Tứ Thập Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời nổi gió càng lúc càng lớn, lá cây dưới đất bị gió hất tung cuốn mấy vòng trên mặt đất, lướt qua sườn mặt ta bay đi một nơi xa lạ. 

Tứ hoàng tử thở từng hơi yếu ớt, tựa hẳn vào người ta. Ta hoảng sợ khi biết hắn đã yếu lắm rồi, nếu không cứu chữa bây giờ thì đại họa mới thật sự sập xuống. Ta ngước mắt nhìn Quỷ bảy màu, thấy mặt hắn âm trầm, thoạt nhìn cứ ngỡ bình thường nhưng ta biết hắn đang nén giận. Ta cười khổ, bản thân mình lo còn chưa xong còn mong cứu ai?

"Hắn dường như sắp chết? Hừ, hay là để gia tiễn một đoạn?". Giọng Quỷ bảy màu u ám đến nổi gai óc.

"Ngươi giúp ta cứu hắn".

Kiều Tước kinh ngạc, có lẽ hắn nghĩ ta sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu hoang đường đến thế. Dù sao loại người như hắn thích nhất chính là đối nghịch: càng bảo không, thì hắn sẽ làm cho có; nếu không được, hắn sẽ mọi cách khiến phải được.

"Cứu hắn thì sao? Không cứu hắn thì sao? Gia cũng muốn tìm một cái cớ hợp lí để giãn gân cốt với lão Hoàng đế kia một trận, đây không phải là cơ hội tốt nhất à?"

Ta kiên định nhìn Kiều Tước:" Ngươi sẽ giúp ta, nhất định sẽ".

Thời gian mấy năm ở Hạ Miên không thể khiến ta hiểu rõ 1 con người, nhưng giúp ta hiểu rõ rốt cuộc hắn muốn gì. 

Quỷ bảy màu nheo mắt hồ ly, hắn cười khẽ, ra lệnh cho thủ hạ tiến lên đỡ lấy Tứ hoàng tử, rồi vươn hai cánh tay đến, nhấc bổng ta lên một cách khá dễ dàng. Ta hơi thất kinh trợn mắt nhìn hắn, nhưng không thể cố mình cựa quậy nhảy xuống, bởi vết thương nơi thân thể ta đang loang lổ máu, ta biết nếu mình không gắng thêm chút nữa nhất định sẽ ngã quỵ. Đến cùng chỉ có thể nén giận trong lòng, nắm chặt bàn tay để hắn bế đi, ta còn lần cuối để đánh cược, nếu thất bại thì không còn gì nữa. 

Tên thủ hạ lúc nãy đỡ Tống Viêm biến đâu mất, ta thở phào nghĩ có lẽ Tứ hoàng tử sẽ an toàn. Giờ chỉ còn trông chờ vào may mắn, đến bây giờ ta mới nhận ra mình thật hèn hạ.

Hèn hạ trông chờ vào kẻ mình cho là đáng ghét; hèn hạ chịu sự thuần phục của người khác mà chẳng thể làm gì; hèn hạ yếu đuối hệt nữ nhi thường tình mà ta hằng căm ghét.

Từng bước đi của Quỷ bảy màu thật vững vàng, làm ta không cách nào liên tưởng đến dáng vẻ vốn yếu đuối lươn lẹo của hắn. Ta nhìn kĩ mặt hắn, không hề khác so với lần đầu gặp, chỉ có điều mang nét gì đó quyền uy hơn của Quân vương, khiến người ta không tự chủ mà kiêng dè. Còn nhớ năm nào ta gặp hắn, đôi mắt hồ ly kia còn chưa nheo tít như bây giờ.

Ai rồi cũng sẽ đổi thay. Như ta. Như hắn. Như Tống Trạch Uyên.

Khẽ khàng nhắm mắt, ta tự cười nhạo bản thân đã quá rảnh rỗi, lúc nào rồi còn ở đây cảm khái thế thái nhân sinh. Đầu óc nhồi đậu phụ thối này, còn chưa chịu lo cho cái tấm thân sắp rỉ máu đến khô héo, còn chưa chịu lo cho tương lai đen ngụt như vòm trời phía Tây đây.

"Nàng đang nghĩ gì mà mặt đần thối ra thế?"

Quỷ bảy màu chợt cúi gằm mặt, gần đến nỗi chóp mũi hắn gần chạm mũi ta.

"Ta đói bụng".

Cái này là nói thật.

Quỷ bảy màu bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Ta nhíu 1 bên mày, có gì đáng cười hả?

"Chờ gia đưa nàng đến nơi đó, nhất định sẽ cho nàng ăn no".

Lúc nói câu này, mặt quỷ bảy màu trông cực kì bất lương, môi của hắn còn cong tít lên hình vòm cung. Lạ thật, câu nói này lúc mới nghe có vẻ bình thường nhưng sao càng nhẩm càng thấy kì kì?

Ta biết ý tứ của hắn không tốt, nhưng chả biết không tốt chỗ nào đành dẩu môi quay ngoắt đi.

Đám lâu la nãy giờ vây quanh ta và hắn nhanh như gió đu lên các cành cây. Ta ngạc nhiên trố mắt nhìn theo, không ngờ còn có thể nhìn thấy những con khỉ đen lớn xác bay nhảy như này. Quỷ bảy màu khó hiểu nhìn theo hướng nhìn của ta, khôi hài hỏi:

"Trông nàng như đang nhìn những con thú quái dị?"

"Ừ, đúng là chủ nào tớ nấy, bọn họ cũng là ảnh hưởng từ ngươi"

Mặt Quỷ bảy màu chợt biến sắc, thở hồng hộc, bước đi càng nhanh hơn khiến ta nghiêng ngả, Nhưng chợt nhớ bây giờ không phải là lúc đi thưởng ngoạn, một chuyện quan trọng khác bủa lấy ta, tâm ta thoáng chốc chìm xuống.

Dù thật rất không muốn, nhưng ta vẫn bị tên Quỷ bảy màu bế đến chỗ con ngựa có màu lông đen mượt, trông rất khỏe khoắn đứng ưỡn ngực. Hắn nhẹ nhàng đặt ta lên yên ngựa, rồi ngay lập tức nhảy lên, huýt sáo lớn 1 tiếng. Hắc mã hí vang rồi theo sự điều khiển của Quỷ bảy màu lộc cộc quay gót, hướng theo phía bìa rừng phi thẳng. Cả 1 khoảnh rừng trống trải chỉ có 2 người và 1 con ngựa chạy lộc cộc càng làm ta thấy kì quái. Thật thắc mắc không biết đám lao nhao của hắn chả nhẽ cứ bâu mấy cành cây mà đu mãi, nhưng ta chợt nghĩ ra một điều hệ trọng.

Có khi ngựa của quân hắn đang được giữ ở đâu đó, hắn sẽ đưa ta đến chỗ đó, rồi mới lên đường về Hạ Miên.

Mắt ta lóe lên. Chỉ cần con cáo già này không tức tốc về Hạ Miên, ta nhất định có cách khiến hắn phải bỏ ta lại, thậm chí khốn đốn lết cái thân lươn lẹo về.

Trong lòng vui vẻ hẳn lên, ta mặc kệ cái bụng đói mốc meo, mặc kệ ngựa phi xốc nảy muốn chết, mặc kệ luôn bàn tay đang ôm ta chặt không thở nổi của Quỷ bảy màu, thầm ngân nga mấy câu hát vô nghĩa. Gió càng lúc càng mạnh, cuốn những chiếc lá nằm rải rác trên mặt đất uốn éo trên không trung, bụi theo làn gió cuốn mù mịt trước mặt làm ta mờ mịt, bay cả vào mắt vào họng làm ta ho khù khụ, Quỷ bảy màu vẫn ghì cương phi ngựa như bay. Đoạn đường trước mắt càng lúc càng hư ảo, mặc dù rất buồn ngủ nhưng ta vẫn cố chống đỡ đến cuối cùng, theo từng vó ngựa đến những chặng đường nguy hiểm mà ta không thể biết được....

***

Ngựa bước chậm dần rồi dừng hẳn trước một vùng đất xa lạ. Ta đang trong trạng thái lim dim mờ mịt liền tỉnh giấc ngay khi nghe tiếng ngựa hí vì bị thắng cương, còn chưa kịp chờ Quỷ bảy màu nhắc nhở liền nhảy ngay xuống ngựa, dáo dác nhìn xung quanh. Một đồi thảo nguyên dài tít tắp, không biết từ khi nào đã xuất hiện những lều trại nhấp nhô, còn có cả pháo đài và lính canh tấp nập qua lại. Khung cảnh thật không khác gì nơi chiến tuyến làm ta sửng sốt: Chả nhẽ Quỷ bảy màu thật sự có âm mưu???

Trong lúc ta còn há hốc ngỡ ngàng, Quỷ bảy màu không biết từ khi nào đã đến bên cạnh ta, nắm chặt vai ta cúi sát mặt thì thào:" Thấy như nào, hửm?"

Ta ớn lạnh dịch đầu qua 1 bên:" Phô trương quá thể!"

Hắn thong thả bảo hạ nhân dẫn ngựa đi, đoạn xoay xoay cổ tay nắm tay ta vào trong. Cả người ta đau nhức dữ dội, nhưng vẫn gắng gượng đi từng bước, theo hắn qua cánh cổng to tướng thẳng tiến vào trong. Bên trong lại còn hoành tráng phô trương hơn nữa, hệt như 1 thị thành thu nhỏ vậy, người qua kẻ lại ồn ào nhộn nhịp, chỉ khác là toàn bộ những người này đều mặc quân phục, đầu đội mũ sắt chân đi ủng da, trên tay ai nấy đều cầm cây giáo dài sắc lẹm. Họ đều nhường đường cho đoàn người và 1 con ngựa của Quỷ bảy màu đi qua, ai nấy đều cúi thật thấp đầu hết sức kính trọng.

Quỷ bảy màu dẫn ta vào một túp lều to nhất trong dãy lều trại nhấp nhô, bên trong lại càng trang trí khoa trương hơn nữa, làm ta hoa hết cả mắt: Hầu hết mọi thứ đều bằng gỗ quý tỏa mùi thơm ngát, quanh căn phòng được viền bằng chỉ vàng và ở góc trên của trường kỉ còn treo cả một cái đầu rồng trợn trừng mắt. Ta khinh bỉ trong lòng: tên này đúng là bệnh thần kinh.

Ánh mắt Quỷ bảy màu nhìn ta có chút khác lạ, như thể đang suy tư gì đấy. Thường thì ta sẽ nổi hứng trêu chọc hắn một hai câu, nhưng thú thật bây giờ ta mệt chết đi được, cả người nặng nề như đeo chì. Ta cố gắng duy trì tư thế đứng thẳng lưng, bước từng bước chậm chạp đến trường kỉ, lại cố gắng ngồi nhẹ nhàng cụp mắt.

Phụ thân ta thường nói ta chính là sinh lầm, mọi đức tính của một quân tử đều tập trung hết trên người ta, bao gồm cả chịu đựng và sĩ diện.

Ta lại thấy chả đúng tí nào, ta có một tính xấu, rất xấu. Sợ chết, đặc biệt là cái chết không phải trên sa trường.

Hắn đứng lặng thinh nhìn ta như thế, đoạn gọi người vào dặn dò gì đó, tên đó vâng dạ rồi đi ngay. Lát sau, ta nghe tiếng bước chân gấp gáp, hình như là một lão già khựng người một chút, sau đó đến chỗ ta, đặt hòm đựng thuốc xuống, rồi ngẩng đầu nhìn ta bằng một ánh mắt kính phục. Hạ mi mắt, hóa ra ta vẫn không qua mặt được hắn.

Quỷ bảy màu, hắn quen ta không lâu, nhưng luôn tỏ vẻ rất hiểu ta. Ta luôn cảm thấy hắn chỉ muốn nắm chặt mọi thứ trong lòng bàn tay, nói đúng ra chính là tự cho mình thông minh. Nhưng hôm nay, ta bỗng thấy lòng phiền muộn vì một chuyện xa xôi.

Nếu không xảy ra chuyện năm đó, có lẽ...

Có lẽ ta, cũng sẽ không có ác cảm với hắn thế này.
   
                         -------------------
Rất xin lỗi mọi người vì đến bây giờ My mới trở lại, thời gian trước thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra với My khiến My không thể tiếp tục truyện này. Nhưng bây giờ mọi thứ đã qua, My vẫn sẽ tiếp tục dù cảm thấy mình viết truyện ngày càng dở (Cry-ing 😣)

Cảm ơn các bạn đã luôn bên cạnh ủng hộ My. Năm mới đã đến rồi, dù chỉ là lời chúc muộn màng, nhưng My mong mọi điều tốt lành sẽ đến với các bạn cũng như với gia đình.

Mãi yêu các bạn 💕💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro