Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

8h sáng, chiếc xe đỗ bên ngoài cổng đợi Hạ Vy. Cô vội vã xuống đi cho kịp giờ. Hạ Vy hơi giật mình khi nhìn thấy Gia Uy. Anh mặc một chiếc quần jeans, áo kẻ phông trẻ trung và thân thiện. Cô che miệng để Gia Uy không nhận thấy mình đang cười vì kinh ngạc:

- "Sao thế? Mặt tôi nhọ à?"

- "À không, tôi xin lỗi, chỉ là tôi không quen với hình ảnh này của anh, thật mới mẻ..."

- "Tới với các bé, ăn mặc sang trọng quá sẽ khiến chúng cảm thấy mình xa cách. Tôi thường mặc thế này để gần gũi hơn"

Ra là vậy, giờ thì Hạ Vy thấy, anh ta thật sự sống rất tình cảm, ngay cả trong cách nghĩ cũng rất sâu sắc.

Khi chiếc xe của Gia Uy dừng lại trước khuôn viên của trại trẻ mồ côi, cả anh và Hạ Vy đều giật mình vì cảnh tượng diễn ra trước mắt. Ở đó, Hải Nguyên đang mặc một bồ đồ sang trọng đang phát quà cho các cháu thiếu nhi. Nhưng điều đáng nói hơn cả là xung quanh Hải Nguyên, cánh báo chí, phóng viên đang ầm ầm phỏng vấn, chụp hình, quay phim...

Gia Uy nhếch mép cười. Anh tìm chỗ đậu xe gọn gàng và nói với Hạ Vy:

- "Mình đợi ở đây nhé, lát họ đi thì vào"

- "Vâng, được thôi"

Hạ Vy đưa mắt nhìn vào trong. Cô hiểu được vì sao Hải Nguyên làm thế. Ngày mai, trên các tờ báo sẽ đồng loạt đưa tin, con trai của chủ tịch Vũ Bình đi làm từ thiện, chân dung của anh sẽ đầy trên mặt báo. Tất nhiên, chẳng phải nói nhiều, ai cũng biết điều đó có lợi như thế nào. Các đối tác sẽ biết đến Hải Nguyên nhiều hơn và đặc biệt anh sẽ gây được sự chú ý với tập đoàn nước ngoài sắp xây dựng khu resort lớn nhất tại nước này. Điều đó hẳn nhiên rồi...

- "Cậu cũng tới à? Xem chừng hơi chậm chân chút nhỉ? Giờ tôi phải đi đây"

Hải Nguyên bước ra và nhìn thấy Gia Uy. Anh chàng định nói thêm điều gì nhưng khi nhìn thấy Hạ Vy, Hải Nguyên thay đổi:

- "Em cũng đi cùng anh ta?"

- "Dạ vâng, nghe nói đây là hoạt động thường niên của công ty, năm nay mọi người đều bận nên nhóm em chỉ có em và giám đốc đi thôi".

- "Mình đi nào" – Gia Uy nắm lấy tay Hạ Vy kéo đi mà không một lời chào hỏi với Hải Nguyên. Hải Nguyên tức tối nhìn theo hai người nhưng thấy cánh phóng viên ở đó, anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi bước lên ô tô.

Gia Uy khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài lạnh lùng khi ở công ty, buổi sáng hôm ấy, anh nói, anh cười khiến Hạ Vy thực sự rung động. Đám trẻ con xúm vào nghe anh kể chuyện rồi cười vang thích thú. Gia Uy như một con người khác.

Giờ nghỉ trưa, anh dừng đi quan sát khắp khuôn viên của khu trại trẻ và không ngừng ghi chép. Hạ Vy lững thững bước ra sau lưng anh:

- "Anh làm gì vậy?"

- "À, tôi ghi lại những chỗ cần sửa chữa và trang thiết bị cần bổ sung. Tôi sẽ báo với bên sửa chữa tới vào chủ nhật để làm. Hôm nay chúng ta chỉ mang quà tặng và đồ chơi tới cho các cháu thôi, việc sửa chữa sẽ làm sau".

Hạ Vy chống cằm ngồi ở bậc thềm để nhìn Gia Uy làm. Thi thoảng, cô thấy anh sáng bừng lên dưới ánh nắng của buổi trưa mùa thu rực rỡ. Nụ cười của anh có một ma lực kì lạ.

Gần chiều, Gia Uy và Hạ Vy chuẩn bị ra về thì cơn mưa đen ập tới. Mấy cô trong trại trẻ vội vã đưa các cháu trở về phòng. Bỗng có tiếng nói thất thanh:

- "Chết rồi, bé Minh Anh đâu nhỉ, không thấy đâu cả"

Gia Uy chạy vội lại căn phòng nơi có tiếng kêu của người quản lý khu trại trẻ:

- "Sao thế chị?"

- "Bé Minh Anh, không thấy đâu cả. Thằng bé mới vào đây được 1 tuần thôi. Ban nãy chơi trò chơi, cả nhà tập trung ngoài sân nhưng bé không ra. Nghĩ bé chưa quen nên tôi cũng để cháu ở lại. Giờ mưa cả nhà đi vào đây thì không thấy bé đâu nữa. Tôi sợ cháu có vấn đề gì quá".

Vậy là cả Gia Uy, Hạ Vy và các cô trong trại trẻ đều vội vã đi tìm bé Minh Anh. Mọi người gọi râm ran khắp nơi mà không nhận được lời hồi đáp. Tìm khắp khu trong nhà không thấy, Gia Uy nhìn ra ngoài sân chơi, cơn mưa chiều tầm tã trắng trời khiến anh không thấy rõ. Nhưng linh cảm khiến Gia Uy đoán bé Minh Anh ở đó.

Anh băng mình ra ngoài mưa, tìm trong khu sân chơi rất rộng đó và rồi loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc trong màn mưa xối xả. Anh chạy tới, người bé Minh Anh run lên vì lạnh. Cậu bé bấu lấy tay Gia Uy và khóc tức tưởi:

- "Cháu muốn xem mọi người chơi trò chơi... Nhưng mọi người chạy đi vội quá. Cháu sợ..."

- "Ngoan nào, ngoan nào, vào với chú nhé. Không có gì phải sợ, mọi người đang ở trong nhà chờ cháu"

Gia Uy bế thốc bé Minh Anh lên chạy vào khu trong nhà. Toàn thân anh cũng run, đôi môi tím bầm vì lạnh.

Tạnh mưa, Gia Uy và Hạ Vy ra xe để quay trở lại thành phố. Gia Uy bắt đầu thấy người đau nhức, đầu nặng trịch...

- "Anh Gia Uy, anh có sao không?"

- "Không sao, chắc dính nước mưa nên hơi mệt chút. Mình về thôi, tôi đưa cô về không muộn"

- "Để tôi lái xe"

- "Thôi không cần đâu, tôi lái được mà"

- "Anh đừng cứng đầu nữa, người anh đang mệt lả đi kìa. Lên xe đi, tôi biết lái xe. Nhanh không muộn đấy".

Hạ Vy lái xe về thành phố. Trên xe, Gia Uy đã lả đi tự lúc nào. Anh gục đầu vào ghế không biết gì. Hạ Vy đưa tay sờ trán Gia Uy, nóng ran... Anh sốt mê man.

Phải rất chật vật Hạ Vy mới đưa được Gia Uy vào nhà anh. Cô không nỡ để một mình Gia Uy trong lúc lên cơn sốt mê man như vậy. Cô quyết định gọi điện về cho mẹ xin phép tối không về. Biết rằng điều đó chẳng hay chút nào nhưng Hạ Vy không đành lòng.

Gia Uy mê sảng, người nóng ra... Hạ Vy lo lắng, cô thay khăn ướt đắp lên trán của Gia Uy liên tục. Phải tới nửa đêm, Gia Uy mới đỡ đi phần nào. Anh liên tục đòi uống nước.

Cuối cùng thì Gia Uy cũng hạ sốt. Nhưng anh vẫn mệt. Hạ Vy đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của anh. Từ ngày gặp Gia Uy tới giờ, đây là lúc cô có cơ hội nhìn kĩ nhất gương mặt của Gia Uy. Anh có vầng trán cao, mũi thẳng và đôi môi hình trái tim. Gương mặt thanh tú đó làm bao cô gái phải si mê. Hạ Vy cũng thấy trái tim mình loạn nhịp vì Gia Uy.

Cô ngồi sát lại gần, gần hơn nữa để ngắm nhìn gương mặt ấy. Hạ Vy đưa tay chạm nhẹ lên làn môi anh. Nó khao khát và mời gọi. Cô ghé sát gương mặt mình gần nữa, ngắm nhìn anh, man dại. Cô thấy xót xa và muốn ôm lấy người đàn ông đầy cô độc này.

Gia Uy bất ngờ ghì chặt, kéo Hạ Vy ngã xuống người mình. Nhanh như chớp, anh đã đặt cô nằm xuống giường, đối diện với gương mặt tuyệt đẹp đó. Gia Uy chỉ cho Hạ Vy chừng 2 giây để hiểu cái khoảnh khắc ấy là gì. Gia Uy hôn. Anh trút hết yêu thương lên nụ hôn mãnh liệt đặt vào môi cô. Không phải một nụ hôn ép uổng hằn học, càng không phải một nụ hôn dối lừa. Là nụ hôn của thứ tình yêu căng tràn nơi lồng ngực.

Hạ Vy ngây dại trong cái nụ hôn tưởng như tan chảy cả đất trời ấy. Nhưng lần này, cô không muốn phản kháng. Cô im lặng và hòa vào nó. Bàn tay Hạ Vy níu lấy cổ anh, kéo anh xích lại gần hơn. Cô như muốn níu kéo cái khoảnh khắc này, xin cho đôi bờ môi đừng buông lơi...

Họ không biết mình đã hôn nhau lâu đến lúc nào, chỉ thấy từng thớ thịt tê rân bởi một thứ cảm xúc sung sướng đến vỡ òa. Sau những phút giây ấy, rời đôi bờ môi khao khát của Hạ Vy, Gia Uy thủ thỉ vào vành tai cô, anh nói bằng thứ hơi thở ấm nóng, run rẩy và hồi hộp. Thứ giọng như trút ra từ cả cõi lòng nặng trĩu tâm tư.

- "Chúng mình... đừng như thế này nữa được không? Anh đã nghĩ mình có thể chịu được, nhưng không phải. Anh không thể cưỡng lại tình yêu này, không thể ngăn nổi con tim mình vì em. Anh như muốn phát điên lên. Chúng mình... yêu nhau đi được không?"

Gia Uy từ từ ngẩng lên, ngắm nhìn gương mặt của Hạ Vy. Từ khóe mắt, hàng lệ cứ thế lăn dài. Hạ Vy nghẹn ngào:

- "Nhưng chúng mình..."

Hạ Vy còn chưa nói hết câu, Gia Uy đã ngăn nỗi sợ hãi trong lời nói còn chưa thành ấy bằng một cái hôn. Anh si mê như thể trước đó cả hai chưa từng hôn nhau vậy.

- "Đừng nhưng gì nữa cả. Em nói đi, em có yêu anh không, anh chỉ muốn nghe điều đó mà thôi"

Hai má Hạ Vy đỏ ửng, cô khẽ gật đầu thừa nhận. Hạ Vy không muốn trốn chạy mãi nữa. Cô không muốn người đàn ông này phải tổn thương thêm nữa. Cô biết, sẽ cần phải rất nhiều can đảm để đi cùng nhau trong cuộc tình này. Nhưng giây phút này, cô tin nếu trên đời tồn tại thứ gọi là tình yêu định mệnh, thì anh chính là định mệnh mà cô tìm kiếm. Và nếu có bất cứ những rào cản nào thì cô cũng muốn trút bỏ hết để đi. Không cần biết anh là con của một đại gia tộc nào, không cần biết anh thành hay bại trong trận chiến quyền lực sắp tới, chỉ vì anh là Gia Uy, nên cô sẽ vì anh mà yêu đến tận cùng!

Gia Uy ôm xiết tấm thân mềm ấm của Hạ Vy vào lồng ngực của mình, cảm nhận thứ hạnh phúc lan tỏa trong từng thớ thịt. Người ta nói một tiếng yêu dễ dàng đến thế, vậy mà để đổi lấy cái khoảnh khắc này, cả anh và Hạ Vy sao phải đi một chặng đường dài và đau đến vậy.

Đêm hôm ấy, thành phố chìm vào cái lạnh của sương mùa thu, nhưng trong căn phòng nhỏ của Gia Uy, hai người họ thấy ấm áp. Hạ Vy nằm thiếp trong vòng tay anh mà ngủ với cảm giác hạnh phúc còn lan dần trong cơ thể.

Họ bỏ mặc những ngổn ngang của quãng đời phía trước, họ sống trọn vẹn cho khoảnh khắc này. Gia Uy, Hạ Vy, họ cứ yêu, mặc kệ định mệnh ngày mai, mặc kệ những nỗi buồn định mệnh nào đó còn đang chờ họ. Hạ Vy ngủ thiếp trong vòng tay Gia Uy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro