chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Y chấp nhận thông tin của chúng tôi, nghĩa là chúng ta có cơ hội tham gia đấu thầu vào ngày mai, thật tuyệt!" Anh chỉ vào Hạ Vy : "Hãy đến với tôi để đấu giá vào ngày mai của Y!"
Đây là lần thứ hai Hạ Vy  bước chân vào Y. Chính tại đây, cô đã bán mình cho một người đàn ông mù làm vợ.

Sau cuộc bầu cử thực sự, ông  lôi đã hiện một cử chỉ mời gọi.

"Cô Hạ, chúng tôi luôn có một số câu hỏi để thảo luận với cô, xin vui lòng theo tôi đến phòng hội nghị nhỏ."

phòng họp bên trong,  vũ Minh đang một cách duyên dáng trên  ghế sofa.

Tôi nhìn về phía anh và đứng trước mặt anh và hỏi công khai:

"Anh luôn tự hỏi những gì  không hiểu?"

"Tôi không hiểu cô."

Vũ Minh  ra hiệu một tay trên cô:

"Hôm qua đến hôm nay cô đã quẹt 870.000 từ thẻ phụ, nhưng thứ cô mặc hôm nay là chợ đêm đã được rửa ít nhất ba năm. Tại sao?

"Anh nói gì thế? Tôi dùng  870.000?"

"Không phải cô không biết điều này sao?"

"Tôi ... tôi xin lỗi, tôi thực sự không biết. Có lẽ đó là mẹ tôi ... Tôi sẽ trả lại thẻ phụ cho anh vào ngày mai."

"Vì thẻ phụ được trao cho cô, cô có thể quẹt thẻ theo ý muốn. Trọng tâm của tôi không phải là 870.000. Cô có hiểu không?"

"Tôi ... tôi hiểu."

Cô hiểu, cô ấy chắc chắn hiểu anh đã đề cập đến quần áo của mình quá già.

Quần áo trên người cô ấy thực sự đã được mua ở chợ đêm ba năm trước. Đôi mắt của Vũ Minh thực sự rất sắc nét!

"Vào lúc năm giờ chiều mai, tôi sẽ gặp cô ở tầng dưới tại công ty  cô và trở về ngôi nhà cũ để gặp lại những người lớn tuổi."

"Vâng, tôi nhớ." Hạ Vy  gật đầu.
.............
Sau khi tan làm, tôi ra khỏi công ty đã thấy một chiếc xe màu đen chờ ở bên đường.
Hạ Vy đi lại,rồi mở cửa định ngồi phía bên trước.
Nhưng chưa kịp ngồi.
"Ngồi bên cạnh tôi" giọng anh vang lên.
Tôi không biết vì sao anh lại bảo tôi ngồi bên cạnh nhưng toi cũng làm theo.
"Vâng....'cô đáp.
Qua kính chiếu hậu Huân nở nụ cười với chủ nhân của mình ,nhưng khi gặp ánh mắt sắc bén như muốn nuốt chửng con mồi vậy .
Huân thầm nghĩ : mình làm gì sai sao?
Đang suy nghĩ thì tiếng của anh vang lên.
"Đi...'chỉ gọn một chữ.
Một lúc sau anh nhìn người con gái bên cạnh. 

Hôm nay, cô ấy đang mặc  khá khả quan......

Chiếc xe đang ở trên đường, và cỗ xe yên lặng, và cả hai đều không nói gì.

Cho đến khi xe vào một con đường riêng, Vũ Minh  là một cái nhìn mở bình tĩnh:

"Gia đình Họ Vũ  tổng cộng sáu người, bà rất thoải mái, dễ dàng để có được cùng, cha ông một chút khắc nghiệt, ba nhỏ  là cha và mẹ tôi đã được sinh ra nhỏ, mẹ nhỏ là một câu chuyện cổ tích đã lấy hoàng hậu độc táo độc, bạn sau  Theo cô ấy nhiều nhất có thể, nhớ chứ? "

Hạ Vy gật đầu: "Ghi nhớ."

Nghe có vẻ phức tạp và khủng khiếp .
Các yêu cầu của đám cưới  phù hợp và không làm quá

Vũ Huy và Hạ Vy đi kèm với một loạt các người !"

"Chú rể......"

Một cô gái độc hại đột nhiên hét lên, và tất cả mọi người cũng lặp lại hét lên:

"Người thân yêu! Người thân yêu!"

Hạ Vy ngay lập tức khuôn mặt nhỏ màu đỏ thẫm.

"Stop nó tất cả mọi người, cô là vợ tôi và bây giờ chúng ta hay hôn nhau".

Khuôn mặt  Hạ Vy trở nên đỏ hơn.
Anh cúi đầu, di chuyển đôi môi mỏng của mình lên môi cô và hôn họ nhẹ nhàng.

Cảm giác mềm mại, hương thơm say.

Hạ Vy  thực sự có một ảo ảnh nhất thời đến nỗi người đàn ông vừa hôn cô không phải là người đàn ông này , mà là Tử Hiên  !

Cô chỉ hôn, yêu người đàn ông!

Anh buông cô ra và nhìn lên đám đông và mỉm cười, "Có sao không?"

"Vũ Minh , anh thực sự là anh trai tốt của vũ Huy!"

Cô gái cười nhẹ chế giễu, và mọi người cười.

Sau bữa tối, một nhóm người bước ra khỏi khách sạn và tài xế kéo cửa xe với vẻ mặt kính trọng:

"Xin vui lòng nhận được trên tàu, và tôi gửi lại cho tiểu thư."

Hạ Vy  liếc nhìn những người bên cạnh cô. Ngoại trừ anh, cô không biết ai trong số họ, vì vậy chỉ cần theo dõi họ trở lại?

"Có chuyện gì vậy? Sợ?"

Anh cúi đầu và liếc nhìn vào góc quần áo của cô thật chặt.

Hạ Vy  ngước nhìn anh, siết tay vào góc quần áo và bước về phía xe.

Một phụ nữ trung niên bước ra khỏi phòng và cười:

"Mời..."

Trên đường cô vừa đến, cô đang suy nghĩ về cách ngủ qua đêm t, và khi nghe tin Vũ Minh  đã ngủ, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Môi trường hoàn toàn mới, chăn hoàn toàn mới và cô ấy buồn ngủ đến nỗi cô ấy không dành nhiều thời gian để ngủ.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đến khi tôi cảm thấy có gì đó để giữ lấy cô ấy, để cô ấy không thể thở được.

Một cái gì đó chặn đôi môi cô, và cô từ từ tỉnh dậy.

Cô cố gắng đẩy trọng lượng lên cơ thể mình, chỉ để nhận ra rằng đó dường như là một người, một người đàn ông ...

Ý thức này khiến cô siết chặt cơ thể anh ngay lập tức, và mở mắt ra với một tiếng thở dài.

Trong đêm tối, đôi mắt đang nhìn chằm chằm.

Cả hai đều bị đóng băng.

Khuôn mặt quen thuộc đang ở gần, và cơ thể của anh vẫn áp vào cô, và lòng bàn tay ấm áp của anh trong bộ đồ ngủ ...

"À.....áá....ááá-!"

Hạ Vy  hét lên, đẩy người đàn ông trên cơ thể ra hết sức có thể.

Với một tiếng nổ, Vũ Minh bị cô lật đổ trên mặt đất, vì vậy cô không xấu hổ.

Hạ Vy  ngồi dậy khỏi giường và giận dữ nhìn xuống đất. Anh hỏi:

"Bạn là ai?"

Sau khi hỏi câu này, cô nhận ra mình thật ngốc.

Mặc dù ánh sáng mờ, nhưng người ta có thể thấy khuôn mặt của người đàn ông giống hệt Vũ Huy.

"Tôi là chồng của cô."
............
Hơi nhạttttt💗💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhkhanh