Chương 14: Ai nói tôi là đứa con ngoài dã thú?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Vu Quy trong mắt hiện lên một hậm ý, ngay sau đó cô duỗi tay cầm lấy thẻ ngân hàng: "Ừm, cảm ơn nha."

Tiền này vốn dĩ phải là của cô, bây giờ cô nhận tiền, cũng không ngại.

Nhưng người cầm thẻ ngân hàng lại không có ý buông tay.

Thẩm Chỉ Lan ngây người,cô không nghĩ tới Thẩm Từ Tâm lại có phản ứng như vậy.

Lại nhìn người trước mặt mình. Thẩm Vu Quy hơi nghiêng đầu, lộ ra vết bớt màu xanh lá, giọng nói vô cùng mềm mại: "Cô, không phải là lại hối hận nhé?"

Bộ dạng thấp thỏm lại bất an,chính là đứa xấu xí kia không thể nghi ngờ được.

Thẩm Chỉ Lan không nói được.

Làm trò nhục mạ Thẩm Từ Tâm trước mắt nhiều bạn học như vậy, cô có thể hối hận sao?

Lúc này, Thẩm Chỉ Lan cắn chặt răng, nỗi tức giận đưa đến miệng cũng bị cô nuốt vào.

Thẩm Chỉ Lan chỉ có thể hơi buông lỏng tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không, không có hối hận."

Đây chính là tiền sinh hoạt của cô.

Nhìn khuôn mặt táo bón của Thẩm Chỉ Lan, tâm trạng Thẩm Vu Quy vô cùng tốt. Cô đem thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi, chuẩn bị rời đi.

Chính là vừa mới xoay người, một giọng nói cao ngạo truyền đến: " Mắt gấu trúc, sao cô lại không biết xaua hổ như vậy? "

Mắt gấu trúc??

Thẩm Vu Quy quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Ở trong góc một chàng trai chậm rãi đứng lên, cậu ta mặc một bộ đồ đồng phục cộng thêm dáng người cao nhìn trông rất ngầu, khuôn mặt vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, chỉ là nhìn lại có vẻ hơi ngây thơ, rất giống một học sinh cấp hai.

Thấy chàng trai đứng lên, đầy Thẩm Chỉ Lan hai má liền đỏ lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn chàng trai: " Anh Tử Phàm, quên chuyện này đi."

Trần Tử Hàm nâng nâng cằm,khịt mũi. Anh dựa trên bàn, động tác lưu loát nhảy lên mặt bàn rồi đi qua vài cái đến chỗ bàn học của Thẩm Vu Quy, chợt khụy chân xuống,đưa mắt từ trên cao nhìn cô: "Chỉ Lan tâm tính hiền lành, không cùng cô so đo nhưng tôi không quen nhìn thấy bộ dáng này của cô. Hơn nữa cầm tiền như vậy, không cảm thấy phỏng tay sao?"

Thẩm Vu Quy: ??

Rõ ràng là có đường đi nhưng tên này lại muốn tỏ ra mình ngầu nhảy lên mặt bàn đi đến, bây giờ lại nói ra những lời này, rất giống một tên thiếu đánh.

Cô trầm mặc, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vẫn như cũ vô cùng nghiêm túc: "Chờ tôi rút được tiền mặt, đến lúc đó sẽ nói với anh có bị phỏng tay hay không."

Trần Tử Phàm: "..."

Anh nhìn về phía cô gái trước mặt,nhớ rất rõ, trước kia người này không dám nhìn mình dù chỉ là một cái liếc mắt. Mặc dù ở trong phòng học, cô giống như không khí, không nhìn thấy được. Nếu anh có nói với cô một câu, cô cũng sẽ kinh ngạc hoảng hốt chạy đi, chưa bao giờ dám nói chuyện với anh. Giọng nói mềm mại làm cho anh cảm thấy mình đang đấm vào bông.

Trần Tử Phàm hơi tức giận, đi về phía trước, đè nén âm thanh: "Tôi nói mắt gấu trúc, cô đừng tưởng cô leo lên giường của anh tôi liền trở thành phượng hoàng. Lại dám cùng tôi nói truyện như vậy."

Thẩm Vu Quy hơi sửng sốt: "Anh trai?"

" Cô còn giả vờ cái gì? Cô cho rằng mấy ngày nay cô làm gì tôi không biết sao? Anh trai tôi đường đường là Phí Nam Thành, nổi tiếng như vậy, không có khả năng coi trọng đứa con gái của tiểu tam, càng sẽ không cùng cô nói đến chuyện đính hôn. Cô đừng có mơ mộng hão huyền."

Thẩm Vu Quy bừng tỉnh.

Nói chuyện nửa ngày, cái tên điên này lại là  của Phí Nam Thành. Cô mới để ý, anh ta và Phí Nam Thành cũng có vài phần giống nhau.

Cô nở một nụ cười, đưa mắt nhìn về phía hai người đứng ở kia, chậm rãi mở miệng: "Ai nói tôi là đứa con ngoài dã thú."

Trần Tử Phàm trong nháy mắt sửng sốt lên: "Cô nói vậy là có ý gì?"

Thẩm Chỉ Lan bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Trước kia cô gái xấu xí này bị người ta mắng là đứa con ngoài dã thú, trước giờ vẫn không giám đứng lên giải thích. Bây giờ leo lên được giường của Phí tiên sinh, lá gan trở lên lớn hơn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro