Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã "tạm thời" xác định cảm tình của mình đối với Lưu Quân, Tô Kính Minh quyết định đem phần cảm giác mông lung này thực tiễn hóa, việc đầu tiên cần làm là bù đắp lại tình cảm tan vỡ giữa y và Lưu Quân. Điều này đối với Tô Kính Minh mà nói, nhưng là một khảo nghiệm không nhỏ, phải biết, Tô Kính Minh từ nhỏ đã khuyết thiếu kỹ xảo lấy lòng kẻ khác, tài hoa và mỹ mạo hai thứ vốn trân quý nhất trên thế giới này y không phải tốn bao nhiêu sức lực đã có được, tự nhiên mà vậy, ái mộ của người khác dành cho y cũng đạt được dễ như trở bàn tay, ngay cả mối tình đầu cũng thế - tuy rằng hiện tại Tô Kính Minh tỉnh táo cẩn thận suy ngẫm lại, nói không chừng điều mà đối phương thích không phải là mấy cái phức tạp như khuôn mặt hay tài năng của y, có lẽ thứ đối phương thích chỉ là tiền mà thôi.

Thế nên, đối với Tô Kính Minh, việc lấy lòng người khác là một môn đại học vấn, vậy nhưng y cũng phải là kẻ ngu dốt, rất nhanh y đã có được dẫn dắt từ một lần ngẫu nhiên hướng Lưu Quân lĩnh giáo phải ôm em bé như thế nào.

Nhắc tới tên nhóc con nọ, Lưu Quân vốn trước đó đối với Tô Kính Minh lễ phép nhưng lãnh đạm, đã lập tức trở nên nhu hòa hơn nhiều, hắn làm mẫu vài lần cho Tô Kính Minh thấy cách khiến đứa nhỏ thư thư phục phục bất động - tuy rằng Tô Kính Minh cố ý giả bộ tay chân vụng về để thu hoạch được thời gian ở chung quý giá giữa hai người, nhưng Lưu Quân nguyên bản không biết gì về động cơ của Tô Kính Minh lại rất có kiên nhẫn hướng Tô Kính Minh chỉ giáo, uốn nắn thủ pháp của y, đến cuối cùng, Tô Kính Minh thật sự không thể làm bộ nỗi nữa mới ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, không những vậy còn tỏ vẻ sau này muốn lĩnh giáo nhiều hơn về kinh nghiệm dạy con từ Lưu Quân, mà Lưu Quân ấy thế nhưng liền một ngụm đáp ứng.

Thế là, Tô Kính Minh rốt cuộc tìm được điểm đột phá.

Mấy ngày kế tiếp, Tô Kính Minh liên tục bám riết Lưu Quân, bắt đối phương chỉ cho mình cách thay tã, tắm rửa cho cục cưng, dưới sự hướng dẫn của Lưu Quân, Tô Kính Minh trừ việc cho đứa nhỏ bú sữa, trên cơ bản cái gì cũng đều học xong, mà trong suốt quá trình ấy, Lưu Quân cùng Tô Kính Minh tựa hồ đã hòa hảo trở lại như lúc ban đầu.

Ngoài chuyện này ra, Tô Kính Minh cũng phát giác, bản thân y đại khái, có lẽ, đã thật sự thích phải nam nhân kiên nhẫn, thuần phác này rồi.

Vậy là, Tô Kính Minh quyết định triển khai thế công càng kịch liệt, hắn chủ động ngỏ ý muốn cùng Lưu Quân đi ra ngoài mua quần áo, tã lót cho đứa nhỏ.

"Cậu Tô thật sự là một ba ba tốt a." Thực hiển nhiên, sự chủ động của Tô Kính Minh khiến Lưu Quân cảm động.

"Đừng gọi tôi là cậu Tô," Tô Kính Minh nói. "Kêu tôi Tô Kính Minh hay bất cứ tên gọi thân mật nào anh thích đều được cả, xưng cậu Tô thật sự là quá khách khí rồi."

Có người bảo rằng, ai đang yêu chỉ số thông minh đều về không, thậm chí là biến thành số âm, thế nhưng Tô Kính Minh không hổ là kì ba đi trên lộ tuyến không tầm thường, vì yêu mà giá trị tình thương lại bắt đầu tăng trưởng trên diện rộng. Tựa như hiện tại, phương diện xưng hô này chính là Tô Kính Minh đang muốn thử Lưu Quân, tuy xưng hô chỉ là việc nhỏ, nhưng nó có thể biểu hiện ra khoảng cách tình cảm giữa hai người.

"Như vậy không được a," Lưu Quân thẹn thùng cúi đầu. "Cậu nói thế nào cũng là gia chủ của tôi a."

"Anh Lưu à," Tô Kính Minh cố ý tăng thêm ngữ khí, y muốn xem một chút phản ứng của Lưu Quân đối với xưng hô có vẻ thân mật này. "Đừng nói lời khách sáo như thế, ở trong lòng, tôi đã coi anh như là bạn bè." Thừa dịp cơ hội này, Tô Kính Minh nắm lấy tay Lưu Quân, bàn tay to lớn của Lưu Quân tuy rằng thô ráp, nhưng lại ấm áp, khiến Tô Kính Minh không muốn buông ra. "Không, anh tại trong lòng tôi đã trở thành người nhà luôn rồi."

Nếu là người yêu hoặc là vợ luôn thì càng tốt. Tô Kính Minh nghĩ.

Lời tâm huyết của Tô Kính Minh nhượng Lưu Quân rất kinh ngạc, hắn cúi mặt, nhỏ giọng đáp, "Không, đây là tôi nên làm, nên làm."

Dù ngoài miệng nói như thế, nhưng Tô Kính Minh có thể cảm nhận được chấn động từ thân thể đối phương, thực nghiễm nhiên, Lưu Quân đã bị hai chữ người nhà làm xúc động.

Phản ứng của Lưu Quân khiến Tô Kính Minh thật vừa lòng, thế nên y tiếp tục nói: "Anh Lưu à, những trả giá cùng sự quan tâm của anh, tiền tài tuyệt đối không thể mua được, hơn nữa tôi cũng có thể nhìn ra, anh quả là đối với đứa bé này có cảm tình."

Lưu Quân ôm đứa nhỏ vào lòng, tuy không nói gì, thế nhưng từ trong ánh mắt dịu dàng thắm thiết của hắn khi ngắm nhìn đứa nhỏ, Tô Kính Minh vẫn có thể tìm đến đáp án.

"Cho nên trăm ngàn lần đừng cùng tôi khách khí," Đại minh tinh vắt hết óc mà nghĩ ra cách làm sao để giúp y cùng Lưu Quân kéo gần quan hệ. "Nếu anh đã để tôi kêu anh một tiếng anh Lưu, vậy thì từ nay về sau chúng ta chính là anh em, đều là người một nhà rồi, thế nên anh cũng đừng khách sáo nữa."

"Cậu nói có lý, vậy..." Đề nghị hợp tình hợp lý của Tô Kính Minh khiến người thành thật rất khó cự tuyệt, hắn gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng bảo, "Tôi liền không khách khí nữa."

Quá tốt. Tô Kính Minh thầm nói.

"Tôi gọi cậu là Tiểu Minh có được không?" Lưu Quân nhếch miệng cười, để lộ ra răng nanh trắng noãn chỉnh tề. "Tôi có cậu em trai, tôi cũng gọi nó là Tiểu Minh đó."

"Không thành vấn đề!" Tuy rằng mỗi lần bị Norah kêu là Tiểu Minh Tô Kính Minh đều nhịn không được muốn bóp chết Norah, nhưng đến khi được Lưu Quân xưng hô như thế, Tô Kính Minh cảm giác tim mình mềm nhũn một trận.

Những hôm sau đấy, Tô Kính Minh mỗi ngày luôn cùng Lưu Quân đi mua thức ăn, nấu cơm, chăm con, trong quãng thời gian đó, quan hệ của cả hai cơ hồ càng thêm hòa hợp, dù không phát triển theo hướng giữa tình nhân với nhau, nhưng Tô Kính Minh vẫn thực hài lòng với trạng huống trước mắt. Mà y từ lời của người đại diện mới biết được, thời điểm hai người đồng thời xuất hiện tại siêu thị, thì bọn họ thường xuyên bị phóng viên chụp lén, trên báo cũng hay đăng ảnh Lưu Quân đẩy xe em bé, còn Tô Kính Minh thì ôm đứa nhỏ; ngoài dự đoán của mọi người là, bộ dáng tương phản với vẻ lãnh đạm thường ngày này của Tô Kính Minh tựa hồ khiến nhân khí của y càng ngày càng cao, trừ việc ấy ra, người có thân phận không rõ ở bên cạnh Tô Kính Minh cũng được đưa tin, mọi người bắt đầu tới tấp suy đoán quan hệ giữa Tô Kính Minh và người nọ; mặc dù không có tác phẩm mới ra mắt, nhưng một Tô Kính Minh nhẫn nại nuôi con vẫn trở thành đề tài nhân vật trà dư tửu hậu. Đây đại khái chính là 'anh không ở giang hồ, nhưng giang hồ vẫn cứ như trước truyền lưu về anh' trong truyền thuyết.

Quan hệ cả hai cứ thế duy trì một đoạn thời gian dài, mãi cho tới lúc sắp đến sinh nhật của Tô Kính Minh.

Nói thật ra, bất đồng với những đứa trẻ khác chỉ cần nghe đến sinh nhật liền nhảy nhót, Tô Kính Minh không hề thích sinh nhật, có lẽ vì cha y công tác bận rộn, dù có là sinh nhật cũng không thể làm bạn bên người Tô Kính Minh, dẫu sau đó cha sẽ mua quà bồi thường, nhưng vẫn như cũ không thể nào bù đắp được cảm giác cô độc khi một mình ngồi bên đàn dương cầm trong căn nhà biệt thự rộng lớn không người.

Sau khi trưởng thành, tuy rằng bạn bè trong ban nhạc cũng đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật cho Tô Kính Minh, thế nhưng Tô Kính Minh phát hiện mỗi lần sinh nhật chẳng qua chỉ là lấy cớ để tiệc tùng, bất quá là một buổi xã giao vừa ăn bánh vừa ngốc hề hề thổi nến, Tô Kính Minh vốn đối với việc giao tiếp hưng trí thiếu thiếu liền tận lực lảng tránh tiệc sinh nhật.

Kết hôn sau, người kia cùng cha của Tô Kinh Minh thập phần tương tự nhau, bọn họ toàn nhớ nhầm ngày sinh của Tô Kính Minh, liên tục xin lỗi xong sẽ mua tặng y một món quà giá trị xa xỉ - đương nhiên, phần lớn những món quà này Tô Kính Minh đều không cần.

Nói tóm lại, Tô Kính Minh không hề thích sinh nhật chút nào cả.

Thế nhưng bây giờ có chút khác biệt, Tô Kính Minh vô cùng chờ mong ngày sinh nhật sắp tới. Bởi vì mấy ngày nay, Tô Kính Minh đang một mực mưu toan đại sự, một kiện đại sự có cùng nhịp thở với hạnh phúc nửa đời sau cũng như nửa thân dưới của y. Mà tiệc sinh nhật chính là thời cơ tuyệt hảo để thành sự.

Tô Kính Minh muốn cùng Lưu Quân thổ lộ.

------

Lời của editor: Xin lỗi mọi người vì đã lặn mất một quãng thời gian, mình trồi lên lại rồi đây ạ ( ╥ω╥ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro