Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập giới thiệu nhân vật mình đã edit và cho thêm vài nhân vài nhân vật vào nữa, mong các bạn quay lại để đọc :3

"Vậy là chúng ta đã kí hợp đồng rồi nhé!"

"Lúc nhóc thấy khổ, nguy hiểm thì cứ gọi tên ta.Ta lập tức xuất hiện để bảo vệ nhóc !"

"Người xấu......... !"

"Đúng vậy ta là người xấu ! hahaha"

Đột ngột xuất hiện, lặng lẽ biến mất. Thời thế thay đổi, bốn mùa luân chuyển, kí ức mùa đông năm ấy như đóng băng trong tâm trí, trở thành câu chuyện bi hài mà chẳng ai muốn nhắc đến.

Nhưng...không nhắc đến không có nghĩa đã quên...vẫn có ai đó đợi chờ ai đó, dẫu biết trước muôn vàn vô vọng, đơn phương tình nguyện.

15 năm trôi qua.......

Thành phố Seoul

"Đây là trung tâm môi giới nhà đất II Gwang. Bây giờ chỉ cần đợi giám đốc của chúng tôi đến. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể kí hợp đồng chuyển nhượng lại tòa nhà này!"

Trong văn phòng rộng lớn, giọng nói của người đàn ông vang to. Người này thân hình cao gầy, khuôn mặt chữ điền, trông có vẻ nhanh nhẹn thật thà. Anh ta nhanh tay sửa soạn đống tài liệu nhà đất trên bàn kính, chờ giám đốc đến xác nhận.

Vợ chồng bên bán đất liếc mắt nhìn nhau một cái,người vợ e dè hỏi :

"Nghe nói giám đốc của II Gwang còn rất trẻ, tại sao lại có nhiều vậy chứ?"

Anh nhân viên nhà đất xếp gọn đống tài liệu sang bên rồi trả lời :

"Cái đó... Vì là chuyện riêng nên tôi cũng không biết. Nhưng giám đốc chúng tôi trong lĩnh vực bất động sản là người rất có tiếng."

Anh ta kể lể, không quên kèm theo thái độ tự mãn.

Vợ chồng nhà kia nghe có chút giật mình:

"Nói như vậy, chẳng phải rất thủ đoạn sao?"

Anh nhân viên phân vân 1 lúc, nghĩ nên dùng từ ngữ thích hợp để giải thích:

"Không phải là thủ đoạn . Mà dựa vào trực giác . Trực giác của giám đốc rất khác người."

Vợ chồng bán đất càng nghe càng thấy tò mò, át đi cả nỗi bất an ban đầu :

"Vậy tên giám đốc của anh là gì thế?"

"Tên giám đốc à, là một cái tên rất đẹp . Tên là......."

Anh nhân viên đang định nói ra tên thì cửa phòng bật mở, một người phụ nữ bước vào. Nhìn qua cũng tầm 22,23 tuổi, cả người vận đồ đen kín mít, chỉ sợ không che được cả mặt. Sắc vàng duy nhất trên người cô là cái ô vàng cỡ nhỏ cũ kĩ. Tạo ấn tượng đầu tiên cho người gặp cảm giác khó hiểu, tò mò.

Ngay cả anh nhân viên cũng phải sững ra một lúc mới phản ứng được:

"A, giám đốc của chúng ta đây rồi . Vị này là giám đốc Kim Dahyun, chúng ta cùng vỗ tay nào!"

Kim Dahyun mắt khẽ liếc qua Seungyoon , anh ta hơi giật mình :

"À...... cũng không cần vỗ tay ....Vậy, 2 bên chào hỏi nhau đi"

Vợ chồng bên bán đất quan sát rất kĩ Kim Dahyun ngay từ lúc cô bước vào văn phòng. Ánh mắt không ngừng đánh giá. Địa vị vị giám đốc này có hơi lớn nên trên người cô toát ra phong thái nghiêm nghị, bình thản cùng khí chất thanh cao, thuần khiết như hoa sen. Vừa mang nét bí ẩn quyến rũ của phụ nữ , lại vẫn mang nét giản dị, mộc mạc giống như con gái đôi mươi. Khiến hai vợ chồng nhà này có chút e dè, khó đoán.

Ngoài mặt họ vẫn hồ hởi chào hỏi:

"Xin chào, xin chào, hợp tác vui vẻ!"

Đối tác đưa tay ra tỏ thành ý, Kim Dahyun có vẻ không để ý thấy. Từ lúc vào phòng, ánh mắt cô luôn để ý từng chi tiết của căn phòng này, giống như đang tìm kiếm điều gì đó. Bất ngờ cô bật ô vàng lên trước mặt, làm cho hai vợ chồng nhà kia giật mình kinh ngạc. Quan sát một lúc, Kim Dahyun mới lên tiếng:

"Kang Seungyoon, ở đây có mấy người?"

Làm việc với giám đốc đã lâu nhưng Kang Seungyoon vẫn luôn không thể bắt kịp suy nghĩ của cô. Anh ngơ ngác dơ bốn ngón tay ra nói:

"Ở đây ... có 4 người."

  Kim Dahyun hơi nhấc ô lên, đếm chân người bên dưới:

"Tôi, anh, vợ chồng bên bán. Tổng cộng là 4 người...Nhưng, vẫn còn 1 người nữa!"

"Còn..... có cái gì ?" - Kang Seungyoon có vẻ vẫn chưa nhận thức được vấn đề mà Kim Dahyun đang nói.

  Kim Dahyun cười nhẹ bí hiểm, gập lại chiếc ô, nhìn thẳng vào mặt hai vợ chồng nhà nọ, giọng nói của cô to nhỏ vừa đủ, vừa mang chút kì bí, lãnh đạm:

"Tôi biết tại sao hai người lại bán căn nhà này gấp rồi!"

"Sao cơ?..."

"Những tiệm kinh doanh trước kia đều đóng cửa hết, đúng không?"

Hai vợ chồng nhà kia như bị chọc phải nhọt, mau mải lấp liếm, khiến Kang Seungyoon cũng thấy có chút bất thường:

"Thực ra.....thực ra là có vài tin đồn kì lạ. Nhưng..... căn nhà này tuyệt đối an toàn, không có bất cứ vấn đề gì đâu "

Vậy mà Kim Dahyun chỉ cười nhẹ, đôi mắt phượng đen láy như xoáy sâu vào người đối diện. Cô chậm rãi nhả từng chữ :

"Vậy chúng ta kí hợp đồng đi!"

Việc kí hợp đồng cô không phải tự tay làm, những việc này thư kí Kang đều có thể lo liệu. Trong lúc chờ đợi, Kim Dahyun đi một vòng quanh ngôi nhà, mỗi chỗ cô đều dừng lại một chút để quan sát, trên tay vẫn cầm chiếc ô vàng như một thói quen từ hồi còn nhỏ.

Lúc đi qua 1 chiếc tủ ở góc phòng, Kim Dahyun dừng chân lâu hơn một chút.

Thư kí Kang kí xong hợp đông thông báo:

"Giám đốc, mọi việc đã hoàn tất. Cô còn muốn dặn dò gì không?"

  Kim Dahyun vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc tủ, lông mày hơi nhíu lại, trả lời:

"Được rồi, nếu không còn việc gì nữa mọi người có thể ra ngoài."

"Còn giám đốc thì sao?"

"Tôi sẽ ở đây 1 lúc nữa."


Hai vợ chồng bên bán đất đi ra ngoài , vừa lén lút nhìn Kim Dahyun vừa thì thầm với nhau:

"Cô ta làm sao vậy?"

"Không biết, cứ coi như không biết gì hết"

"Đúng là một người phụ nữ kì quái"

Khi căn phòng trở lên yên tĩnh, năm phút trôi qua không thấy động tĩnh gì xảy ra, Kim Dahyun khẽ thở phào một hơi. Nhưng vừa quay đi, đèn điện trong phòng bắt đầu nhấp nháy liên hồi rồi tắt hẳn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Kim Dahyun , cô hốt hoảng quay lại. Từ chiếc tủ ban nãy, máu bắt đầu chảy dọc hai bên khe tủ, 1 bàn tay trắng hếu máu me xuyên từ cánh cửa tủ thò ra.

_____________

1230


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro