chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kítt....kíttt....kítttt...."Một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại trước mặt Hạ Vy.
Đồng nghiệp Thanh Lụy bước ra khỏi xe.
Nhìn thấy Hạ Vy, nụ cười trên khuôn mặt của Thanh lụy thậm chí còn quyến rũ hơn. Cô gái  cúi xuống trước xe và hôn tạm biệt người bạn trai .
Người bạn trai của Thanh Thụy tên Hạo Thiên nói với cô ấy"Em yêu, anh đi làm, gặp em vào ban đêm."
  Sau đó chiếc xe lao đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt hai cô gái.
  Thanh Thụy xoay eo và bước tới trước mặt Hạ Vy, tự hào:
  "Thế nào , bạn trai của tôi  mạnh hơn Tử Hiên nhiều?"
  Tử Hiên......
  Trái tim Hạ Vy  thắt lại, giống như có gì đó đâm vào tim vậy ....đau rất ..đau.... Cái tên đó  là vết sẹo mà cô không muốn chạm vào .....
  "Ồ, tôi đã yêu nhau được ba năm và có tình cảm sâu đậm, nhưng tình cảm đấy chưa được bao lâu thì Tử Hiên  đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi Trái Đất . Cô thực sự rất buồn."
  Không muốn nhìn thấy khuôn mặt tự hào của Thanh Thụy,  Hạ Vy  tăng tốc và bước đến tòa nhà công ty.
  Lúc trước , Thanh Thụy thích Tử Hiên   nhưng Tử Hiên  đã chọn cô.
  Từ đó,Thanh Thụy luôn ghét nó.
......đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, quay trở lại hiện tại ,cô lấy lại tinh thần.
Móc điện thoại từ trong túi sách ra.Trên màn hình là một số lạ.
 Hạ Vy ấn nút Alo.
Không có người nói chỉ nghe tiếng khóc của ai đó....rất quen...
Một lúc sau, đầu dây bên kia chỉ nói "Chà, muốn cứu mẹ cô thì hãy tới tập đoàn Y, hãy đến sớm ..."
Cô chưa kịp nói thì chỉ nghe tiếng.... Tútt....túttt....tútttt....
  Cô vội vã chạy ra khỏi công ty.Đang sang đường bắt xe thì
  một âm thanh phanh sắc bén vỡ ra trong không khí,HạVy chỉ cảm thấy một cơn đau âm ỉ ở sau lưng dưới và đột nhiên ngã xuống đất.
  Chỉ sau đó, cô mới nhận ra rằng mình đã gặp phải đèn đỏ và đâm vào ... một chiếc xe Bentley màu đen.
  Bên trong xe, người tài xế kinh hoàng: "Chủ nhân,đụng trúng người !"
  Đôi mắt không tập trung của người đàn ông đeo kính râm hỏi, "Cậu xuống xem sao?"
  "Không nghiêm trọng."
  Lúc này, Hạ Vy đã ghé qua và nói với người tài xế một cách tiếc nuối: "Tôi xin lỗi, tôi không thấy đèn tín hiệu."
Người tài xế mỉm cười nói "lần nhớ sang cẩn thận hơn là được "
  Còn người đàn ông đeo kính râm khẽ nhướn mày. Âm thanh này ... quen....dường như đã gặp ở đâu đó.
  "Đưa cô ấy lên." Người đàn ông đeo kính râm thì thầm với người tài xế tên là Huân.
Huân sững sờ ....rồi quay lại nhìn cậu chủ mình khẽ cười.
 Huân bước ra khỏi xe và chạy đến chỗ hạch nói : "Cô gái này, tôi nghĩ rằng cô dường như bị thương. Hãy để tôi đưa cô tới bệnh viện hoặc nhà cô ở đâu tôi đưa cô về ."
  "Không cần." Hạ Vy  theo bản năng từ chối, đó là lỗi của cô vì không để ý nên mới gây rắc rối.
  "Thưa cô, làm ơn, nếu không thì tôi buồn." Huân háo hức nhìn cô và quay lại kéo cửa sau xe: "Xin hãy lên xe."
  Hạ Vy từ chối muốn đi nhưng người tài xế này không cho cứ muốn đưa cô về nhà.
Cô ngập ngừng và cúi xuống ngăn nhưng thấy người đàn ông này nhiệt tình nên đồng ý lên xe.
Đang bước lên xe thì tôi ngạc nhiên khi có một người khác trong xe.
Tôi sững sờ, lúng túng và nói xin chào một cách lịch sự: "Uh ... xin..xin chào."
  "Xin chào." Người đàn ông quay đầu lại, cặp kính râm trên mặt đã được tháo ra.  Sau một lúc dừng lại, anh nói, "Tên tôi là Vũ Huy . Tôi có thể hỏi tên cô được không?"
  "Ồ, tôi tên là Hạ Vy ." cô trả lời và nở nụ cười như ánh nắng ban mai.
  Cô nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt.
Người đàn ông này phải nói là quá đẹp, khuôn mặt như được khắc bởi tượng Hy Lạp....đúng là một cực phẩm' Tôi thầm nghĩ'
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của anh ta và khuôn mặt anh ta đang đối diện với chính mình, nhưng đôi mắt anh ta không tập trung.
 Huân đã nhìn thấy biểu cảm và sự nghi ngờ trên khuôn mặt cô từ gương chiếu hậu và khẽ mỉm cười: "Cô Vy, chủ nhân của tôi không thể nhìn thấy."
  "À ... ồ ..." Hạ Vy  gật đầu đầy tiếc nuối, đẹp trai thế này mà nị mù ư.
  Tôi nghĩ rằng hóa ra là một người mù, thật thảm hại.một lúc sau đó, trên xe trở nên yên lặng cho đến khi đến nơi  cô nói.
Sau khi chào hai người, cô di thêm một đoạn là đến Tập đoàn Yi.
Trước kia cô biết rằng mẹ cô đánh bạc một lần nữa đêm và thua hàng chục ngàn.
  Để kiếm tiền, cô đã đập phá chiếc xe hơi sang trọng của ông chủ Yi và lấy trộm hơn một triệu đồng hồ trên xe.
  Nếu tôi gửi trả cho đồn cảnh sát, nhà tù một vài năm nó là không thể tránh khỏi.
  Cô hít một hơi thật sâu, rồi di vào nói với cô nhân viên.
" tôi muốn gặp ông chủ của cô"
Cô nhân viên hỏi " tiểu thư có hẹn trước không? "
"Không"tôi đáp.
"Vậy tiểu thư đợi lúc ạ!"cô nhân viên nói xong thì bấm gọi cho bên kia....một lúc sau cô nhân viên nói đi theo tôi.
Một lúc sau, cô vào đi ạ  .
Tôi chỉ"ừ....."rồi đẩy cửa.
Xin....chưa kịp nói xog thì người đàn ông đang ngồi dừng lại động tác như tay và ngước mặt lên,sau đó lại viết tiếp ..... Làm tôi sững sờ.
  Đây không phải là anh chàng đẹp trai vừa đụng chúng cô và đưa cô về  sao?
  Tuy nhiên, anh ta bị mù, vậy tại sao anh ta nhìn xuống và viết để xem các tài liệu?
  "Cậu chủ, cô Hạ Vy đến rồi  " người đàn ông trong bộ đồ nói.
 Người đàn ông đang khẽ gật đầu, và người đàn ông trong bộ đồ rút lui với sự thích thú.
  Người đàn bước ra từ phía sau bàn làm việc, nhìn Hạ Vy , rồi mỉm cười:
  " Nhìn vào phản ứng của cô , như thể cô  đã nhìn thấy tôi?"
  " Tôi vừa gặp anh lúc nãy sao?với lại anh bị.... " Hạ Vy bối rối.
  Cô chưa nói hết câu thì đã bị anh ta cắt ngang.
Vũ Minh   cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Vy , đôi mắt đầy tinh nghịch: "người cô vừa thấy là anh trai của tôi."
  "Anh ấy là anh trai của anh?"
  "Chà, anh em sinh đôi."
  Không có gì lạ!  Hạ Vy  hiểu.
  . "Ồ, Vì vậy, bạ
Cô biết đấy, ah," Vũ Minh khẽ  cười:mẹ cô...."
  Mẹ tôi bây h đang ở đâu?"cô cắt ngang lời anh ta.
Đúng lúc cửa mở ra ,mẹ tôi cùng hai người áo đen đi vào.
  Thấy tôi mẹ chạy lại nói
"Mẹ không muốn đi tù....."
  Hạ Vy  ghét người mẹ và nhìn mẹ mình, nhìn chằm chằm vào Vũ Minh nói  " ngoài việc cảnh sát, thực sự không có cách nào khác để giải quyết sao?"
  "Có một cách, chỉ không biết Hoa hậu USD có sẵn sàng không."
  "Vâng, miễn là  không gọi cảnh sát, gia đình tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì." mẹ tôi  nói.
   Hai đều nhìn vào tôi và  chờ đợi phản ứng của cô.
Một lúc sau anh nói "có thể"
  Vũ Minh cho biết: "Anh trai tôi vì mù lòa, cá tính trở nên hướng nội rút, đã có rất nhiều người phụ nữ sẵn sàng cưới anh ấy, cô nghĩ anh ấy là mmột người tốt , vì vậy ......"
  Vũ Minh  không tiếp tục, Hạ Vy  sững sờ, và chỉ một lúc sau, anh thấy giọng nói của mình:
  "Bạn muốn tôi kết hôn với anh ta?"
  Kết hôn với một người đàn ông mù, hoặc bị thu hồi hướng nội mù?
  "Ừ..."
  "Điều này là không thể!"
  "Vậy này." Vũ Minh quay sang mẹ tôi : "Dì, tôi không sẵn lòng giúp đỡ cô."
  "Kết hôn, tất nhiên là nó sẵn sàng kết hôn!"
  Mẹ tôi  ngây ngất đứng dậy khỏi mặt đất và túm lấy tôi nói :
  "Đồ ngốc, gia đình nhà họ Vũ là nhà giàu và cũng là  người đàn ông giàu nhất ở Bencheng. Sau khi cưới anh ta, con sẽ không có gì phải lo lắng."
  "Mẹ ơi, con mới chỉ gặp anh ta một lần và bên kia vẫn mù. Con đã hỏi con lấy anh ta chưa?"
  "Con có trái tim để đưa mẹ vào tù? Tôi là mẹ của cô đó? Làm thế nào con có thể tàn nhẫn như vậy?"
  "Mẹ con ..."
  Tôi  mỉm cười bất ngờ và nhìn mẹ"mẹ đã chuẩn bị bữa sáng cho con suốt cả ngày, ngoài việc xin tiền con?"
  "Mỗi khi con mất tiền, con đều giấu mình và để người đòi nợ giữ con trong nhà."
  "Bây giờ một cái gì đó đã buộc con phải kết hôn với một người mù để trả các khoản nợ của mẹ. Mẹ.....mẹ có thực sự là mẹ của con?
  "Chà, mẹ xin lỗi ..." Hạ vân đã khóc.
"Cô đã sẵn sàng để thảo luận?"
  Vũ Minh  ngẩng đầu từ phía sau bàn làm việc và hỏi, xoay cây bút trong tay.
  "Tôi hứa."
  Khi Hạ Vy thốt ra ba từ này, nước mắt tuôn ra ngay lập tức.
  Vũ Minh nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, và đôi lông mày hơi nhíu lại:
  "Làm thế nào tôi có thể làm cho tôi dường như đang cướp người?"
  "Phải không?"
  Hạ Vy lau nước mắt trên mặt và cười chế nhạo.
  "Cổng ở đó, cô  có thể rời đi bất cứ lúc nào."
  Vũ Minh giơ cánh tay lên và chỉ vào lối ra của văn phòng.
  Sau một lúc, Hạ Vy bất động. Nếu anh rút tay lại:
  "Đừng đi? Có chắc là ở lại không? Được rồi, hãy nói ngắn gọn về các chi tiết."
  Vũ Minh  lấy ra một chùm chìa khóa và đưa chúng cho tôi :
  "Đây là chìa khóa của biệt thự. Đó là một món quà từ gia đình tôi .Tối nay cô bắt đầu chuyển đến đấy ở"
"Về phần kết hôn có thể đề cập rằng anh trai tôi sẽ không tham dự đám cưới vì sự khó chịu của anh ấy. Lúc đó, tôi sẽ hoàn thành thủ tục của chú rể.  "Anh nói tiếp.
"Tôi chỉ muốn mọi thứ đơn giản trong đám cưới."

"Không sao."
Hạ Vy  nói, lấy ra một thẻ phụ từ ngăn kéo và đặt nó vào lòng bàn tay:
"Đây là thẻ phó , có thể sử dụng không giới hạn. Trong hai ngày qua, tôi đã đến cửa hàng thương hiệu để mua một vài bộ quần áo tươm tất, và đưa cô trở về ngôi nhà cũ của cô để gặp gia đình vào cuối tuần.  Bây giờ. "

"Tôi có thể quay lại không?"
Hạ Vy nhổ nó ra một cách nhẹ nhàng. Về phần thẻ phó, cô không muốn nó.
Vũ Minh gật đầu: "được
, tôi sẽ để cậu ta đi để giúp cô di chuyển vào ban đêm."
............  .....   . ................

Một ngày nọ, mẹ và con gái ,Hạ Vy  chuyển từ khu ổ chuột đến khu vực giàu có.
So với niềm vui của mẹ tôi ,
Tôi không có niềm vui nào cả.

Sau một ngày nghỉ ngơi, cô bắt đầu đi làm.

Sáng sớm, Tổng giám đốc Zhang của công ty luật đã lao vào đám đông với sự phấn khích:
...................
Hiuhiu hơi nhạt 😍😍😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhkhanh