Chương 9: Linh lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Linh lan



"Anh đừng đi!"

Chỉ là mấy chữ đơn giản "Tôi thua", bờ môi Liszt run lên đến mấy lần, sống chết không nguyện ý thừa nhận.

"Lại so tiếp mô phỏng cùng nghiên cứu sáng chế!" Cũng không tin, mỗi một loại anh đều có thể thắng tôi?

Phân biệt hương, mô phỏng hương, sáng tạo hương, đều là ba bước chiến lược cơ bản để học điều chế nước hoa.

Mỗi một vị điều hương sư từng bước từng bước một đi tới, đều phải trải qua quá trình dài dằng dặc của giai đoạn thứ nhất "Phân biệt hương liệu", trong lúc học tập không ngừng tiến đến giai đoạn thứ hai "Mô phỏng lại các mùi nước hoa nổi tiếng lúc bấy giờ", cuối cùng mới rơi vào "Nghiên cứu sáng chế nước hoa của riêng mình".

Ngoài nước hoa, điều này cũng đúng với rất nhiều ngành khác, vẽ tranh trước tiên cũng mô phỏng trước rồi sáng tạo sau, học nghề mộc trước tiên tái hiện lại rồi mới thiết kế. Bước sau luôn khó khăn hơn bước trước, luôn luôn cần càng nhiều kinh nghiệm, tài hoa cùng sức sáng tạo.

Kết quả, Hàn Phục căn bản là không quan tâm đến hắn ta.

Chỉ lo vẫy đuôi với Bùi Chẩn cầu ban thưởng, vung tay lên, nhanh chóng muốn đuổi Liszt đi: "Những cái khác tôi vẫn chưa biết, sau này hãy nói đi."

"Chưa biết?" Liszt giật mình, như vậy là có ý gì?

"Ý chính là chưa biết." Hàn Phục nhìn hắn ta một cái, bộ dáng ghét bỏ như muốn nói "Cậu nên làm lại bài kiểm tra tiếng Trung từ cấp 4 đến cấp 6 đi rồi lại đến nói chuyện cùng với".

Có thể nói...

Sắc mặt Liszt càng ngày càng khó coi: "Anh hôm nay, là học đến kỳ thứ mấy của chương trình học?"

"Kỳ thứ nhất."

"!" Tiểu thiếu gia của nhãn hiệu nổi tiếng bị đả kích mạnh mẽ.

Học viên kết thúc kỳ học thứ nhất, nên biết chút kỹ thuật điều hương cơ bản, không đến mức nói "chưa biết".

Nhưng mà ở học viện Grass cái gọi là "kỳ thứ nhất", chính là lớp của những đối tượng kinh nghiệm điều hương là số không và mới chỉ có một chút nền tảng!

Nói cách khác, người thừa kế tương lai của nhãn hiệu nước hoa xa xỉ với hơn 170 năm lịch sử Cranberry, lại bại bởi một...một người hoàn toàn ngoài ngành.

Không không, không thể nào! Đúng, người này cả ngày đi theo Pei, chắc chắn là quanh năm suốt tháng mưa dầm thấm lâu!

Lúc này không thể gọi là người mới, cái này gọi là ngụy người mới!

"Ừ? Hỏi chúng tôi đã ở cùng một chỗ bao lâu rồi hả? Mấy ngày nữa...là được tròn một tháng!" Hàn Phục mỉm cười, vẻ mặt 'chìm trong tình yêu' hạnh phúc rạng rỡ.

"..."

"..."

"A, thú vị..."

Học điều chế nước hoa một tháng, lần đầu tiên tham gia thi đấu Perfumer Awards có thể dễ dàng đoạt giải, làm cho Liszt cảm thấy việc điều chế nước hoa So Easy, thậm chí vô cùng nhàm chán.

Trước đó, mỗi lần nghe thấy người khác nói cái gì mà "Tương lai nhất định phải trở thành một điều hương sư nổi tiếng giống như ông nội" liền nhức đầu.

"Nếu như lần tham gia thi đấu gặp anh, có khả năng tôi sẽ cảm thấy điều chế nước hoa có chút thú vị."

"Chỉ tiếc..."

Chỉ tiếc, mắt lam liếc qua Bùi Chẩn, bĩu môi.

Có tài hoa đến thế nào đi nữa, ở bên cạnh loại phản đồ không từ thủ đoạn trong giới, cuối cùng cũng chỉ có thể bị đạp rơi?

"Anh, có muốn đi theo tôi về Anh không? Tôi sẽ nói với ông nội nhận anh vào học nghề."

"..."

Chủ sở hữu của Cranberry, bậc thầy nước hoa Vincent Campbell, hẳn là đối với bất kỳ điều hương sư nào cũng đều có sức hấp dẫn, không cách nào kháng cự lại.

Mỗi một năm, ngay cả những điều hương sư có tên tuổi trong ngành, đều liều mạng gửi thư tới, hi vọng có cơ hội theo lão gia tử thực tập.

Cơ hội hiếm có như thế, thanh niên lại không hề bị lay động chút nào. Trong mắt không có lấy một chút gợn sóng, lại giống như cá ướp muối treo ở trên vai kẻ phản đồ trong ngành.

"Cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng mà, ngoại trừ bên cạnh anh ấy, chỗ nào tôi cũng đều không muốn đi."

Liszt: Ha ha, người này ngốc hả...người đang yêu đương quả nhiên trí thông minh bằng 0?!

Bùi Chẩn cũng yên lặng mà cảm thấy Hàn Phục rất ngốc.

Đi học ở Paris, học bổng mỗi tháng sẽ vô cùng lớn. Chưa kể địa vị, tài nguyên, tiền đồ rộng mở.

Còn tự do, lại trong sạch, không cần phải hầu hạ một kim chủ khó chịu.

"..." Mặc dù nghĩ như vậy, ngón tay lại len lén nắm lấy tay áo sơ mi mỏng manh của Hàn Phục.

Rõ ràng nhiệt độ lồng ngực ở ngay phía sau lưng, nhưng dường như chỉ có thể nắm lấy, mới có thể hoàn toàn an tâm.

Anh thậm chí bắt đầu chăm chú suy nghĩ, có phải nên thu lại mấy cái tính khí xấu xa của mình.

Chí ít là sắp tới đừng làm vẻ mặt lạnh lùng khó chịu kia, quan tâm tới Hàn Phục nhiều hơn một chút, đối tốt với cậu ấy hơn bình thường một chút.

Bởi vì, tiểu lang nhỏ nếu như bị người ta bắt cóc...

Quay trở lại với giấc mộng đỉnh cao trong nghề, những ngày tháng ngọt ngào bình thường, coi như sẽ không còn gì nữa.

...

Cùng thời khắc đó, nội tâm của Hàn Phục hoạt động hoàn toàn khác với hai người ở đây.

Cái tên Liszt này...cũng có chút dáng dấp, nhưng không phải là mắt mù đấy chứ?

Chẩn Chẩn đẹp trai như vậy, làm cho người ta đau lòng như vậy, hắn đều không thấy được sao?

Đã mấy tiếng rồi mà vẫn một mực trừng trừng trừng, đối với đối tượng có sức hấp dẫn (bất kể là nam hay nữ) đều không có một chút dịu dàng nào, đáng đời cái đồ F.A!

...

Dụ dỗ không thành, thanh niên người lai "Hừ" một tiếng.

"Được rồi, nếu anh đã một mực cố chấp, lúc đầu...tôi còn muốn đem anh liệt vào danh sách các đối thủ trong tương lai."

Hàn Phục cũng không giận, chỉ nắm thật chặt cánh tay, giương mắt cười nói: "Cũng như nhau thôi, dù sao đối thủ của tôi sau này, tuyệt đối không phải loại thiếu gia bất cần đời như vậy."

Liszt: "?!"

"Tôi còn có nơi muốn tới, là điện đường bộ sưu tập Library. Thời điểm Dịch Trường Tình được trúng cử vào điện đường chỉ có 25 tuổi, giữ kỷ lục là người trẻ tuổi nhất được đăng điện. Tôi còn thời gian 2 năm, đạp cậu ta xuống từ vị trí kia, căn bản là không rảnh quan tâm đến cậu."

Điện đường sưu tập sao? Liszt nhíu nhíu mày.

Phía đối diện, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên trên người Hàn Phục xinh đẹp, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Không biết tại sao, nhịp tim đập hơi nhanh một chút, đã thật lâu không có loại hưng phấn này --- ông nội hắn nổi tiếng cả đời, tổng cộng cũng chỉ có năm loại nước hoa được đăng đỉnh điện đường, mà lần đầu tiên tiến vào điện đường, cũng đã là bốn mươi tuổi.

"Thay đổi kỷ lục người trẻ tuổi nhất tiến vào điện đường? Chí hướng của anh đúng thật là rộng lớn."

Hàn Phục: "Ừ."

"..."

"..."

Liszt: "A nghe anh nói, quả thật rất thú vị. Nói như vậy, năm nay tôi 20 tuổi, lại càng có cơ hội hơn nhỉ?"

Hàn Phục sững sờ.

"Mặc dù, đã nhiều năm không còn nghiêm túc chơi đùa với nước hoa, nhưng một lần nữa nhặt lên chắc hẳn cũng sẽ không khó."

"Mặc dù, sau này phải trở về Anh. Nhưng mà, nếu đã cùng là người trong giới, về sau nhất định có thể thường xuyên gặp mặt."

"Có muốn cùng so với tôi, hai chúng ta...Cuối cùng ai là người có thể phá vỡ kỷ lục của Belle Dịch Trường Tình?"

...

...

Trên đường về nhà, Bùi Chẩn ngồi trên ghế phụ lái giả vở ngủ cả quãng đường.

Đèn đỏ, xe dừng, người bên cạnh đưa tay dịu dàng xoa xoa gương mặt anh, anh vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Bởi vì...

Không biết phải làm sao để đối mặt với Hàn Phục!

Đột nhiên nói cái gì 2 năm, cái gì mà muốn phá vỡ kỷ lục của Dịch Trường Tình, trái tim thật sự có chút chịu không được.

Bùi Chẩn trước đó chỉ nói qua muốn Hàn Phục trở thành chuyên gia điều hương sư mới trong ngành, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa, chưa từng truyền đạt lại với cậu ấy...

Thế nhưng mà, thật sự chưa từng truyền đạt qua sao?

Chuyện của Dịch Trường Tình, ban đầu Bùi Chẩn luôn cố tình mập mờ, nhất là đối với Hàn Phục.

Cậu không cần thiết phải biết.

Thành phố S rộng lớn nhiều người như vậy, nhặt được tiểu lang cũng không cần thiết lại phải để cậu ấy nghe về tiết mục lưu truyền của bá đạo tổng tài cùng với tiểu bạch nhãn lang.

Nhưng mà, ở bên nhau suốt nửa tháng, thỉnh thoảng nhớ lại những chuyện xưa mà uống rất nhiều rượu, mơ mơ màng màng mà bắt đầu nói hươu nói vượn, đại khái liền...oán trách một chút.

Tóm lại ngày đó lúc tỉnh lại, cả người bị Hàn Phục ôm ở trên ghế salon, thân thể mềm nhũn, còn vo thành một nắm làm ướt cả một mảng áo trước ngực của người ta, cực kỳ mất mặt.

Bây giờ nhớ lại, vẫn muốn đào một cái hố chui xuống.

Cũng không biết rốt cuộc đã nói cái gì, tiểu lang đến nay mỗi khi nhắc tới Dịch Trường Tình vẫn tràn đầy địch ý.

Haiz...

Kiêng rượu kiêng rượu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro