3. Lật bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dơ bẩn phía bên trong vừa được tẩy sạch, cửa huyệt lập tức bị một thứ khác chen vào.

- Grư...A! ...
Dị vật xâm nhập vào nơi vừa bị tổn thương hôm trước, tràng đạo do đau đớn mà co thắt, Lý Minh Văn sợ bên ngoài nghe thấy, hàm răng nghiến chặt lấy cánh tay mình.
Lý Mặc Trà ép hai chân hắn vào sát sườn, thúc dương cụ vào sâu trong:

- Đúng rồi, đau cũng phải cố nén nhé, nữ nhi sẽ không nhẹ nhàng đâu

Suy nghĩ nào đó vừa loé lên trong đầu Lý Minh Văn bị động tác này làm cho bay biến, đầu óc lại biến thành một khối mơ hồ, không thể suy nghĩ gì.
Đêm qua do tác dụng của thuốc, dù bị ra vào tàn nhẫn hắn vẫn cảm thấy sướng, nhưng lúc này ngoài đau đớn và nhục nhã hắn không thấy được gì thêm. Mỗi một lần ra vào đều khiến hắn đau đến chết đi sống lại, hắn thậm chí cảm nhận được mép hậu huyệt bị nong đến nứt ra, máu tươi rỉ giọt theo kẽ mông chảy xuống. Bàn tay Lý Mặc Trà vững vàng nắm mặt sau đùi của hắn, năm ngón tay in vào thịt mịn, ép hắn như một nữ tử thừa hoan mà dạng chân mặc người xâm nhập.

Lý Mặc Trà nhìn dục vọng hoàn toàn ỉu xìu của hắn, biết hắn hoàn toàn không có khoái cảm gì, cũng không quan tâm mà thúc hông. Trước khi xuyên tới nơi này, Mặc Trà cũng từng làm tình với nhiều người, nhưng đó là khi vẫn có của quý, nhưng bây giờ vật giả hoàn toàn không có cảm giác, trong lòng thực sự không hề dễ chịu, có điều một loại khoái cảm dị dạng theo vẻ mặt khổ sở của Lý Minh Văn đang chạy dọc theo cột sống. Lý Mặc Trà đã biết cách tìm niềm vui từ đám cặn bã như thế nào.

Lý Minh Văn đã cắn tay mình chảy máu, mùi tanh nồng xông thẳng vào khoang miệng, nước mắt vẫn từ khoé mắt chầm chậm theo thái dương lăn vào mép tóc. Đúng vậy, vẻ mặt khổ sở tuyệt vọng này, thân hình này, bộ dạng thảm hại này, là nguồn cơn khoái cảm của Lý Mặc Trà hiện tại.
Luồn tay ra sau ót của Lý Minh Văn, dùng lực mạnh ép hắn ngồi dậy. Đột ngột thay đổi tư thế, tràng đạo và cả dương cụ bên trong cũng di chuyển theo, Lý Minh Văn hét thảm một tiếng, hai tay bắt buộc phải ôm lấy cổ người trước mặt để giữ thăng bằng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cặp đùi bị buông ra cũng gắt gao cuốn lấy eo đối phương.

- Tướng gia? Có chuyện gì sao?

Gia nhân bên ngoài nghe tiếng, không dám tự tiện xông vào phòng, lo lắng hỏi.
Lý Mặc Trà nắm tóc Lý Minh Văn, nhìn khuôn mặt hoảng hốt của hắn, giễu cợt nói:

- Hỏi ngài kìa, phụ thân.

Lý Minh Văn cố gắng chậm lại nhịp thở, dùng âm thanh vô cùng bình tĩnh trả lời:

- Không có gì, lui ra đi.

- Vâng.

Lý Mặc Trà híp mắt nhìn hắn, nếu vừa rồi mình đứng bên ngoài, chắc chắn không nghĩ đến hiện tại hắn đang bị người thông dâm. Giọng nói vô cùng bình thường, thái độ quyền uy bên trong không hề thay đổi. Quả nhiên là người leo được tới chức thừa tướng, không tầm thường.

- Phụ thân thật lợi hại.

Ngón tay Lý Mặc Trà vuốt dọc sống lưng hắn, Lý Minh Văn lại như bị kim đâm, cả người run rẩy không ngừng.

- Ai mà ngờ được tướng gia cao cao tại thượng đang mình trần như nhộng bị con gái ruột của mình đâm mông chứ, phải không?

Lý Mặc Trà nhấn lên xương cùng của hắn, rồi luồn vào kẻ mông, đầu ngón lướt một vòng quanh mép hậu huyệt. Thấy hắn im lặng, lại cười:

- Ngài biết ta đang nghĩ gì không? Ta muốn cứ thế này, nâng ngài, đi ra ngoài.

- Đừng!!!

Lý Minh Văn hoảng hốt đẩy Lý Mặc Trà ra, cả tay lẫn chân bò ra bàn bỏ trốn, lại bị nắm tóc kéo lại.

- Ta đùa thôi, phụ thân của ta tuấn tú như thế, bộ dạng thế này chỉ mình ta thấy là được rồi.

Lý Mặc Trà ôm eo hắn, siết thật mạnh:

- Nhưng mà cũng tùy vào tâm trạng của nữ nhi nha, phụ thân, ngài hiểu mà.

- Đừng... Xin con...

Lý Minh Văn học khôn, hạ giọng cầu xin. Khoé môi của hắn dính máu, tóc đen tán loạn, vô cùng thê thảm. Lý Mặc Trà tất nhiên sẽ không làm như vậy. Dù sao bây giờ mình là tiểu thư phủ thừa tướng, phải xây dựng cuộc sống sau này cho tốt, không thể làm càn quá được.

- Muốn cầu xin cũng nên có chút thành ý chứ.

Lý Mặc Trà đặt hắn lên bàn, rút dương cụ ra, ngồi dựa vào ghế, vỗ đùi mình:

- Ngài tự hành xử đi, chừng nào ngài bắn được thì kết thúc.

Lý Minh Văn nhìn dương cụ cứng ngắc kia, cắn chặt răng bước xuống bàn, hai chân run rẩy ngã khụy xuống, vất vả bò dậy, lại bị con gái mình kéo lên người.

- Làm đi

Nhục nhã hai ngày nay nhiều hơn nửa đời người cộng lại. Hắn nâng người ngồi quỳ dậy, run rẩy cầm dương cụ kia đặt vào cửa hậu huyệt, nhắm mắt ngồi xuống.

- A...

Đau đớn vẫn như vậy, cảm giác bị lấp đầy khó chịu khiến hắn chỉ muốn nôn mửa. Dù vậy, hắn vẫn phải cố gắng nhấc mông, khiến cho thứ đáng hận kia ra vào bên trong mình.

Lý Mặc Trà im lặng nhìn hắn vất vả trên người mình, thỉnh thoảng đánh vào mông nhắc hắn tăng tốc, từ góc độ này có thể thấy rõ hậu huyệt đỏ hồng gắt gao cắn chặt dương cụ, âm thanh nhóp nhép theo từng chuyển động phát ra. Từ từ, dục vọng phía trước của Lý Minh Văn đứng dậy, ngẩng cao lên, nhưng vẫn không bắn. Giống như tìm được vui thích trong hành động nhục nhã này, Lý Minh Văn khẽ rên rỉ, vòng eo uốn cong lên, hai điểm đỏ trước ngực cương cứng, tốc độ nhấp nhô càng lúc càng nhanh. Dục vọng thẳng đứng vung vẩy trong không khí, hắn nắm lấy nó, ngón tay mân mê tự an ủi, hậu huyệt không ngừng nhả ra nuốt vào, liên tục.

- Ah~

Một ít dịch lỏng trào ra từ kẽ ngón tay, Lý Minh Văn xụi lơ ngả người về phía trước, được Mặc Trà đỡ lại.

- Tuyệt thật... Hôm nay đến đây thôi.

Lý Mặc Trà hài lòng thì thầm bên tai hắn.

Đến khi Lý Minh Văn hồi thần, hắn đã ngồi ngay ngắn ở thư án, Lý Mặc Trà đứng sau lưng hắn, trên bàn là sổ sách cần xử lý, mùi vị nhục dục trong phòng cũng không còn. Hắn nhìn cánh tay mình, cách cổ tay một tấc có một dấu răng vừa khô máu, chuyện điên cuồng vừa rồi không phải mộng Nam Kha.

- Mặc Trà...

- Có nữ nhi.

Thiếu nữ nhẹ nhàng trả lời hắn, như thể hai người khác nhau.

- Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?

- Sao giờ ngài mới hỏi chuyện này? Ngài nhận ra điều gì?

Lý Minh Văn đứng dậy, thân thể hắn không có chút đau đớn mệt nhọc nào, hắn đến bên kệ sách, rút ra một quyển.

- Thiên Hạ Truyền có ghi lại, Thiên Mệnh Giả đến từ thiên ngoại thiên, họ mượn xác hoàn hồn, ghét ác như thù, có khả năng đặc dị, tượng trưng cho thịnh suy triều đại.

Lý Minh Văn nhẹ giọng trần thuật, đưa quyển sách cho Mặc Trà, nghiêm túc nhìn người kia.

- Minh Văn đã gây ra chuyện gì, để bị xếp vào 'ác'?

Lý Minh Văn quá nửa tam tuần, dung mạo tuấn tú ôn nhuận, khi hắn nghiêm túc như vậy, Lý Mặc Trà mới nhớ ra hắn là người trẻ tuổi nhất đứng đầu quan văn bấy giờ.
Bài đã lật, Lý Mặc Trà cũng không ngại mà nói với hắn:

- Ruồng bỏ thê tử kết tóc thuở hàn vi trèo cao thế tộc, khiến nàng sầu bệnh mà chết, bỏ bê nữ nhi khiến Lý Mặc Trà mất sớm chưa đến được hoa niên. Với mỗ, đó là ác. Nhưng phải nói lại, mỗ không khẳng định mình là Thiên Mệnh Giả.

Lý Minh Văn chau mày:

- Không chăm sóc chu đáo thê tử nữ nhi là sai, nhưng trèo cao thế tộc có gì không đúng? Quyền mưu danh lợi không phải là thứ ai ai cũng làm hay sao? Minh Văn lập bình thê, nhưng vẫn đón thê tử nữ nhi đến kinh thành cùng sống, trên nghĩa vụ làm chồng làm cha, chỉ là thiếu sót chứ chưa từng bạc đãi các nàng, sao lại là ác?

- Ngươi đặt bản thân mình vào trường hợp của các nàng đã. Nếu nói lý thì mỗ có hàng tá để nói với ngươi, nhưng mỗ không có kiên nhẫn đó, mỗ chỉ đơn giản là muốn thấy ngươi đau khổ.

Lý Mặc Trà ngước mắt, nắm cổ áo buộc hắn cúi xuống gần mình, vỗ vỗ khuôn mặt điềm nhiên khiến mình muốn ra tay cưỡng bức lần nữa.

- Lý Mặc Trà đã chết, mỗ không dư hơi nói đúng sai. Nếu ngươi biết mỗ là ai, để mỗ đi hay ở tùy vào ngươi vậy, thừa tướng tham phú phụ bần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro