Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc đồng hồ treo đối diện trên tường lề mề nhích đến sáu giờ, giờ kiểm tra hằng ngày của tôi. Bác sĩ và y tá bước vào, tôi đưa ánh nhìn mờ đục nhìn về phía họ cầu cứu. Tôi sợ, tôi rất sợ hãi. Người bạn của tôi, cậu ấy đang lạnh dần đi. Vị bác sĩ vội vàng kiểm tra cho tôi, người y tá hoảng hốt lại đỡ cậu ấy lên.

Kẹp giấy của y tá rơi xuống hoảng loạn hét lớn.

"Bác sĩ! Em ấy ... em ấy ..."

Y tá chạy ra ngoài, bác sĩ lại gần cậu ấy thực hiện một loạt thao tác tôi nghĩ là kiểm tra xem cậu ấy còn thở không. Hai người khác đi vào mang cậu ấy đi. Người y tá ở lại với tôi, chị lấy khăn ướt lau mặt mũi cho tôi, dịu dàng nói.

"Em đừng lo lắng. Ba mẹ em sắp đến rồi!"

Tôi lắc đầu tầm nhìn mờ đi, âm thanh của tôi không thành lời, ú ớ chẳng khác gì em bé đang tập nói. Tôi nắm lấy tay chị y tá viết vào tên của cậu ấy. Tôi nhớ ra tên của cậu ấy rồi. Chị ấy trả lời.

"Bạn của em không sao đâu."

Ba mẹ tôi nhanh chóng xuất hiện sau đó, có họ bên cạnh tôi thấy an toàn, yên tâm hơn nhiều. Cái thứ ở cổ họng thôi làm phiền. Tôi vẫn hỏi về cậu ấy cả ba lẫn mẹ đều không trả lời tôi. Họ lảng đi. Nhờ cậu ấy tôi mới tỉnh lại. Tại sao không lời nào nhắc về cậu ấy.

Từ lúc tỉnh lại cho đến khi xuất viện cậu tôi không gặp lại cậu ấy. Không ai nhắc về cậu ấy.

Hai tháng trôi qua toàn bộ chức năng trong cơ thể tôi hoàn toàn bình thường. Tôi đã nói chuyện rõ ràng hơi chậm một chút. Toàn bộ ký ức của tôi bị xóa sạch phải làm lại từ đầu trong lớp học.

Một học kỳ êm đềm trôi qua. Sau khi chia tay mọi người trên lớp tôi đi dọc triền đê. Bước xuống băng ghế gần mép nước nhớ về cậu ấy. Người kéo tôi ra khỏi mê man bất tận. Giờ cậu ấy đang ở đâu. Chúng tôi có nhiều hẹn ước với nhau. Tôi tỉnh rồi, cậu ấy biến mất. Vì sao?

"Cậu đang nghĩ về cậu ấy phải không?"

Là Giang Trạch người ngồi sau tôi trong lớp, cậu ta khá lạnh lùng, ít nói, là thiên tài hội họa. Bức tranh của cậu đoạt quán quân tài năng. Cậu ta có thư mời tuyển thẳng sau khi tốt nghiệp.

"Sao cậu ấy lại không gặp tôi. Chúng tôi đã hứa rồi mà ..."

"Cậu im đi!"

Giang Trạch đột ngột lớn tiếng, gân xanh nổi rõ trên trán. Tôi cứng người trong tư thế miệng hé ra lúc bị cắt lời. Sự tức giận bao bọc xung quanh Giang Trạch. Cậu ta tức giận về điều gì? Tôi có nói gì sai?

"Nếu muốn gặp Nghi Mạch. Ngày mai gặp tôi ở đây. Nhớ chuẩn bị tinh thần đấy Thiên Ngân."

Giang Trạch nói xong đi mất.

Chuẩn bị tinh thần? Tôi không hiểu lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro