Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ha ha, ngươi nói sớm có phải tốt không!"

Cố Hoài Du thu tay, xoay người trở về nhuyễn tháp. Sau khi nhét toàn bộ con rắn vào bình, Cố Hoài Du nhéo nhéo cánh tay đau nhức, nói với Hồng Ngọc: "Cầm đi ngâm rượu, không thể lãng phí đồ tốt như vậy được."

Vương Khuê tê liệt ngã trên mặt đất, trong đầu không ngừng nghĩ "Xong rồi! Lần này hoàn toàn xong rồi!".

"Tiểu thư, xử lý hắn thế nào bây giờ?" Lục Chi khoa trương làm động tác chém cổ, nói: "Có cần ......"

Cố Hoài Du lạnh lùng nhìn Vương Khuê mặt xám như tro tàn, thằng nhãi này quả nhiên là do Lâm Tương sai tới giết nàng, nếu không nhờ Hồng Ngọc nhanh tay kéo nàng một phe thì sợ là bản thân đã sớm chết dưới miệng rắn.

Ngày xuân mưa nhiều khiến loài rắn thường xuyên hoạt động, người ngoài biết chuyện chỉ nghĩ nàng xấu số yểu mệnh, vừa trở về vương phủ không được bao lâu đã chết, không có mệnh hưởng phú quý chứ không ai nghĩ chuyện này có quan hệ với Lâm Tương.

Cái gọi là rút dây động rừng, nàng sẽ không ngu ngốc hèn nhát như kiếp trước, mà Lâm Tương kiếp này cũng không thông minh hơn kiếp trước!

Nàng ta quá nóng vội nên thủ đoạn vụng về hơn hẳn kiếp trước!

Ngoài dự đoán của mọi người, Cố Hoài Du lắc đầu nói: "Không khiến ta bị thương thì hà tất gì ta phải làm vậy?"

"Tiểu thư!" Lục Chi cùng Hồng Ngọc đồng thời lên tiếng. Nếu cứ như vậy thả Vương Khuê đi thì chẳng phải Đường Lê viện sẽ chịu ánh mắt khinh thường của mọi người sao!

Cố Hoài Du nhìn chằm chằm cái bình không ngừng lay động phía trước, trấn định nói: "Ta tự biết chừng mực."

"Nhưng... tiểu thư nhất định phải bẩm báo việc này với Lão phu nhân! Không thể thả hắn đi dễ dàng như vậy được." Hồng Ngọc nói: "Nhất định phải để lão phu nhân đánh chết tên khốn này."

"Không cần." Cố Hoài Du lên tiếng cắt ngang lời Hồng Ngọc, ngữ khí cứng rắn không cho phản bác.

Sau đó Cố Hoài Du nhìn về phía Vương Khuê đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: "Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, nếu ngươi thành thật trả lời thì ta sẽ bỏ qua mọi chuyện!"

Hồng Ngọc Lục Chi nhìn nhau một lát, cảm thấy người tàn nhẫn vừa rồi cùng tiểu thư như hai người khác nhau, thái độ xoay chuyển nhanh như vậy, chẳng lẽ là còn kế hoạch gì đằng sau?

Vương Khuê nghe vậy, vui mừng khôn xiết, trong mắt lập tức hiện lên tia mong đợi, hắn vẫn còn hy vọng!

"Đa tạ tiểu thư khai ân không giết! Chỉ cần nô tài biết, nô tài sẽ nói hết."

Nhìn hắn đang quỳ trên đất ra sức dập trán từng cái, Cố Hoài Du cũng không thay đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ta cùng ngươi trước nay không thù không oán, ngươi chỉ là một tạp dịch trồng hoa nhà kính, ngày thường lại không được ở gần quận chúa, sao người ta lại đến tìm ngươi? Chẳng lẽ là, ngươi gạt ta?"

Vương Khuê lại hướng mặt đất khẩn khoản dập đầu, vẻ mặt đưa đám nói: "Nô tài không dám lừa gạt tiểu thư, nô tài cũng không biết vì sao quận chúa tới tìm nô tài!" Dừng một chút, hắn mới lớn gan tiếp tục mở miệng: "Nhị tiểu thư, thực ra nô tài cũng có vài ý nghĩ!"

"Ngày ấy Triều Lộ tìm tới nô tài, nói là có việc muốn giao cho nô tài, nếu mọi việc thành công thì nô tài sẽ được mười lạng bạc, nô tài cũng không nghi ngờ mà vui mừng đáp ứng. Sau mới biết được là các nàng muốn ta thả rắn vào phòng nhị tiểu thư, nô tài sợ hãi, mưu hại tiểu thư là tội chết. Lúc này nô tài chỉ còn cách tìm tới Triều Lộ nhằm từ chối nhưng... Triều Lộ nói, khi tiểu nhân đồng ý với quận chúa thì tính mạng một già một trẻ nhà tiểu nhân đều đã ở trong tay nàng rồi, nếu nô tài không làm thì gia đình nô tài sẽ chết. Nhi tử nhà nô tài vừa mới trăng tròn a! Nô tài thực sự không còn cách nào khác......"

Vương Khuê lần này không nói dối, chỉ vài ba câu đã kể hết sạch chuyện của Lâm Tương ra rồi.

Nhiệm vụ không hoàn thành hắn còn có thể nói dối rằng Cố Hoài Du vận khí tốt, lần này không đắc thủ. Nhưng nếu không làm, hôm nay hắn sẽ lập tức bỏ mạng nơi đây, đời này chẳng bao giờ có thể gặp lại thê nhi.

Cố Hoài Du nghe vậy, so với những gì nàng dự đoán cũng không khác nhau mấy. Chỉ là không ngờ mệnh nàng lại rẻ bạc như vậy, chỉ bằng mười lượng bạc đã có thể lấy đi.

Lục Chi vàHồng Ngọc không thể tin nổi những điều vừa nghe thấy, Hồng Ngọc lập tức nổi giận, mở miệng mắng: "Khá lắm tên Vương Khuê này! Vì mười lượng bạc mà dám tới mưu sát chủ tử của ta! Hôm nay lão nương nhất định phải đánh chết ngươi!"

"Hồng Ngọc!" Cố Hoài Du mở miệng ngắt lời. Híp mắt suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu hắn đã nói vậy thì có lẽ hắn cũng không còn cách nào khác."

Vương Khuê liên tục gật đầu, "Nô tài biết sai rồi, nô tài không dám. Thỉnh tiểu thư niệm tình nô tài còn có cha già cùng con nhỏ trong nhà, tính mệnh nô tài từ nay về sau thuộc về tiểu thư, tiểu thư sai gì nô tài cũng làm"

Cố Hoài Du dựa vào ghế, lười biếng đặt tay xuống thanh vịn, nghe hắn nói xong cười cười, ngũ quan hiện dưới ánh nến, ôn hòa nói: "Thôi, ngươi đi về trước đi. Việc này, ta tạm thời xem như chưa từng phát sinh."

Vương Khuê sửng sốt, có chút bất ngờ, nhị tiểu thư lại dễ dàng buông tha hắn như vậy sao? Quả thực không thể tin nữ nhân vừa bắt rắn up hiếp hắn lại là cùng 1 người với cùng người trước mắt.

Hắn dập đầu xuống đất vài cái, trong lòng cảm thấy may mắn cùng hối hận!

May mắn là hắn vẫn giữ được cái mạng nhỏ, hối hận bởi bản thân đã không kiên trì thêm một chút nữa! Nhị tiểu thư ngoài mạnh trong yếu thực ra không dám giết người, hắn có lẽ đã không cần kể hết mọi chuyện ra.

Nếu quận chúa biết hắn bán đứng nàng, hắn chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.

Thấy Vương Khuê quỳ rạp trên mặt đất không có động tác, Cố Hoài Du hướng Hồng Ngọc vẫy tay, nói nhỏ vào tai vài câu , nhận được ánh mắt kinh ngạc của Hồng Ngọc, nàng thấp giọng nói: "Làm theo những gì ta nói."

Hồng Ngọc gật gật đầu, trong đầu lặp lại vài lần lời tiểu thư dặn dò, lập tức mang Vương Khuê ra khỏi cửa.

Sau khi cả hai đã đi xa, Lục Chi lúc này mới nhíu mày nói: "Tiểu thư! Người tha mạng cho hắn dễ dàng vậy!"

"Tất nhiên là không."

"Người còn sai Hồng Ngọc tỷ tỷ tiễn hắn ra ngoài kia mà!"

"Chỉ là thả chó thôi, thả ra chờ bọn họ cắn nhau!"

"Thả chó...?"

Cố Hoài Du cười nhẹ, đi đến bên bàn đề bút viết vài câu, sau đó gập giấy lại, cuốn thành cuộn nhỏ giao cho Lục Chi: "Ngươi đi đến khu vực cửa phụ tìm Trần Thanh, bảo hắn giao thứ này cho đại công tử."

Lục Chi mờ mịt không hiểu, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình hành xử càng ngày ngày khó đoán.

"Nhớ, đừng để cho người khác nhìn thấy."

Lục Chi gật gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu."

Hồng Ngọc từ đầu đến cuối lạnh mặt không nói một lời, mang tên Vương Khuê ra ngoài. Ngay khi vừa bước ra đến cửa, biểu cảm của nàng lập tức thay đổi, cười khanh khách nói với Vương Khuê: "Chuyện vừa rồi đa tạ tiểu ca! Nếu như không nhờ ngươi, tiểu thư chỉ sợ đã gặp nguy hiểm."

Vương Khuê không rõ nguyên do, hoàn toàn không hiểu Hồng Ngọc đang nói gì, đang định mở miệng hỏi thì thấy Hồng Ngọc móc ra một thỏi bạc từ cái túi thêu bên hông đưa cho hắn.

"Cầm đi, đây là tiểu thư thưởng cho ngươi!"

Không cho hắn cơ hội, Hồng Ngọc lập tức phất phất tay bảo hắn rời đi. Vương Khuê trố mắt tại chỗ, bất động lúc lâu, vừa định hỏi nàng ta có ý gì, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy Hồng Ngọc hạ giọng nói: "Còn không đi! Muốn tiểu thư thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra sao?"

Vương Khuê chấn động, bỗng nhiên nghĩ tới bình đựng mãng xà, sắc mặt bỗng nhiên tái đi hai phần, hoảng sợ rời đi!

Cách đó không xa, tại nơi góc tường tối đen như mực lộ ra một góc váy, sau khi Vương Khuê rời đi, cũng lập tức biến mất.

Bên này Lục Chi mang tin của Cố Hoài Du đi tìm Trần Thanh đang đứng canh gác ở cửa hông, bóng đêm đã dày đặc, chỉ có mình hắn dựa vào khung cửa gật gù.

Nghe có tiếng bước chân tới gần, bỗng nhiên tỉnh lại, hét lớn một tiếng: "Ai?"

Lục Chi điều chỉnh giọng nói, lên tiếng: "Ta là nha hoàn trong Đường Lê viện, tiểu thư nói muốn ăn đông môn ở tiệm bánh ngoài hẻm, lệnh nô tỳ đi mua về"

Trần Thanh nói: "Hiện nay cấm đi lại ban đêm, không thể tùy ý ra ngoài. Mời cô nương quay về."

Lục Chi bước lên bậc thang, nắm lấy tay áo Trần Thanh, kín đáo nhét vào tay hắn mẩu giấy, bên ngoài tỏ vẻ lấy lòng, nói: "Mong đại ca xem xét!"

Trần Thanh dùng thủ đoạn, lập tức nhét tờ giấy vào cổ tay áo, "Không được, tiểu nhân không thể làm sai chức trách, cô nương chớ có làm khó tiểu nhân."

"Hừ! Không đi thì không đi, cầm cái lông gà mà giữ như mũi tên!" Lục Chi bất mãn, lớn tiếng mắng, sau đó nói với giọng chỉ hai người nghe được: "Giao cho đại công tử, tiểu thư nhà ta có chuyện quan trọng."

Trần Thanh hơi gật đầu, "Nô tài đã biết, mời cô nương trở về!"

Lục Chi thở phì phì rời đi, Trần Thanh lại ngồi xổm dựa vào thành cửa ngủ gật.

Đêm khuya tĩnh lặng, đột nhiên nổi lên tiếng diều hâu, chỗ cây cối âm u có một bóng đen lặng yên không tiếng động, ngừng một lát rồi lập tức liền biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro