Chương 406: Ngươi là tâm tình không tốt cho nên. . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Gấu

Cũng tại tên tiểu tử thúi Hàn Thất Lục kia, hại cô tối hôm qua cả đêm đều đã không có ngủ ngon. Lăn qua lộn lại, không biết sao lại thế này, mặt vẫn hồng hồng, không hiểu sao lại nóng lên. Liền ngay cả lỗ tai đều đã cảm thấy cực kỳ nóng. Không biết là ai từng nói qua với cô, nếu lỗ tai nóng lên, đó là bởi vì có người đang nhớ thương mình.

Là Hàn Thất Lục tiểu tử kia sao? Kết quả trằn trọc mãi cho đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.

Buổi sáng bảy giờ, Hàn Thất Lục hoà nhã mặc một bộ áo sơ kẻ ô vuông màu lam nhạt cùng với quần bò màu đỏ sậm từ trên lầu đi xuống. Vừa đi lại vẫn một bên ngáp, thiếu chút nữa cũng trược chân té ngã do đá phải chậu Quân Tử Lan.

"Là ai! Đây là ai không hiểu chuyện đem thứ này để ở đây? !" Hàn Thất Lục vẻ mặt hừng hực lửa giận, vốn dĩ mang theo ánh mắt ủ rũ giờ phút này tỏa ra hừng hực lửa giận. 【 loại sinh vậy nguy hiểm này vừa tỉnh ngủ kỳ thật là lúc tâm tình đã không tốt rồi. =_=^】

"Xin lỗi thiếu gia! Tôi hiện tại liền ôm đi!"Nữ giúp việc vô tội lập tức chạy lên tiền đem Quân Tử Lan đem đi. Phải biết rằng,  dưới chân cầu thang trước giờ đều đặt hai chậu Quân Tử Lan a! Chỉ là chúng nó hôm nay vận khí không tốt, Hàn Thất Lục trượt chân phải mà thôi!

"Thất Lục a, mới sáng sớm liền cáugiận!" Khương Viên Viên cầm một cái mâm nhỏ từ trong phòng bếp đi tới. Trên mâm đặt hai ly sữa.

Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, không có nói tiếp. Nhìn chung quanh đại sảnh một vòng, chần chờ ở trước bàn ăn ngồi xuống. Thừa dịp Khương Viên Viên đang bận dọn bàn ăn, anh liếc hạ khóe miệng nói: "An Sơ Hạ tên kia là ở trong phòng bếp sao?"

"Cái gì là 'An Sơ Hạ tên kia' ? Con bé là tiểu Sơ Hạ mà ta yêu thương nhất nha! !" Khương Viên Viên vốn là bất mãn như vậy liền gầm lên một câu, lúc này mới nhàn nhã nhãn tình hồi đáp: "Không có ở phòng bếp ôi chao, ai, ôi, giống như... Còn chưa có xuống tới. Trước kia con bé dậy rất sớm."

"Đầu heo kia chắc tối hôm qua vẫn lại là chơi trò chơi đến suốt đêm rồi hả ?" Hàn Thất Lục ngữ khí mang theo chút trào phúng, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười. Nhìn kỹ mà nói còn có thể phát hiện trong mắt anh mang theo chút sủng nịch.

Nhưng là nghe anh như vậy vừa nói, Khương Viên Viênrất không vừa ý rồi. Bảo bối tiểu Sơ Hạ của bà như thế nào có thể so cùng heo? ! Không phải không phải, heo như thế nào có thể so cùng  bối tiểu Sơ hạ của bà?

Hai tay chống nạnh, mười phần như một người đàn bà chanh chua nói: "Đồ ranh con ngươi là đang nói tiểu Sơ Hạ nhà chúng ta là heo sao? Ngươi là hôm nay tâm tình không tốt cho nên muốn tìm đã chết sao?"

"Tốt lắm, không thèm nói nữa." Hàn Thất Lục khoát tay đứng lên: "Con đi kêu cô ấy rời giường."

Anh không muốn sáng sớm liền cùng một người phụ nữ trung niên đang bước vào thời mãn kinh tiến hành cãi nhau, thật là giảm thọ! Năm sáu bước liền sải bước hơn mười bậc cầu thang, anh thở  cũng không thở gấp đi tới cửa phòng An Sơ Hạ. Thử chạm đến tay nắm cửa xoay thử, không mở ra!

"Được lắm! Đầu heo còn khóa cửa!" Anh cau mày, một bàn tay cho vào ở trong túi, một cánh tay kia không kiên nhẫn gõ gõ cửa: "An Sơ Hạ con lợn chết khẩn trương mở cửa cho anh, nếu không anh liền phá cửa ! ! !"

Đang ngủ say An Sơ Hạ lại vẫn ở trong mộng cùng Chu công chơi cờ. O(∩_∩)O~ Chu công đại nhân tài đánh cờ của người quả cao siêu ~

"..." Một trận gió lạnh thổi qua. Hàn Thất Lục cắn chặt răng, không có nói nhảm nhiều, lui lại mấy bước, đột nhiên một cái bước xa lên trước.

- - thình thịch! ! ! ! !

Một tiếng vang thật lớn sau đó, cửa bị đá tung ra!

"Thanh âm gì thế? Sao lại thế này? ! ! !" Xem thế này An Sơ Hạ là hoàn toàn triệt để địa thua cờ, vẻ mặt mê mang địa bốn phía nhìn quanh.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro