Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi thôi."

Lục Chi ngẩng đầu nhìn nàng, bóng dáng nhỏ yếu ngược sáng kéo một đường thật dài trên mặt sỏi đá, làn váy khẽ lay động, cảm giác cô đơn lẻ bóng lộ rõ, vô cớ khiến người khác đau lòng.

Thọ An trong viện đã đủ người, còn chưa vào cửa đã nghe được từ âm thanh trò chuyện từ trong truyền đến. Cố Hoài Du sửa lại làn váy xong mới mang theo ý cười bước vào ngạch cửa.

"Cháu gái đến trễ, mong tổ mẫu thứ tội."

Lão phu nhân vẫy tay với nang, giới thiệu: "Không ngại, đây là biểu ca cùng biểu tỷ ngươi."

Trương Nghi Lâm diện trang phục lộng lẫy đến, một thân trắng hồng thêu hoa đối xứng, cùng với búi tóc trái đào, bên trên cài trâm bướm tơ vàng điểm thêm ngọc châu, thoạt nhìn dịu dàng khả ái, mặt mũi hết sức đào hoa.

Có lẽ là do huyết mạch Trương gia, huynh tử của nàng ta Trương Dịch Thành trời sinh cũng cực kỳ đẹp, mặt mày tương tự nhau vài phần, chỉ là hơi có chút nữ tính.

Thời điểm Cố Hoài Du bước vào cửa, Trương Nghi Lâm không dấu vết mà nhíu mày.

Nàng ta đã sớm nghe nói gia đình dì mình tìm một nữ nhi trở về, chỉ biết là cùng một mẹ với Lâm Tương. Nàng nghĩ diện mạo hai người sẽ tương đồng, giống như nhìn nàng cùng ca ca song sinh vậy, diện mạo Cố Hoài Du nhất định sẽ giống Lâm Tương, mặt mày tầm thường, bộ dáng thô kệch.

Từ nhỏ tới lớn Trương Nghi Lâm rất tự tin với dung mạo của mình, thời điểm dì nàng còn trẻ chính là một trong số hai mỹ nhân ở Thịnh Kinh, mà nàng ta lớn lên dung mạo có đến ba bốn phần tương tự khiến cho không ít người cực kỳ hâm mộ.

Nhưng hiện giờ có người dung nhan nổi bật hơn nàng gấp vạn lần khiến Trương Nghi Lâm không nhịn được mà giận dữ. Nhưng nơi đây là Vinh Xương vương phủ, nàng ta chỉ có thể nén giận xuống, nghẹn khuất cất tiếng nói: "Biểu muội hảo."

Cố Hoài Du làm như không thấy, cười lên tiếng chào hỏi hai người.

Trương thị ngồi ở một bên, tuy trên mặt hờ hững nhưng trong lòng hết sức không vui vì lời nói lỗ mãng của Cố Hoài Du hôm qua. Thấy lão phu nhân nhìn qua phía mình, Trương thị vội cười nói: "Biểu ca Dịch Thành cùng biểu tỷ Nghi Lâm là sinh đôi giống ngươi với Tương Nhi. Cùng là người một nhà, sau nay tỷ muội các ngươi thường xuyên gặp gỡ một chút, bồi dưỡng cảm tình."

Cố Hoài Du cười khanh khách đáp lời rồi cùng lão phu nhân tán gẫu chuyện khác.

Nhìn lời nói, cử chỉ không có lấy một chút thô lỗ, Trương Nghi Lâm càng lúc càng nghẹn tức, nàng ta sớm đã coi vương phủ này là nhà của mình, lòng thầm mắng 'Tiểu hồ ly tinh! Mới trở về có mấy ngày mà đã thân mật với tổ mẫu như vậy.'

Thái độ này của Trương Nghi Lâm đương nhiên không trốn nổi ánh mắt của lão phu nhân, trong lòng bà lại càng chán ghét. Lâu lâu tới tiêu tiền vương phủ còn chưa tính, lại không có chút lễ nghĩa, thật sự xem vương phủ là nhà mình sao!

Nhưng những lời này bà lại không thể nói ra ngoài miệng, chỉ có thể vẫy tay, nói: "Được rồi, người cần gặp đều đã gặp, trở về được rồi."

Mấy người đứng dậy cáo lui, chưa đi được hai bước lại nghe lão phu nhân nói: "Ngọc Nghi, ngươi ở lại."

Trương thị nghe vậy giật mình, nhìn Cố Hoài Du trước mắt một cái rồi điều chỉnh sắc mặt, quay đầu nhìn về phía lão phu nhân, nói: "Vâng."

Sau khi đám tiểu bối rời đi rồi, lão phu nhân mới bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Hoài Du trở về cũng đã vài ngày nhưng chưa có thêm được mấy bộ đồ mới, ngươi xuất ngân vài lượng bạc chuẩn bi cho nàng ít đồ mới. Ngươi nhìn thử nàng xem, không khỏi khiến người khác nghĩ vương phủ chúng ta đã lụi bại."

Thực ra bà thấy Cố Hoài Du ăn mặc không có gì sai sót, nhưng so với Trương Nghi Lâm trang phục lộng lẫy mà đến thì kém lại hẳn một vòng. Cũng không biết Trương thị trong lòng đã nghĩ gì.

Trương thị gật gật, đáp: "Là thần thiếp thất trách, đã nhiều ngày chỉ lo tiệc mừng thọ sự, thế nhưng lại quên cấp y phục mới cho Hoài Du, thần thiếp lập tức an bài các tú nương Tiên Vũ các lại đây giúp Hoài Du đo quần áo."

Lão phu nhân nhìn nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt: "Ngươi biết là tốt."

Trương thị liên tục xưng vâng nhưng tay dưới áo lại nắm thành quyền, bên ngoài mọi người đều nói cuộc sống nàng rất tốt, được mẹ chồng uỷ quyền, toàn bộ vương phủ đều do nàng định đoạt, nhưng nào ai biết mỗi tháng chi nhiều hay ít, bao nhiêu bạc đi ra ngoài,... đều phải báo cáo cho lão phu nhân.

Cuộc sống như này, nàng thật sự chịu quá đủ rồi!

Ra khỏi Thọ An viện, Cố Hoài Du không muốn cùng hai người kia nói thêm cái gì nên lập tức đi về Đường Lê viện.

"Biểu muội!" Sau lưng truyền đến một giọng nói.

Cố Hoài Du nhíu mày, vừa áp được cảm giác chán ghét trong lòng xuống thì thấy Trương Dịch Thành đã vòng tới trước mặt nàng chắn đường.

Trương Dịch Thành thất thần trên ghế là vì hắn không thấy vương phủ có gì tốt mà phải tới, vậy mà muội muội hắn cả ngày đều chạy qua đây, đã thế còn kiểu gì cũng phải kéo theo hắn.

Bên tai nghe muội muội khen tặng lão phu nhân, hắn trong lòng có chút khinh thường, nhưng vừa rồi khi hắn thấy bóng dáng nữ tử yểu điệu thướt tha tiến vào thì chén trà trên tay chợt khựng lại.

Ngày thường hắn đã quen với bộ dáng của bản thân cùng muội muội, hai người giống nhau đến mức người khác đôi khi còn không thể nhận ra, ngược lại hôm nay nhìn thấy một màn như thế, hắn lại không ngăn nổi tò mò.

"Có việc gì sao?" Cố Hoài Du hỏi.

Tầm mắt Trương Dịch Thành đảo quanh trên người Cố Hoài Du, cuối cùng dừng lại trên mặt nàng, có chút thất thần không dời được tầm mắt.

Nàng mặc một làn váy dài thêu ẩn họa tiết ánh trăng, bên mái chỉ cài một cái trâm ngọc lan, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, đơn giản lại không mất đi thanh nhã. Cố Hoài Du năm nay nhiều lắm cũng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng dáng người lại có chút thành thục, chẳng lẽ là do phong thủy tại am ni dưỡng thành?

Bởi vì ánh mắt đánh giá của hắn quá mức rõ ràng nên Lục Chi cùng Hồng Ngọc bước lên trước nửa bước, ngăn cản ánh mắt Trương Dịch Thành.

Bỗng nhiên cất tiếng gọi Cố Hoài Du là do hắn nhất thời xúc động, Trương Dịch Thành đương nhiên không biết phải nói cái gì, chỉ có thể từ nghẹn ra một câu: "Mấy năm nay, ngươi chịu khổ rồi."

Cố Hoài Du biểu tình cũng không thay đổi, ánh mắt xa cách nhìn hắn: "Đa tạ Triều ca quan tâm, nếu biểu ca không có việc gì nữa thì ta đi trước."

Trương Dịch Thành ngạc nhiên, há miệng chưa kịp nói thì Cố Hoài Du đã nhấc chân rời đi.

Đợi người đã đi xa, Trương Nghi Lâm mới nhéo khăn trong tay, hai mắt hung dữ nhìn Trương Dịch Thành: "Ngươi đừng có lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng ta! Bằng không ta không tha cho ngươi."

Sau khi Trương gia gả được một nữ nhi đến vương phủ xong thì cảm thấy đây chính xác là đường tắt đến hư danh. Lại thấy Trương Ngọc Nghi gả xong mặt mày như hoa nên Trương phủ càng thêm kiều dưỡng Trương Nghi Lâm, không để nàng chịu một chút ủy khuất, phàm là có đồ tốt đều dành hết cho nàng, bởi vậy nên Trương Nghi Lâm mới có tính cách như bây giờ.

Trương Dịch Thành giật mình, nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?!"

"Hừ!" Trương Nghi Lâm hừ lạnh một tiếng, kéo Trương Dịch Thành qua góc tường: "Ngươi đừng cho là ta không biết ngươinghĩ gì, vừa rồi tròng mắt người thiếu điều rớt hết lên người tiểu hồ ly tinh! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chết tâm này đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của ta."

Trương Dịch Thành hắng giọng, có chút xấu hổ khi bị phát hiện, đáp: "Ta chỉ muốn thân thiết hơn với nàng ta thôi, dù sao nàng ta cũng là biểu muội."

"Biểu muội cái gì!" Trương Nghi Lâm trừng mắt: "Ngươi có khả năng này chi bằng giúp ta đi lấy lòng Lâm Tương đi."

Trương Dịch Thành cắn răng, phất áo rời đi, càng cảm thấy biểu muội này càng ngày càng không biết xấu hổ! Mới vòng qua sau núi giả thì hắn đột nhiên thấy Lâm Tương ngồi ở trên xe lăn đặc chế, gương mặt tươi cười xinh đẹp nhìn hắn.

"Biểu ca!" Môi Lâm Tương tái nhợt tái nhợt do bị bênh, lại bởi vì đợi ở đây đã lâu nên gương mặt có chút mệt mỏi.

Trương Dịch Thành nổi lên một tầng hồng nhạt xấu hổ, cũng không biết cuộc nói chuyện vừa rồi nàng ta có nghe thấy hay không.

Hắn điều chỉnh cảm xúc, quan tâm hỏi: "Sao biểu muội lại ở đây? Ta với Nghi Lâm còn định bái kiến lão phu nhân xong liền tới Lan uyển thăm ngươi."

Lâm Tương cười cười: "Đa tạ biểu ca quan tâm, ở trong phòng lâu đâm ra có chút nhàm chán nên ta kêu nha hoàn đẩy ra đây đi dạo."

"Thân thể biểu muội còn chưa khỏi hẳn, vẫn nên trở về sớm nghỉ ngơi cho tốt."

Lâm Tương nghiêng đầu nhìn bóng dáng Cố Hoài Du sắp biến mất, "Biểu ca cảm thấy muội muội thân sinh của ta như thế nào?"

"Đương nhiên là rất tốt." Trương Dịch Thành buột miệng thốt ra, ngay sau đó lại ngậm miệng, ngây người tại chỗ một lúc lâu.

Lâm Tương nâng móng tay vừa được tô điểm tinh xảo, cười nói: "Nếu thích...."

"Biểu muội đừng trêu chọc ta!" Trương Dịch Thành mở miệng ngắt lời.

Lâm Tương cười như không cười nhìn hắn, đối với tâm tư huynh muội hai người này nàng ta rất rõ ràng.

Trương Dịch Thành muốn đi con đường làm quan nhưng bằng tài năng của hắn thì chắc chắn sẽ không có khả năng nâng cao địa vị Trương gia. Bọn họ chỉ đành đi con đường khác, mắt thấy Trương thị gả được tới cửa vương phủ, Trương gia lại càng kén chọn: thấp, bọn họ coi thường; nhưng cao, bọn họ không với tới, đúng là vị trí khiến người ngồi lúng túng nên Trương gia chỉ có mượn thế vương phủ, cố gắng kết thân càng.

Ngày thường Trương gia quá mức thiên vị, chẳng lẽ trong lòng Trương Dịch Thành không chút ghen tị?

"Ta cũng không dám tìm biểu ca để đùa bỡn, ngươi với ta là huynh muội quen biết từ nhỏ, thân thiết hơn chẳng phải càng tốt sao?"

Trương Dịch Thành dừng một chút, trong lòng hiện lên muôn vàn suy nghĩ. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nói: "Ta tự biết thân biết phận, không dám tùy ý tiêu tưởng."

Nhìn bóng dáng hắn hoảng loạn rời đi, Lâm Tương cười. Thực ra nàng cũng không cần Trương Dịch Thành đồng ý, nàng chỉ cần gieo cho hắn một ý nghĩ, sau đó tùy ý để nó mọc rễ nẩy mầm, như vậy là xong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro