_Chap 2_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm đó, Mingi không rời khỏi Yunho dù chỉ một khoảnh khắc. Nhưng Yunho, trái ngược lại, em càng trở nên khép kín và tự ti hơn bao giờ hết. Em cảm thấy sự yếu đuối của mình như một gánh nặng đè lên vai anh. Mặc dù Mingi đã cố gắng chăm sóc và yêu thương em , nhưng Yunho không thể ngừng cảm giác rằng cậu chỉ là một người phiền phức, luôn kéo Mingi xuống. Mỗi cơn bệnh tật, mỗi lần em cảm thấy cơ thể mình suy nhược, là mỗi lần em thấy bản thân nên tránh xa Mingi.
*
Một buổi tối, sau một ngày dài luyện tập bài nhảy mới cùng các thành viên , Yunho đột nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội ở ngực và khiến em trở nên khó thở. Em cố gắng kìm nén cảm giác đó, không muốn làm phiền mọi người, nhưng cơn đau ngày càng nặng hơn. Yunho quyết định đi ra ngoài để tránh Mingi và các thành viên khác lo lắng.

Cậu bước ra khỏi phòng, cố gắng hít thở đều đặn. Nhưng khi ra đến ngoài hành lang, chân cậu mềm nhũn, và cậu ngã xuống sàn. Toàn bộ cơ thể như bị tê liệt bởi cơn đau kéo dài. Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, và mắt em nhòa đi , em đã cố ngăn cho bản thân mình không khóc .

"Không... không được để Mingi thấy thế này..." Yunho cố gắng đứng dậy, nhưng tất cả đều vô vọng. Em ngã xuống lần nữa, và lần này, không thể kiểm soát được những giọt nước mắt.

Yunho cứ nằm đó, đau đớn và bất lực. Em không muốn ai nhìn thấy mình trong tình trạng yếu đuối như thế này. Nhưng em cũng không thể ngăn được cơ thể mình phản bội ý chí.
*
Trong khoảng khắc đó , đột nhiên Mingi không thấy người thương của mình đâu , anh bắt đầu trở nên lo lắng và đi tìm em . Khi anh bước vào hành lang, anh nhìn thấy hình ảnh đau đớn nhất trong đời mình: Yunho nằm trên sàn, yếu ớt, co ro trong cơn đau. Mingi không thể tin vào mắt mình.

"Yunho À !" Mingi chạy tới, nâng cậu lên trong vòng tay. Yunho cố gắng cắn chặt răng, nhưng cơ thể em run rẩy vì cơn đau. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của em .

"Đừng... đừng để tớ thế này trước cậu, Mingi," Yunho cố gắng nói, giọng yếu ớt. "Tớ không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tớ " .

Mingi cảm thấy tim mình như bị xé toạc ra thành trăm mảnh . Anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy Yunho nhưng bàn tay lại đang run rẩy vì sợ hãi và lo lắng. "Yunho, tại sao cậu phải chịu đựng một mình? Tớ ở đây vì cậu. Mình không thể chịu nổi khi thấy cậu như thế này."

Yunho lắc đầu, nước mắt trào ra nhiều hơn. "Mingi...tớ chỉ là một gánh nặng. Cậu không nên ở bên tớ. Tớ không thể chịu nổi cảm giác tớ đang kéo cậu xuống."

Những lời của Yunho khiến Mingi đau đớn không nói nên lời. Tại sao Yunho lại nghĩ như vậy? Tại sao em không thể thấy rằng anh yêu Yun, không chỉ vì sự mạnh mẽ mà vì cả những yếu đuối, nhạy cảm mà em đã luôn cố gắng giấu đi?

"Yunho, cậu không phải là gánh nặng," Mingi nói, giọng anh nghẹn ngào. "Cậu là người mà tớ yêu. Dù cậu có bệnh tật, yếu đuối hay thế nào, tớ vẫn sẽ ở đây, mãi mãi. Yun có hiểu lời tớ nói không? "

Nhưng Yunho không thể nghe thấy những lời đó. Cơn đau quá lớn và em cảm thấy mình mất dần ý thức. Trước khi chìm vào bóng tối, Yunho chỉ nghe thấy giọng Mingi gọi tên em trong tuyệt vọng.
*
Khi Yunho tỉnh dậy, em thấy mình đang nằm trên giường bệnh, với Mingi ngồi bên cạnh, đôi mắt thâm quầng vì thức suốt đêm. Nhìn thấy Yunho tỉnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự lo lắng vẫn hiện rõ trong đôi mắt anh.

"Yunho, cậu tỉnh rồi. Cậu làm tớ sợ chết khiếp," Mingi khẽ nói, giọng anh chứa đựng nỗi đau mà Yunho chưa bao giờ thấy trước đây.

Yunho yếu ớt quay đi, tránh ánh mắt của anh . Em cảm thấy mình thật vô dụng, thậm chí còn không thể chăm sóc bản thân, để rồi phải khiến Mingi lo lắng như thế này.

"Mingi... tớ xin lỗi," Yunho nói, giọng cậu run rẩy. "Tớ không muốn làm cậu lo lắng như vậy. Tớ chỉ... tớ chỉ không muốn cậu phải chịu đựng tớ ."

Mingi lặng lẽ nắm lấy tay Yunho, nhẹ nhàng siết chặt. "Yunho, cậu không bao giờ phải xin lỗi vì điều đó. Tớ đã nói rồi, tớ yêu cậu. Tớ sẵn sàng làm chịu đựng , làm tất cả mọi thứ vì cậu . Yunho của tớ à , cậu có thể dựa dẫm vào tớ được không , nhìn cậu thế này tớ sót lắm "

Nhưng Yunho vẫn không thể vượt qua cảm giác tội lỗi trong lòng. Cậu biết Mingi tốt với cậu, quan tâm và yêu thương cậu, nhưng chính điều đó càng làm cậu đau đớn hơn. Cậu không xứng đáng với sự quan tâm ấy. Cậu chỉ là một kẻ yếu đuối, bệnh tật, không thể làm được gì ngoài việc gây phiền phức cho người khác.

"Tớ không thể... Mingi, tớ không thể để cậu phải chịu đựng tớ như thế này được . Cậu nên tìm ai đó tốt hơn, ai đó mạnh mẽ hơn."

Mingi nhìn thẳng vào mắt Yunho, đôi mắt anh chứa đựng sự kiên định và tình yêu không thể lay chuyển. "Yunho, tớ đã chọn cậu. Dù cậu có nghĩ mình xứng đáng hay không, điều đó không quan trọng. Quan trọng là mình yêu cậu, và mình sẽ không bao giờ rời xa cậu."

Yunho lặng im, nước mắt chảy dài trên gò má. Em không biết phải nói gì. Em muốn tin lời Mingi, nhưng nỗi sợ hãi và sự tự ti vẫn đè nặng lên trái tim của em.
*
Ngày tháng trôi qua, Yunho vẫn yếu ớt và dễ ốm. Mingi vẫn luôn ở bên em , không bao giờ rời xa. Nhưng mỗi ngày, Yunho càng cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu của Mingi. Em ngày càng thu mình lại, mặc dù Mingi đã cố gắng hết sức để mở lòng với em .

Có những đêm, Yunho tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, và Mingi vẫn luôn ở bên cạnh, giữ chặt lấy cậu, thì thầm những lời trấn an. Nhưng càng được Mingi yêu thương, em càng cảm thấy bản thân mình vô dụng. Em không thể hiểu tại sao Mingi lại chịu đựng được cậu, tại sao anh lại yêu một người yếu đuối như em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro