Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địt mẹ nó.

Trong hai mươi sáu năm qua, Tô Kính Minh chưa từng có cảm giác không xong như thế này.

Bởi tất cả đã thoát ly khỏi quỹ đạo, nhanh chóng rời xa vòng tay khống chế của Tô Kính Minh.

Cứ việc y hoài nghi người dưới thân không phải là tên phản bội kia, nhưng mượn men say, y vẫn liên tục, không chút lưu tình hung hăng cắm dương vật của mình vào tận sâu bên trong huyệt đạo, đến khi người dưới thân khóc lóc run rẩy lại rút ra, tiếp theo đó là luân phiên trừu sáp. Thế nhưng, y không thể phủ nhận, tiếng khóc la cùng gào thét của người phía dưới khiến y có ảo giác y đang trừng phạt kẻ đã phản bội mình, điều này làm y tạm thời quên đi hết thảy phiền não, hoàn toàn vứt bỏ lý trí, khoái cảm bao trùm tâm lý cùng thể xác nhượng y không muốn trông rõ người dưới thân đến cùng là ai, y chỉ thầm tưởng dụng hết lực mà làm, để trừng trị người ấy, khiến hắn khóc thành tiếng. Mà tiếng khóc cùng thanh âm cầu xin tha thứ của người nam nhân dưới thân không hề kích phát được tâm đồng tình thương hại từ Tô Kính Minh, thay vào đó, dục vọng thi ngược lại càng tăng lên.

"Cậu Tô à... Van cậu... Dừng lại đi..." Bị cà vạt của Tô Kính Minh trói chặt hai tay, nam nhân cường tráng cứ liên tiếp phí công cầu xin.

"Câm miệng!" Tô Kính Minh không chút nương tay cho người dưới thân một cái tát. "Thứ đồ dâm đãng, giả bộ cái gì mà giả bộ! Mỗi lần đều bị tao chơi đến phóng đãng kêu rên, bây giờ còn bày đặt giả bộ làm mẹ gì!" Tô Kính Minh lại hung hăng đâm vào, tùy tiện xâm nhập dẫn phát chấn động từ chỗ sâu trong hoa huyệt của đối phương. mà dâm dịch trào ra từ nơi ấy giúp trận tình ái thô lỗ này càng thêm trơn tru, dũng đạo đột nhiên kẹp chặt suýt chút nữa khiến Tô Kính Minh bắn ra.

Đồ dâm phụ, quả là càng ngày càng biết hầu hạ đàn ông. Nhìn nam nhân nọ, lông mi tinh xảo của Tô Kính Minh nhíu lại.

Đau đớn vì bị gian dâm liên tục làm nam nhân dưới thân trở nên yếu ớt, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

"Khóc cái gì mà khóc!" Tô Kính Minh bắt lấy cơ ngực của nam nhân dưới thân, xoa bóp núm vú cùng quầng thâm bên vú, cho tới lúc làn sữa màu trắng chảy xuống, nam nhân cũng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. "Để tao đội nón xanh thực là vui phải không, đồ lẳng lơ!"

"Cậu Tô, tôi... tôi không có mà!" Nam nhân dưới thân muốn giải thích, nhưng lời nói của hắn lại bị gián đoạn bởi động tác trừu sáp của Tô Kính Minh.

"Câm miệng!" Tô Kính Minh không kiên nhẫn quát, một câu này y không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.

Nam nhân tráng kiện hai chân vô lực rộng mở, hắn cũng hoàn toàn bại lộ bí mật thân thể của mình, giữa cặp chân dài màu cổ đồng rắn chắc, ấy vậy nhưng tồn tại một hoa huyệt nữ tính đặc biệt tinh xảo, khí quan màu phấn hồng vốn mâu thuẫn với thân thể nam tính cường tráng, bất quá sự kết hợp này lại gia tăng vài phần dụ hoặc độc đáo cho người nam nhân dưới thân, đóa hoa mềm mại kia tựa như có ma lực, không ngừng dụ dỗ Tô Kính Minh tiến vào cùng thô bạo chà đạp một lần nữa.

Hoa huyệt từng bịt kín đó vì bị y tiến nhập mà hơi hơi mở rộng, dâm thủy trong suốt chảy dọc dâm nhục hơi hơi run rẩy, vừa e thẹn vừa dâm loạn, tựa như đang câu dẫn y tiếp tục chinh phục, trong nháy mắt dương vật của Tô Kinh Minh rời khỏi hoa huyệt của nam nhân, đại lượng chất lỏng trong suốt tràn ra.

Thực rõ ràng, người dưới thân không tình nguyện bị y lăn lộn.

Mặc cho trận tình ái này là một sự xâm phạm, nhưng thân thể lại chịu sự thao túng của bản năng, miệng huyệt vốn có màu hồng nhạt bởi cơ thể hưng phấn mà biến thành màu đỏ thẫm, gốc đùi dính đầy tinh dịch trắng đục cùng dâm dịch chảy ra từ hoa huyệt, còn thêm cả máu đỏ tươi, tất thảy đều xúc mục kinh tâm đến thế (nhìn mà lấy làm kinh ngạc), lại thôi động dục vọng càng cường liệt càng thô bạo ở sâu trong nội tâm y.

"Ha?" Thấy một màn như vậy, Tô Kính Minh cười lạnh. "Còn giả làm xử nữ à? Con cũng đã sinh, hơn nữa sớm không biết bị bao nhiêu tên chơi qua, cái lỗ này sắp bị chơi nát luôn rồi đi!"

Cường bạo cứ thế tiếp tục hết lần này đến lần khác, mà nam nhân dưới thân đã kêu đến khàn cổ họng, chỉ có thể cúi đầu bật khóc nức nở. Lúc này đây, Tô Kính Minh đã không còn là mỹ nhân có diện mạo tuấn mỹ, thậm chí được truyền thông xưng là thư hùng mạc biện (nam nữ không phân), không khác gì một tác phẩm nghệ thuật kia nữa; khi lý trí bị phẫn nộ và dục vọng thôn phệ, y bất quá cũng chính là một dã thú bề ngoài họa lệ, nội tâm tàn nhẫn mà thôi.

Tuy vậy, dục vọng của Tô Kính Minh vẫn chưa hoàn toàn đạt được thỏa mãn, y đem hai chân nam nhân nâng lên trước ngực, bắt đầu sờ soạng hậu huyệt của hắn, nhưng bất đồng với nụ hoa tiết ra dâm dịch khả nghi kia, hậu huyệt của nam nhân khô khốc chật hẹp, Tô Kính Minh thử vài lần đều thất bại.

"Chật thế!" Tô Kính Minh nhíu mày, nhưng y không muốn buông tay, vậy là, y nhìn thấy cơ ngực hùng hậu của nam nhân.

Xúc cảm từ cơ ngực nam nhân nhượng y thực vừa lòng, bất đồng với sự cứng rắn của những tên đàn ông bình thường khác, cũng bất đồng với bộ ngực mềm tuyết trắng của phụ nữ, cơ ngực của một thân thể song tính giao thoa giữa hai loại, nên so với ngực đàn ông càng lớn và mềm dẻo hơn; Tô Kính Minh muốn bắt lấy ngực của nam nhân, lại phát hiện chúng quá lớn, cơ bản một bàn tay không nắm trọn được, có lẽ vì trút căm phẫn, Tô Kính Minh niết lấy núm vú của nam nhân, dùng lực xoa nắn đè ép, đồng thời bóp ngực hắn vào nhau, nhìn đến giữa cơ ngực hình thành một cái khe sâu, thế là y đặt dương vật của mình vào, mượn sữa tươi dư thừa mà luận động ma sát, dương vật thậm chí đụng tới trên mặt hán tử hàm hậu, vài lần tinh dịch đều vung lên mặt cùng môi của hắn. Tuy làm giữa khe ngực không mang đến khoái cảm kịch liệt như trong hậu môn, nhưng trông thấy nam nhân trên mặt lẫn trước ngực đều dính khắp tinh dịch của mình, lại thỏa mãn dục vọng biến thái của Tô Kính Minh.

"Ô..." Tư thế đáng xấu hổ như vậy khiến nam nhân gào thét, nhưng Tô Kính Minh không hề vì thế mà đình chỉ.

Ngay tại lúc tinh dịch nhanh chóng bắn ra, phun lên da thịt màu đồng của nam nhân, thì Tô Kính Minh cuối cùng cũng hài lòng.

"Tiện nhân! Để xem sau này mày còn dám chạy nữa hay không!" Tô Kính Minh hung tợn mắng một câu.

"Không dám... Tôi không dám nữa..." Nam nhân dưới thân thấp giọng nói.

Sau cơn tình ái, mệt mỏi vì say rượu rốt cuộc đánh tới, Tô Kính Minh ngã xuống bên người nam nhân.

Đêm này là đêm Tô Kính Minh ngủ ngon nhất từ mấy tháng qua cho tới nay.

Dẫu rằng bị phản bội, nhưng người ấy vẫn trở lại. Tô Kính Minh nghĩ. Liền tính cha của đứa nhỏ không phải là y thì sao chứ, chỉ cần hắn biết sám hối, vậy y có thể tha thứ mà.

------

Ngày hôm sau.

Tô Kính Minh từ trong cơn say tỉnh dậy, đầu y đau như muốn nổ đến nơi, cả người bủn rủn vô lực giống như đi lưu diễn toàn quốc. Thế nhưng, khi y nhớ tới việc người ấy đã trở về, đau đớn thể xác tạm thời bị áp chế, y xoay người, thân thiết hôn hôn gương mặt của người bên cạnh.

"Vợ à... Anh rất nhớ em..." Tô Kính Minh thấp giọng bảo.

Người ngủ kế bên y không hề đáp lại, mà Tô Kính Minh lúc này cũng chậm rãi mở mắt.

Bấy giờ, y mới phát giác, người nằm kề bên y không phải là kẻ đã phản bội y, không phải là kẻ khiến y vừa thống hận vừa tưởng niệm kia.

"Lưu Quân..." Đôi môi Tô Kính Minh run rẩy.

"Cậu Tô..." Nam nhân được gọi là Lưu Quân nghẹn ngào mở miệng.

------

Tác giả có lời muốn nói:

Thuộc tính của hố mới là ngạo kiều minh tinh mỹ công x khổ bức hàm hậu vú nuôi thụ, song tính, sản nhũ, sinh tử, mọi người có thể hiểu được sự nhất quán của ta đi.

Won: *gật gật đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro