Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng non cong như lưỡi liềm, nổi bật trong khung cảnh chiều tối, trong phủ đã bắt đầu đốt đèn, gió đêm thổi từng trận, màu đỏ từ ngọn lửa nhảy nhót trên đá xanh tạo nên khung cảnh hết sức quỷ dị.

Sau khi nói chuyện ổn thỏa với Lâm Tu Ngôn , việc này lập tức được huynh muội hai người giữ kín, Cố Hoài Du không thực sự hiểu biểu tượng này lắm, nhưng chắc chắn có liên quan với Lâm Tu Duệ.

Để trao đổi, nàng nói hết tin tức kiếp trước cho Lâm Tu Ngôn, mà Lâm Tu Ngôn lại cho nàng một đường xoay xở, tặng nàng ba gian hàng, đều là ở những nơi đông đúc, mỗi tháng có thể kiếm không ít.

Nàng phải đối phó Lâm Tương, bạc là thứ ắt không thể thiếu, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng tới tìm Lâm Tu Ngôn đầu tiên.

Cố Hoài Du dám nói thẳng mục đích của mình bởi nàng biết rằng, kể cả khi không đáp ứng thì hắn cũng sẽ không nói chuyện này ra. Có hai nguyên nhân, đầu tiên Lâm Tu Ngôn là người thông minh. Thứ hai, hắn với nàng như trăm sông đổ về cùng một biển.

Từ khi Lâm Viêm qua đời, Lâm Tu Ngôn mất đi chỗ dựa cùng cơ hội. Ngần ấy năm lão phu nhân chưa từng hỏi thăm nhị phòng lấy một lần, có thể nói, bà đã hoàn toàn mất hy vọng với nhị phòng rồi.

Chỉ là nàng không ngờ Lâm Tu Ngôn lại hào phóng như thế. Mặc dù chưa rõ năng lực của nàng như nào nhưng hắn lại dám đồng ý kết minh, không chỉ không sợ nàng đâm sau lưng mà còn nhanh chóng tin tưởng nàng.

Còn nhớ khi nàng nói sẽ giúp Lâm Tu Ngôn làm chủ vương phủ, ánh mắt của hắn không giấu nổi bất ngờ.

"Ngươi không sợ ta nói chuyện này với vương phủ?"

"Huynh sẽ không làm thế."

"Dựa vào cái gì?"

"Bằng hai chữ Giang Tuân!"

Lâm Tu Ngôn hơi giật mình, đổi đề tài: "Theo ta biết, vương phủ cũng không có thâm cừu đại hận gì với ngươi, tại sao phải làm đến nông nỗi này?"

Cố Hoài Du mỉm cười, ánh mắt lại càng thêm lạnh: "Như vậy đại ca thì sao?"

Lâm Tu Ngôn cười cười, xếp quạt trong tay lại, thờ ơ nói: "Ta thân tâm bất chính, luôn ngấm ngầm ghen ghét, những thứ bản thân không thể có người khác cũng đừng hòng có được. Vậy... ngươi vẫn muốn hợp tác với ta?"

"Ta với huynh hoàn toàn giống nhau. Ta từ nhỏ tâm tư ác độc, vặn vẹo đến cực hạn, bản thân không sống tốt thì người khác cũng đừng mong."

"À, nếu đã như vậy, ngươi cũng thật giống thân muội ta." Lâm Tu Ngôn nhướng mày, càng cảm thấy Cố Hoài Du thú vị, "Nếu đã muốn hợp tác thì nên thành thật với nhau một chút, cuối cùng thì ngươi biết chuyện này từ đâu?"

Lâm Tu Ngôn thực sự tò mò, hắn tự tin bản thân làm việc hết sức kín đáo, ngay cả Giang thị cùng Lâm Chức Yểu cũng không biết, sao Cố Hoài Du biết được?

"Đại ca cứ coi đó là Trang Chu mộng điệp đi?" Cố Hoài Du trầm mặc một lát, tìm đại một lý do thoái thác.

Bởi vì không muốn lộ mọi chuyện, Cố Hoài Du chỉ kể đại khái cuộc đời Lâm Tu Ngôn cùng cảnh ngộ của mình sau này cho hắn.

Lâm Tu Ngôn nghe xong thì không lên tiếng, híp mắt đánh giá nàng, không biết là tin hay là không tin.

"Từng việc từng việc đều trùng hợp, chứng minh rằng điều ta nằm mộng cũng không hẳn là giả, để tránh về sau chết quá thảm, ta chỉ có thể tìm đại ca che chở."

"Nhị hoàng tử?" Lâm Tu Ngôn nắm lấy quạt xếp trong tay, dường như đã hạ quyết định.

"Nếu ngươi với ta trong mơ đều chết thảm như vậy thì hiện tại phải sống cho tốt!"

......

Chưa lập hạ nên gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh, cuốn bay nửa chỗ hoa tàn. Cố Hoài Du nửa dựa nửa ngồi trên ghế mềm cạnh cửa sổ, kêu Hồng Ngọc mở hết cửa ra. Nàng mặc quần áo mỏng nhưng lại rất hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo này. Chỉ khi nhìn thấy mọi thứ, cảm nhận được độ ấm quanh mình, nghe được tiếng côn trùng vang bên tai thì mới thực sự được coi là đang sống.

"Tiểu thư, thời tiết cuối xuân hẵng còn se lạnh, tiểu thư ngồi trước gió như vậy cẩn thận cảm lạnh." Hồng Ngọc lấy tấm chăn mỏng, đắp lên thay Cố Hoài Du.

Cố Hoài Du xua tay, "Không cần."

Cửa sổ bỗng vang lên âm thanh rất nhỏ, bị tiếng kêu của côn trùng bên ngoài che mất.

Hồng Ngọc không yên tâm, ngó ngoài cửa sổ một cái, thầm nghĩ nếu có gì bất thường sẽ lập tức đứng chắn trước cửa sổ. Thế nhưng vừa mới quay đi, Hồng Ngọc chợt thấy có vật đen thùi lùi ở trên đỉnh đầu Cố Hoài Du, theo chạm khắc khung cửa mà trườn xuống.

Nàng vội nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lại thì thấy một con rắn hổ mang dài tầm ba thước đang cuộn tròn, thè lưỡi đỏ như máu, đầu lắc lư qua lại, đôi mắt ánh đỏ dưới ánh nến đang lao vào trong phòng với tốc độ cực nhanh, sau khi phát hiện mục tiêu thì há to miệng đỏ lừ để lộ đôi nanh sắc nhọn.

"Tiểu thư, cẩn thận!" Hồng Ngọc chấn động, cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng lại, một tay ném tấm chăn về phía rắn độc, một tay kéo Cố Hoài Du đang ở dưới răng nanh sang một bên.

Mãng xà một cắn không trúng, lại bị tấm chăn tập kích, thì tức giận mở lướn miệng. Toàn thân vân trắng đen lẫn lộn, không ngừng phát ra âm thanh xì xì.

Bỗng có âm thanh truyền tới từ giữa vườn cây, Cố Hoài Du đưa mắt nhìn ra, lập tức hô lên với hai người bên ngoài: "Bắt người về cho ta!"

Đúng lúc Lục Chi bưng chậu đồng đi tới, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì, nghe được mệnh lệnh tiểu thư thì lập tức ném chậu xuống, chạy ra ngoài, tốc độ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Cây cối lại chuyển động, chắc chắn có ai đó ở bên trong, Lục Chi vội kêu: "Triệu Phúc, mau chặn ở cổng chính!"

Mãng xã bò xuống theo nhuyễn tháp, muốn bò ra ngoài thì phải bò qua cửa lớn. Nó lắc lư cái đầu tam giác, chậm rãi tiến lên phía trước, sẵn sàng tấn công bất kì lúc nào. Hồng Ngọc sợ nhất những loài động vật như thế này nhưng vẫn cố chắn đằng trước Cố Hoài Du, nàng sợ tới mức sắp khóc rồi.

"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"

Cố Hoài Du mặt không đổi sắc, khóe miệng giương lên. Nàng gỡ dải lụa trên khủy tay xuống rồi vòng mấy vòng ở cổ tay, đập vỡ bồn hoa ở góc tường, dưới ánh mắt khó hiểu của Hồng Ngọc, chậm rãi đi qua chỗ con rắn.

Nàng tính toán một chút rồi đánh về phía mãng xà, đầu rắn vừa vặn bị đập trúng, có vảy cứng làm giáp, một kích này vẫn chưa thể đập chết nó. Con rắn bị đau, toàn thân đen nhánh quay cuồng vặn vẹo trên mặt đất, quấn thành một cuộn.

Cố Hoài Du thuận tay nâng ghế nhỏ lên, nàng còn phải cảm ơn Trương thị bởi lẽ cái ghế vô dụng này cầm không quá nặng tau. Cố Hoài Du đập cái ghế vào đầu mãng xà còn đang quay cuồng trên mặt đất, sau đó một chân dẫm đuôi, một tay nắm lấy đầu mãng xà, nhấc thân hình dài ba thước lên.

"Tiểu...... tiểu thư!" Hồng Ngọc nuốt nước miếng, chỉ cần nàng nhìn thấy rắn là lại nổi da gà, sao tiểu thư có thể mặt không đổi sắc bắt lấy nó?!

Cố Hoài Du thờ ơ nói: "Đem cái bình tới!"

Hồng Ngọc xoay người lấy bình không, Lục Chi cùng Triệu Phúc đã bắt được người nọ đem vào.

Bên hông hắn treo một cái sọt tre lớn, không cần nghĩ cũng biết đó là công cụ bắt rắn. Cố Hoài Du thật ra có chút thất vọng, người tới vẫn là người quen.

Trong tay nàng đang giữ con rắn, thân rắn quấn quanh tay, màu đen của da rắn đối lập rõ ràng với màu trắng của da nàng.

"Quỳ xuống!" Lục Chi trói chặt hai tay hắn, nhấc chân đá vào đầu gối tên Vương Khuê này.

"Nói đi!"

Cố Hoài Du xoay người ngồi lại nhuyễn tháp, tay vẫn giữ con rắn, chỉ cần tên Vương Khuê này nói sai thì lập tức khiến hắn vạn kiếp bất phục. Nàng giơ tay vuốt ve thân rắn lạnh lẽo, dường như không quan tâm cảm giác thít chặt trên tay, miệng ngập ý cười, hoa điền* giữa trán tỏa ra ánh sáng yêu dị dưới ánh nến, nhìn qua thật giống ấn ký của quỷ.

"Vật như vậy, làm khó ngươi rồi."

Vương Khuê rùng mình, nhoài người trên mặt đất: "Tiểu thư oan uổng! Rắn này không phải do nô tài tìm tới, nô tài tới bắt thứ này! Mong tiểu thư minh xét."

"Ngươi cho rằng ta ngu sao?" Hồng Ngọc đưa bình cho Cố Hoài Du, chỉ vào Vương Khuê nói: "Nhà kính trồng hoa cách Đường Lê viện xa như thế, đường lớn ngươi không đi mà lại đi tới nơi này?"

"Oan uổng! Tiểu nhân sao dám." Vương Khuê quỳ rạp xuống, giải thích: "Trước đó vài ngày quản sự nhà kính nói có người thấy rắn trong phủ, nô tài lại từng học bắt rắn nên đã thỉnh lệnh đi tìm. Buổi chiều...... buổi chiều lúc nô tài đưa hoa đến đây thì nhìn thấy đuôi rắn chỗ bồn hoa, vì không muốn làm tiểu thư kinh hoảng nên không dám nói ra, thầm nghĩ buổi tối sẽ lặng lẽ bắt đi."

Cố Hoài Du cười một tiếng, chầm chậm nói: "Thế vì sao, nghe thấy động tĩnh trong phòng, thấy rắn đã bò vào thì ngươi lập tức bỏ trốn?"

Vương Khuê vừa định giải thích, thì nghe thấy tiếng chân tới gần, giọng Cố Hoài Du lạnh lẽo tựa quỷ vang lên bên tai: "Loại rắn này sống ở phía nam nóng nực, phía bắc lạnh lẽo không bắt gặp nhiều. Ngủ vào ban ngày, hoạt động ban đêm, độc tính cực mạnh, sau khi bị cắn thì chỉ cần một canh giờ nhất định không thở nổi mà chết, ngươi nói xem, nếu ta nhấn răng này vào ngươi thì ngươi có thể chịu được bao lâu?"

Vương Khuê rùng mình, vừa ngẩng lên lập tức chấn động ngay. Cố Hoài Du đã khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, chậm rãi đưa tay lại gần, miệng rắn mở lớn chuẩn bị tấn công.

"Tiểu thư, ngài không thể làm vậy với tiểu nhân! Tiểu nhân thật sự tới bắt nó!"

Vương Khuê run rẩy hét lớn, giọng nói chứa đầy sự sợ hãi. Hắn không ngờ Cố Hoài Du không chỉ biết loại rắn này, mà còn biết rất rõ!

Cố Hoài Du ừ một tiếng, "Ta đương nhiên tin ngươi, chỉ là ngươi không biết, xưa nay tâm tư ta ác độc. Ta chưa từng thấy bộ dạng người bị rắn cắn nên trong lòng hết sức tò mò."

Nói xong, nàng đem răng nanh sát gần Vương Khuê, chạy dọc theo cánh tay hắn. Lông tơ Vương Khuê dựng đứng, hắn có thể cảm nhận được độ cứng răng nanh trên da, mang theo một chuỗi tê dại. Hắn cứng đờ trên mặt đất không dám động đậy, sợ không cẩn thận thì đôi nanh này sẽ cắm sâu vào da.

Trong lòng có chút hối hận! Vốn tưởng khi nhận mệnh lần này, động thủ sẽ dễ như trở bàn tay, ai ngờ hắn lại chọc phải một vị tiểu thư độc ác như quỷ!

"Chỉ cần ấn nhẹ như vậy...!" Cố Hoài Du bỗng nhiên lớn tiếng, dừng hành động trong tay lại, nhẹ nhàng ép răng nanh xuống. "Ha ha."

Cảm giác sắc nhọn truyền đến sau lớp áo mỏng, cả người Vương Khuê tê rần, trong lòng lộp bộp một tiếng, thân thể bắt đầu run rẩy, nghẹn ngào hô: "Nhị tiểu thư! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

Cố Hoài Du cười nhạo: "Sợ gì chứ? Ta còn chưa ấn xuống, lá gan không lớn mà dám học người ngấm ngầm giở trò, như vậy không tốt đâu."

"Nô tài... nô tài không hiểu tiểu thư đang nói gì!" Vương Khuê nhẹ nhàng thở ra, vẫn cố giảo biện như cũ.

"Còn không chịu nói phải không?" Cố Hoài Du nhìn hắn một cái, nhấn mạnh đôi nanh xuống: "Lúc này ta sẽ không dọa suông đâu!"

Vương Khuê gấp gáp thở, đương nhiên hắn hiểu rõ hậu quả khi bị rắn này cắn, chỉ trong vòng một canh giờ, không, chỉ nửa canh giờ thôi, thì kể cả đại thần tiên cũng không thể cứu được.

Ánh lửa bên tường lay động, Vương Khuê càng ngày càng cảm thấy Cố Hoài Du không phải là người, khóe mắt sắc nhọn cùng đôi mắt âm u thâm trầm, không khác gì so với rắn độc trong tay, lạnh lẽo đáng sợ!

"Nô tài nói! Nô tài nói!" Vương Khuê hét lớn, bị dọa đến phát khóc.

"Là quận chúa, quận chúa cử nô tài tới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro