Chương 10: Kể cho hắn nghe chuyện xưa dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Lang nôn ra một búng máu, đột nhiên phát tiết ra hết khổ sở gắng gượng nửa tháng qua, cả người lập tức hoàn toàn mất ý thức.

Mấy năm qua y liên tục đào vong, bệnh sâu thương nặng nằm giữa ranh giới sống chết, không chỉ ngất xỉu một, hai lần, nhưng lúc đó cũng không giống như bây giờ, mệt cả trong lẫn ngoài mơ mơ màng màng, không tích cóp được chút sức lực nào.

Cảnh trong mơ biến ảo, như đèn kéo quân mà tới tới lui lui, không đầu không đuôi xong lại hoàn toàn đi vào bóng đêm cô tịch sâu lắng.

Vân Lang trầm luân trong mộng, mơ hồ nhớ tới lời người ta nói, thấy đèn kéo quân chính là cuộc đời sắp chấm dứt.

Vân Lang hôn mê, vẫn hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Ngay lúc này xem như y kết thù sống chết với tiểu vương gia, hôm nay cho dù y chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ, mỗi đêm ngồi xổm đầu tường gõ bể cửa sổ phòng Tiêu Sóc.

"Không được...không rót dược vô được."

Nhóm quan y vây quanh ở mép giường canh chừng Vân tiểu hầu gia đang cắn chặt khớp hàm, sầu lo thấp giọng: "Sợ là bệnh quá nặng...Tuy máu ứ đã thông, nhưng nếu không uống dược, sớm muộn gì cũng sẽ ứ trở lại..."

Lão chủ bộ bó tay không biện pháp, hoảng sợ quay đầu lại.

Trong phòng loạn thành một đống, người đến người đi nhốn nháo.

Tiêu Sóc đi đổi xiêm y xong thì xa xa ngồi ở trước cửa sổ, nghiêm chỉnh rũ mắt tùy tay lật sách.

Lão chủ bộ thật sự bó tay, rối rắm một lúc lâu thì nới lá gan đi qua, quỳ xuống: "Vương gia."

Tiêu Sóc ngước mắt, nhìn lướt qua cạnh giường: "Các ngươi quan tâm y thật."

Lão chủ bộ quỳ trên mặt đất, trong lòng bảo có quan tâm cũng không đủ tâm để tiếp tục viết thoại bản, nhưng mà lão không dám tranh luận, thấp giọng nói: "Vân công tử không chịu uống dược, quan y nói tình hình nguy cấp...có cần phải lại mang Lương thái y đến không?"

Tiêu Sóc lật trang sách, cúi đầu: "Không cần."

"Vương gia!" Lão chủ bộ gấp đến độ không giữ mồm, "Vết thương này của Vân công tử là do chịu nhục hình, dù sao cũng liên quan chút đến phủ của chúng ta, há có thể ngồi xem ngài ấy cứ thế mà mệnh về hoàng tuyền?!"

Tiêu Sóc không để bụng, lại lật qua một trang.

Lão chủ bộ nôn nóng nói: "Vương gia!"

Tiêu Sóc bị ồn ào đến xem không lọt mắt, khép sách lại, ngẩng đầu nhìn nhìn.

Trước giường có một đám người lộn xộn vây quanh, vô cùng lo lắng, bắt mạch rót dược.

Vân Lang vẫn không nhúc nhích, nằm vô cùng an tĩnh, ý thức hỗn độn cắn chặt hàm răng, hơi thở hấp hối.

Nhìn là thấy có vẻ là chỉ còn cách vực sâu một lóng tay.

Lão chủ bộ thất hồn lạc phách nhìn nửa ngày, nhìn về phía Tiêu Sóc, muốn nói lại thôi.

Tiêu Sóc rũ mắt, lần thứ hai lật một trang sách qua: "Hắn đang mắng ta."

Lão chủ bộ: "......"

Cứu người quan trọng, lão chủ bộ không quản được Vân công tử, chỉ có thể chịu đựng đau đầu moi hết cõi lòng, gắng gượng dẫn ra một câu tục ngữ dân gian: "Đánh là thân, mắng, mắng là ——"

Tiêu Sóc khó hiểu liếc lão một cái: "Ta thân với y khi nào?"

Lão chủ bộ khép lại thoại bản trong lòng: "Vâng."

Những người này làm phiền đến mức khiến hắn thật sự đau đầu, Tiêu Sóc khép sách, nhàn nhạt nói: "Không phải là y không uống được dược. "

Lão chủ bộ ngẩn người: "Vậy thì tại sao? Rõ ràng ——"

Tiêu Sóc: "Là mắng ta quá say mê, nghiến răng nghiến lợi, không rảnh uống."

"......" Lão chủ bộ tâm tình phức tạp: "Dạ."

"Kề sát tai y, nói một câu."

Tiêu Sóc suy nghĩ một chút, nói: "Diễm vương cưỡi ngựa ban đêm, trượt chân ngã vào mương."

Lão chủ bộ: "......"

Tiêu Sóc ngẩng đầu nhìn một cái, không hề lo nhiều nữa, tùy tay bỏ quyển sách kia xuống, ra khỏi viện.

Lão chủ bộ tiến thoái lưỡng nan, đứng ở tại chỗ, lặng lẽ giãy giụa một lúc lâu thì dịch chân sang cạnh giường, từng bước một.

Lão chủ bộ kề sát tai Vân công tử, nhỏ giọng nói một câu.

......

Vương phủ, tiểu viện một cửa.

Vân tiểu hầu gia hấp hối lúc bệnh nặng đột nhiên ngồi dậy, cười hì hì ba tiếng, đoạt lấy chén dược thống thống khoái khoái uống vào, ngã xuống giường ngủ say.

Vân Lang dùng dược, bệnh tình ổn định, hôn mê ngủ hai ngày hai đêm.

Đã lâu lắm rồi y chưa được ngủ một giấc ngon thế này, nghe nói Tiêu Sóc cưỡi ngựa rớt mương, thật sự vui sướng hưng phấn, tâm thần cũng bất giác lơi lỏng theo.

Ngủ quá ngon nên mơ thấy một giấc mộng.

Vân Lang quấn chăn, lăn mấy cái trên giường.

Mộng gì cũng có, còn rối loạn hơn cả đèn kéo quân, linh tinh vụn vặt quấn vào nhau thành một cuộn.

Trong ngục Ngự Sử Đài, chông sắt lấp lánh ánh lạnh. Da trần chỗ ngực bị ướt đẫm, chậm rãi dùng sức áp ra một hơi cuối cùng.

Y ho lên, bên tai có tiếng người đứt quãng nói chuyện: "Đồng đảng...khai ra Diễm vương, là có thể giữ mạng."

"Năm đó...tùy ý đi lại trong Đoan Vương phủ, chứng cứ phạm tội mưu nghịch...lật lại bản án thay cho nhà ngươi......"

Pháp trường, thái sư Bàng Cam từng bước ép sát, hai mắt vẩn đục chết nhìn chằm chằm y: "Ngươi và Diễm vương, quan hệ thân thiết."

Diễm vương phủ, đêm bão tuyết. Xiềng xích trụy tay chân, hình thương bệnh cũ đốt cháy người, từ ngoài vào trong hoàn toàn lạnh thấu.

Đao Ba quỳ trước mặt y, thê thảm nghẹn ngào: "Thiếu tướng quân, tại sao còn không nói thật cho họ!"

......

Vân Lang mơ hồ cảm thấy đoạn này không có dõng dạc hùng hồn như vậy, khụ mở to mắt, hít thở một lát, đón nhận lấy hai mắt đỏ ngầu của Đao Ba.

Vân Lang: "......"

Vân Lang sờ sờ trán, nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ tiếp một giấc.

"Thiếu tướng quân!" Đao Ba thấy hù dọa không được thì kéo lấy y, "Thiếu tướng ——"

Vân Lang mở mắt: "Không chết đâu."

Đao Ba ngơ ngẩn nhìn y, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Vân Lang trợn mắt, nhìn trần nhà nửa ngày, thở dài.

Nhìn đám Huyền Thiết vệ của Đoan Vương kìa, lẽ ra lúc trước y nên đoán được. Một đám thân binh được chọn từ Sóc Phương quân chỉ biết vùi đầu đánh giặc, nghe lệnh xung phong liều chết, đúng là không đáng tin cậy chút nào.

Nhìn tư thế hô to gọi nhỏ tại Diễm vương phủ này, y chắc chắn rằng ngày nào đó mấy tên này có thể bị Tiêu Sóc tùy tay bắt lại.

Sau đó Tiêu tiểu vương gia lại không vui, muốn giết người.

Trừ phi y kể chuyện xưa đêm đó.

Bây giờ Vân Lang vẫn hơi còn đau ngực, hít sâu lẩm bẩm mấy lần không tức giận không tức giận, Tiêu Sóc rớt mương nửa đêm, xong rồi mới chống tay cố gắng ngồi dậy: "Sao ngươi lại tới nữa?"

Bị rót dược hai ngày hai đêm, cuối cùng y đã không hề vừa động đã ho ra máu, hơi thở cũng bắt đầu ổn định.

Vân Lang bỗng dưng choáng váng, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Đao Ba cẩn thận đỡ y, quỳ gối cạnh giường, hơi hơi phát run: "Thiếu tướng quân......"

"Khóc một tiếng." Vân Lang nói, "Thì lập tức gói đồ đạc về Bắc cương."

Đao Ba run lập cập, đóng chặt hai cái mũi, đầu ngón tay chôn sâu xuống dưới.

Đều là nam nhân vạm vỡ cứng rắn như thép trong quân, đao thọc ra lỗ thủng trên người còn xem nhẹ. Trước giờ Vân Lang không chịu nổi nhìn họ thế này, giằng co hai hơi, rốt cuộc mềm lòng: "Thôi thôi khóc một tiếng cũng được..."

"Thiếu tướng quân!", Đao Ba quát, "Thị Vệ Ti làm ra hành vi đê tiện này, sao Thiếu tướng quân không nói cho chúng ta biết? Nếu là chúng ta sớm biết rằng ——"

"Sao nào." Vân Lang nhàn nhạt nói, "Hôm cướp tù đó, liền thọc một đao cho tên chó Cao Kế Huân kia chết đi?"

Lời Đao Ba muốn nói bị y nói xong, ngơ ngác quỳ, ngậm miệng.

Vân Lang muốn đá người nhưng đá không nổi, nhắm mắt lại, mặc niệm mấy lần không tức giận.

Ủng binh tự trọng, triều dã tối kỵ.

*Ủng binh tự trọng là tự phát triển quân binh, tăng sức mạnh. Đây là tối kỵ đối với vua vì có khả năng vua sẽ mất quyền binh trong tay.

Sóc Phương quân truyền thừa qua mấy thế hệ, chỉ biết quân lệnh của tướng lãnh, không biết thánh chỉ quân vương.

Đã là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

Vân Thiếu tướng quân lặp lại, châm chước mấy lần, vẫn không nghĩ ra cách để giải thích sao cho đám người chỉ biết giết giặc này hiểu, thở sâu, lời ít mà ý nhiều: "...Khốn nạn, đều chỉ biết tìm chết!"

Đao Ba không dám lên tiếng, quỳ dưới đất.

"Rời đi Bắc cương, tự mình vào kinh, bí mật tập kết, cướp tử tù của Ngự Sử Đài."

Vân Lang quở trách từng cái, áp xuống cơn ho, trầm giọng mắng: "Là tên ngu nào đưa ra chủ ý đó! Sao không chặt đầu xuống làm banh đá đi!"

"Các ngươi một người ăn no, cả nhà không đói bụng, có chết cũng không sợ, nhưng có nghĩ tới các huynh đệ trong Sóc Phương quân?!", Vân Lang lạnh lùng nói, "Có bao nhiêu người còn cha mẹ huynh đệ, còn một nhà già trẻ!"

Mấy ngày trước đây mạng treo vách núi, Vân Lang vốn không nắm chắc mình còn có thể gượng bao lâu, chỉ tính dùng lời hay lẽ phải thuyết phục dụ cho đám người này quay về, đừng đi cùng y vào chỗ chết.

Bây giờ nhìn có thể thuận lợi ăn vạ Diễm vương phủ, đống lửa giận bị Vân Lang ép xuống lập tức bùng nổ, không dập nổi: "Không muốn sống nữa! Tranh nhau nhảy sông làm xương lót đáy! Đang ngáy ngủ sao mà tranh?! Một đám chưa lập gia thất, không chút tiền đồ......"

Đao Ba sợ y giận động khí huyết, thấp giọng: "Thiếu tướng quân."

Vân Lang một hơi chống tới đây cũng đã hoàn toàn không còn sức nữa, chống mép giường ho nghiêng trời lệch đất.

Đao Ba rót tách trà nhỏ cho y, thật cẩn thận đỡ Vân Lang, xem y từ từ uống xong.

Vân Lang đầu váng mắt hoa, dựa vào hắn thở một lát, lạnh sắc mặt ngồi dậy, tự mình tựa vào đầu giường.

"Thiếu tướng quân, thuộc hạ biết sai..."

Đao Ba lo lắng thân thể của y, chần chừ một lúc lâu: "Thiếu tướng quân muốn đánh muốn chửi thì cứ làm, nhưng trăm triệu không thể động khí thương thân."

"Lần sau tái phạm lỗi ngu này, chính mình động thủ, mỗi người hai mươi quân côn."

Vân Lang mắng xong, nhìn hắn nơm nớp lo sợ, đè ép lửa giận: "Nói đi, hôm nay lại tới làm gì?"

Đao Ba ngẩn ra: "Không phải Thiếu tướng quân muốn bông gòn, vải bông?"

"Ta muốn ——" Vân Lang suýt nữa đã quên sạch sẽ, nghe vậy ngẩn người, bỗng dưng nhớ tới.

"......"

Suýt nữa đã quên.

Y còn đang mang một đôi long phượng thai được nhà nhà chú ý của Tiêu tiểu vương gia.

Vân Lang trầm ngâm thật lâu, chống lưng ngồi thẳng, khoa tay múa chân sờ sờ bụng mình.

"Còn nữa." Đao Ba đem bông vải mua tới cho y, quỳ gối cạnh giường, "Các huynh đệ nghe ngóng ở kinh thành, nghe chút tin đồn."

Vân Lang còn đang nhìn xem bụng mình lớn bao nhiêu, cũng không ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

"Có liên quan tới năm đó." Đao Ba nói, "So với tình hình năm đó...khác rất nhiều."

Vân Lang nhíu mi, buông tay ngẩng đầu.

"Bọn họ nói, lúc trước Đoan Vương bị oan ở trong ngục, Thiếu tướng quân bị Trấn Viễn Hầu sai sử."

Tiếng Đao Ba càng nghẹn ngào, im lặng một lúc lâu mới lại nói: "Vì chặt đứt đường lui của Đoan Vương, dẫn Sóc Phương quân bao vây đại doanh Trần Kiều của cấm quân."

Vân Lang ngẩn ra, bật cười: "Ta còn tưởng là cái gì, cách nói này thì năm đó đã..."

"Trấn áp cấm quân xong, Thiếu tướng quân kháng chỉ nghịch pháp, giết xông vào ngục Ngự Sử Đài."

Đao Ba khàn giọng: "Lão Ngự Sử Đài tự mình gặp, Thiếu tướng quân đi vào một chuyến, Đoan Vương...qua đời."

"Mấy lời tầm thường." Vân Lang cười cười, "Đã có người nói vậy lâu rồi."

"Thân thích của Đoan Vương phủ khi đó đều ở thôn trang, vội hồi kinh chịu tang, nhưng nghe nói là bị sơn phỉ chặn giết, có người thấy gia huy của Vân gia......"

Đao Ba càng nói càng nhỏ: "Cửu tử nhất sinh, thoát hiểm tới kinh thành, Đoan Vương phi túc trực bên linh cữu một đêm, một mình cầm kiếm vào cung."

"Tiêu tiểu vương gia đại khái là phát hiện gì đó nhưng cũng không ngăn được Vương phi. Khi đó Đoan Vương phủ chưa rửa sạch hiềm nghi, cũng không ai dám hỗ trợ."

"Tiểu vương gia cùng đường, không chịu tin lời đồn đãi trong kinh, suốt đêm đi đại doanh của Sóc Phương quân ngoài kinh thành."

Vân Lang đang chồng vải bông lên, tay ngừng lại, không nói chuyện.

"Khi đó Thiếu tướng quân không ở trong Sóc Phương quân."

"Tiểu vương gia tìm một đêm, tìm được Trấn Viễn Hầu phủ, bị thủ vệ gia tướng đuổi ra cửa."

Đao Ba nghẹn ngào: "Gia tướng nói tiểu hầu gia có việc, gọi người chuyển cáo với tiểu vương gia..."

Vân Lang thần sắc bình tĩnh, xử lý ngay ngắn vải bông: "Nói."

Đao Ba: "Gặp lại, đao tất thấy máu."

Vân Lang lẳng lặng ngồi một trận, giơ tay che miệng, ho khan vài tiếng.

Cổ họng y lại có chút không thoải mái, duỗi tay đi lấy chén trà, uống lên hai lần, mới phát giác đã uống hết.

"Chuyện xưa năm đó, khúc mắc quá sâu."

Đao Ba thấp giọng: "Quá nhiều chuyện nói miệng không bằng chứng, hiểu lầm đến tận đây, cho dù là người tốt cũng chưa chắc chịu tin, huống chi Diễm vương......"

Đao Ba cắn răng, quỳ phục trên mặt đất: "Thiếu tướng quân ở chỗ này gặp nguy cơ tứ phía, vẫn là nên theo chúng ta đi khỏi đây."

Vân Lang đang bệnh nên hắn không muốn nói này đó chọc Thiếu tướng quân phiền lòng, nhưng cũng không thể không nói.

Năm đó Vân Lang cũng không có thời gian lo này đó, sau này lại từ kinh thành đi Bắc cương, càng không có giờ hỏi thăm.

Với Diễm vương mà nói, nếu huyết hải thâm thù năm đó đã đến tình trạng này, thì bất kì lúc nào hận thù nổi lên cũng có thể lấy mạng Vân Lang.

Mọi người trong Sóc Phương quân thương nghị một đêm, dù thế nào cũng không dám lại để Vân Lang ở lại Diễm vương phủ, lúc này mới lặng lẽ lẻn vào.

"Ai nói ta không muốn đi chứ?"

Bây giờ Vân Lang lại nhớ tới chuyện mình phí tâm phí lực đào một lỗ trên tường, đau hết cả mề, thở dài, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên phản ứng lại: "Ngươi một mình tới?"

Đao Ba ngẩn người, lắc đầu: "Còn có bốn người khác trông chừng bên ngoài."

Vân Lang hỏi: "Không chạm vào bẫy?"

Đao Ba lắc đầu.

"Trước cửa đào hố đất, ở trên che bằng rơm rạ, trên cửa có gắn lục lạc."

Vân Lang: "Đi đến cửa viện, sẽ có cái lồng sắt rơi xuống."

Đao Ba: "......"

Đao Ba nghe thế thì sợ hãi, càng không yên tâm: "Sao chỗ này lại hiểm ác như vậy? Thiếu tướng quân đi theo chúng ta đi! Ở lại một ngày ——"

Vân Lang xua xua tay, chống tay ngồi dậy, để hắn đỡ xuống đất.

Vân Lang đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra.

Đao Ba: "......"

Mấy người áo đen đang bị lưới treo cao, không thể động đậy, phía dưới là hai cái bàn đinh. Mũi đinh chống lên trên.

Loạt xoạt, khí lạnh dày đặc.

Vân Lang che lại ngực, khụ hai tiếng, khẽ thở dài: "Ở thêm một ngày."

"Thiếu tướng quân!"

Đao Ba vội vã cứu người, lại không yên tâm Vân Lang, nhăn chặt mi: "Ở thêm một ngày làm gì?"

Vân Lang hít sâu, chậm rãi thở ra.

"Đi gặp tiểu vương gia."

Vân Lang nhét vải bông vào trong, y phục che bên ngoài, nín thở ngưng thần lót ở trước bụng nhỏ: "Kể cho hắn nghe chuyện xưa dưới ánh trăng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro