Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì y không thể đợi được nữa, bởi vì y muốn cam đoan trước khi nhóc con cai sữa, quan hệ giữa y cùng Lưu Quân đã có được tiến triển nhảy vọt, có như thế mới có khả năng ngăn cản Lưu Quân rời khỏi bên người y, nhưng để thực hiện mục tiêu này, trạng huống trước mắt vẫn là xa xa không đủ.

Y quyết định tiên hạ thủ vi cường, một ngày nọ, sau khi cùng Lưu Quân ăn cơm chiều xong, Tô Kính Minh mở miệng hỏi ý Lưu Quân có thể cùng y ra ngoài ăn một bữa hay không.

Lưu Quân lập tức lộ ra biểu tình ngạc nhiên, hắn bất an chà chà tay, khẩn trương nghi vấn: "Tiểu Minh, cậu tại sao tự nhiên lại muốn ra ngoài ăn, là vì tôi nấu cơm khó ăn sao? Cậu cứ nói đi, tôi sẽ sửa mà!"

"Không có, không có, cơm anh Lưu nấu rất ngon!" Tô Kính Minh không nghĩ tới Lưu Quân thế nhưng hiểu lầm, y vội vàng giải thích: "Do mấy tháng gần đây đều ăn ở nhà, tôi muốn thay đổi khẩu vị đó mà..."

Lưu Quân thoáng an tâm, "Thì ra là như vậy, thế Tiểu Minh cậu muốn ăn cái gì, tôi làm cho cậu a." Sau đấy, hắn tiếp tục nói, "Nếu đồ cậu muốn ăn anh Lưu đây không biết, tôi có thể học, ra ngoài ăn uống rất mắc, vẫn là ở nhà ăn vừa tiết kiệm tiền vừa thêm an tâm."

Lưu Quân cần kiệm trì gia như thế quả thực quá mức khả ái, khiến Tô Kính Minh nhất thời nói không ra lời, mà y thật sự cũng không biết phải phản bác lời của Lưu Quân như thế nào.

"Anh Lưu à, kỳ thật," Tô Kính Minh thở dài, nếu nói dối đã không có tác dụng, vậy thì y cứ nói thẳng ra vậy. "Kỳ thật ngày mai là sinh nhật của tôi."

"Cái gì?" Lưu Quân kinh ngạc nhìn Tô Kính Minh. "Là sinh nhật à? Đó nhưng là ngày trọng đại a, cần phải chuẩn bị cho thật tốt!"

Tô Kính Minh gật gật đầu, y sở dĩ kiên trì như thế, là vì y có một loại ảo giác nếu thổ lộ trong hoàn cảnh ấm áp lãng mạn tại khách sạn thì tỷ lệ thành công sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Thế nhưng sự phát triển của tình thế vĩnh viễn vượt qua tưởng tượng của Tô Kính Minh, bởi vì y nghe thấy Lưu Quân nói tiếp rằng: "Người thành phố các cậu có phải là thích ăn bánh ngọt hay không, không thành vấn đề, tôi lần trước có đi ngang qua một cửa hàng sách sắp đóng cửa, vừa lúc phải thanh lý nên đại bán phá giá, tôi lập tức mua vài kí sách, tất cả đều là sách dạy nấu ăn, bên trong có bày làm điểm tâm, rốt cuộc cũng có cơ hội dùng tới rồi!" Xong, Lưu Quân một bộ xoa xoa tay, sự khoái hoạt này không chỉ là vì Tô Kính Minh, mà một phần còn là từ cảm giác hưng phấn khi thứ đồ cất giữ đã lâu cuối cùng một ngày cũng có đất dụng võ.

Tuy rằng cần kiệm trì gia cũng là có điểm dễ thương, nhưng hôm nay thì khác, Lưu Quân hiền lành như vậy làm Tô Kính Minh cảm thấy thất bại, nhưng mà Lưu Quân hiện tại cao hứng như thế, Tô Kính Minh không thể không biết xấu hổ mà khăng khăng một mực.

Ở nhà thổ lộ thì ở nhà thổ lộ đi, dù không đủ lãng mạn, thế nhưng ấm áp có thừa, Tô Kính Minh an ủi bản thân nghĩ.

"Cậu có muốn mời thêm vài người bạn không?" Lưu Quân đề nghị. "Tôi nhớ rõ cậu với em họ có quan hệ rất tốt phải không? Vậy có muốn mời cậu ấy đến đây không? Mọi người cùng nhau càng thêm náo nhiệt."

"Trăm ngàn lần đừng!" Tô Kính Minh vội vã phản đối, nếu thật sự kêu mấy tên kia tới, Norah nhất định sẽ mời các cô bạn có dáng người diện mạo xinh đẹp của cậu ta cùng đến - Tô Kính Minh từng một lần hoài nghi kia có phải hay không đều là những người Norah đã từng lên giường -, còn em họ y khẳng định sẽ rủ theo hội anh em tốt có hình thù kỳ quái của mình, bị làm ầm ĩ như thế, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng sau đó, đừng nói gì tới bày tỏ, ngay cả việc hai người muốn yên lặng trò chuyện cũng không được.

"Chúng ta ở nhà im lặng ăn một bữa cơm là đến nơi, người nhiều quá sẽ rất loạn." Tô Kính Minh bảo.

"Ừ, nếu đã như vậy thì được rồi, hai người chúng ta và cục cưng sẽ cùng nhau qua sinh nhật." Tuy xem qua có điểm tiếc hận, nhưng Lưu Quân vẫn luôn tôn trọng quyết định của Tô Kính Minh.

Tô Kính Minh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy cậu muốn ăn gì đây?" Lưu Quân hỏi.

"Anh Lưu làm gì cũng ngon hết!" Không cần nghĩ ngợi, Tô Kính Minh liền thốt ra những lời này.

"Ôi ôi ôi..." Nghe được câu khích lệ từ đáy lòng của Tô Kính Minh, Lưu Quân không ngoài dự kiến đã đỏ mặt đến tận mang tai. "Tiểu Minh, cậu thật là, người thành phố các cậu đều dẻo miệng như thế, hà hà hà hà..."

Mai chính là ngày sinh nhật, nhưng Tô Kính Minh dù có suy nghĩ khổ tưởng bao nhiêu thì vẫn như cũ chưa tìm ra được phương pháp thổ lộ có thể bách chiến bách thắng, y thậm chí còn lên mạng lật xem các loại sách tư vấn về tình yêu thoạt nhìn rất không đáng tin, cũng tìm không đến cách bày tỏ ổn thỏa.

Rất nhanh đã tới sinh nhật của Tô Kính Minh. Sáng sớm, Tô Kính Minh đã nhận được điện thoại.

"A lô, anh hả, em trai anh đây!" Tô Kính Minh vừa nghe thấy thanh âm này, liền lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Làm sao, có chuyện gì nói mau." Tô Kính Minh tức giận rống vào điện thoại.

"Hôm nay không phải là sinh nhật của anh à, em thấy chúng ta đã lâu chưa gặp nhau, có muốn đêm nay hai anh em chúng ta cùng nhau nhậu một bữa cho đã không?" Lương Tĩnh cõi lòng tràn đầy chờ mong nói.

"Không rãnh!" Trả lời xong, Tô Kính Minh liền cúp máy. Ngay sau đấy, đem tên liên lạc "Thằng em ngu" đánh dấu vào danh sách đen.

"A lô, a lô, a lô, anh à, sao anh tại tắt điện thoại!" Ở đầu bên kia, Lương Tĩnh vẫn còn ôm điện thoại liên tiếp kêu réo.

Dẫu y cùng em họ quan hệ không sai, nhưng Tô Kính Minh không muốn để tên kia đi quấy rầy cái ngày y mưu hoa đã lâu này, một ngày chú định là khó quên ấy y chỉ muốn cùng Lưu Quân hai người bên nhau vượt qua, bất cứ tên nào muốn tham dự đều bị Tô Kính Minh xem thành kẻ xâm nhập ác ý, giết không cần hỏi.

Cả ngày nay, Lưu Quân có vẻ thật cao hứng, buổi sáng còn làm riêng cho Tô Kính Minh một bát mì.

Vừa trông thấy Lưu Quân mặt mày hồng hào cười với mình, Tô Kính Minh mới lúc nãy còn cảm giác có chút không thoải mái đã ngay tức khắc tại chỗ sống lại. 

"Tiểu Minh a, hôm nay là sinh nhật của cậu, cho nên tôi nấu riêng mì trường thọ cho cậu này!" Lưu Quân kích động bảo. "Tôi người nông thôn cũng không có lời gì nhiều để nói, chỉ chúc cậu trường mệnh trăm tuổi, vạn sự đều thành!"

"Cảm ơn anh, anh Lưu." Chính những câu nói vô cùng đơn giản này lại làm cho nội tâm Tô Kính Minh thập phần ấm áp. Cũng ngay tại giờ khắc ấy, Tô Kính Minh ngộ ra lý do tại sao mình thích Lưu Quân: So với quan hệ gia đình gắn liền với đồng tiền xa hoa nhưng lại lãnh đạm, có lẽ y càng hướng tới sinh hoạt mái ấm giản đơn mà ôn nhu.

Lưu Quân và Tô Kính Minh liền cứ thế ngốc bên nhau nguyên một ngày, cùng đi siêu thị mua sắm, buổi chiều còn cùng nhau đẩy xe em bé đi dạo ngoài công viên, cho sóc và thiên nga trong đó ăn, hai người ở chung một chỗ hàn huyên rất nhiều, lý giải nhau càng thêm thâm sâu, hơn nữa Tô Kính Minh còn phát hiện ra điểm giống nhau giữa y và Lưu Quân, đấy là đều thích đọc sách, việc này tựa hồ không liên quan lắm tới bằng cấp cùng công việc của Lưu Quân, thế nhưng theo như Tô Kính Minh hiểu biết, thành tích của Lưu Quân khi đi học cơ hồ không sai, nhưng vì duy trì sinh kế mà không thể không bỏ học để đi làm thuê.

"Cảm ơn cậu a, Tiểu Minh." Đến đây, Lưu Quân cảm kích nói. "Cảm ơn cậu đã cho tôi xem thư viện nhà cậu."

"Không có gì." Lòng cảm kích của Lưu Quân khiến Tô Kính Minh hơi cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Kính Minh nháy mắt nhớ tới khi y cho phép Lưu Quân đi vào thư phòng của mình và đọc sách trong thư viện, ánh mắt thành thật của người này đã hiện ra quang huy, còn có biểu cảm thỏa mãn của hắn khi hắn thật cẩn thận, thậm chí là sùng kính cầm lấy sách trên giá, dùng bàn tay to lớn thô ráp vuốt phẳng bìa sách thiếp vàng. Sự khát cầu đối với tri thức này khiến Tô Kính Minh cũng phải xúc động.

Lúc ấy, trong lòng Tô Kính Minh âm thầm hạ quyết tâm, nếu có cơ hội, nhất định phải giúp người này trở lại trường học.

Đương nhiên, tốt nhất là sau khi trở thành mẹ của con trai Tô Kính Minh y đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro