Chương 163 + 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163: Song hỷ 5

Chỉ là hiện tại Tiêu Mộ Vũ không có thời gian nghĩ nhiều, huống hồ có thể thấy Thẩm Thanh Thu là người nhập vai sâu nhất, không thể cứng rắn, nhiệm vụ cấp bách lúc này là tìm Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn trước.

Tuy độ khó của phó bản này lớn, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn cho rằng, một phó bản hoàn hảo có thể có độ khó cao, nhưng không nên xa vời thực tế. Hiện tại ngoại trừ cô, tất cả những người còn lại đều mất trí nhớ, điều này có nghĩa là việc tập hợp toàn thành viên về cơ bản chỉ có thể do một mình cô hoàn thành.

Nhưng lúc này Tiêu Mộ Vũ không hề có bất kì kí ức nào của phó bản, nếu như thế, muốn tìm thấy hai người ở thành Sính Châu xa lạ chỉ có hai cách, một là gióng trống phất cờ để thuộc hạ đi tìm người, hai là hai người này có quan hệ với cô, giống như Trần Khải Kiệt trùng hợp được sắp xếp ở nhà họ Thẩm, Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị tìm hiểu tình hình trước.

Về tới nhà, Tiêu Mộ Vũ gặp một người đàn ông trung niên đang hoạt động gân cốt trong sân. Người đàn ông để râu, bề ngoài gọn gàng tư thế có lực, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền lộ ra ý quở trách, "Sao đột nhiên lại tới nhà Thẩm bá bá con, y phục con mặc trên người ở đâu ra?"

Giọng điệu và tuổi tác như vậy, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng biết được người này là ai, thế là khẽ rũ mí mắt, thong dong từ tốn nói: "Hôm nay trùng hợp gặp phải Thẩm Thanh Thu làm ngựa hoảng, ra tay cứu cô ấy, nên ở lại nhà cô ấy dùng bữa. Quần áo bị bẩn rồi, nên tạm thời đổi bộ này."

Tiêu Càn đánh giá Tiêu Mộ Vũ một lượt, nhíu mày nói: "Sao thế, hiện tại nói chuyện với ta cũng không muốn gọi cha nữa sao?"

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, với tính cách của nhân vật Tiêu Mộ Vũ nguyên bản, còn cả chuyển biến xưng hô của Hạnh Nhi với nhị phu nhân trước đó, Tiêu Mộ Vũ đại khái cảm nhận được, quan hệ của nguyên thân và Tiêu Càn không quá tốt.

Sự im lặng của Tiêu Mộ Vũ khiến Tiêu Càn có chút tức giận, nhưng vẫn nhịn lại. Chỉ lên tiếng nhắc nhở thêm lần nữa: "Cho dù có thế nào, là vãn bối cũng phải có thái độ của vãn bối, nương con... nhị nương con đối xử với con như con gái ruột, chuyện gì cũng nhớ tới con, con không nể mặt ta, cũng nên có chút lương tâm, đừng giữ mãi bộ dạng lạnh như băng đối xử với nàng ấy. Nàng ấy rộng lượng không tính toán với con, nhưng con cũng nên có thái độ của phận làm con. Ngoài ra, gần đây trong thành không quá thái bình, con đừng ra ngoài đi lung tung, chú ý an toàn."

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, đáp một tiếng, tiếc chữ như tiếc vàng lui đi.

Tiêu Càn nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong lòng ngập ưu sầu, không nhịn được thở dài một hơi.

Quay người vào viện tử, lúc này Tiêu Mộ Vũ mới thở phào một hơi, quả thực không có trí nhớ rất bất tiện. Trước đó cô không chịu đổi điểm lấy kí ức của nhà họ Thẩm, là vì theo tính cách chó má của hệ thống, cô cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng hiện tại đã xác định Thẩm Thanh Thu và Trần Khải Kiệt ở nhà họ Thẩm, kí ức liên quan tới nhà họ Thẩm có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao đợi tới khi hai người khôi phục trí nhớ, tất cả thông tin về nhà họ Thẩm cũng sẽ rõ ràng.

Nhưng lúc này kí ức liên quan tới nhà họ Tiêu lại rất cần thiết, đang nghĩ vậy, hệ thống lập tức hiện lên một màn hình điều khiển giả lập, bên trên hiển thị, "Bạn có đồng ý đổi 50 điểm giải khóa kí ức liên quan tới nhà họ Tiêu hay không?"

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được hoài nghi, sao hệ thống này lại tốt bụng như thế. Cô chần chừ giây lát, ấn vào có, sau khi bị trừ 50 điểm, liền xuất hiện một thanh tiến độ, chữ số bên trong lóe lên thay đổi rồi dừng lại ở vị trí 10%. Mặt Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc quan sát, sau đó nhìn xuống phía dưới. Bên trên viết, còn 90% nữa là có thể giải khóa thành công.

Đồng thời có hai nút, một là đổi 50 điểm rút thêm một lần, một là đổi 200 rút năm lần liên tiếp.

Khóe miệng Tiêu Mộ Vũ co rút mấy cái, mặt không biểu cảm giơ ngón giữa, một lúc sau nhấp vào dấu X bên góc phải.

Tiêu Mộ Vũ dự định tạm thời không quản chuyện này, cô tìm Hạnh Nhi, vờ như vô ý nói chuyện với cô ta, cuối cùng bất ngờ nói: "Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đâu, sao không thấy hai người họ?"

Mặt mày Hạnh Nhi nghi hoặc, "Biểu tiểu thư về nhà rồi, Tô... Tô tiểu thư, sao Tô tiểu thư lại tới phủ chúng ta được, không phải Tô tiểu thư là khuê mật của tiểu thư Thẩm Gia sao, có phải tiểu thư nói nhầm hay không."

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ mừng rỡ, quả nhiên có quen biết, đúng là tìm mòn dép cũng không thấy, đến lúc tìm thấy thì chẳng tốn công. Nghe xong Tiêu Mộ Vũ nhìn Hạnh Nhi một cái, tùy tiện nói: "Hôm nay vừa gặp cô ấy ở Thẩm gia, nhất thời lỡ miệng, ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống trước đi."

Hạnh Nhi có chút kì quái, dù sao mọi người đều biết từ nhỏ tiểu thư đã không nóng không lạnh với Thẩm tiểu thư, ngày trước khi còn nhỏ, Thẩm tiểu thư luôn đi theo đuôi tiểu thư, bình thường đều có thể nhìn thấy hai người ở cùng nhau. Sau này Thẩm tiểu thư trưởng thành, đại khái bị tổn thương tự tôn, cả năm nay không để ý tới tiểu thư nhà mình, tiểu thư nhà mình về cơ bản cũng không tới Thẩm gia. Hôm nay không biết tại sao lại tới Thẩm phủ.

Nhưng Hạnh Nhi không có gan hỏi chuyện này, tuy trong lòng vô cùng hiếu kì, nhưng vẫn gật đầu lui đi.

Sau khi Hạnh Nhi rời đi, trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã an tâm hơn nhiều, chí ít cũng biết tung tích của hai người còn lại. Chỉ là trong lòng cô chú chút nghi hoặc, rõ ràng hệ thống nhằm vào bản thân, nhưng hiện tại có thể thấy, rõ ràng là một mở đầu thuận lợi, cho dù trong hoàn cảnh khó khăn này, cũng có rất nhiều lợi ích cùng cơ hội. Vì Tiêu Mộ Vũ không có kí ức của nhân vật, đồng đội không có kí ức của người chơi, cho nên vai diễn được sắp xếp trong phó bản đều có quan hệ thân thiết. Biểu ca, biểu tỷ, biểu muội, rất đầy đủ. Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ.

Từ tình hình hiện tại có thể thấy, hi vọng nhân vật biểu muội của Tả Điềm Điềm sẽ dễ xử lí, nếu không phải giải quyết cho từng người một, cũng sẽ tiêu tốn nửa già sức lực. Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Đang ở trong phòng suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, từ xa xa Tiêu Mộ Vũ đã nghe thấy một giọng nữ mềm mại truyền tới, "Biểu tỷ, biểu tỷ."

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô nhóc mặc bộ áo váy màu vàng vui vẻ xông từ ngoài vào, khi đối phương nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ liền cười cong mắt, nhún nha nhún nhảy nói: "Biểu tỷ, hôm nay tỷ đi đâu thế. Muội tới tìm tỷ, tỷ cũng không ở nhà."

Tiêu Mộ Vũ đánh giá cô gái này một lượt, dáng vẻ chính là Tả Điềm Điềm, chỉ là nhìn có chút núng nính, dáng vẻ chỉ mới 14, 15 tuổi. Trước giờ Tiêu Mộ Vũ chưa từng thấy một Tả Điềm Điềm hoạt bát như thế, trong lòng Tiêu Mộ Vũ có chút thương tiếc. Thực ra Tả Điềm Điềm trong hiện thực vẫn đang học đại học, cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Sự cố bất ngờ ập tới, khiến đứa trẻ vốn được bố mẹ nâng trong lòng bàn tay cô độc một mình ở một nơi mà tất cả người thân bạn bè đều không biết là nơi nào, còn phải xông pha vượt qua thử thách trong một thế giới đáng sợ nguy hiểm thế này, thực sự không dễ dàng.

Từ sau khi lập đội cùng nhau, Tiêu Mộ Vũ phát hiện trái tim mình càng ngày càng sống động, cũng càng ngày càng dịu dàng. Thế là khi Tả Điềm Điềm vui vẻ chạy tới liền xoa đầu cô nàng, "Tìm ta làm gì thế?"

Tả Điềm Điềm có chút ngạc nhiên, phải biết thường ngày biểu tỷ rất nghiêm túc, tuy đối tốt với mình, nhưng trước giờ cũng không xoa đầu bản thân như thế. Nhưng suy cho cùng chỉ là một cô nhóc, Tả Điềm Điềm nhanh chóng chìm vào trong niềm vui, cong môi cười, chớp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày lộ ra biểu cảm hóng hớt, "Muội nghe nói, hôm nay biểu tỷ cứu Thẩm tỷ tỷ trên phố, đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn biểu cảm của Tả Điềm Điềm, đột nhiên cảm thấy cốt truyện này có chút kì quái, tuy là trò chơi, nhưng mức độ hoàn thiện của cốt truyện thực sự xa rời thực tế tới khó tin. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu đây không phải trò chơi, vậy bản thân và Thẩm Thanh Thu ở trong phó bản này, sợ là còn tính là thích oan gia, đại khái còn một đoạn "ân oán tình thù" không thể không nhắc tới.

Nhưng việc quan trọng nhất trước mắt không phải là đắn đo nhân vật trong cốt truyện, mà là hoàn thành nhiệm vụ phó bản, thế là Tiêu Mộ Vũ hờ hững nhìn Tả Điềm Điềm: "Chuyện này kì quái lắm sao, muội tới đây là để hỏi ta chuyện này à?"

"Cũng không phải, chỉ là muội hiếu kì, hơn nữa Thẩm tỷ tỷ và tỷ đã cãi nhau gần một năm rồi, tỷ đừng nói tỷ không để ý chút nào đấy. Hôm nay tỷ làm anh hùng cứu mĩ nhân, thái độ của Thẩm tỷ tỷ với tỷ có thay đổi không?"

Những lời này càng nghe càng thấy kì lạ, tại sao có cảm giác như trong cốt truyện này cô và Thẩm Thanh Thu thực sự có gì đó, nếu không phải là giới tính không đúng, chẳng phải sẽ là phân đoạn thanh mai trúc mã, thích oan gia sao? Phó bản này đã thông minh tới bước này rồi sao, ngay cả quan hệ của cô và Thẩm Thanh Thu cũng được sắp xếp vào đây?

"Không có, cô ấy cảm thấy ta bị sốt đầu óc không tỉnh táo, nếu không sẽ không mạo hiểm cứu cô ấy." Tiêu Mộ Vũ nói, trong lòng có chút bức bối. Cô có chút không hiểu, tuy trước đó bản thân cũng không thèm để ý Thẩm Thanh Thu, nhưng cũng không tới mức sẽ cảm thấy khó chịu vì cốt truyện trong phó bản này mới đúng. Nhưng sự tồn tại được thể hiện từ trong miệng những nhân vật khác trong cốt truyện này, giống như thực sự từng xảy ra, như thể bản thân thật sự từng đối xử quá đáng với Thẩm Thanh Thu.

Cảm giác kì quái này từng xuất hiện một lần ở nhà họ Thẩm, Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, cưỡng chế đè xuống, cô nhìn Tả Điềm Điềm, nghiêm túc nói: "Hôm nay muội ở lại nhà ta, đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, gần đây trong thành không thái bình, tiểu nha đầu như muội rất dễ trở thành mục tiêu, rõ chưa?"

Tả Điềm Điềm cũng nghe nói tới chuyện này, lập tức có chút sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng gật đầu.

Nhưng sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, liền đi tới trước mặt Tả Điềm Điềm, khẽ cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào trong mắt Tả Điềm Điềm, khẽ nói: "Điềm Điềm, muội có tin ta không?"

Tả Điềm Điềm nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm kia, rất nghiêm túc gật đầu, "Muội tin."

Tiêu Mộ Vũ yên lòng nhìn cô nàng, nghiêm túc nói: "Muội cũng biết chuyện các cô nương trong thành mất tích, hôm nay ta tới Thẩm Gia, phát hiện cha của Thẩm Thanh Thu đã âm thầm bàn làm mối cho cô ấy, muội cũng biết những cô nương mất tích kia đều đã được mai mối, cho nên hiện tại Thẩm Thanh Thu rất nguy hiểm. Mà cha ta sợ ta xảy ra chuyện, nhất định không cho phép ta nhúng tay, nhưng ta không thể ngồi yên không quan tâm, thường ngày muội là người thân thiết nhất với ta, cho nên Điềm Điềm, muội phải giúp ta."

Hôm qua nghe thấy Thẩm Thanh Thu gặp nguy hiểm, sắc mặt Tả Điềm Điềm cũng biến sắc, cô nàng gật đầu, nhưng có chút sốt ruột nói: "Nhưng mọi người đều nói lang quân sông Bạch tới tìm tìm tân nương, hắn... hắn không phải người, tỷ sẽ ứng phó thế nào? Hơn nữa muội, muội không biết làm gì hết, muội phải giúp tỷ thế nào chứ?"

"Sợ lắm đúng không?" Tiêu Mộ Vũ lưu tâm tới biểu cảm của Tả Điềm Điềm, khi nhắc tới lang quân sông Bạch khuôn mặt nhỏ của Tả Điềm Điềm đã tái đi, nói năng cũng bắt đầu ấp úng.

Tả Điềm Điềm rất thật thà gật đầu.

"Ta vừa hỏi muội có tin ta hay không, muội nói là tin. Vậy ta cũng thành thật nói với muội, chuyện lang quân sông Bạch ta nhất định phải nhúng tay, cho dù nguy hiểm nhường nào. Nếu muội tin ta, thì khi ta cần muội, muội dám đi theo ta không?"

Tả Điềm Điềm ngẩn ra, có chút không hiểu, "Ý tỷ là Thẩm tỷ tỷ không thoát được sao? Biểu tỷ, tỷ biết gì sao? Còn nữa, muội không biết làm gì, lại nhát gan, muội đi theo tỷ có ích gì chứ?"

Thực ra Tiêu Mộ Vũ thẳng thắn nói chuyện với Tả Điềm Điềm ở chỗ này như thế, là vì trong lòng có suy nghĩ đánh cược. Giống như Tả Điềm Điềm nói, yêu cầu và hành động của Tiêu Mộ Vũ rất kì lạ, người bình thường muốn làm một chuyện khó nhằn như thế, dù thế nào cũng sẽ không chọn một cô gái như Tả Điềm Điềm.

Mà phản ứng của Tả Điềm Điềm không làm Tiêu Mộ Vũ thất vọng, thực ra trong vô tri vô giác, đồng đội của cô đã trở nên vô cùng ưu tú.

"Đúng, muội nhát gan, nhưng không phải chuyện gì muội cũng không làm được, càng không vô dụng. Điềm Điềm, muội có rất nhiều thời khắc tỏa sáng, sẽ cho ta rất nhiều bất ngờ." Tiêu Mộ Vũ mỉm cười nhìn Tả Điềm Điềm, khi nhắc tới thời khắc tỏa sáng, Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng con ngươi của Tả Điềm Điềm co chặt, trên mặt còn có một loại mù mịt cùng đắn đo không nói thành lời.

Tiêu Mộ Vũ đã đạt được mục đích, cô vỗ vai Tả Điềm Điềm, "Được rồi, ăn tối trước đã, tối nay ở lại viện tử của ta nghỉ ngơi."

Tả Điềm Điềm đi theo Tiêu Mộ Vũ, nhưng trong đầu không ngừng nghĩ về mấy chữ thời khắc tỏa sáng, trong lòng hỗn loạn không thôi.

Đã có tung tích của Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn, hiện tại vướng bận lớn nhất của Tiêu Mộ Vũ chính là Thẩm Thanh Thu, tuy cái gọi là điểm chung không thể thực sự chứng minh điều gì, hơn nữa cũng không chắc tối nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng Tiêu Mộ Vũ không thể đánh cược. Thể là nhân lúc sắc trời tối tăm, Tiêu Mộ Vũ mượn thân thủ linh hoạt của cơ thể này trèo tường, mò mẫm trong đêm tới nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu cũng chỉ cách nhau một cây rưỡi, Tiêu Mộ Vũ đi đọc theo đường phố, sau đó rẽ ở ngã nhỏ, rồi đi về phía đông qua ba con phố nữa là tới nhà họ Thẩm.

Có thể thấy cài đặt trong trò chơi đang là tháng Giêng, nhưng nhiệt độ rất tích hợp, tuy buổi tối có chút lạnh, nhưng hơi lạnh hoàn toàn không thấm vào đâu, cho dù mặc hai bộ quần áo, Tiêu Mộ Vũ cũng không thấy lạnh.

Nhưng vì sắp Nguyên Tiêu, ánh trăng trên trời lại rất hợp hoàn cảnh, giống như một chiếc đĩa ngọc, tròn trĩnh trong trẻo. Bầu trời buổi tối ngập tràn ánh sao, cho dù là buổi tối vẫn sáng sủa thênh thang, thấp thoáng có thể nhìn thấy tầng mây. Toàn thành Sính Châu chìm trong im lặng, trong ánh trăng sáng tỏ bao phủ, toát lên cảm giác an lành yên tĩnh.

Nhờ ánh trăng, Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng nhìn thấy ngã rẽ trên con đường có chút tối tăm trong ngõ. Đúng vào lúc này, âm thanh canh phu đêm gõ canh truyền tới, từ xa tới gần, có lẽ đang đi về bên này.

Đã là canh hai, cũng là 9 – 11 giờ đêm, canh phu tận chức tận trách gõ mấy tiếng, hô to, "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa, đề phòng trộm cắp", âm thanh của người đàn ông trung niên vang vọng, ngay sau đó lại là một tiếng gõ, nhưng lần này âm thanh vô cùng đột ngột dừng lại, giống như chưa gõ xong đã bị làm gián đoạn.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn cảnh giác, nghe thấy thế gần như lập tức dừng bước. Mũi chân cô chầm chậm chạm đất, hô hấp ngưng lại.

Trên đường phố vốn dĩ yên lặng không tiếng gõ, một cơn gió lạnh bỗng cuộn tới con đường chính mà Tiêu Mộ Vũ muốn đi trước đó, sau đó đột nhiên tách ra ở những ngã rẽ nhánh, cuộn lên trên người Tiêu Mộ Vũ. Gần như ngay lập tức, Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được rõ ràng lông tơ trên người mình dựng đứng lên, hơi lạnh kia tràn vào xương cốt.

Mà cũng vào lúc này gió vừa nhanh vừa gấp, trong cơn gió âm u Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được hơi nước ẩm ướt, còn cả mùi hôi nồng nặc.

Gió bắt đầu gào rú, giống như bên trong ẩn giấu một đám quỷ, đã sốt ruột không thể chờ đợi thêm muốn xông tới. Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được nguy hiểm, ánh mắt cô nhanh chóng di chuyển, một xó nơi góc phố chất một đống sọt, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng trốn vào trong, khom lưng giấu mình sau sọt.

Xuyên qua khe sọt, Tiêu Mộ Vũ vừa vặn có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài, đồng thời cô nghe thấy âm thanh kèn bầu, sau đó là tiếng chiêng trống ầm ĩ. Âm thanh này là khúc nhạc ngập tràn vui vẻ và huyên náo, rõ ràng chỉ xuất hiện khi cưới hỏi. Nhưng nó xuất hiện trên đường phố trong đêm khuya vào lúc này, khiến không khí vui vẻ biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại cảm giác quái dị và kinh dị ngập tràn.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vô cùng căng thẳng, cô nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, lẽ nào thực sự lựa chọn Thẩm Thanh Thu sao?

Tiếng gió trộn lẫn với âm thanh tấu nhạc, từng bước từng bước tới gần, tới cuối cùng, tiếng chiêng trống đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại tiếng kèn bầu xé gan xé phổi vang lên, nghe trong đêm chỉ có thê lương cùng kì dị.

Leng keng, leng keng, âm thanh kèn bầu dần nhỏ đi, tiếng bước chân nặng nề kèm theo tiếng lắc chuông không ngừng tiến gần.

Mượn ánh trăng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy trên đường phố xuất hiện một đội ngũ rước dâu.

Trong đội ngũ rước dâu này, tổng cộng có mười mấy người, toàn bộ đều mặc trang phục đỏ trên người, có hai người đi trên cùng thổi kèn bầu, phía sau lại có hai người đàn ông giơ bảng gỗ màu đỏ, bên trên viết hai chữ lớn "Nghênh tân" (rước dâu). Ở giữa chính là tân lang quan mặc hỷ phục màu đỏ cưỡi tuấn mã. Có thể thấy dáng vẻ tân lang quan hào hoa thanh lịch, mặt mày vui vẻ mừng rỡ, hắn ngồi trên ngựa đeo quả tú cầu đỏ, hai mắt long lanh có thần, cho dù ánh sáng tối tăm, cũng có thể nhìn ra vẻ tuấn tú của hắn.

Phía sau là tám người đàn ông mặc đồ đỏ gọn gàng khiêng kiệu hoa, sau cùng là gia đinh khiêng sính lễ, một đoàn người hân hoan vui vẻ, hoàn toàn không để ý lúc này bản thân xuất hiện trên đường phố không một bóng người giữa nửa đêm. Thậm chí mặt mày tân lang quan còn nở nụ cười, vẫy tay giống như chào hỏi những người xung quanh.

Đám người này như thể tách biệt với đêm tối, sống trong một không gian khác biệt.

Đội rước dâu cuồn cuộn đi về phía trước, phương hướng chính là nhà họ Thẩm, Tiêu Mộ Vũ không quan tâm mồ hôi lạnh rịn đầy trên lưng, quay đầu chạy về phía sau, ban nãy cô nhìn thấy một con đường nhỏ cắt ngang qua đó, có thể đi từ đó.

Khi Tiêu Mộ Vũ quay người rời đi, tân lang quan cưỡi ngựa chầm chậm quay đầu, trong tiếng cạch, hắn quay đầu lại bằng một góc độ vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía con ngõ nhỏ vừa đi qua ban nãy, há miệng ra, cười ha ha. Khi hắn há miệng, có chất lỏng màu nâu không ngừng trào ra từ trong miệng, không biết là thứ gì. Dưới ánh trăng, đội ngũ rước dâu lưu lại ánh nước trong veo.

Chương 164: Song hỷ 6

Tiêu Mộ Vũ không hề hay biết gì về chuyện này, hiện tại trong lòng cô chỉ lo lắng Thẩm Thanh Thu, nơi này cách nhà họ Thẩm rất gần. Nếu cô không nhanh chân, nếu Thẩm Thanh Thu bị dẫn đi, về cơ bản chính là không có sức lực phản kháng. Đây không phải cốt truyện thực tế, nếu thực sự xảy ra, Thẩm Thanh Thu còn có cơ hội chờ cô tới cứu. Tiêu Mộ Vũ sợ hơn là đây là thử thách đầu tiên phó bản dành cho bọn họ, phó bản này có độ khó cấp S, ngộ nhỡ cô xử lí sai, Thẩm Thanh Thu sẽ phải ở lại nơi này.

Suy nghĩ ngày khiến lòng dạ Tiêu Mộ Vũ nóng như lửa đốt, cô cắn răng, chân đạp gió mượn sự che đậy của màn đêm, nhanh chóng vòng ra phía sau nhà họ Thẩm. Tiếng kèn bầu, chiêng trống bên tai càng ngày càng gần, mà người dân trong thành Sính Châu giống như ngủ say như chết, không hề có bất kì phản ứng nào. Chỉ có tiếng trống phía xa không ngừng trập trùng, hoảng loạn nóng vội.

May mà ban ngày Tiêu Mộ Vũ đã tới nhà họ Thẩm, biết rõ nơi ở của Thẩm Thanh Thu, thế là cô nhảy lên, đạp mấy bước trèo lên tường viện, lặng lẽ vào hậu viện của nhà họ Thẩm. Sau đó Tiêu Mộ Vũ đi thẳng tới phòng của Thẩm Thanh Thu, rút thanh kiếm đồng trước đó ra mở cửa sổ, rồi tung người vào phòng.

Chỉ là Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp ngẩng đầu đứng dậy, một tiếng hô gấp gáp đã bùng nổ trước mặt. Nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ kịch liệt, đầu óc ong ong một tiếng, nhưng nhanh chóng nhào tới, bịt miệng người kia, hai người lập tức nặng nề ngã ra sau.. Trong tình huống khẩn cấp, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể để khuỷu tay phải chạm đất, rầm một tiếng, đau đớn khiến ấn đường cô nhíu chặt, cắn răng cúi đầu.

Mà người được Tiêu Mộ Vũ ôm trong lúc này đang vùng vẫy kịch liệt phía dưới, hai tay vung vẩy lung tung, trong tình huống cấp bách Tiêu Mộ Vũ chỉ đành đè lên người Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Thanh Thu, là ta."

Động tác của Thẩm Thanh Thu lập tức cứng lại, mở to mắt nhìn người cơ bản không thấy rõ được dáng vẻ trước mặt, nhưng khi hòa hoãn lại đầu mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, xác thực là Tiêu Mộ Vũ, thế là trái tim sợ hãi cuối cùng cũng dịu lại, nhanh chóng đưa tay vừa trách vừa oán đánh Tiêu Mộ Vũ một cái.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ nào không phải vừa sửng sốt vừa sợ hãi, nhưng hiện tại Thẩm Thanh Thu đang nằm dưới người cô, trái tim cũng coi như bình tĩnh lại, nhưng lòng bàn tay lại cảm nhận được cảm giác ươn ướt, Thẩm Thanh Thu đang khóc.

Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ không biết làm sao, cô vội vàng nhỏ tiếng nói: "Ta buông nàng ra, nhưng nàng không được lên tiếng. Trên đường tới đây ta nhìn thấy một đoàn rước dâu, lúc này có lẽ sắp tới rồi, nàng đừng sợ cũng đừng loạn, đi theo ta, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."

Những lời này của Tiêu Mộ Vũ giống như sấm sét nện lên đầu Thẩm Thanh Thu, tới nỗi khi Tiêu Mộ Vũ buông mình ra, Thẩm Thanh Thu cũng không phản ứng.

Mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ lau nước mắt cho cô ấy, kéo cô ấy dậy, Thẩm Thanh Thu mới tìm về ý thức của bản thân, tư duy rất rõ ràng, "Cô nói cô gặp đội rước dâu của lang quân sông Bạch?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, đồng thời đưa tay làm động tác im lặng, tiếng kèn bầu kia dừng trước cửa nhà họ Thẩm. Nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nhanh, cô nhanh chóng nhìn thẻ đạo cụ của bản thân một lượt, mặt nạ sử dụng ba lần đã mất hiệu quả, không thể dùng đồng hồ bấm giờ, cho nên Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể dùng Đèn kéo quân để phòng thân, cùng với kiếm đồng Thẩm Thanh Thu nhất quyết bắt cô cầm trong tay. Kí ức của Thẩm Thanh Thu chưa khôi phục, tình thế sẽ rất bất lợi với bọn họ.

"Nàng không nghe thấy tiếng kèn bầu sao?" Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng hỏi Thẩm Thanh Thu, mặt mày Thẩm Thanh Thu mù mịt lại sợ hãi, lắc đầu. Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, Thẩm Thanh Thu không nghe thấy? Là vì Thẩm Thanh Thu chưa khôi phục kí ức sao?

Nhưng lúc này Tiêu Mộ Vũ không có tâm trạng suy nghĩ tới chuyện này, chỉ đợi người gọi là lang quân sông Bạch tới đây, tối nay cho dù có thế nào cô cũng bắt hắn phải trả giá.

Nhưng kì lạ là, tiếng kèn bầu này dừng lại một lát, rồi lại rời đi. Điều này khiến trong lòng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy rất kì lạ, cho nên không phải tới đây bắt Thẩm Thanh Thu? Nhưng có một vài điểm không thể thông suốt, nếu không phải tới vì Thẩm Thanh Thu, tại sao lại dừng trước cửa nhà họ Thẩm. lẽ nào mục tiêu tối nay là người khác, Thẩm Thanh Thu chỉ là mục tiêu tiếp theo?

Tiếng kèn bầu đi xa, nhưng có thể thấy rất lềnh bềnh trong màn đêm tĩnh lặng. Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, không phải Thẩm Thanh Thu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cho dù có lựa chọn trúng Thẩm Thanh Thu hay không, bọn họ đều không có cách nào không đếm xỉa tới chuyện này, đây là chuyện quan trọng bắt buộc phải giải quyết để vượt ải. Cho dù rất nguy hiểm, Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn bỏ lỡ thời cơ tuyệt vời tối nay.

Vì thế cô nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn đang nép vào mình như con chim cút, trong mắt có chút dịu dàng. Từ khi vào phó bản tới nay, trước giờ Thẩm Thanh Thu luôn là người đi trước dẫn đầu, ở phía trước bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đáng thương của Thẩm Thanh Thu như vậy, Tiêu Mộ Vũ buồn cười đồng thời trong lòng cũng ngập tràn yêu thương, nhỏ tiếng nói: "Đừng sợ, chúng đi rồi, tối nay có lẽ không tới chỗ nàng. Nàng cứ trốn kĩ ở trong phòng, bùa hộ mệnh có mang theo bên người không?"

Thẩm Thanh Thu bối rối buông tay, gật đầu, lấy bùa hộ mệnh ra lặng lẽ nhét cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy bùa hộ mệnh, cảm giác tay có chút nóng, xem ra không phải ảo giác của bản thân, đám bẩn thỉu ban nãy cách Thẩm Thanh Thu rất gần.

"Bùa hộ mệnh nóng rồi, một khi có thứ không sạch sẽ tiến gần, nó sẽ nhắc nhở nàng. Ta còn có việc phải làm, nàng cất đi, ta xử lí xong sẽ lập tức quay lại." Không kịp giải thích tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây, Tiêu Mộ Vũ nói xong liền nhét lại bùa hộ mệnh cho Thẩm Thanh Thu rồi chuẩn bị rời đi.

Thẩm Thanh Thu ra sức nắm lấy áo Tiêu Mộ Vũ, hô hấp gấp gáp, "Cô... cô muốn một mình đi theo đám quỷ quái kia sao?"

Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái nhợt trạng thái sợ hãi nóng ruột, ấn đường nhíu chặt lại với nhau, mặt mày rất không tán thành.

"Ta có chuyện rất quan trọng phải làm, nhất định phải đi. Nàng đừng lo, ta có cách bảo vệ bản thân." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, muốn kéo cô ấy ra.

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu trở nên kiên quyết khác thường, sợ hãi trong mắt lúc này bị khí thế kia che lấp, cô ấy nắm chặt không buông tay, chắc như đinh đóng cột: "Có quan trọng tới đâu ta cũng không cho cô đi một mình. Hoặc là cô không đi, hoặc là dẫn theo ta."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, cô tỉ mỉ nhìn Thẩm Thanh Thu, vẫn là dáng vẻ non nớt, chưa khôi phục trí nhớ. Nhưng vẫn có thể khiến Tiêu Mộ Vũ cảm động, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ rung động không thôi.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ bỗng có suy nghĩ trào ra, nhưng lại bị cô đè lại. Thẩm Thanh Thu không tính buông tay, Tiêu Mộ Vũ hết cách, chỉ đành gật đầu dẫn theo cô ấy.

Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ ôm lấy, trèo lên tường bao, mặt mày ửng đỏ, bỗng có cảm giác xấu hổ. Lúc này bị cơn gió bên ngoài kích thích, Thẩm Thanh Thu cũng bắt đầu bình tĩnh lại, có chút không hiểu tại sao ban nãy bản thân lại kiên trì một cách lạ lùng tới vậy, nhưng ban nãy cô ấy mãnh liệt cảm nhận được, nếu để Tiêu Mộ Vũ ra ngoài một mình, chắc chắn bản thân sẽ hối hận.

Tường bao của nhà họ Thẩm điển hình cho kiểu tường tường ngoài cao hơn tường trong, Thẩm Thanh Thu là cô gái yếu ớt nhìn thấy độ cao này, trong lòng có chút sợ hãi.

Tiêu Mộ Vũ dang hai tay ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Đừng sợ, ta đỡ nàng."

Cho dù Thẩm Thanh Thu lúc này hoàn toàn khác trước, Tiêu Mộ Vũ vẫn vô cùng nhẫn nại với cô ấy. Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ muốn làm gì, thời gian gấp rút không kịp ngúng nguẩy, nhắm mắt nhảy xuống, sau đó vững vàng được người kia đỡ vào lòng.

Tiếng kèn bầu đã rất ra, Tiêu Mộ Vũ dẫn Thẩm Thanh Thu đi dọc theo đường phố cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh, cho dù nghe rất xa, Tiêu Mộ Vũ cũng không buông lỏng cảnh giác.

Thẩm Thanh Thu có chút căng thẳng, lại ngập tràn hoài nghi, "Ở đây không nhìn được gì hết, mà tiếng kèn bầu kia còn không? Sao ta không nghe thấy gì hết?"

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày: "Không biết tại sao nàng không nghe được, nhưng ta có thể nghe thấy, chỉ là không nhìn thấy đội ngũ kia đâu nữa."

Vì ban nãy vào nhà họ Thẩm, cho nên thực ra Tiêu Mộ Vũ cũng không chắc đội rước dâu kia còn ở trên phố hay không, chỉ có thể tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Mà khi hai người đi tới một ngã tư, cả hai gần như đồng thời dừng lại. Vì dưới ánh trăng, hai người nhìn thấy rõ ràng một mảnh ánh nước kéo dài về phía nam, có mảnh nước im lìm, còn có mảnh nước được ánh trăng chiếu rọi, lấp lánh ánh nước trong vắt.

Đội rước dâu đã vòng sang một con phố khác.

Mà lúc này tiếng kèn bầu cũng biến mất, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút khác thường, lập tức dừng lại, nhỏ tiếng nhắc nhở Thẩm Thanh Thu, "Tiếng kèn bầu ngừng rồi."

Trên thực tế, từ đầu tới cuối Thẩm Thanh Thu không nghe thấy âm thanh, cô ấy cũng cảm thấy bản thân rất kì quái, đổi thành người bình thường, nếu nửa đêm nửa hôm Tiêu Mộ Vũ kéo bản thân lên phố nói là nhìn thấy quỷ, chắc chắn sẽ cho rằng Tiêu Mộ Vũ bị điên, nhưng Thẩm Thanh Thu không hỏi gì, còn theo Tiêu Mộ Vũ ra ngoài, trước đó còn nói Tiêu Mộ Vũ bị ngã hỏng đầu, hiện tại rõ ràng là đầu óc bản thân hỏng rồi mới đúng.

Thẩm Thanh Thu căng thẳng nhìn Tiêu Mộ Vũ, mà đúng vào lúc này cô ấy thật sự nghe thấy tiếng kèn bầu, từ xa lại gần rất nhanh sẽ tới đây.

"Ta nghe thấy rồi." Lồng ngực Thẩm Thanh Thu thắt lại, sắc mặt tái đi, nửa đêm nghe thấy tiếng kèn bầu cùng chiêng trống, điều này không phải là điềm lành mà là đòi mạng.

Tiêu Mộ Vũ cũng phát hiện tốc độ của đối phương trở nên nhanh hơn, tuy tiếng kèn bầu trước đó nghe rất chói tai, dù vậy tốt xấu gì cũng cảm nhận được vui vẻ, nhưng tiếng kèn bầu lúc này vừa trầm thấp vừa ai oán, âm u vang lên trên đường phố không một bóng người, thực sự khiến Thẩm Thanh Thu dựng tóc gáy.

"Không phải là rước dâu sao, sao lại nghe như kèn đám ma thế?" Thẩm Thanh Thu run rẩy nói.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, kéo Thẩm Thanh Thu nhanh chóng trốn dưới một góc chân tường, cô ôm lấy Thẩm Thanh Thu vào lòng dính lên tường, đưa tay ra che miệng Thẩm Thanh Thu rồi lắc đầu, cô sợ Thẩm Thanh Thu không khống chế được sẽ kêu lên.

Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ bảo cô buông tay, nhưng Tiêu Mộ Vũ không chịu. Mà ngay sau đó Thẩm Thanh Thu cũng không có ý định giãy giụa nữa, vì cô ấy nhìn thấy hai chiếc bóng rất nhạt bị ánh trăng kéo dài tới biến dạng trên mặt đất.

Đường nét chiếc bóng này vô cùng kì quái, hình dạng vô cùng cứng nhắc, rất nhanh sau đó chủ nhân của hai chiếc bóng cũng hiện thân.

Tư thế của hai người này cứng nhắc, khi di chuyển động tác hai chân giống như con rối bị giật dây, mà hai tay vẫn giữ tư thế thổi kèn bầu. Khi hai người này triệt để bước dưới ánh trăng, hai người Tiêu Mộ Vũ cố gắng híp mắt, vừa nhìn một cái nhịp tim Tiêu Mộ Vũ lập tức đập kịch liệt, cũng vào lúc này cô cảm nhận được Thẩm Thanh Thu không khống chế được hít sâu một hơi, tới độ bàn tay Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được lực hơi thở kia.

Mà bản thân Tiêu Mộ Vũ cũng chấn động không thôi, theo lí mà nói không thể xuất hiện hai đội rước dâu, nhưng hai người thổi kèn bầu đi đầu, lại biến thành người giấy!

Màu đỏ trên trang phục của hai người giấy không đều, giống như dùng chu sa quệt bừa lên trên. Nhìn chúng có kích thước giống với người thật, ngũ quan được vẽ trên khuôn mặt tái nhợt ấy vô cùng khoa trương, trên hai má là khoảng đỏ nặng nề, đôi môi màu đỏ máu toác ra, hai mắt dài hẹp, ghép ngũ quan lại với nhau rõ ràng là đang cười, nhưng lại vô cùng âm u, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hai người phía sau vẫn là người giấy, chúng tiến thẳng về phía trước giống như khúc gỗ, đôi mắt tươi cười nhìn về phía trước, tay giơ cao bảng gỗ. Hệt như những gì Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy trước đó, nhưng trước đó cô chỉ có thể nhìn thấy bài vị bên phải, lần này cô nhìn thấy bài vị bên trái, bên trên có viết hai chữ, nhưng là "Xuất tấn" (đưa tang).

Bộ dạng bốn người giấy nhìn có vẻ không khác biệt, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại phát hiện trên eo chúng đều cột chuông, khi di chuyển phát ra những âm thanh leng keng, leng keng. Cô vô thức hướng ánh mắt lên eo chúng, những chiếc chuông này đều có màu sắc, mà người giấy giơ hai chữ Xuất tấn kia, trên eo có cột một chiếc chuông màu đen.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ vô thức tìm kiếm chuông của ba người còn lại, chỉ là chỉ kịp nhìn thấy eo người giấy thổi kèn bầu bên trái, nó đã nhanh chóng lướt đi, không nhìn được màu sắc nào khác.

Mà nhân vật chính của hôn lễ này, tân lang quan, cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng tân lang quan này không phải người giấy, mà hắn đang cưỡi một con ngựa giấy, linh hoạt như thật, nhưng đôi mắt lại được vẽ một cách vụng về, rõ ràng có chút không ăn nhập.

Phía trước bộ hỷ phục trên người hắn là một quả tú cầu đỏ, nhưng quay đầu về phía sau, như thể nhìn thấy tân nương của mình, cho nên hai người Tiêu Mộ Vũ không nhìn rõ mặt hắn. Chỉ là khi tân lang quan sắp biến mất trong tầm mắt, cuối cùng hắn cũng quay đầu lại.

Lúc này, Thẩm Thanh Thu đột nhiên rụt người ra sau nhắm mắt gần như thút thít thành tiếng.

Tim gan Tiêu Mộ Vũ đã dạn dày thử thách, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến lòng dạ lạnh lẽo, ngũ quan tuấn tú của tân lang quan kia đã không còn nguyên vẹn, đầu sưng phù, giống như chiếc bánh bao trắng bị ngâm trong nước. Đôi mắt lồi ra, mồm miệng trề ra ngoài, giống như vượt quá phụ tải điện sắp nổ tung, đáng sợ buồn nôn không diễn tả hết.

Điều khiến Tiêu Mộ Vũ sởn gai ốc hơn là, sau khi Thẩm Thanh Thu động đậy, tân lang quan kia đột nhiên dừng lại, sau đó chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng nhìn chằm chằm góc phố bên trái. Cũng vào lúc này tiếng kèn bầu cũng dừng lại, tí tách, tí tách, nước từ hai chân của tân lang quan nhỏ giọt xuống con đường đá, rõ ràng là ngựa giấy, nhưng không hề sợ hãi nước.

Tiêu Mộ Vũ đã ấn Thẩm Thanh Thu vào lòng, hai người dính chặt lấy góc tường, nhẫn nhịn không dám hít thở.

Thời gian dài dằng dặc tới độ khiến người ta ngạt thở, tiếng nước này vang lên rõ ràng quẩn quanh bên tai, giống như một khúc gọi hồn, đẩy cảm xúc căng thẳng của cả hai lên tới cực điểm.

Vào lúc Thẩm Thanh Thu sắp không chịu nổi nữa, cuối cùng tiếng kèn bầu kia lại tiếp tục vang lên, tân lang quan cứng nhắc kẹp lấy bụng ngựa, đội ngũ lại tiếp tục tiến về phía trước.

Tiêu Mộ Vũ khẽ thở ra một hơi, chân tay đều tê dại, cô mất một lúc dịu lại chuẩn bị thò đầu ra, nhưng Thẩm Thanh Thu lại ôm chặt lấy eo cô, sợ hãi lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm lên mặt đất phía trước.

Tiêu Mộ Vũ liếc theo, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát, trước đó còn chưa có cảm giác, nhưng lúc này rõ ràng có một mảng bóng đen in trên con đường phía trước hai người, có thứ đang tới gần!

Ngoài ra, Tiêu Mộ Vũ ngửi được một mùi rất kì quái, cô nghĩ ngợi giây lát, tim gan suýt chút nữa dừng lại, là mùi hồ dán trộn mực, có người giấy đang đi tới.

Hai người nín thở ước gì có thể co vào trong tường, cuối cùng người giấy kia dừng ở phía trước mấy bước, lộ ra đầu ngón chân rồi dừng lại, cuối cùng nó chầm chậm quay người theo đội ngũ rời đi.

Sau khi người giấy rời đi, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chờ thêm một lúc, mãi tới khi tiếng kèn bầu đi xa, hai người mới cẩn thận bước ra. Có thể nhìn rõ kiệu hoa phía sau và người giấy phía sau kiệu hoa của đội ngũ, tám người giấy khiêng kiệu có thể hình vạm vỡ, không khác gì người thật trước đó, mà Tiêu Mộ Vũ phát hiện khi di chuyển, cáng kiệu hoa không ngừng lay động lên rồi lại xuống, bên trong có người.

Khi chúng sắp biến mất, người giấy đi sau cùng lại quay đầu thêm lần nữa, may mà Tiêu Mộ Vũ đã đề phòng, nhanh chóng rụt về. Lúc này cô mới phát hiện người giấy này rất kì quái, một đoàn người giấy rước dâu đều mặc màu đỏ, duy chỉ có người giấy này là thuần trắng, hơn nữa bên dưới chân nó không đi giày vải mà là giày cỏ, trên eo còn buộc dây gai.

Thẩm Thanh Thu đã không còn sức, ngồi trên đất sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng đang run rẩy. Đôi mắt ngập vẻ sợ hãi ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ, âm thanh cất lên cũng lẩy bà lẩy bẩy, "Hắn... hắn tới đưa tang... trang phục trên người là tang phục." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt