Tứ Thập Nhị ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ như ngưng đọng.

Ta thất thần nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt ta kia, hắn cũng giống thế đứng trăn trối. Đôi mắt kia tựa hố sâu thăm thẳm cuốn ta vào trong, hắn cứ nhìn ta như thể sợ ta biến mất, không thèm chớp 1 cái.

Đầu ta ong ong cả lên, tim đập nhanh đến độ muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

Là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao? Vượt trùng dương vạn dặm đến cứu ta?

1 trận gió cát nổi lên làm nhòe mọi thứ trước mắt ta, bay cả vào mũi miệng khiến ta ho sặc sụa, mắt cay đến mức chảy ra nước. Ta đưa tay che miệng mắt cố gắng chớp chớp để nhìn thêm gì đó, nhưng chờ gió cát dần tan đi trước mặt không còn ai nữa, mông lung đến không thực, như việc ta gặp hắn chỉ là ảo tưởng của chính ta. Quỷ bảy màu chạy thục mạng đến, tức tối rống lên:

"Tiểu yêu tử khốn kiếp này, nàng chạy đi đâu vậy hả, làm gia tìm bở cả tai biết không? Mau quay về, trận gió cát kia làm gia nốc cả ối cát rồi!"

Ta che tai chắn đi bớt âm thanh như quỷ gào của hắn, ngoáy tai nói với hắn là chỉ đi dạo mua ít đồ lưu niệm gọi là có chút trải nghiệm ở sa mạc thôi. Tên khốn kia hình như rất giận nên liền mạnh bạo đem ta về, bảo rằng 3 ngày tới ta chỉ được phép ở trong doanh, cấm đi đâu nửa bước.

Thật ra ta đã định chạy đi tìm hắn đấu võ mồm cho đỡ ức đấy, mà ngẫm đi nghĩ lại thấy mình cũng không có đúng đành thôi. Dẫu sao ta cũng đang ở lãnh địa của hắn, nhường hắn chút cũng chẳng mất miếng thịt nào. Vả lại ta cũng sẽ có thêm lý do để đi loanh quanh, nhỡ đâu lại biết thêm gì đó thì sao?

Nhưng thật ra, ta đang muốn bản thân có thời gian an tĩnh để suy nghĩ kĩ 1 số chuyện.

Đầu ta rối thành một mớ bòng bong, càng nghĩ lại càng như ngẫm ra nhiều chuyện, càng ngẫm ra nhiều chuyện ta lại càng thấy đầu đau đớn. Nhưng không nghĩ lại cảm thấy bức bối, thật sự muốn ép ta đến phát điên.

Ta nhốt mình 1 ngày trong phòng, đọc binh pháp.

Trước đây có lần a ca ghẹo ta đến mức tức nổ phổi, ta lại không dám khóc trước mặt huynh ấy vì sợ nhục, đành nhốt mình trong phòng đọc binh pháp. Một lần nhốt như thế đến 3 ngày, nương thân ta phát hoảng xách a ca vào lấy roi ngựa liên tục quật huynh ấy. Ta thấy cảnh đó cười hả hê không tự nhốt mình nữa, mà a ca lại nằm liệt giường 3 ngày liền, lúc khỏe lại còn cạch mặt không nhìn ta mấy ngày.

Đọc binh pháp là cách duy nhất khiến ta trấn tĩnh và áp chế cảm xúc, nhưng nó lại hút của ta khá nhiều thời gian.

Nhìn trận đồ tiến công như vũ bão không chút kẽ hở của Đại tướng quân Ngụy quốc, lại nhìn qua thế bao vây phục kích tiến thoái lưỡng nan của Thống lĩnh nước Tần, trong đầu ta lại chỉ quẩn quanh đôi mắt phượng đen sâu thẳm kia. Ta tức tối gấp sách lại nằm ườn vò đầu. Khốn kiếp! Sao cứ nghĩ mãi về hắn thế chứ!

Thật sự ta không chắc người đó có phải hắn không. Nếu không phải là việc đương nhiên, ta đã bị bắt đến nơi xa xôi này, triều đình dù có tai mắt khắp thiên hạ cũng không dễ tìm thấy được, mà có tìm thấy thì thiếu gì người đến đây để thám thính, sao cứ phải là Tống Trạch Uyên? Mà nếu là Tống Trạch Uyên đến được đến tận đây thì... Nếu hắn thật sự đến đây cứu ta thì...

Đầu ta đau quá!

Trong mông lung, ta như thấy lại giấc mơ từng ám ảnh ta hồi lâu, một cô nương mặc giáp phục rơi xuống vực sâu không thấy đáy, phía miệng vực là Tống Trạch Uyên cả người dính đầy máu, hai mắt chảy ra huyết lệ. Đầu ta càng đau điên cuồng, trái tim như bị dao đâm rung lên làm ta thật khó thở, ta loạng choạng đứng lên muốn tiến về phía giường. Một bóng đen lướt qua mắt ta như ảo ảnh, ta nhìn theo hướng của bóng đen đó thì lại chả thấy hắn đâu, chỉ cảm thấy 1 thứ sắc nhọn kề vào cổ mình lạnh ngắt. Ta hít 1 hơi thật sâu, nghe thấp thoáng ngoài xa tiếng binh sĩ chạy loạn ồn ào và tiếng binh khí va vào nhau ken két. Có lẽ bọn chúng đang muốn tìm thứ gì đó, và 9 phần 10 là tên đang kề dao vào cổ ta này.

"Ngươi muốn gì?"

Ta cất giọng hơi chán hỏi. Ta mỏi chân rồi.

Thôi kệ, tự thân vận động là phúc, ta tự giác chỉ cho hắn 1 chỗ trốn, đó chính là trong tủ quần áo. Chả phải trong thoại bản thích khách đều trốn trong tủ quần áo hoặc gầm giường hay sao?

Bên ngoài tiếng binh sĩ càng lúc càng ồn hơn, ánh đèn đuốc soi thẳng vào trong phòng ngày càng sáng rực. Ta nghĩ đám lính đó đã tìm đến đây rồi. Tên hắc y nhân nếu cứ đứng đực thế này sẽ bị đem đi phanh thây mất.

Ta chợt nghĩ ra 1 kế.

Cửa trại bị đạp tung, từng toán lính xông vào trại rầm rập. Một tên lính hét lớn:

"Phu nhân người đang ở đâu?"

"Làm gì mà ồn ào thế, ta đang ở đây chứ ở đâu".

Không gian đột nhiên im phắt như tờ.

"Thì ta ở đây lại chả bảo ở đây?"

Trong thùng nước đột nhiên sùng sục bọt khí.

"Phu nhân, xin cho nô tài biết ngài đang ở đâu. Có 1 tên thích khách nghi trà trộn vào quân, chúng thần phục mệnh Vương bắt hắn. Chúng nô tài sợ hắn sẽ gây hại đến phu nhân!".

Ta sờ sờ cằm, cảm thấy không nên trêu trọc chúng như thế nữa, bèn gào to:

"Ta đang trong trạng thái hơi mát mẻ chút, các ngươi không ngại thì cứ vào đây lục soát".

Không gian lại im ngắt lần 2.

Tên lính đầu têu mở giọng rụt rè:" Phu nhân, ngài đang, tắm ạ?".

"Tất nhiên".

Bọt khí trong thùng lại sùng sục lên lần nữa, nhưng lần này thùng tắm còn rung lắc làm người ta nghiêng ngả.

Ta bực bội gõ cốc cốc vào thành thùng, đoạn nghiêm túc nói:

"Các ngươi cứ lục soát ngoài kia thoải mái, đừng đến gần đây là được và nhớ là lục chỗ nào thì phải sắp xếp chỗ đó ngay ngắn như ban đầu. Ai dám mạo phạm đừng trách ta móc mắt cho cá ăn".

Đám lính được sự cho phép của ta liền lục tung phòng ta lên, tiếng động cộp cộp tưởng chừng như từng lớp áo lót của ta cũng bị xới tung lên vậy. Cũng may lúc nãy ta không bảo hắn trốn vào tủ, bằng không bây giờ cũng thành cái đích cho bọn lính kia tập phóng dao rồi.

Tất nhiên đám lính kia lục tung cả gian ngoài vẫn chẳng thấy gì, nhưng vẫn còn một chỗ chúng chưa tìm chính là thùng tắm của ta.

"Phu nhân, chúng thần cả gan..."

"Vương các ngươi nếu biết các ngươi xâm phạm lúc ta đang tắm, hắn sẽ làm gì các ngươi nhỉ? Vả lại, nếu thật sự có thích khách vào đây thì ta đã biết và sẽ ngay lập tức nói cho các ngươi, việc gì phải giấu diếm đây?"

Tên lính cất giọng hơi run, nhưng lại ẩn vẻ kiên định lạ thường:

"Phu nhân, rõ ràng chúng nô tài đã thấy tên hắc y nhân đó chạy vào đây, chúng nô tài biết làm vậy sẽ tổn hại đến phu nhân và sẽ bị Vương trách phạt, nhưng để bảo vệ phu nhân và Vương chúng nô tài không còn cách nào khác, khẩn cầu phu nhân lượng thứ".

Ta tức giận lớn tiếng:

"Đám nô tài to gan, các ngươi đừng quên ta vốn là danh tướng Tống triều, để bảo toàn khí tiết ta dư sức sống mái với các ngươi 1 phen. Hay các ngươi nghĩ ta đang cấu kết với tên hắc y nhân kia làm điều xằng bậy?"

Không gian bỗng chợt im lặng. Ta chuẩn bị tinh thần nếu đám lính kia xông vào đây sẽ vơ lấy cây kiếm của tên hắc y nhân nọ sống mái với bọn chúng, nhưng chỉ nghe tiếng xì xầm to nhỏ. Một lúc lâu sau, ta nghe tên lính kia đổi giọng cung kính thưa:

"Phu nhân, là nô tài lỗ mãng, mong phu nhân thứ tội. Nếu phu nhân nhìn thấy tên hắc y nhân nào chạy ngang qua đây xin ngài hãy ngay lập tức thông báo cho chúng nô tài biết".

"Ta sẽ như vậy. Giờ thì các ngươi mau lui đi cho ta ra ngoài."

Tiếng bước chân rầm rập và binh đao va vào nhau leng keng dần dần lui xa, ta nhoài đầu nhìn ra ngoài rồi rón rén bước ra ngoài thùng trong tình trạng người ướt như chuột lột. Cũng may cung nữ ở đây luôn đúng vào đầu giờ Dậu sẽ chuẩn bị nước tắm nên ta mới có thể nhân cơ hội này hóa nguy thành an. Quần áo ta dấp nước bết lại dính cả vào người làm ta vô cùng ngứa ngáy khó chịu, gió lạnh từng cơn thổi qua khiến da gà nổi hết cả lên. Mà sao tên nhóc đó còn chưa chịu ra nhỉ? Biết là hắn có khả năng nhịn thở rất tốt nhưng như vậy có phải quá kĩ rồi không?

"Còn không mau ra đây? Muốn chết ngạt trong đó à?"

Một bóng người vụt dậy, nước từ thùng tắm tràn hết cả ra ngoài ướt 1 mảng lớn. Tên hắc y nhân giờ đây nhìn thảm không tả nổi, cả bộ đồ màu đen vốn rất uy phong của hắn giờ như bao bố trùm kín hắn từ đầu đến chân vậy.

"Hóa ra ngay từ ban đầu người đã biết".

"Người đã bị ta đánh từ nhỏ đến lớn sao ta có thể không nhận ra đây? Ngươi hành sự cũng quá lỗ mãng rồi đó, Phó Đổng".

Phải, là hắn, phó tướng cùng ta kinh qua bao trận chiến lớn nhỏ.

Phó Đổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro