Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, Triều Lộ bưng thuốc đã được chuẩn bị cẩn thận tiến vào. Lâm Tương lúc này đã tự ngồi dậy, tóc dài buông xõa chạm đến chăn, sắc mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm chân mình.

Trong lòng Triều Lộ nhảy dựng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư...... đến lúc dùng thuốc rồi."

Lâm Tương nghiêng đầu nhìn, con ngươi đen như mực lay động dưới ánh nến nhàn nhạt, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Đi phát thiệp tới Trương phủ, nói rằng tháng sau mừng thọ lão phu nhân, ta mời biểu đệ biểu muội qua phủ một chuyến để chúc mừng sinh thần lão phu nhân, xong chuyện sẽ đưa bọn họ trở về."

Triều Lộ gật gật đầu, nhìn Lâm Tương chầm chậm nhận chén nước uống cạn mới dám nhẹ nhàng thở ra.

"Nô tỳ đi ngay."

Nhìn bóng dáng Triều Lộ dời đi, mặc kệ cơn đau kịch liệt dưới chân, Lâm Tương không nhịn được mà nở nụ cười.

—————————–
Vì Lão phu nhân đã lên tiếng nên không ai dám nhắc tới việc này. Mọi người đều biết nội tình có uẩn khúc, nhưng chủ tử không đề đề cập tới, hạ nhân đương nhiên không dám nói bậy.

Đêm đã khuya, Cố Hoài Du nằm ở trên giường say giấc, có lẽ cuộc sống kiếp trước quá mức sợ hãi nên mặc dù đã hồi phủ mấy ngày nhưng nàng vẫn không thể nào ngủ yên. Chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến nàng tỉnh giấc.

Nhưng hôm nay không biết tại sao bản thân nàng buồn ngủ đến lợi hại, nằm trên giường không bao lâu liền đi vào giấc ngủ. Chỉ là vừa chợp mắt thì những cảnh tưởng quỷ dị trong mơ liền xuất hiện, chúng giống như một cái rương lớn, nhè nhẹ mở ra, kéo theo vô số hình ảnh kỳ quái hiện ra trước mắt nàng.

Cố Hoài Du nhìn thấy thi thể không nguyên vẹn của bản thân, không có tứ chi, chỗ máu tươi trên mặt sớm đã biến thành màu đỏ sậm, toàn thân cứng ngắc trắng đen lẫn lộn, thoạt nhìn cực kỳ kinh dị. Một giây sau khuôn mặt đầy vết thương kia liền biến thành màu đen, hốc mắt khô quắt tựa như miệng quái thú, trào phúng nàng ngu ngốc.

Nàng nhắm mắt lại, không đành lòng xem lại cảnh này, muốn rời đi nhưng lại phát hiện bản thân cứng ngắc, thân hình như bị đám sương mù dày đặc giam trên mặt đất, chỉ có thể bất động nhìn thi thể mình, chờ đợi ...

Chờ cái gì? Nàng không biết, nhưng vận mệnh bắt nàng đến đây, cũng có giọng nói vang lên bên tai nói nàng phải chờ!

Thời gian bỗng được tua nhanh, xác chết bắt đầu thối rữa chảy ra chất lỏng hơi vàng, mùi hương tanh tưởi dắt đàn chó hoang gần đó tới. Cố Hoài Du chỉ có thể trơ mắt nhìn đám chó gặm nhấm thi thể bản thân. Mỗi một lần cơ thể bị cắn, nàng cũng cảm thấy đau đớn theo giống như đang chịu lăng trì.

Đám chó hoang cắn xé đến lúc chỉ còn lại đống xương trắng lạnh lẽo mới dừng lại, ngay cả phần thịt nát cũng bị liếm láp sạch sẽ.

Kể ra cũng kỳ quái, tuy chó hoang rất hung dữ lại đói khát nhưng không con nào cắn đến gương mặt nàng, có lẽ là do hận ý trên mặt quá mức khủng khiếp, đến chó hoang cũng không dám đụng vào.

Xung quanh bỗng nhiên nổi lên một lớp sương mù dày đặc, ở giữa khung cảnh mênh mông bỗng hiện ra một thân ảnh lờ mờ đi tới. Nàng không thấy rõ là ai, muốn duỗi tay xua sương đi thì hình ảnh đột nhiên biến đổi.

Bên trong Vinh Xương vương phủ ánh lửa ngập trời, khói đặc che lấp trăng trên trời, nửa tấm màn đen bị biến thành màu đỏ. Trong phủ tiếng chém giết vang lên bên tai, tuy Cố Hoài Du đang đứng giữa đám lửa nhưng không cảm nhận được lửa nóng đang cháy.

Đại môn ầm ầm đổ sập, màu sơn đỏ đã bị thiêu cháy đen, Lâm Tu Duệ ôm bộ mặt hoàn toàn biến dạng cùng Lâm Tương chạy trốn ra phía cửa lớn, bao nhiêu khung cảnh xinh đẹp ngày trước đổi lại bấy nhiêu chật vật hiện tại.

"Giết không tha!" Nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại xa lạ, mang theo hận ý ngập trời.

Bóng người mờ ảo lướt qua, hai bên người ngựa giao chiến với nhau, máu dần nhuộm đỏ cửa lớn vương phủ, từng xác chết chồng lên nhau tụ thành một đống dưới chân.

Lâm Tu Duệ ôm Lâm Tương né tránh, cuối cùng không địch lại nổi, bị mấy người kia đuổi theo. Kiếm quang loé sáng, đầu hai người theo đó rơi xuống, lăn thật xa, đến tiếng kêu thảm cuối cùng cũng không kịp phát ra.

Nàng nhìn qua bóng người cao lớn kia. Hắn bước qua chỗ máu đọng thành vũng nước, dùng đế giày đầy máu tươi dẫm lên cái đầu kia, hung hăng nhấn một phát, não hồng liền phun đầy đất.

Cố Hoài Du trong lòng cả kinh, người kia là ai? Sao lại hận hai người này như vậy?! Nàng muốn tiến lên để thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng xung quanh tựa như có rào cản vô hình không thể vượt qua, cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ.

Đột nhiên toàn bộ hình ảnh như dòng nước bị khuấy động, nổi lên từng trận sóng. Cố Hoài Du lại bị một cỗ lực kéo đi, chưa kịp chớp mắt đã về tới bên dưới gốc lê gần Cố trạch.

Tòa nhà hoang vu đã lâu, lá rụng đã chất thành một lớp dày, riêng cây lê kia vẫn tươi tốt như cũ, quả lớn treo đầy cành, cành cây khô gầy chịu đựng không nổi, lạch cạch một tiếng, một trái lê dừng ở trên nấm mộ nho nhỏ.

Mộ này chắc hẳn mới xây, bùn đất bên trên hẵng còn rất ẩm ướt, nàng không qua được, chỉ có thể đưa mắt nhìn đến bóng dáng trước mộ.

Hắn yên lặng chăm chú đứng trước mộ rồi quỳ rạp dưới đất thấp giọng khóc nức nở: "Ngươi có trách ta không?"

"Thực xin lỗi, ta không làm nổi người tốt."

Phía sau có âm thanh va chạm hướng đến, không gian mênh mông của Cố trạch bị một đám người lấp đầy. Dẫn đầu là người toàn thân mặc hắc y, bên tai trái chỉ có một vết sẹo, này là khiếm khuyết.

"Tống Thời Cẩn, ngươi dĩ hạ phạm thượng, lập mưu gây rối, luận tội xử chém!"

Dường như không chữ nào lọt tai hắn, hắn chậm rãi ngồi xổm, gục đầu vào bia mộ, ngón tay lưu luyến không rời ba chữ Cố Hoài Du.

Trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Thực xin lỗi!"

Tên một tai thấy bộ dáng không chút để ý của hắn, cắn răng nói: "Động thủ!"

Vô số lưỡi dao sắc bén đâm đến, hắn cũng không phản kháng.

Vạn tiễn xuyên tâm, đó là kết cục cuối cùng!

Cố Hoài Du hướng người nọ kêu Tống Thời Cẩn, trong lòng lộp bộp một tiếng. Thấy đao kiếm nhắm đế, nàng muốn duỗi tay bảo vệ hắn nhưng chỉ có thể xuyên qua gương mặt mờ hồ kia.

Nàng có thể nghe được thanh âm yếu ớt của hắn.

"Ngươi đợi ta một chút a, đi chậm một chút...... cũng, đừng quên ta!"

"Nhị Cẩu Tử!"

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Cố Hoài Du giật mình, nương theo ánh nến nhìn khung cảnh mờ mờ phía trước, nàng ngây người hơn nửa ngày mới phát hiện, hóa ra tất cả chỉ là giấc mộng.

Hồng Ngọc bị tiếng hét bất ngờ làm cho hoảng sợ, nháy mắt trở nên tỉnh táo, vén màn giường lên hỏi: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"

Cố Hoài Du nheo mắt, ngăn giọt nước chực chờ nơi khóe mắt lại, đáp "Không có việc gì."

Hồng Ngọc nghi hoặc: "Nô tỳ vừa mới nghe thấy ngài kêu một tiếng Nhị Cẩu Tử?"

Cố Hoài Du cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt rơi xuống chăn gấm, nói giọng khàn khàn: "Ngươi nghe lầm."

Hồng Ngọc gãi gãi đầu, phải không? Hay là bản thân buồn ngủ đến mơ hồ?

"Ngươi đi ngủ trước đi, có việc ta lại kêu ngươi."

Trong phòng một lần nữa trở về yên tĩnh, Cố Hoài Du có cố gắng như thế nào cũng ngủ không được nữa. Nàng không biết tất cả những việc vừa phát sinh kia là mộng, hay là thực sự đã xảy ra ở kiếp trước.

Nếu không, vì sao nàng không thấy rõ mặt Tống Thời Cẩn.

Nhiều năm như vậy nàng chưa từng nghe được tin tức từ hắn, cuối cùng là sống hay chết, nàng cũng không biết.

Có lẽ hắn còn sống, chỉ là đã quên nàng. Có khả năng do nàng thay đổi tên họ nên Tống Thời Cẩn tìm không thấy, rốt cuộc thiên kim vương phủ cùng con gái hạ nhân, chẳng ai nghĩ sẽ liên quan tới nhau cả.

Ôm lấy một chút tốt đẹp cuối cùng, nàng nghĩ, có lẽ hắn đã công thành danh toại, chỉ là không muốn nhớ lại đoạn chuyện cũ kia thôi.

Như vậy là tốt nhất, Tống Thời Cẩn, ngươi ngàn vạn đừng làm việc ngốc!

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong tức giận cùng chửi mắng, thời điểm nhìn thấy Nhị Cẩu Tử, hắn vẫn là một tiểu ăn mày vô danh, cả người bẩn như chuột, người gặp người đánh. Bởi vì đồng bệnh tương liên, cũng bởi vì không có ai làm bạn nên Cố Hoài Du liền trở thành bạn tốt cùng hắn.

*Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.

Chỉ cần có cơ hội chảy khỏi Cố thị là nàng sẽ ngồi thơ thẩn cùng Tống Thời Cẩn nửa ngày. Hắn trầm mặc ít lời, thường là Cố Hoài Du tự biên tự diễn, ngẫu nhiên mới nghe thấy hắn lên tiếng đáp một câu.

Nhưng nàng không để bụng, có người yên lặng nghe nàng nói chuyện như vậy thực tốt.

Sinh ra đã khổ, vậy nàng muốn nói chuyện tốt đẹp cùng hắn!

Nghĩ ngợi một lát, trời cũng hửng sáng rồi.

Cố Hoài Du đứng dậy, dùng nước lạnh rửa mặt, gọi Lục Chi tới giúp nàng trang điểm, giấu đi mệt mỏi trong mắt.

Lục Chi đau lòng nhìn quầng mắt đen xì của chủ tử, trong miệng không ngừng nhắc mãi, "Tiểu thư, tối hôm qua người không ngủ được sao? Sao lại tiều tụy như thế này."

Cố Hoài Du nói: "Đại khái là bóng đè."

"Ôi, chỉ có thể giúp tiểu thư che một chút, đợi lát nữa ngài ngủ một giấc đi." Động tác trên tay Lục Chi hết sức nhanh nhẹn, cũng không biết học từ đâu.

Cố Hoài Du thất thần đáp lời, cảnh tượng trong mộng đêm qua còn ở trong đầu không quên được. Tính toán thời gian một chút, hơn nửa kiếp sống nàng chưa từng gặp lại Tống Thời Cẩn, cũng không biết hắn hiện tại đang ở phương nào, đã trải qua những chuyện gì.

"Tiểu thư? Tiểu thư?" Lục Chi mở miệng gọi.

Cố Hoài Du hoàn hồn: "Chuyện gì?"

"Tiểu thư hướng mặt lên trên một chút, nô tỳ giúp tiểu thư điểm phấn dưới mắt."

Vừa trang điểm ổn thỏa xong thì Diệu Ngôn bên người Trương thị liền vào phòng.

Nàng hướng Cố Hoài Du khom người hành lễ nói: "Nhị tiểu thư, phu nhân thỉnh ngài tới Thọ An viện một chuyến, biểu tiểu thư cùng biểu thiếu gia đã tới rồi, đang định tới thỉnh an lão phu nhân."

Cố Hoài Du sửng sốt, nàng thiếu chút đã quên hai người kia.

"Ta sẽ tới ngay."

"Vậy nô tỳ đi trước hầu hạ."

Trương Dịch Thành cùng Trương Nghi Lâm là cháu trai bên nhà mẹ đẻ Trương thị, sau khi song thân qua đời chỉ còn mỗi Trương thị cùng anh trai nàng ta, người Trương gia danh môn không cao, Trương thị rất thương xót hai đứa nhỏ này, mỗi khi tới phủ đều cho nán lại hồi lâu.

Nhớ lại kiếp trước, Trương Nghi Lâm dã tâm cao ngất, muốn học theo dì mình, nhân cơ hội lần này gả vào Vinh Xương vương phủ. Vì Lâm Tu Duệ không thân thiết với nàng nên nàng ta liền chọn đi con đường khác*, ngày ngày dán lấy Lâm Tương, cam tâm tình nguyện thay nàng ta làm mọi chuyện, chỉ cần Lâm Tương được vui vẻ, Lâm Tu Duệ sẽ xem trọng mình vài phần.

(*)Nguyên văn tác giả viết "đường cong cứu nước" (曲线救国): là cụm từ của Trung Quốc, xuất hiện trong kháng chiến chống xâm lược của Nhật Bản, ngụ ý là nếu một chuyện không thể giải quyết trực tiếp thì dùng cách gián tiếp.

Cũng vào kiếp trước, sau khi lão phu nhân chết, Lâm Tu Duệ lập tức làm rõ quan hệ cùng Lâm Tương, khiến Trương Nghi Lâm bất mãn. Nàng ta đã bị Lâm Tương lợi dụng nhiều năm, chịu thêm đả kích này liền chạy tới phủ đại náo. Lúc này Cố Hoài Du mới biết được ngày đó tại tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nàng bị Lâm Tương châm ngòi gây hoạ.

Chỉ là khi đó thanh danh Cố Hoài Du đã bị hủy, tuy đã qua tuổi gả hôn tuổi nhưng vẫn không có người đến hỏi, vợ chồng Lâm Khiếu cũng không muốn thay nàng làm chủ.

Kiếp này, nàng muốn xem xem kết cục của Trương Nghi Lâm sẽ như thế nào.

Ăn diện thỏa đáng, Cố Hoài Du mang theo hai nha đầu tiến đến Thọ An viện. Đẩy cửa đi ra, hoa lê trong viện lấp lánh như bích ngọc, bị gió nhẹ thổi qua liền lay động xào xạc, trên nhánh cây có đôi chim hỷ tước* đang đậu, líu lo hót vài tiếng.

(*)Loài chim luôn mang đến điềm lành

Hồng Ngọc vui mừng ra mặt: "Sáng sớm hỷ tước tới cửa, tiểu thư hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện tốt!"

Cố Hoài Du cười nói: "Ngươi chỉ được cái nói ngọt, thực sự có chuyện tốt ta sẽ thưởng ngươi."

Lục Chi cũng đi qua, trên mặt nghiêm trang: "Sao chỉ có chuyện tốt được, này đến là chuyện cực tốt!"

"Tiểu nha đầu." Cố Hoài Du vỗ vỗ gương mặt nàng, "Không quên ngươi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro