Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay nhìn mặt cậu vui hẳn! Như đang cười, biết tớ đến thăm cậu sao? Vậy mà còn không mở mắt ra chào tớ. Cảm giác lần đầu đến nghĩa trang hơi lạ, lần tới cậu đi chung với tớ nhé. Nhìn cậu nằm một chỗ tớ không quen được. Quen biết nhau bao lâu chúng ta hình bóng không rời. Cậu thay tớ giao tiếp với thế giới. Cậu là kiểu người nếu không nói chuyện thì sẽ chết mà. Giờ cậu nằm bất động ở đây có phải là chết rồi không. Chúng ta đã hẹn ngắm pháo hoa, đi tắm biển và cùng đến đền thờ để cầu xin được ban cho một người yêu cơ mà. Thành viên câu lạc bộ cậu tham gia lại nhớ cậu rồi, cậu chuyên gia phá hoại họ vẫn mong cậu về với họ, cậu tài thật. Đúng rồi! Chúng ta sắp bước tới lớp mười hai cuối cùng của học sinh, cậu có ý định gì chưa? Nói chuyện này bây giờ có hơi sớm không? Theo tớ nghĩ, với cậu bây giờ còn có phần quá trễ. Trong lúc thảnh thơi nằm trên giường thế này, suy nghĩ thật kỹ sẽ theo con đường nào cho tương lai. 'Những việc trọng đại quá mức khó khăn này, tớ không đủ sức giúp tớ đi.' Không cần cá cậu chắc chắn nói như thế. Đến việc mua kem vị gì cậu còn không quyết được. Mọi việc tớ có thể thay cậu chọn lựa, riêng việc liên quan đến hạnh phúc cả đời này của cậu như nó. Xin phép, tớ đây thua. Nếu xảy ra điều gì cả đời này tớ phải chịu trách nhiệm với cậu. Đại khổ như thế tớ không làm được đâu. Cậu có muốn cảm nhận chút gió không? Tớ hé cửa ra một ít."

Tiếng lạo xạo lọt qua khe cửa rớt vào lấp đầy khoảng trống im ắng của phòng bệnh. Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ cậu ấy.

"Cậu! Vẻ mặt đó là sao? Nhăn nhó như thế kia. Cậu làm tớ nhớ đến lúc nhỏ. Có một lần tớ chạy trốn khỏi nhà và cậu đi tìm tớ. Vẻ mặt cậu không khác gì bây giờ. Tìm thấy tớ cậu tức giận ngay khắc, chưa chờ cậu lên cơn giận tớ cong chân chạy mất lại bị cậu nhanh chóng bắt giữ. Khoảng thể lực tớ không tài nào so bì với cậu. Cậu thường nói não tớ hút hết chất dinh dưỡng của cơ thể nên tớ mới ốm yếu. Tớ không cho điều cậu nói là đúng, tớ dùng sức lực vào một chuyện, một chuyện rất quan trọng để sống. Ngày mai tớ lại đến. Cậu ăn gì không tớ mang đến. Giờ chào nhé!"

Tiếng khóa cửa vang lên, cậu ấy về rồi. Khi nãy tôi nhớ cậu ấy nói muốn cùng tôi đến nghĩa trang. Ý gì đây? Thăm người thân nhỉ! Tiếng gió thổi bên ngoài ủ rũ tràn đến tai tôi, mùi ẩm ướt lờn vờn vào phòng. Cơn mưa bắt đầu rơi xuống. Cậu ấy có mang theo ô không. Tôi chắc cậu ấy có mang theo.

"Tớ lại đến rồi đây. Hôm nay tớ ở lại với cậu cả ngày. Như lời hứa tớ mua kem theo cùng, cảm nhận chút không?"

Hơi lạnh va vào đầu ngón tay, cảm giác tê tê thật khoan khoái, sau bao nhiêu lâu tôi mới được chạm vào vật gì đó chưa kịp hưởng thụ đã vật lạnh kia đột ngột biến mất. Tôi tiếc nuối muốn khóc, nếu cơ mặt tôi chuyển động được chắc nó đang thật mếu máo như trẻ con.

"Này bạn thân, cậu mếu vì không ăn được kem à! Tớ không bất ngờ đâu. Chính vì biết cậu sẽ như này tớ mới mua kem. Gương mặt cậu duy trì suốt một trạng thái buồn tẻ, tớ phải tạo buồn vui cho gương mặt ấy thay cậu."

"Giữa chúng ta ai là hình ai là bóng khó phân biệt. Cậu dựa vào tớ tiến đến tương lai. Cậu lại thay tớ giao tiếp với thế giới này. Chính điều đó làm tớ dựa vào cảm xúc của cậu mà tồn tại. Cậu nói thế giới này vô cùng tuyệt vời, nó đẹp đẽ như thế nào. Tớ chỉ thấy mặt ngược lại. Tớ ghét thế giới này. Cậu biết không? Vậy mà tớ phải sống trong nó, bị nó bủa vây. Nhưng, ở thế giới này có cậu vì có cậu tớ đang tồn tại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro