Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn như máu, trong không khí lộ ra chút cảm giác khô nóng của thời tiết đầu hạ.

Thế nhưng Cố Hoài Du chỉ cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Toàn thân trên dưới, không chỗ nào là không đau.

Nàng bị đánh gãy xương, hai chân vô lực mở lớn, nửa người trần trụi, cổ bị người ta hung hăng bóp lấy.

Nàng không thể cử động, chỉ có thể tùy tiện để mặc người khác ra vào cơ thể mình.

Miệng bị người khác cắn, toàn thân không chỗ nào không có vết thương, dù có cố gắng như thế nào cũng không thể tránh được bàn tay dơ bẩn đang sờ loạn khắp người.

Không khí càng ngày càng loãng, giờ đây Cố Hoài Du chỉ muốn chết, trước mắt đều là màu đen, quẩn quanh trong khoang mũi chỉ toàn mùi của đám nam nhân cùng với sự kinh tởm, thối nát.

Hạ thân đã chết lặng từ sớm, nàng không nhớ trận tra tấn này đã diễn ra trong bao lâu, càng không nhớ đã thay đổi bao lượt người.

Lại nói, sinh mệnh kiếp này của nàng thực ngắn ngủi, mặc dù có mẫu thân là phu nhân Vinh Xương phủ nhưng thân phận của nàng lại không quá khác biệt so với kẻ hầu người hạ.

Từ khi sinh ra nàng đã chẳng nhận được tình yêu từ cha mẹ, hai người không thân thiết với nàng, ngày thường chỉ toàn nhục mạ chửi bới, ngay cả người hầu trong phủ cũng có thể tùy ý chửi mắng dẫm đạp, cha mẹ dù biết cũng không ngăn lại, thậm chí trong đáy mắt còn ẩn chứa sự hài lòng.

"Ngu như lợn!" Đây là câu nói nàng vẫn thường nghe thấy.

Lời nói thốt ra từ miệng người thân nhất của mình, giống như đao kiếm xẻo đi một phần máu thịt, không có lấy một phần thân tình.

Khi đó Cố Hoài Du không hiểu, cũng không dám hỏi. Vì sao mẫu thân dành hết yêu thương của mình cho người con gái khác, đối xử với nàng ta như thân nữ, còn đối xử với nàng như cái giày rách, hơn nữa không cho phép nàng ra cửa nửa bước.

Thẳng đến năm mười lăm tuổi, khi nàng nhìn thấy cha mẹ hốt hoảng chạy về thu thập đồ đạc chuẩn bị trốn đi. Nàng rất sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể mờ mịt nhìn họ mang theo đồ đạc rồi chạy trốn, để lại mình nàng.

Cố Hoài Du đuổi theo, trơ mắt nhìn song thân cùng gia nhân chết thảm dưới đao kiếm lạnh băng của thị vệ Vinh Xương phủ. Một mình nàng ngây ngốc trong viện tối đen như mực, nhìn một sân chất đầy thi thể, kinh sợ tới ngây dại.

Đợi đến sáng, rốt cục nàng cũng được Vinh Xương phủ cho xe ngựa đến đón.

Quản gia nói, Cố thị phạm tội bất dung, nhân lúc Vương phi khó sinh cùng gia nhân bận rộn không để ý đã đánh tráo nữ nhi của vương phủ. Trải qua ngần đấy năm, thực sự đáng chết!

Mẫu thân nói không sai, nàng quả là ngu ngốc.

Vậy mà nàng lại tin rằng, bọn họ đón nàng về là muốn đền bù cho nàng.

Nhà cao cửa rộng quy củ nghiêm ngặt, ban đầu Cố Hoài Du chỉ cảm thấy mọi thứ rất xa lạ, Cố thị lại không dạy nàng quy củ. Nàng sống thậm chí còn không bằng nha hoàn, sao có thể học những lễ nghi phức tạp như thế, chỉ có thể cẩn thận dè dặt, vừa nhìn vừa học.

Nếu cứ như vậy trôi qua thì thật tốt, nhưng nàng đã quên, còn có Lâm Tương tồn tại.

Cố Hoài Du đến, giống như không làm thay đổi cái gì. Nếu so sánh với Lâm Tương cao cao tại thượng thì nàng chính là kẻ ăn nhờ ở đậu.

Lần đầu tiên gặp nàng ta, Cố Hoài Du thực không hiểu: vì sao Cố thị không cho nàng ra ngoài nửa bước, mà Vinh Xương vương phủ lại yêu thương Lâm Tương tướng mạo bình thường, thậm chí còn không bằng con gái bà vú như châu như bảo?

Cùng là người vương phủ nhưng một chút cũng không giống nhau!

Sau này nàng biết được, nếu không phải cái người nàng gọi là ca ca muốn quanh minh chính đại cưới Lâm Tương thì sao bọn họ có thể nhận nàng trở về được......

Lâm Tương, Lâm Tương, vốn dĩ Cố Hoài Du nàng mới là đại tiểu thư của Vinh Xương phủ!

"Được rồi, chơi xong hết rồi, trở về chờ lệnh!" giọng nói thô bỉ đánh dòng gãy suy nghĩ của Cố Hoài Du.

"Khó có được cơ hội thân thiết cùng thiên kim tiểu thư ....."

"Hừ!" Nam nhân bên cạnh phỉ nhổ "Nàng ta là thiên kim cái đếch gì, ngươi đã từng gặp qua thiên kim nhà ai dơ bẩn, còn không bằng con chó như này chưa?"

"Hắc hắc, cũng nhờ huynh đệ thiện tâm, nhờ huynh mà con đàn bà này được tận hưởng một chút hương vị nam nhân trước khi chết."

Lời nói ô uế như kim đâm vào đáy lòng Cố Hoài Du. Xương sống đứt gãy, ngay cả việc liều chết đánh một trận nàng cũng không làm được, chỉ có thể như cá trên thớt, mặc người xẻ thịt.

"Mẹ nó, ngươi chạy nhanh xuống dưới cho ta, đã quên công việc quận chúa giao phó rồi sao?"

"Dạ, nhưng,.. nhưng mà không thể làm nàng đến chết được!"

Nam nhân trên người tới tới lui lui, Cố Hoài Du nghe được một loạt âm thanh sột soạt, sau đó những người này cũng trút bỏ nốt chỗ vải còn lại trên người nàng.

Cố Hoài Du dùng sức cắn đầu lưỡi, ánh mắt ngập tràn oán hận, nàng hung hăng nhìn mấy người trước mắt, kể cả phải rơi vào địa ngục làm ác quỷ nàng cũng muốn nhớ rõ khuôn mặt dơ bẩn của từng người.

Đột nhiên đau nhói một hồi, tên râu quai nón giơ con dao sắc bén lên, không chút do dự cắt qua mắt nàng.

"Ngươi cũng đừng trách bọn ta, chết có làm quỷ, muốn báo thù cũng đừng tới tìm bọn ta."

Trước mắt chỉ còn lại màu đen, Cố Hoài Du gần như đã cắn đứt đầu lưỡi của mình, ngay cả kêu một tiếng còn không thể, chỉ có thể phát ra âm thanh kinh dị doạ người từ trong cổ họng.

Không nhìn thấy ánh sáng, mọi giác quan đều được phóng đại.

Tuyệt vọng từ tận xương tuỷ, tứ chi đã sớm không còn cảm giác, ngay sau đó cơ thể cảm nhận được lưỡi dao xuyên qua da thịt, đâm sâu tận xương, máu nóng phụt đầy mặt, trong nháy mắt, hai tay hai chân nàng đã bị chặt đứt.

"Được rồi, cầm mấy thứ này trở về báo cáo kết quả!"

"Đại ca, đại ca nói xem, con đàn bà này đắc tội gì với quận chúa, để chúng ta làm nàng xong còn phải chặt bỏ tứ chi?"

"Có một số việc, không biết là tốt nhất......"

Những âm thanh đó càng ngày càng xa, sinh mệnh Cố Hoài Du cũng trôi đi từng chút một, ý thức dần dần mơ hồ, tim đập yếu ớt, tưởng chừng như đã dừng lại.

Kiếp này không ngừng hiện ra trước mắt, cha mẹ mắng chửi tính kế, những việc xảy ra ở vương phủ,.... đã không còn là gì.

Nếu có kiếp sau..... Ha ha, làm sao có thể có kiếp sau!

Trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy một Nhị Cẩu Tử đằng sau con hẻm, vẫn là bộ dạng tiểu ăn mày khi bảy tám tuổi, cười vẫy tay với nàng......

Đó là bằng hữu duy nhất của nàng trong hai mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, chỉ là, hắn đã sớm mất tích nhiều năm, cũng không biết là sống hay chết.

Ngươi tới đón ta sao?

......

Thời tiết ngày hè nói thay đổi liền thay đổi, mới khi nãy còn rực đỏ ánh tà dương mà chỉ trong chốc lát trời đã nổi trận mưa to. Tiếng sấm thi nhau kéo tới, lại như tiếng ai đó rên rỉ.

Máu trên đá được nước mưa gột sạch, hòa theo dòng nước đục ngầu thấm vào đất bùn đen nhánh, không lưu lại dấu vết.

Quần áo Cố Hoài Du bị cởi bỏ, chỉ còn lại cơ thể không lành lặn. Nàng nằm ngửa trên tảng đá lớn, máu trên mặt bị trận mưa rửa trôi, để lộ vết thương sâu đến tận xương, vắt ngang qua hốc mắt đen ngòm.

Thân thể như người lợn*, ngập tràn máu ứ đọng cùng vết thương xưa, dày đặc như mạng nhện, vặn vẹo đáng sợ.

(*) Người lợn - Nhân trư: sự kiện nổi tiếng diễn ra vào thời nhà Hán, khi Lữ Thái Hậu ra tay trả thù Thích Phu nhân. Thái hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn).
......

"Đại nhân? Đại nhân?" Nửa mặt Mạc Anh đều được bịt kín bởi khăn vải nhưng vẫn bị mùi thịt thối làm cho nhíu mày, "Ngài làm sao vậy?"

Trải qua hơn ngày, thi thể trước mắt đã sớm hủ bại thối rữa, dưới ánh nắng chói chang tỏa ra mùi tanh nồng đậm, trừ bỏ gương mặt đen xì sưng vù vẫn miễn cưỡng nhận ra được dung mạo, thân thể còn lại đã sớm bị chó hoang ăn hết hơn phân nửa.

Mạc Anh đi theo Tống Thời Cẩn đã nhiều năm, cùng Tống Thời Cẩn xử lý qua bao chuyện đáng sợ, ghê tởm gấp mấy thi thể trước mắt nhưng hắn chưa từng thấy Tống Thời Cẩn giống như bây giờ, mặt tái nhợt, nhìn kỹ còn thấy có chút run run.

"Vết thương cũ mới chồng chất...... toàn thân xương cốt đứt gãy, lúc còn sống bị móc mất hai mắt, cắt bỏ tứ chi, bị nhiều người lăng nhục...... chưa phát hiện tứ chi bị mất."

Lời ngỗ tác như sấm nổ bên tai, Tống Thời Cẩn trợn mắt, cho rằng bản thân nghe nhầm, nhìn lầm.

"Thời gian tử vong, ước chừng hơn ba ngày trước.."

Tống Thời Cẩn nắm chặt bàn tay, thậm chí cảm nhận được tia máu nhè nhẹ, nhưng như vậy cũng không ngăn được mảnh kí ức kia trở về. Tiếng nói năm xưa văng vẳng bên tai, rõ đến mức không cần cố gắng cũng có thể nghe thấy.

"Ngươi tên gì? Ta là Cố Hoài Du.... nhà ở phía trước"

" Đây là thức ăn ta trộm được từ phòng bếp, ngươi nếm thử đi..."

"Nhị Cẩu Tử, tên này khó nghe quá, ngươi không có tên sao? Ta vừa mới học trộm được mấy nét chữ, ngươi có muốn xem thử hay không?"

"Thời Cẩn, Thời Cẩn, ngươi cảm thấy tên này thế nào! Ta nghe thầy giáo nói, cẩn, du, đều là mỹ ngọc chi ý...... Thời Cẩn, đẹp nhất thế gian này chính là ngọc!"

"Ngươi xem, đây là bạc ta tích góp mấy năm nay, ngươi thông minh như vậy, ta cho ngươi mượn......"

"Ngươi phải chăm chỉ đọc sách, tương lai mới tiền đồ lớn, biết không?"

Hắn nói: "Được!"

Một năm trôi đi, Nhị Cẩu Tử biến mất, thế gian chỉ còn lại Tống Thời Cẩn. Hắn hạ quyết tâm khi gặp lại Cố Hoài Du phải khiến cho nàng thực vừa lòng.

Mấy năm nỗ lực rốt cuộc được cũng đền đáp, tên hắn cuối cùng cũng có trên bảng vàng, bao quanh bởi châu ngọc, ngưỡng mộ. Hắn muốn quay về nơi cuối hẻm kia, gặp lại người gọi hắn "Nhị Cẩu Tử".

Tống Thời Cẩn biết, mình có thể về tìm nàng rồi. Dân Uyển cự vui mừng, Tống Thời Cẩn cõi lòng đầy chờ mong trở về nơi ngõ nhỏ kia, chỉ là người Cố gia đã sớm đi, nhà đá trống không, không lưu lại chút manh mối.

Có người nói các nàng dọn đi rồi, có nói Cố phủ một đêm tất cả đều mất tích

Có lẽ trời cao đã định bọn họ phải bỏ qua nhau, tìm kiếm như thế nào cũng là uổng công.

"Đại nhân, án lớn như vậy, sợ là ngày mai sẽ trì hoãn ngài ra ngoài tìm người......" Mạc Anh thật sự không chịu nổi mùi này, chuyển thành nhét khăn vải vào lỗ mũi, ồm ồm nhắc nhở.

Hắn biết, hai tháng một lần, Tống Thời Cẩn sẽ ra ra ngoài một khoảng thời gian, nói là tìm kiếm người xưa. Ngần ấy năm, toàn bộ Đại Lý Tự đều đã quen với việc đấy, những ngày hắn phải ra ngoài, trừ phi có chuyện tất yếu, nếu không tuyệt đối không trì hoãn.

" Không cần nhắc lại" Tống Thời Cẩn mở miệng, giọng nói nhỏ như đang nói cho chính mình. Lồng ngực khô khốc nghẹn ngào muốn khóc, trong miệng đều là vị chua xót.

Rốt cuộc cũng tìm thấy!

" Đại nhân..."

Mạc Anh có chút lo lắng, từ xưa đến nay trên người Tống Thời Cẩn đều là khí phách hăng hái, bây giờ chỉ còn sự suy sụp.

Ta lẻ loi đồng hành với thế gian này, may mắn được làm bạn với nàng để thoát khỏi một kiếp cô độc. Vậy mà bây giờ, ta đánh mất nàng, lại trở về sống kiếp cô đơn vô vị.

" Tống Thời Cẩn, ngươi phải làm người tốt."

.......

Trong khi sắp xếp lại câu chữ (19/08) thì mình nhận ra mình edit thiếu một đoạn truyện. Ôi, hồi mới chập chững edit lỗi nhiều quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro