Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không biết trước đây mình nhìn thế giới này ra sao. Đẹp đẽ, tươi sáng như thế nào. Tôi của hiện tại nghĩ thế giới này mơ hồ, rất mơ hồ như cậu ấy. Giọng điệu của cậu ấy lúc nào cũng bình thản, cậu ấy thể chẳng biết cáu gắt hay nổi giận, cũng vì thế cũng không bao giờ cười. Tôi cảm nhận được điều đó. Thứ cảm xúc đáng lẽ con người nên có cậu ấy nuốt nó vào đâu rồi? Nếu là che giấu cảm xúc, điều đó không làm tôi hiện tại bứt rứt đến nỗi như thấy bản thân cả nguời túa mồ hôi. Âm thanh nào đó của máy móc yếu ớt vang lên.

"Cậu sao vậy? Tớ đi gọi bác sĩ!"

Tiếng giày của cậu ấy vang lên, lần đầu tiên tôi nghe thấy, cậu ấy đang chạy. Cậu ấy rõ ràng lo lắng mà tại sao cái giọng kia cứ đều đều như không có gì, cả nhịp chân giậm lên sàn. Tôi chẳng thể tìm ra ở cậu ấy bất kỳ cảm xúc nào! Cậu ... rốt cuộc tại sao? Cậu đã làm gì với chính bản thân cậu. Cậu đang tồn tại, cậu chỉ đang tồn tại. Cậu không hề sống. Tại sao? Điều gì xảy ra với cậu?

Nhiều âm thanh lộp cộp tiến lại chỗ tôi, mu mắt tôi được nhấc lên, thứ gì rất chói rọi vào trong, tiếng thở phào thoát ra.

"Thật may mắn bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại. Có vẻ việc gia đình bệnh nhân cho cháu vào đây rất đúng. Cháu đã kéo bạn mình ra khỏi cửa tử, cố gắng một chút nữa bạn cháu sẽ tỉnh lại."

"Cảm ơn bác sĩ!"

Trong đầu tôi hiện ra cảnh bác sĩ vỗ vai cậu ấy và cậu ấy cúi người cảm ơn. Cánh cửa phòng khép lại. Một hơi ấm len lỏi qua từng khẽ tay, sự mềm mại ấm áp đan xen vào tay tôi. Chúng tôi đan hai bàn tay vào nhau.

"Thật tốt quá! Thỉnh cầu của tớ đã được chấp nhận. Người đó không lừa tớ. Tớ chờ cậu tỉnh lại, chúng ta cùng thực hiện từng hẹn ước đã đề ra. Hứa nhé! Cố gắng tỉnh lại trước lễ hội nhé, bạn của tớ, người tớ thương yêu hơn bất cứ ai."

Từ ngày hôm đó tình trạng của tôi được bác sĩ thông báo lúc nào cũng phấn khởi, ngoài ba mẹ ra thì người bạn ấy ngày nào cũng đến thăm tôi. Cách ba ngày cậu ấy mua hoa, luôn đem theo mẩu chuyện bình thường về thời tiết, cây cối, đường phố. Những câu chuyện nhỏ nhặt đó làm tôi rất vui. Cậu ấy đúng là người bạn thân khó kiếm, phần nào đó tôi thấy cậu ấy quá xa vời, một khoảng trống giữa chúng tôi luôn tồn tại. Đó là cái gì? Vì sao?

Cho đến ngày tôi tỉnh lại, giây phút đầu tiên là hình ảnh của cậu ấy.

Ánh sáng chói lòa xé toạc màn đêm trong trí óc tôi, tia nắng nhạt màu thắp thành hào quang phía sau mái tóc mềm mượt của cậu ấy. Đôi môi nhợt nhạt ấy cong lên vẽ một nụ cười, nụ cười rất phức tạp như thể pha hết cảm xúc trên đời vào. Từng giọt nước trong suốt lóng lánh rơi xuống.

Cậu ấy cầm lấy tay tôi siết chặt.

"Mừng cậu trở về! Người thất hứa là tớ. Xin lỗi!"

Hơi ấm nơi bàn tay cậu ấy dần biến mất theo tia nắng. Cơ thể cậu ấy đổ gục xuống người tôi. Với đầu óc chưa tỉnh táo, miệng lưỡi dính chặt vào nhau. Tôi nằm trơ trọi đó nhìn cậu ấy gối đầu lên bụng tôi. Vị đắng chát từ cổ họng vươn lên, tôi muốn nôn ra, lại chẳng có gì mà nôn. Dịch vị dạ dày mãi ứ đọng ở cần cổ vừa chua vừa chát. Vô cùng kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro