Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm nay, lá của Lạc Diệp Tùng*vẫn rụng, người vẫn ngồi đó nhưng nàng lại không còn.

Mùa xuân năm ấy, nàng cứ thế mà rời khỏi thế gian. Một chút động tâm người cũng không có.

Người hận nàng.

Mọi thứ về nàng, người đem thiêu hết. Chỉ có cây tùng này, lại có chút không nỡ.

Trong ký ức của người, nàng là người thích cười nhất nhưng đến cuối cùng trong mắt người chỉ có sự điên loạn của nàng.

Người chưa từng nghĩ rằng sẽ yêu nàng. Cho dù là quá khứ hay hiện tại. Người nhẫn tâm là thế, nhưng nàng vẫn cứ yêu, yêu bất chấp. Ngay cả khi chết nàng vẫn muốn được yêu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro