_Chap 1_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khoảng thời gian sau khi trở thành 1 thành viên của Ateez , Mingi đã nhận ra cảm xúc của mình từ lâu. Từng ngày trôi qua, nhìn thấy Yunho luôn mạnh mẽ và vui vẻ trước mặt mọi người, trái tim anh đập mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng lo lắng hơn. Mingi biết rằng sâu bên trong nụ cười ấy chính là sự yếu đuối mà Yunho luôn cố gắng che giấu. Em quá nhạy cảm, dễ ốm, và lúc nào cũng âm thầm chịu đựng mọi thứ một mình.

Nhưng mỗi khi Mingi muốn tiến tới gần hơn, em lại đẩy anh ra, không bằng hành động nhưng bằng chính sự tự giam mình trong nỗi cô đơn.
*
Buổi tối hôm đó, sau một ngày luyện tập căng thẳng, cả nhóm trở về phòng. Yunho đứng ngoài hành lang, mệt mỏi tựa vào bức tường với ánh mắt xa xăm. Cơn cảm lạnh gần đây đã làm em kiệt sức, nhưng em không bao giờ muốn ai biết mình yếu đuối đến mức nào.

Mingi từ xa đã nhìn thấy hình ảnh ấy, cảm giác nhói đau trong lòng dâng trào. Yunho lúc nào cũng làm mọi thứ một mình, không bao giờ để người khác thấy em mệt mỏi hay yếu đuối vì chính em đã tự gắn cho mình cái mác "người vui vẻ , truyền năng lượng " của nhóm .

Mingi bước tới, khẽ gọi: "Yunho." Yunho giật mình, quay lại. "Mingi... Cậu còn chưa nghỉ à?"

Mingi đứng gần hơn, đôi mắt anh lo lắng nhìn vào đôi vai gầy guộc của Yunho. "Cậu... có vẻ không ổn. Đã mấy ngày rồi, cậu mệt mỏi thế này nhưng không nói gì cả."

Yunho lắc đầu, cố gắng mỉm cười. " Tớ ổn mà, Mingi. Chỉ là cảm nhẹ thôi. Cậu đừng lo vậy chứ ."

Nhưng Mingi không thể kìm được nữa. Anh đưa tay nắm lấy cổ tay của Yunho, cảm nhận được làn da lạnh giá qua lớp áo mỏng. "Đừng giấu tớ nữa, Yunho. Tớ có thể thấy cậu đau đớn thế nào."

Yunho im lặng, cố gắng giữ bình tĩnh. Em muốn thoát ra khỏi sự quan tâm của Mingi, nhưng sâu bên trong em biết rằng, Mingi đã nhận ra tất cả.

"Cậu luôn là người mạnh mẽ, phải không?" Mingi tiếp tục, giọng anh trầm nhưng đầy xúc động. "Nhưng cậu không cần phải mạnh mẽ trước mặt tớ . Cậu không cần phải che giấu bản thân."

Yunho hít sâu, đôi mắt em đỏ lên, nhưng em vẫn cố giữ lại sự bình tĩnh trong lời nói. " Tớ không muốn làm phiền mọi người... đặc biệt là cậu Mingi ạ , cậu quá tốt với tớ , nhưng tớ không muốn cậu thấy tớ yếu đuối như thế này."

Những lời nói đó như một nhát dao cứa vào lòng Mingi. Tại sao Yunho lại nghĩ rằng anh sẽ coi em là phiền phức? Tại sao em không bao giờ cho phép mình nhận sự giúp đỡ?

Mingi đột ngột kéo Yunho lại gần, đôi tay mạnh mẽ của anh siết chặt lấy em . Yunho giật mình, cả cơ thể run rẩy trước hành động bất ngờ của Mingi , " cậu làm gì vậy , buông tay tớ ra ".

"Mình không quan tâm cậu có yếu đuối hay không," Mingi nói, giọng anh đầy quyết đoán nhưng cũng tràn đầy cảm xúc. "Yunho, Tớ thích cậu. Tớ đã luôn thích cậu."

Yunho lặng đi. Em không biết phải nói gì, không thể tin rằng Mingi vừa tỏ tình với em . Trái tim em đập mạnh, nhưng không phải vì hạnh phúc mà là vì cơn sợ hãi và lo lắng dâng lên trong lòng.

"Mingi à ... đừng làm thế," Yunho khẽ nói, giọng em nghẹn ngào. " Tớ không xứng đáng. Cậu xứng đáng với ai đó mạnh mẽ hơn, không phải là tớ – một kẻ luôn yếu đuối và dễ gục ngã."

Mingi nhìn thẳng vào mắt Yunho, đôi mắt anh sáng lên vì sự kiên quyết. "Cậu nghĩ tớ thích cậu vì cậu mạnh mẽ à? Tớ thích cậu vì cậu là chính cậu, dù cậu có yếu đuối hay không. Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, để cậu không phải chịu đựng một mình."

Nhưng những lời của Mingi lại làm Yunho cảm thấy đau đớn hơn. Em đã quá quen với việc giấu đi những cảm xúc của mình, giấu đi sự yếu đuối. Em không thể để Mingi nhìn thấy em trong tình trạng này, không thể để ai thấy em bị tổn thương đến mức nào.

Yunho đẩy Mingi ra, cả cơ thể cậu run rẩy vì cơn sốt đang tăng lên. "Tớ xin lỗi , tớ không thể... tớ không thể để cậu nhìn thấy tớ như thế này."

Mingi bước tới, nhưng Yunho đã quay người bỏ đi, cơn chóng mặt bất ngờ khiến em gần như ngã xuống sàn.
*
Mingi không thể để người mình thương rời đi như vậy. Anh nhanh chóng bước tới, đỡ lấy em , nhẹ nhàng kéo em lại gần. "Yunho, tớ không muốn cậu chịu đựng một mình nữa. Hãy để tớ giúp cậu, được không ?"

Yunho, với toàn bộ sức lực cuối cùng, lắc đầu, mắt em đã không thể chịu nổi nữa mà nhòa đi vì nước mắt và sự mệt mỏi. "Tớ không muốn làm gánh nặng cho cậu... Mingi, tớ xin lỗi."

Mingi giữ chặt lấy Yunho, cố không để em thoát khỏi vòng tay của mình. "Cậu không phải gánh nặng của tớ. Cậu là người mà mình quan tâm hơn tất cả. Cậu hiểu không?"

Yunho ngã vào lòng Mingi, nước mắt chảy dài trên gương mặt mệt mỏi. Em đã cố gắng quá nhiều, chịu đựng quá lâu. Và giờ đây, khi mọi thứ sụp đổ, em không còn sức lực để chống lại cảm xúc của mình nữa.

Mingi nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc em , để em tựa vào ngực mình. "Tớ sẽ không bao giờ rời xa cậu. Dù cậu có nghĩ rằng tớ không nên ở bên, tớ vẫn sẽ ở đây , cùng với cậu."

Yunho không thể nói thêm gì nữa. Em chỉ có thể dựa vào Mingi, cảm nhận sự ấm áp và an toàn mà em đã luôn khao khát nhưng không dám nhận. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Yunho cảm thấy bản thân không còn cô độc nữa.
*
Cả đêm đó, anh ở bên Yunho, chăm sóc em khi cơn sốt tăng lên. Anh luôn túc trực bên giường, giữ chặt tay em , không để em rời khỏi tầm mắt mình. Yunho, dù yếu đuối và dễ tổn thương, vẫn là người mà Mingi yêu thương. Và Mingi sẽ không bao giờ bỏ rơi em , dù cho em có xua đuổi anh bao nhiêu lần đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro