng, nhưng đôi mắt hung tợn của nó thì không hề thay đổi. Cuối cùng, Kim Dahyun dốc cả túi hạt phật ra ném, sinh vật kia mới la lên oai oái, xin đầu hàng:

"A A, đau quá, nóng quá, biết rồi, đừng ném nữa!"
"Không ném nữa? Vậy lộ diện đi!"

---------------------------------------------------------------

Sau một hồi vật vã chiến đấu, cuối cùng con ma đó cũng ngoan ngoãn nghe lời Kim Dahyun. Cô buộc tóc cao lên cho nó, giúp nó chỉnh chang lại, bây giờ trông mới dễ nhìn hơn, mặc dù nó vẫn có chút đáng sợ.

Hỏi ra mới biết, hóa ra nó là ma đói. Lúc trước là một cô gái 18 tuổi trẻ trung, năng động. Vì ước mơ làm ca sĩ đã nhịn đói cả tuần liền, dẫn đến đột quỵ mà chết trẻ.

Kim Dahyun thấy thương cảm, nghĩ hẳn là bé ma này đói lắm, bèn lấy một ít đồ ăn trong túi xách ra cho nó:

"Ăn đi cho đỡ đói"

Cái bánh to như vậy, nó ngoặm một phát hết sạch. Kim Dahyun lại lấy trong túi ra một ít kẹo:

"Còn kẹo này, muốn ăn nữa không?"

Ngoài cửa phòng, thư kí Kang mở hé cửa liếc nhìn. Anh ta vốn dĩ muốn xuống dưới lầu uống một ít cafe, lại quên đem theo túi xách nên quay lại lấy, đúng lúc gặp cảnh giám đốc ngồi trong phòng nói chuyện một mình. Trước kia anh ta cũng từng thấy giám đốc có nhiều biểu hiện lạ, có lúc khiến anh ta thực sự sợ hãi. Nhưng vì miếng cơm manh áo nên mới cố nín nhịn. Mà bây giờ, lại thấy hơi quá thể rồi. Thư kí Kang tự nhủ là vì đồng tiền nên cứ coi như không biết, không thấy gì hết.

  Kim Dahyun trong phòng không hề hay biết thư kí Kang đang nhìn, chăm chú lắng nghe bé ma hát. Cảm thấy giọng hát của nó rất hay, cũng thật đáng tiếc vì nó chưa thực hiện được ước mơ đã qua đời.

Nghe bé ma hát, bài hát về tình cảm giữa con người với yêu tinh, muôn phần da diết, khắc khoải, khiến Kim Dahyun cũng cảm thấy mang mác buồn, cô hỏi:

"Em đã từng gặp yêu tinh chưa?''

Bé ma lắc đầu

Kim Dahyun thở dài một hơi, bỗng nhiên muốn trải lòng tâm sự

"Ngày trước chị không cẩn thận kết giao với một yêu tinh xấu. Nhưng gần đây, đến cả khuôn mặt anh ta chị cũng không nhớ nổi nữa. Thỉnh thoảng lại nghĩ, nó giống như một giấc mơ vậy. Cũng đã 15 năm rồi."

Bé ma thấy Kim Dahyun đầy tâm sự, bèn vỗ vỗ vai cô an ủi. Mặc dù nó cũng chẳng hiểu câu chuyện của cô là như thế nào.

 15 năm qua, cuộc sống trôi qua cũng không thật dễ dàng. Kim Dahyun đã chịu không ít khổ cực. Còn người đó, chắc hẳn vẫn đang vi vu ở nơi nào đó trên thế giới này, vẫn làm việc xấu và lừa gạt con người chăng?

______________________________________

"Choang, choang"

Đồ đạc trong căn biệt thự bị đập vỡ tan tành, từ cửa sổ của một căn phòng trên tầng hai, đồ đạc liên tục bị ném xuống đất, không một ai dám lại gần đó.

Chiếc BMW đỗ phịch ngoài cổng biệt thự, từ trong xe một người bước xuống. Hai vợ chồng nhà chủ thấy thế mừng rỡ chạy ra đón tiếp.

Nhưng vừa thấy dáng vẻ người này, ông chồng có chút tức giận:

"Anh là ai? Sao lại đậu xe trước cổng nhà người khác?"

Chủ sở hữu chiếc BMW nhìn qua có vẻ không giống người đàng hoàng. Tuy tuổi có vẻ khá trẻ, chỉ tầm 24 nhưng dáng vẻ huyênh hoang, tự đắc, khinh người vô cùng, ăn mặc lố lăng, kém thẩm mĩ, chính là chiếc áo lông anh ta khoác bên ngoài càng khiến anh ta giống du côn hơn là cha xứ.

Anh ta, không ai khác, chính là Tề Thiên Đại Thánh hai lần đại náo Thiên cung-Park Jimin! Mà Tề Thiên Đại Thánh đến chốn này làm gì? Trời mới biết!

  Park Jimin cởi áo khoác lông ra, để lộ bên trong bộ quần áo tu sĩ. Mặc dù ăn bận thế này, cũng công nhận là điển trai hơn người, nhưng không thể nào giấu đi được dáng vẻ cà chớn, lưu manh bên trong. Hai vợ chồng nhà kia kinh ngạc lúc lâu mới lắp bắp:

"Hóa ra là ngài, thật thất lễ quá, mong ngài lượng thứ. Chúng tôi đã chờ đợi ngài lâu lắm rồi. Mời vào ạ."

Mặc dù trong lòng đôi vợ chồng có chút nghi ngại, nhưng việc capa thiết bây giờ là giải quyết dứt đỉa cái vấn đề trong nhà kia, cho nên không hề do dự mồ Park Jimin vào bên trong.

  Park Jimin nhếch môi, thẳng tay ném cái áo lông cho người chồng cầm rồi bước vào bên trong ngôi biệt thự. Theo sự chỉ đường của người giúp việc, hắn đứng trước căn phòng phía bên tay trái ở tầng 2, cũng là phòng của cậu chủ nhà này.

"Ở đây có điều gì đó rất kì quái, mong ngài hãy giải trừ giúp chúng tôi."

Hai vợ chồng chủ nhà khẩn thiết cầm tay Park Jimin cầu xin. Hắn thấy hơi phiền, vừa rút tay ra thì chỗ cửa phòng của cậu chủ cửa kính bỗng vỡ toang, một cây dùi sắt từ hướng đó rơi xuống. Hai vợ chồng chủ nhà và người làm quanh đó mặt mũi tái mét, chỉ riêng Park Jimin biểu cảm chẳng hề thay đổi là mấy.

"Ném đồ ra ngoài, đây là lần đầu tiên đó. Làm sao đây?" - Ông chồng run rẩy thốt lên.

Park Jimin khuôn mặt lạnh tanh hỏi :

"Thằng nhóc đó có biểu hiện gì?"

"Con của tôi, dạo này rất kì lạ. Lúc ngủ cứ bay lên. Tính tình thằng bé cũng trở nên nóng nảy, hỗn xược. Nhiều lúc nó còn không nhận ra chúng tôi nữa. Cha xứ, cầu xin ngài hãy ra tay cứu hộ"

Park Jimin Đã nắm bắt được vấn đề, khẽ gật đầu :

"Để ta kiểm tra một chút!"

Hắn ngang nhiên đi đến chỗ đồ đạc vị vất tứ tung xuống. Nhặt lên bộ đánh bóng chày, ném một cú thật mạnh về phía cửa sổ tầng hai. Một giây sau đó, quả bóng chày bay trở lại hướng hắn với lực mạnh không kém. Cũng may hắn phản xạ nhanh tránh được, nếu không thì chắc chắn đầu nát bét.

Hắn ngắm nghía quả bóng chày đã in một nốt sâu trên thân cây cổ thụ, khen ngợi:

"Woah, cái này, là full điểm đó. Rất tốt!"

Bất ngờ, Park Jimin nở một nụ cười kì quái, có chút đáng sợ, khiến vợ chồng chủ nhà cũng phải rùng mình. Giọng hắn trầm thấp, nhả từng chữ :

"Chiến một trận nào!"

Trong căn biệt thự tối om, đồ đạc dường như bị đập phá hết cả. Park Jimin vừa mở cửa phòng của cậu chủ nhà này, đã ngửi thấy mùi ma khí nồng nặc lởn vởn. Phía trung tâm căn phòng có một chiếc giường lớn, đứa nhóc tầm 11, 12 tuổi ngồi co quắp trên đó đầy sợ sệt. Nó nhìn thấy Park Jimin bước vào, vội vàng khóc lóc cầu xin:

"Cha xứ, xin người hãy giải thoát cho con với! Con rất đau."

"Đau à?"

  Park Jimin ngồi vắt chân lên một chiếc ghế tựa phía trước giường, một tay tựa lên cây gậy bóng chày, một tay xoa xoa cằm:

"Cậu, đang định lừa ai vậy? Tưởng là trên người trẻ con thì trở thành trẻ con thật sao?"

Đứa bé vẫn mắt mũi tèm lem, nhìn Park Jimin với ánh mắt tội nghiệp.

  Park Jimin ngữ khí trầm xuống, khiến không khí xunh quanh trở lên lạnh lẽo:

"Vô ích. Đừng lãng phí thời gian nữa, hiện nguyên hình ra đi!

____________________________________

1520


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro