Chương 404: Tránh xa Nam Cung Tử Phi một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ed Na

    Hàn Thất Lục lúc này mới buông cổ áo Tiêu Minh Lạc ra, nhưng vẫn lại là bất mãn trợn mắt nhìn cậu.

    Hắc Quỷ tên này, những người sống ở trên đời đều từng nghe qua. Mà lai lịch tên Hắc Quỷ này, truyền thuyết là vì Hắc Quỷ người này thích giết người vàoban đêm, mà thủ pháp giết người đều đã cực kỳ tàn nhẫn, giống như Tử Thần. Cho nên, mọi người gọi anh ta là Hắc Quỷ.

    Hàn Thất Lục tự nhiên cũng là biết Hắc Quỷ, chỉ là trong suy nghĩ của anh thì, Hắc Quỷ như thế nào cũng phải là một lão già hơn bốn mươi tuổi, chứ không phải... xấp xỉ với tuổi của mình. Điều này làm cho anh rất có cảm giác rất xấu, cũng có một loại cảm giác bất an chưa bao giờ có.

    "hai người các cậu tới cùng là làm sao vậy?" An Sơ Hạ vẫy vẫy tay trước mặt Tiêu Minh Lạc, từ trong cơn chấn kinh tỉnh táo lại.

    "Không có gì!" Tiêu Minh Lạc cuống quít lắc đầu: "Chúng ta chỉ là tùy tiện đấu võ một chút. Ha ha, đấu võ một chút."

    An Sơ Hạ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Hai người cũng không phải là trẻ con ba tuổi, vậ mà chả khác gì đứa trẻ ba tuổi cả. Nhanh đi xử lý miệng vết thương trên mặt đi, không lại mất đi vẻ đẹp trai bây giờ."

    Thấy An Sơ Hạ không có truy vấn thêm, Tiêu Minh Lạc vội vàng nhìn Lăng Hàn Vũ sững sờ đang đứng ở một bên: "Chúng tôi đi tới bệnh viện, sẽ không quay trở lại, các cậu đêm nay cứ vui chơi thoải mái! Đến lúc đó gặp!"

    'Đến lúc đó' tức là chỉ hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm.

    Tiếng nói vừa dứt, hai người đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. An Sơ Hạ bất đắc dĩ, nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, nhấc chân muốn đi. Chỉ là vừa mới dời một bước, Hàn Thất Lục liền dụng lực giữ khuỷu tay cô lại: "Chúng ta cũng trở về đi."

    Anh không muốn vào trong đó, cũng tuyệt không muốn nhìn thấy Nam Cung Tử Phi - - Hắc Quỷ. Anh không phải sợ Hắc Quỷ, lớn như vậy anh lại vẫn chưa từng thực sự sợ hãi cái gì đó. Chỉ là, chỉ là sợ An Sơ Hạ sẽ bị tổn thương.

    "Không cần!" An Sơ Hạ trợn trừng mắt: "Dựa vào cái gì mà anh nói cái gì thì tôi phải làm theo?"

    "Ngoan, chúng ta về nhà đi ngủ, có được hay không?" Hàn Thất Lục ngữ khí biến thành mềm mại, đáy mắt là nhu tình vô hạn: "Tôi sắp mệt chết rồi. vất vả cả ngày, còn không có nghỉ ngơi được một chút."

    An Sơ Hạ giật giật môi, không nói lời nào, chỉ là bước đi. Hàn Thất Lục cười nhạt đem một bàn tay chính mình ôm vai phải của An Sơ Hạ, bước đi ra khỏi phòng âm nhạc, vẫn ôm cô đi ra cửa lớn của học viện Tư Đế Lan. Trong lúc đụng tới quá rất nhiều học sinh của Tư Đế Lan, đối với hai người có đủ các loại chấn kinh, hâm mộ, ghen tị, anh một mực coi như không có.

    Trái lại An Sơ Hạ, vẫn muốn tránh thoát khỏi cánh tay anh, nhưng là vẫn không có tránh thoát nổi. Đến sau cùng cũng chỉ có thể để mặc anh được tùy ý anh ôm lấy vai chính mình. Trong lòng kỳ quái, anh hôm nay là làm sao vậy, cảm thấy thật sự là kỳ quái.

    Xe rất nhanh đi vào cửa lớn nhà Hàn gia, tại lúc An Sơ Hạ chuẩn bị xuống xe mở cửa xe, mới phát hiện cửa xe đã bị Hàn Thất Lục khóa lại rồi.

    Đang muốn mở miệng, liền nghe thấy giọng nói Hàn Thất Lục theo trên chỗ sau tay lái truyền đến: "Tránh xa Nam Cung Tử Phi một chút, được không?" Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí thì một điểm cũng không có cho cô có nói "Không".

    "Vì sao? , " An Sơ Hạ khó hiểu: "Đừng nói với tôi là anh ăn giấm chua nhé? Tôi cùng anh ta, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi."

    Anh, đương nhiên tin cô.

    Xoạch một tiếng, cửa xe mở khóa. An Sơ Hạ liền thần tốc xuống xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro