Chương 10: Húng quế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10: Húng quế



"Chẩn Chẩn, tôi mang quà tới cho anh~"

Hôm sau tan học về đến nhà, Hàn Phục một tay cầm đóa hoa hồng vẫn còn đọng sương, tay kia ôm một chiếc hộp, bước đi con cua chen vào cửa.

Bùi Chẩn đứng ngay tại cổng, chống nạnh ngây người vẻ mặt không muốn tiếp.

"Chẩn Chẩn?"

Bùi Chẩn: "Một lần năm mươi, hai lần một trăm."

"..."

Đây là quy tắc mới đặt ra trước đây mấy ngày, về sau nếu lại kêu "Chẩn Chẩn", gọi một lần trừ năm mươi tệ tiền lương.

Hàn Phục nuốt nước miếng một cái, lập tức ngoan ngoãn đổi giọng: "Bùi thiếu!"

Ô, thế nhưng gọi là Bùi thiếu, liền có vẻ có một chút thân thiết.

Đối với thanh niên vẻ mặt ủy ủy khuất khuất, Bùi Chẩn thật sự là không nghĩ ra—đối với một lão già, mỗi ngày "Chẩn Chẩn" "Chẩn Chẩn" rốt cuộc là làm thế nào mà có thể gọi ra miệng? Ngay cả khi Hàn Phục nhỏ hơn anh sáu tuổi, vẫn còn ở độ tuổi giả nai làm nũng, thì cái này cũng quá là liều lĩnh đi.

Tuổi của anh lớn hơn đối phương tương đối nhiều, cũng không có ông cụ non gọi cậu ta cái gì mà Phục Phục cả...

Ách, yên lặng mặt già đỏ ửng.

"Phục Phục" cái này thật sự là quá buồn nôn, chịu không được chịu không được.

...

Hoa hồng kiều diễm, được cắm vào bình hoa trên bàn, toàn bộ không khí thâm trầm trong phòng khách được thắp sáng lên.

Còn trong cái hộp kia...Không biết bên trong là cái quái gì.

Bùi Chẩn quay mặt chỗ khác: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đưa tiền cho cậu thì cậu đừng phung phí, nhất là đừng có mua đồ cho tôi! Lông cừu xuất phát từ trên thân cừu, còn có tâm tư này tốt nhất là nên tiết kiệm cho chính mình."

"Chẩn...Bùi thiếu, cái này không tốn tiền."

Không tốn tiền!

Hàn Phục vẻ mặt thần bí "Anh nhất định sẽ thích", mắt đen lóe sáng. Cẩn thận mở hộp ra, trong hộp giữa những bọt xốp cẩn thận gói kỹ hai mươi chai tinh dầu nhỏ.

Bùi Chẩn: "..."

"Lớp trưởng của lớp năm Dư Văn Triết giúp tôi gói lại, à, cậu ta chính là trọng tài mặt bánh bao ngày hôm đó, cậu ấy vẫn là một người rất nhiệt tình, với lại cũng rất khéo tay."

Hai mươi bình trong hộp, chính là tập hợp các loại tinh dầu trước đó Hàn Phục và Liszt đã thi "nhận biết".

Bùi Chẩn đông cứng một lát.

Lại không biết là nên cảm động, hay là nên thấy phát rồ.

Làm sao lại, ngay cả những việc nhỏ như vậy tâm tư đều...

Ngày ấy, anh lẫn trong đám quần chúng vây xem Hàn Phục và Liszt thi đấu, trong lòng vẫn luôn nghĩ là—nếu như, nếu như đổi lại là mình?

Nếu như đổi lại là mình, có thể đoán đúng toàn bộ không?

Nhưng cái này rõ ràng là ai cũng không nói, suy nghĩ cực kỳ bí mật. Hàn Phục lại không phải giun trong bụng anh, đến cùng là làm sao lại biết được?

...

"...Hoa nhài, hoa cam, quả cam đắng, Benzoin."

"Quả nhiên đều đúng, thật không hổ là Chẩn Chẩn nhà chúng ta!" Hàn Phục vẻ mặt so với chiến thắng của chính mình còn vui vẻ hơn, "Quả nhiên, cái tên Liszt gì đó kia chính là công tử bột, dù là lúc trước hay là hiện tại, trình độ so với anh vẫn kém xa!"

Bùi Chẩn cũng không xác định được có nên vì thế mà vui mừng hay không.

Dù sao anh cũng đã đứng xem thi đấu, vốn đã biết mười loại hương này là những loại gì. Nếu là trong tình huống không biết thì sẽ thế nào?

Trong trường hợp Liszt rút được kinh nghiệm, biết cái gì là cam đắng...Hắn có thể sẽ đoán chính xác được hay không?

Điều này có lẽ sẽ mãi mãi là bí ẩn không lời giải đáp.

...

Tắm rửa xong, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên chăn lụa màu xám tro trên chiếc giường lớn.

Một mỹ nhân hoa lệ đang nằm sấp trên giường.

Áo sơ mi trắng che lên quần lót màu đen thấp thoáng, một đôi chân thon dài quơ quơ, đang tiện tay lật bản tiếng pháp của "Bá tước Cristo" trên đầu giường.

Tú sắc khả xan(1).

[(1) Tú sắc khả xan (秀色可餐): một thành ngữ của Trung Quốc, sắc đẹp thay cơm, ý chỉ đẹp đến độ chỉ cần nhìn ngắm thôi cũng đủ no rồi.]

Bùi Chẩn phát hiện mình quả nhiên là một người đàn ông không hiểu phong tình, hình ảnh xinh đẹp như vậy nhưng lại hít thở không nhiều hơn hai cái, vẻ mặt lạnh lùng: "Sách, cậu cầm ngược sách."

Hàn Phục sững sờ, cúi đầu nhíu mày: "Không có!"

"Làm bộ, cậu nhìn hiểu sao?" Bùi Chẩn tự mình lau tóc, giọt nước theo xương quai xanh chậm rãi rơi xuống, "Muộn rồi, cậu về phòng mình đi."

Hàn Phục nuốt nước miếng một cái, khép sách lại bò xuống giường, ân cần cầm máy sấy tóc giúp anh sấy tóc. Sấy xong, sau khi đem đi cất lại vui vẻ chạy đến, vẻ mặt thành thật.

"Bùi thiếu, trong hợp đồng đã ký, ngày làm việc tám tiếng."

Bùi Chẩn: "Ừ."

Hàn Phục: "Cho nên...Bây giờ tôi đi học, không phải là ban ngày không có cách nào bên cạnh anh sao? Công việc sau này thay đổi thành ban đêm, tôi trực ca đêm đến ngủ cùng anh thế nào?"

Bùi Chẩn: "Cảm ơn, không cần đâu. Chuyện tiền lương cậu không cần lo lắng."

"Cũng không phải tôi lo lắng tiền lương ~"

Tiểu lang ngoan ngoãn hướng về phía người trên giường, ngẩng mặt lên trừng trừng nhìn anh, nốt ruồi lệ nhỏ trong bóng đêm đầy cám dỗ ngây thơ.

Bùi Chẩn cũng không phải là chính nhân quân tử trong lòng không loạn, càng không phải bởi vì giường không đủ lớn.

Chỉ là thực tình cảm thấy, không thể nào chống lại những mềm mại dịu dàng này, bị mắc kẹt trong sự ngọt ngào.

Hiện tại Hàn Phục...không phải chỉ là nơi để anh gửi gắm chút "tình cảm" của mình, mà còn là toàn bộ sự nghiệp của anh, trở thành nơi lưu trữ toàn bộ "tình yêu" đam mê của anh đối với nước hoa.

Mà dựa theo bài học đã được tổng kết lại trong quá khứ...đem toàn bộ tình cảm đặt vào một người, kết quả sẽ rất tồi tệ!

Đem tính mạng của mình đặt lên một người khác sẽ rất mệt mỏi? Đến lúc gà bay trứng vỡ, cũng không biết sẽ chết thế nào!

...Đến cùng là đang làm cái gì, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn.

Rõ ràng bỏ tiền ra, nhưng lại giống như không thể tự mình sắp xếp cho mình?

Cũng may Hàn Phục ngốc ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị chiếm hết ưu thế. Cho nên, trước khi đứa nhỏ ngốc kia kịp phản ứng, ít nhiều đem tâm tư của mình thu hồi lại mới là đúng đắn!

Đầu óc mặc dù đã nghĩ rất rõ ràng.

Nhưng mà, hiện thực đối với sắc đẹp trước mặt, đầu óc sáng tỏ cũng không ích lợi gì.

...

Đèn ngủ tắt, đêm tối mờ mờ ánh sao, nửa gương mặt Hàn Phục vùi vào trong gối đầu, con mắt lóe sáng như sao.

Có một người đàn ông đẹp như vậy nằm bên cạnh, có chút đáng thương, một chút khát khao, thiếu niên ánh mắt chăm chú mà hèn mọn chằm chằm nhìn tới, hư ảo vài phút đã lấp đầy.

Trong tình huống hưởng thụ như vậy—đâu có kim chủ nào có thể nghiêm túc mà xua đuổi người ta đi?

"Ừ..."

Tiểu lang di chuyển, sâu trong yết hầu phát ra một tiếng khàn khàn mũi cực kỳ gợi cảm.

Bùi Chẩn run lên, hơi hoảng hốt một chút, cổ tay liền bị cầm lấy.

Hơi thở lập tức rất gần.

Bùi Chẩn: "Cậu muốn làm gì?"

"Chẩn Chẩn, để tôi hôn một chút được không?", âm thanh dụ hoặc gần bên tai, hơi thở thổi bên tai hơi ngứa, "Một chút thôi."

Kỳ thật, dưới ánh đèn mờ nhạt mê mị, phản chiếu đôi mắt say đắm đến vậy, bất kể là ai, đại khái cũng sẽ có xúc động trầm luân ôm hôn.

Nhưng mà...cũng quá nguy hiểm! Đêm tối, trời sao, trong phòng ngủ, thiên thời địa lợi cùng giường—sau khi hôn xong sẽ làm gì? Vài phút ăn sạch sành sanh, từ đây sẽ bị nắm chặt trong lòng bàn tay?

Như vậy được sao?

Một tay đè lên xương quai xanh của tiểu lang, dùng sức đẩy ra một khoảng cách an toàn: "Cậu! Vừa rồi gọi tôi là gì? Bốn lần! Bốn lần rồi, hôm nay trừ tổng cộng hai trăm! Lại như vậy sẽ trừ tiếp, sẽ thành một ngày đi làm không công!"

Một hồi yên tĩnh, eo bỗng nhiên bị ôm thật chặt, thanh niên toàn bộ người đều đè xuống, thầm thì gợi cảm mang theo chút ít bất mãn: "Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn! Anh trừ đi!"

Bùi Chẩn: "..."

Bạch tuộc kỹ năng rất giỏi, tiếp theo là vô lại cọ xát. Lần này không chỉ là víu vào bả vai nữa, mà là dùng đùi giữ chặt lấy eo của anh.

"Không vui! Ngày đó rõ ràng đã nói rồi, thắng thì anh phải thưởng cho tôi mà?"

"Không phải đã đồng ý dẫn cậu đi ăn bữa tối với nến sao?" Đáp ứng rồi! Vị trí tốt cũng đã đặt rồi.

"Không đủ."

Bùi Chẩn: "Ai bảo cậu còn muốn nhiều như vậy?"

Hàn Phục: "Ôi, thật mất mát...Tôi không phải là 'Sao Mai' của anh sao? Không phải tương lai sẽ là 'hàng hóa quý giá' của anh gây chấn động điện đường sao? Để vật quý giá như vậy cảm xúc sa sút, điều chế ra nước hoa cũng sẽ thành mùi hương không ngọt! Mà lại không có tình yêu tưới tắm, tôi dần dần sẽ u buồn mà chết, tôi chết rồi anh sẽ lập tức đi thích người khác, đến lúc đó sẽ mua quần áo cho người khác, đối tốt với người khác, dỗ dành người khác cười, chỉ vài phút thôi sẽ không bao giờ còn nhớ tới người cũ như tôi nữa. Thật quá thảm rồi, Chẩn Chẩn, anh nói xem! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

"..." Làm quá hết sức.

"Cũng không cho tôi hôn, vậy ít nhất ~ cho tôi ôm một chút?" Giọng điệu vô cùng đáng thương.

"Cậu không phải đang ôm đấy sao?"

"Ừ? Đúng a," Hàn Phục cọ xát anh, thở dài, "Chỉ có ôm, quả nhiên là vẫn không thỏa mãn."

Khẽ động, một nơi nào đó đâm vào xương chậu, cứng rắn.

Bùi Chẩn: "Cậu..."

Tôi, cho, cậu, về, phòng, mình, ngay!

Giữa lúc núi lửa đang khởi động, trong bóng tối, Hàn Phục lại mở miệng trước: "Chẩn Chẩn, cố gắng học tập điều hương, tham gia bình chọn top 10 hàng năm, tiêu diệt Dịch Trường Tình, anh thật sự cảm thấy...Tôi có tư chất sao?"

"..."

"Tôi thật sự có khả năng...Làm tốt hơn người kia sao?"

Mặc dù nói, người bình thường sẽ không thích đề cập đến người cũ, nhất là người cũ đã làm tổn thương mình.

Nhưng ba chữ "Dịch Trường Tình", ở nơi này của Bùi Chẩn xưa nay không hải là từ cấm.

Bởi vì cũng không có cách nào để cấm đoán.

Ai bảo bây giờ người ta là kim bài thủ lĩnh của Bella trên đỉnh cao trong giới!

Diện mạo, tên tuổi, tác phẩm, ở khắp mọi nơi. Trừ khi triệt để từ bỏ điều hương, nếu không chỉ cần vẫn còn lăn lộn trong ngành, lật sách, lật tạp chí, bất cứ khi nào cũng phải nghênh đón cái tên quen thuộc cùng với ảnh chụp người kia.

Làm cho Bùi Chẩn sớm đã thành thói quen—không có khả năng đổi nghề, vậy cũng chỉ có học cách khắc phục!

"Bùi thiếu," Không có được câu trả lời, Hàn Phục nắm thật chặt cánh tay, "Anh thật sự cảm thấy, tôi có so được với Dịch Trường Tình không?"

Dường như vẫn là vấn đề kia, dường như chỉ là đổi cách đặt vấn đề mà thôi. Thanh âm thật thấp, ẩn giấu đi một loại cảm xúc nào đó.

"Cậu đương nhiên tốt hơn cậu ta," Nhưng Bùi Chẩn không đi sâu tìm hiểu đến cùng, chỉ sơ sài giản lược nhớ lại bạch nhãn lang và việc cậu ta đã làm, "So với cậu ta cũng tốt hơn nhiều lắm!"

Phàm là người có lương tâm, so với bạch nhãn lang đều tốt hơn, nhỉ!

"Thật sao?" Tiểu lang đè trên người anh, vặn vẹo uốn éo.

"Thật."

"Vậy anh phải tin tưởng tôi," giọng Hàn Phục nho nhỏ, "Tôi sẽ luôn luôn, sẽ luôn tốt hơn anh ta."

Nếu như nói, nghe những lời này, trong đêm tối không có chút nào cảm động cùng ấm áp, vậy khẳng định là lừa người.

Nhưng mà, đau...Cúi đầu xuống, đối phương vẫn cứng rắn như muốn đâm chết anh.

Trong tình huống cứng như vậy có thể tỉnh táo để nói chuyện logic, cũng là nhân tài.

Lời ngon tiếng ngọt sẽ gạt người, nhưng theo lý thuyết, thân thể sẽ không.

Cũng không nhất định. Trong bóng tối Bùi Chẩn ép chính mình không nên suy nghĩ nhiều—thiếu niên trẻ tuổi chính là thân thể rất tốt, đừng nói đối với một người sống sờ sờ, đối với búp bê bơm hơi cũng đều có thể...

Đau quá! Ngủ thế nào đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro