Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____________________
Tôi vừa chuyển đến chỗ này với bạn trai ngày hôm qua. Bọn tôi đã ở bên nhau được 5 năm rồi và bọn tôi đã đủ trưởng thành và đủ hiểu biết để nhận ra đã đến lúc bọn tôi chuyển ra ở riêng rồi.

Anh ấy vừa bước sang tuổi 24 còn tôi thì 22. Anh ấy là tình yêu của đời tôi. Tên anh là Jamie và không có gì hạnh phúc hơn việc ở bên cạnh anh.

Khi bọn tôi quyết định bước tiếp bọn tôi đã dành tận 2 tháng chỉ để tìm hiểu về các khu nhà và căn hộ, bọn tôi không đủ tiền để mua hẳn một căn nên hiển nhiên thuê là lựa chọn duy nhất, dẫu vậy giá cả vẫn cao ngất ngưởng. Với ngân sách như vậy thì thuê được một cái nhà kho cộng với một cái lò vi sóng thì cũng đã là quá may mắn cho bọn tôi rồi.

Jamie làm việc cho một cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ còn tôi thì đang trong khóa huấn luyện để làm giáo viên. Tôi không được trả nhiều tiền trong những khóa đầu mà khoản nợ sinh viên thì quá khổng lồ nên tài chính thực sự là một vấn đề.

Bọn tôi suýt chút nữa đã từ bỏ hi vọng cho đến khi tìm ra cái căn hộ này. Nó thực sự không có gì nổi bật cả, nhưng đối với bọn tôi thì không khác gì một cái cung điện. Một căn hộ với 2 phòng ngủ rộng rãi và tầm nhìn hướng về khu công viên của thành phố, một cái ban công và rất nhiều tiện ích công cộng khác. Đó là một tòa nhà chọc trời nằm ở trong một khu vực không được đẹp lắm, nhưng không ai trong số bọn tôi sống trong một gia đình khá giả cả, bọn tôi cũng không kén cá. Chỉ cần ở cùng nhau là tốt lắm rồi.

Miễn đặt cọc và hợp đồng thuê mở khiến bản quảng cáo như lời mật ngọt quyến rũ bọn tôi vậy. Chủ khu đất cũng rất vui muốn kí hợp đồng thời hạn 5 năm miễn là bọn tôi đồng ý. Những thứ kiểu đó không bao giờ xảy ra ở thành phố cả. Bọn tôi còn được bảo ngoài việc không phải cọc tiền ra bọn tôi còn không chịu sự giám sát nào cả, nhưng chi trả cho những thiệt hại bọn tôi gây ra nếu muốn chấm dứt hợp đồng thì vẫn có. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ thấy điều gì tương tự thế cả.

Bọn tôi biết so với ngân sách và địa điểm thì như vậy đã là quá tốt rồi. Bọn tôi kí giấy nhận luôn, còn không thèm ngó ngàng qua trước khi chuyển đến. Bọn tôi cảm giác như đó là cơ hội duy nhất vậy.

Ngày chuyển đến trôi qua nhanh chóng và hôm qua là ngày bọn tôi nhận chìa khóa của căn hộ đầu tiên mà bọn tôi được ở cùng nhau, cảm giác thật kì lạ. Ngày hôm đó quả thật quá hỗn loạn, vận chuyển đồ lên xuống trong thang máy. Bọn tôi ở căn hộ số 42, trên tầng 7. Những thứ không nhét vừa thang máy tôi phải nhờ bên vận chuyển bê vác thủ công qua cầu thang bộ. Tôi nghĩ bọn họ cũng lấy làm may vì tầng của bọn tôi không ở cao hơn nhưng tôi vẫn ước giá mà mình có thể bo cho họ nhiều tiền hơn

Màn đêm buông xuống, bọn tôi yên vị trên cái sofa dùng lại của mình, được tặng từ em họ của một đứa bạn và xem tv. Bọn tôi hút thuốc ngoài ban công và ngắm khu công viên rồi thiếp đi trên tấm đệm đặt trên sàn từ siêu sớm vì thực sự là bọn tôi không còn chút sức lực nào để dựng giường lên cả, cộng với việc Jamie phải làm việc vào khung giờ sớm đến kì cục vào buổi sáng nữa.

Giấc ngủ tối qua thật ngon lành, tôi cảm thấy thật an toàn và hạnh phúc. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ được trải nghiệm cái cảm giác đấy nữa và tất cả là vì một mẩu ghi chú tôi tìm thấy sáng nay.

Tôi tìm thấy ở trong khu bếp, trong khi đang nhấm nháp tách cà phê, vài tiếng sau khi Jamie đến thay ca chỗ anh làm việc. Mẩu giấy nằm ở trong một trong mấy cái tủ bếp được cố định lên tường, ở bên cạnh là một đống những thứ đồ hữu dụng từ người chủ cũ. Chìa khóa sơ cua, một bộ khóa cửa sổ (cần thiết nếu nhà bạn có trẻ con nhất là ở trên tầng cao như thế này), một vài cặp pin dự phòng cho bộ báo cháy và một mẩu giấy được gấp lại.

Mẩu giấy được viết tay với dòng chữ "Chủ mới của căn hộ số 42" ngay ngắn ở chỗ trống. Tôi mở ra và ngồi xuống để đọc. Tôi không biết phải miêu tả thế nào nữa, nên tôi sẽ viết y nguyên những gì trong đó nói ở dưới đây.

"Chủ căn hộ mới thân mến.

Trước tiên, chào mừng đến căn nhà mới của bạn. Trước khi bạn chuyển đến, tôi đã sống ở đây được 35 năm với người chồng của mình. Không may thay một vụ tai nạn mà tôi không muốn hồi ức đã xảy đến và cướp đi sinh mạng của ông ấy. Chị tôi quyết định do không thể đáp ứng được nhu cầu về vật chất của căn hộ, tôi phải chuyển đến ở cùng chị và chồng của chị ấy. Ban đầu tôi cũng khá do dự, nhưng việc phải đi cầu thang ở cái tuổi này khiến tôi phải khốn đốn, vả lại, cuộc sống thiếu đi Bernie thì sẽ buồn chán lắm.

Dù sao thì. Khi bạn đã sống ở một nơi đủ lâu như tôi đây, nơi đó dường như trở thành một người quen của bạn. Bạn hiểu rõ tính cách và cách thức nó vận hành. Và tôi nghĩ việc mình cần làm là truyền lại một số kiến thức đó cho bạn.

Đây là một ngôi nhà tuyệt vời, thật sự đấy, tôi đã trải qua những năm tháng đẹp và tệ hại nhất cuộc đời mình ở đây và việc phải rời đi đã để lại cho tôi những cảm xúc nhất định, nhưng nếu bạn muốn sống sót và tận dụng tối đa những lợi ích ở đây thì dưới đây là một số quy ước bạn cần tuân theo.

1. Chủ khu đất sẽ không bao giờ làm phiền bạn, ông ấy không ghé thăm, gọi điện hay giao tiếp dưới bất kì hình thức nào cả. Nhưng hãy nhớ luôn luôn trả tiền nhà đúng thời hạn. Tôi đã quên mất đúng một lần duy nhất trong suốt 35 năm và từ đó tôi không dám quên một lần nào nữa cả. Nếu có chỗ nào cần sửa chữa thì nói với bên kí kết hợp đồng.

2. KHÔNG ĐƯỢC dùng thang máy công cộng giữa khung giờ từ 1.11 sáng đến 3.33 sáng. Chỉ là đừng làm vậy. Quy tắc này là bắt buộc nếu bạn muốn có một cuộc sống hạnh phúc ở đây. Đó thực sự là chuyện sống còn đấy. Đừng làm vậy. Cái giá tôi và rất nhiều người khác ở đây đã phải trả là rất lớn và tôi sẽ không nói kĩ hơn về lí do tại sao bạn không nên làm như vậy. Chỉ làm ơn đừng làm vậy. Tôi không biết phải giải thích thế nào nữa.

3. Khi bạn nghe tiếng động vật lạ phát ra từ căn phòng số 48 thì đừng thắc mắc, Ngài Prentice sống ở đó và ông ấy là một người dễ mến. Đừng ngại chào ông ấy một tiếng ở hành lang hay ở cầu thang (ông ấy là người sống khá hoài cổ, nên không sử dụng thang máy) nhưng bất kể điều gì đi nữa, đừng kiểm tra ông ấy khi bạn nghe thấy tiếng động. Bạn sẽ biết cụ thể khi bạn nghe thấy chúng.

4. Nếu bạn bắt gặp một nhân viên vệ sinh cửa sổ ở cạnh ban công nhớ hãy lờ hắn đi. Hắn có vẻ như là người tử tế nhất mà bạn từng gặp, hắn sẽ cố bán cho bạn một thứ gì đó nhưng tốt nhất là đừng tiếp cận hắn. Hắn sẽ bỏ đi nếu bạn làm ngơ hắn. Nhưng mấy lần đầu thì hắn sẽ bám dai lắm đấy nên bạn phải thật kiên nhẫn. Dù có làm gì đi chăng nữa, đừng mời hắn thứ gì cả. Không tiền, đồ uống cũng không.

5. Đừng để thức ăn thừa của bạn ở ngoài. Bỏ vào thùng rác hoặc tủ lạnh ngay lập tức. Nếu bạn có nuôi thú cưng, bạn bắt buộc phải trông chừng chúng trong lúc ăn và đem chỗ thức ăn thừa đi ngay khi chúng xong bữa. Cái này và luật thứ 2 phải đi song song với nhau, thứ đó gặm cỏ cả ngày và dường như cũng rất thích thức ăn động vật. Bạn sẽ không muốn thứ đó ở trong căn hộ của mình đâu. Tôi thề đấy. Nhưng để đồ thừa ra ngoài giữa lúc 1.11 sáng và 3.33 sáng thì được nên cho thú cưng của bạn ăn vào lúc đó là tốt nhất.

6. Không giao tiếp với bất cứ ai nói rằng họ đến từ căn hộ 65 đến 72. Vào cuối những năm 80 mấy căn hộ đó đã bị lửa thiêu rụi, tất cả cư dân thuộc căn hộ đó đều chết ngay trong nhà. Hồi đó khu này thuộc sở hữu của hội đồng và họ còn chẳng thèm cải tạo chúng. Kể từ lúc ấy những căn hộ đó bị bỏ trống nhưng kiểu gì cũng sẽ có người nói rằng mình sống ở đó gõ cửa nhà bạn và hỏi xin một ít đường. Bọn họ sẽ cư xử hoàn toàn bình thường nhưng bạn phải đóng và khóa cửa ngay lập tức. Tôi đã phải lắp thêm 2 ổ khóa để đề phòng bọn chó má ấy. Tôi không thích chửi thề ở cái tầm tuổi này nhưng bọn chúng chó má thực sự.

7. Một điều đơn giản đây, mỗi phòng phải luôn có ít nhất một vũ khí. Đôi khi bạn làm đúng quy tắc nhưng vẫn sẽ có thứ gì đó bạn để lọt mất. Đề phòng còn hơn là hối hận.

8. Tòa nhà này có một ủy ban sẽ cố mời bạn tham gia. Ủy ban này được thành lập bởi những người hàng xóm khác về việc cải thiện cuộc sống cho tất cả cư dân. Một nhóm khá thú vị và người điều hành nó - bà Terri đến từ căn hộ số 26 - là một người hàng xóm tuyệt vời. Bằng mọi giá bạn phải tham gia đó. Nhưng tôi không khuyến khích việc trông hộ 2 đứa trẻ của Terri đâu. Bà ấy sẽ nhờ bạn, vì người đàn bà khốn khổ ấy cần nghỉ ngơi, nhưng nếu bạn đồng ý thì đừng trách tôi không cảnh cáo.

9. Thỉnh thoảng đám mèo hoang trụi lông sẽ gầm lên giữa hành lang. Tôi biết bọn chúng thuộc giống mèo đặc biệt và khá đắt đỏ, nhưng chúng không phải mèo của ai cả. Bọn chúng hầu như vô hại, nhưng đừng bế chúng lên. Trừ khi bạn bắt gặp bọn đến từ căn hộ 65-72. Nếu vậy hãy bế bọn mèo lên và đưa nó về căn hộ của bạn. Bạn sẽ bị bỏng một chút ít nhưng bọn mèo thân thiện lắm và tôi thì không muốn thấy chúng bị thương.

10. Không có cách nào để sửa mảng tường bị dột ở trong phòng ngủ cả. Đôi khi ở đó sẽ chuyển sang một màu đỏ sẫm và nhìn rất đáng báo động, nhưng làm ơn đừng hoảng loạn, chỗ đó không nhỏ giọt đâu, cũng không lan ra và đã ở đó được lâu hơn cả tôi rồi. Chủ khu đất thì không muốn đụng tay đến, theo như lời bên kí kết hợp đồng. Tôi đã thử báo cáo về chỗ đó nhiều lần rồi, thậm chí tôi đã gọi cảnh sát hôm đầu tiên phát hiện chuyển màu, nhưng chỉ tổ phí thời gian và bạn nên biết thế. Tốt nhất là bạn nên làm ngơ đi.

11. Bạn có thể tin người đưa thư. Tên cậu ấy là Ian Flanders và cậu ấy đã làm nghề đưa thư kể từ trước cả khi tôi chuyển đến rồi. Cậu ấy có chìa khóa mở cửa chính riêng và giao thư đến từng nhà một vào 8.54 sáng. Tôi không thể liệt kê hết mọi thứ ở đây, không thì tờ giấy này sẽ trở thành cuốn tiểu thuyết mất nhưng nếu có thắc mắc bạn có thể hỏi Ian.

12. Cuối cùng, vài tuần đầu là tệ nhất. Bạn sẽ cảm thấy như mình đã mắc phải một sai lầm, tôi khá chắc bạn đã cảm thấy thế khi đọc mẩu giấy này rồi, nhưng nếu bạn có thể vượt qua vài tuần đầu thì đây thực sự là một tòa nhà đáng sống. Chỗ nào cũng có cái lợi hại của nó và khu này thì chỉ đặc biệt hơn chút xíu thôi, nhưng bạn thực sự có thể sống hạnh phúc nếu nghe theo những chỉ dẫn của tôi. Tôi mong những điều tốt đẹp nhất đến với bạn, thực sự đấy.

Chân thành,

Bà Prudence Hemmings."

Tôi không biết phải nghĩ gì sau khi đọc tờ giấy này nữa. Mong rằng đây chỉ là một trò đùa nhưng bên kí kết nói chủ cũ thực sự là một bà lão mà tôi chưa bao giờ thấy ai tên Prudence Hemmings cố lừa bịp một người mà họ chưa bao giờ gặp cả.

Bên cạnh đó cũng có một số phần mà tôi không thể không tin được, đúng là trong phòng ngủ có một vết dột mà tôi và Jamie đang định báo lên trên chủ khu đất. Chưa thấy màu đỏ gì cả nhưng mà chắc chắn có tồn tại. Tôi cũng đã khen mấy con mèo Sphynx đẹp đẽ đang gầm lên ở giữa hành lang trong khi đang chuyển đồ lên đây. Tôi đang thực sự hoảng hốt đây.

Giấc mơ của bọn tôi, về một ngôi nhà nhỏ xinh vừa trở thành một nỗi sợ hãi và ảo mộng. Tôi kiểm tra giờ, đang là 9.14. Mẹ nó. Quá giờ đưa thư rồi. Khi tôi mở cửa kiểm tra, đúng như dự đoán, hai bức thư gửi đến cô Hemming đang nằm chình ình trên cái thảm.

Đến khoảng 11.15 nỗi sợ hãi của tôi mới trở thành sự thực khi một người đàn ông trung niên thân thiện, trên người là dụng cụ lau kính gõ cửa ở ngoài hành lang nhà tôi. Tôi lờ hắn đi. Tôi không muốn mạo hiểm cho đến khi tôi nói chuyện với Jamie về mảnh giấy. Tôi đã nhắn tin bảo anh ấy về nhà ngay rồi. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi mà người đàn ông kia tiếp tục gõ lên của nhà tôi trong suốt 10 phút tiếp theo, nhưng thật sự thì việc này tiếp diễn càng lâu tôi càng cảm thấy sợ hãi.

Cửa sổ nhà tôi giờ bóng loáng rồi, và vì chưa có rèm cửa nên tôi không thể tránh khỏi ánh mắt của hắn. Cảm giác thật đáng sợ. Hắn ở đó một khoảng thời gian đúng 30 phút và trong suốt lúc đó không có giây nào mà hắn rời mắt khỏi tôi hay ngừng gõ cửa cả. Hắn cứ liên tục hỏi xin một cốc nước uống vì nhiệt độ lúc này nhưng tôi vẫn cố hết sức để tránh mặt hắn.

Khi hắn cuối cùng cũng rời đi tôi ngó đầu qua cửa sổ, nhưng không còn thấy tăm hơi hắn đâu cả, ở các ban công khác cũng không có hắn hay bất kì dụng cụ nào cho thấy hắn đang ở đó cả. Hắn cứ thế bốc hơi.

Jamie vẫn chưa trả lời tôi, chắc hẳn anh ấy vẫn đang trong ca làm rồi, hôm nay là ngày thứ 6 và họ thì luôn luôn bận rộn. Việc anh ấy không trả lời như vậy không phải thường xuyên. Đáng lẽ ra anh ấy phải về nhà từ 1 tiếng trước rồi mới phải.

Tôi đã đọc đi đọc lại mẩu giấy cả trăm lần rồi, tôi tự tra tấn mình bằng cách đọc lại nó trong suốt cả tiếng sau đó. Chờ đợi Jamie bước qua cái cửa kia trong tuyệt vọng và bảo tôi rằng tất cả chỉ là một trò đùa và tôi nên thư giãn đi.

Tôi thực sự đã hi vọng như vậy.

Nhưng Jamie không về nhà. Đáng lẽ ca của anh ấy chỉ kéo dài đến giữa ngày nhưng giờ đã là 2 giờ tối rồi. Tôi bấn loạn, khóc lóc, và để lại hơn 100 tin nhắn thoại nhưng chẳng làm được gì cả. Tôi quyết định như vậy là đủ lâu để gọi đến nơi làm việc của anh ấy rồi nhưng ông chủ của anh ấy nói hôm nay không thấy anh ấy đến làm.

Tôi lại suy nghĩ, điều gì đã xảy ra nhỉ? Và rồi tôi chợt nhận ra. Ca của Jamie bắt đầu từ 4 giờ sáng. Chắc hẳn anh ấy đã rời đi từ 3.15 và bắt thang máy xuống tầng rồi.

Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi đã cố thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là 1 trò đùa thôi. Có lẽ Jamie đã viết tờ giấy này và rủ ông chủ của mình tham gia. Một giọng nói trong đầu tôi mách bảo rằng dù có cố thế nào thì anh ấy cũng không thể viết được như vậy nhưng tôi vẫn phải tự huyễn với bản thân mình. Muộn lắm rồi mà anh ấy vẫn chưa về, lỡ đâu tất cả chuyện này là thật thì sao? Tôi nghĩ bọn tôi đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro