Chương 8: Tử Đinh Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8: Tử Đinh Hương


Trên đời có ngàn vạn mùi hương, Hàn Phục nhà Bùi Chẩn đặc biệt thiên vị các loại thuộc hệ cam quýt.

Một rổ các kiểu cơ bản, cuối cùng bóc nhãn hai lọ tinh dầu để vào trong cái hộp đen, theo thứ tự là "tinh dầu hoa cam đắng", và "tinh dầu quả cam đắng".

Cây cam đắng, thực vật phương nam, còn gọi là "Cam hồi xuân".

Là một loài cây nở hoa vào mùa xuân hoa nhỏ màu trắng sữa cánh hoa dày, đợi sau khi hoa tàn, có thể kết trái những quả nhỏ tròn dẹp xinh xắn. Màu của quả sẽ chuyển sang màu vàng cam sau khi sang đông, có chút giống quả quất nhỏ, vị đắng chát cho nên không ai hái, thậm chí cũng không có chim mổ.

Thế là trái cây kia cứ như vậy treo ở trên cây, mãi cho đến năm sau.

Không khô héo, hư thối, mà thần kỳ là đến mùa hè lại biến thành màu xanh, cứ như vậy một năm lại một năm trôi qua quả cũ không rơi, quả mới lại sinh, thế hệ này đến thế hệ khác "đời đời" mà được gọi tên là "đại đại"(1).

[(1)Đời đời '代代' và đại đại '玳玳', có cùng bộ '', mà tên của cây cam đắng âm hán việt là 'Đại đại'.]

Mùi hương của hoa cam đắng rất gần giống với hoa cam và hoa chanh. Mà quả cam đắng cũng có hương giống cam quýt điển hình.

Bùi Chẩn nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu lại, xem Liszt lựa chọn.

"..."

Cậu ta...ngay lúc này đang lấy một loạt các tinh dầu cùng hệ.

Đây thật ra là phương pháp rất nhiều người thường dùng khi thi "Nhận biết" – bất kể là mười loại, mười lăm loại hay là hai mươi loại, dù thế nào cũng nhất quyết lấy cùng một hệ.

Lấy hệ cam quýt làm ví dụ, thịt quýt, vỏ quýt vốn dĩ mùi hương rất giống nhau, các loại "họ hàng gần" cam, bưởi, chanh.

Lấy xuống mười bình cùng lúc, rất nhiều điều hương sư chuyên nghiệp đều phải choáng váng, cái này so với việc phân biệt các loại mùi của hoa hồng hay hoa nhài khó hơn rất nhiều.

Nhưng mà.

Liszt cầm, đều là mười loại tinh dầu họ cam quýt.

Vẫn là câu nói kia, Hàn Phục...không chỉ có 14300+, còn có mức độ yêu thích đặc biệt sâu đậm với cam quýt.

Thế này chẳng khác gì được tặng điểm?

Mười phút sau, hai người tự cầm chiếc hộp đen của mình, đưa cho thanh niên mặt bánh bao.

Thanh niên mặt bánh bao đem đổi cái hộp của hai người, bấm đồng hồ: "Thời gian nhận biết là hai mươi phút, bạn học Hàn trước. Có thể thông qua khứu giác, màu sắc, xúc cảm, cảm nhận, dùng các loại phương thức khác nhau để tiến hành nhận biết, đây là đĩa dùng một lần đựng tinh dầu, còn có cả đèn cồn để làm nóng..."

Hàn Phục: "Không cần."

Quần chúng: "? ? ?"

"Chanh ta, chanh chua, chanh yên."

"Quýt hồng, bưởi chùm, vỏ quýt."

"! ! !" Quần chúng vây xem vẻ mặt kinh ngạc, toàn bộ tập trung nhìn thanh niên có một nốt ruồi lệ "bụp bụp" mở nắp chai, ngửi một chút, báo tên món – chỉ nửa phút mà thôi, mở sáu cái bình, không sai một cái.

Sắc mặt Liszt biến hóa, trong thư viện lặng ngắt như tờ.

"Hương chanh." Bình thứ bảy.

"Đây là gỗ tếch." Bình thứ tám.

"Lá cam Tachibana." Bình thứ chín.

Chỉ còn một bình cuối cùng, Hàn Phục mở nắp bình. Toàn bộ quá trình Bùi Chẩn đều cố nén kích động mà lòng bàn tay phát run – lúc Liszt cầm bình kia anh thấy được, đó là hương mà Hàn Phục thích nhất...Tuyệt đối không có khả năng không nhận ra!

Cách không khí hơn một mét, Hàn Phục đưa mắt nhìn lên.

Dịu dàng, lại mang theo một chút giảo hoạt liếc mắt nhìn anh đầy đắc ý, mắt đen sáng lấp lánh, nụ cười có chút dụ hoặc.

Ngắm nghía cái bình trên tay như thể cái bình nho nhỏ này không phải tinh dầu, mà là môi người yêu. Gian tà nhếch miệng, dùng giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút gợi cảm nói: "...hoa cam."

Yên tĩnh, yên tĩnh nối tiếp yên tĩnh, giây tiếp theo quần chúng bắt đầu ồn ào, Liszt hừ lạnh một tiếng.

Hệ cam quýt không phải là đặc biệt khó. Coi như có thể nhận ra toàn bộ, cũng không phải là chuyện gì quá lớn, đám người này cũng không cần phải quá ngạc nhiên, hiện tại tiêu chuẩn của Grass chỉ thế này thôi sao?

"10/10, đều đúng, quá lợi hại."

Ngay cả trọng tài mặt bánh bao, cũng kích động mà vỗ vỗ tay. Liszt lườm cậu ta một cái.

Đến lượt hắn, một đạo tinh quang lóe lên trong con ngươi màu xanh đậm, giống như là không hề muốn thua bởi Hàn Phục, động tác vô cùng nhanh chóng cầm hai ba bình tinh dầu lên mở cùng một lúc.

"A...Lavender, Rosemary, lá cam."

"Hoa hồng, hoa nhài, gỗ hoa lê, hương Benzoin."

"Đệt...mười, mười chín giây bảy bình! Thật không hổ là Cranberry, xác định không phải đã diễn tập trước rồi đấy chứ?"

Xung quanh có người cảm thán, nhịn không được bắt đầu ghé tai bàn tán.

Khóe môi Liszt nhếch lên vẻ đắc ý, một giây sau, vẻ đắc ý kia đông cứng lại.

Ba bình cuối cùng, toàn bộ đều là hệ cam quýt.

"..."

Hắn đột nhiên phát hiện, mùi hương bên trong tương đối giống nhau, hắn cũng không có cách nào làm nhanh như Hàn Phục vừa rồi.

Nhưng, sao lại có thể như thế nhỉ? Cái mũi của hắn tốt hơn rất nhiều bạn bè của ông nội, những nhân vật hàng đầu trong giới nước hoa đều đã từng tán thưởng qua...Mà thanh niên vô danh đi theo kẻ phản đồ trong giới kia, làm sao có thể mạnh hơn hắn!

Tiếp tục mở hai cái bình kia ra, mỗi cái lại ngửi một chút.

Giống như, theo thứ tự là hương chanh tây, hoa cam cùng với quýt hồng.

Thế nhưng mà, hình như có chút kỳ quái, vì cái gì mà "hoa cam" và "quýt hồng" mùi hương thuần không như vậy. Giống như là trộn lẫn một chút vỏ, còn có một chút khí của bưởi và chanh, nhưng mới vừa rồi không phải nói lần thi đấu này chỉ có thể dùng tinh dầu đơn, không thể sử dụng hỗn hợp tinh dầu sao?

Sẽ không phải, xui xẻo như vậy, hai bình tinh dầu này vì để quá lâu, nên bị lẫn hương với các loại khác?

"Hương chanh tây."

Hắn lấy trước một bình mà hắn có thể xác định chính xác kia ra trước tiên.

Hương chanh tây mặc dù là trái cây, nhưng mùi hương lại chua hơn, so với hương thơm của trái chanh thông thường thì gần giống với mùi hương hoa hơn. Vỏ của loại trái cây này có thể dùng để chắt lọc tinh dầu chanh tây. Tại nước Anh, nhà hắn mỗi ngày đều uống trà chiều, tinh dầu chanh tây cùng với hồng trà bá tước chính là bạn đồng hành.

Là tinh dầu cơ sở nhất bên trong rất nhiều loại nước hoa trên thế giới, không có khả năng nhận sai.

...

Trọng tài khẽ gật đầu.

Liszt có chút lòng tin, lại cầm lên một bình: "Cái này hẳn là hoa cam."

Chủ đạo là hương cam quýt, lại có một chút hương bách hợp, lại mang theo một chút vị đắng, hẳn là ảnh hưởng của việc chưng cất ở nhiệt độ cao. Các loại – không đúng, loại này hương thơm và độ chua thoang thoảng không nhiều như hoa cam, càng giống với vỏ chanh chưng cất quá độ hơn?

"Không, chờ một chút, là chanh...không là vỏ chanh?"

Thanh niên mặt bánh bao: "Xác định là chanh?"

Cũng không chắc chắn.

Đáng ghét, tại sao lại có thể như vậy!

Hệ cam quýt dường như được xem là hệ hương có độ khó bậc trung, Liszt cho tới bây giờ chưa từng từ trên cao ngã xuống, không nhịn được tự hỏi hôm nay đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Không đến mức đột nhiên không thể nào phân biệt! Khẳng định chỉ là...Đúng, khẳng định là bị mùi vị ái ân của đội kia làm cho tức giận đến loạn đầu!

Ánh mắt nhoáng một cái, quét qua đèn cồn.

Kỳ thật, chỉ cần hơi đốt một chút, thông qua cảm nhận, độ dính, hắn chắc chắn có thể ngay lập tức xác định được cái này là gì.

Nhưng mà, Hàn Phục đều không dùng đến đèn cồn! Đường đường là tiểu thiếu gia của Cranberry cùng một tên học trò của kẻ phản đồ (là bạn trai, gian phu, whatever) thi đấu, người ta không có đốt đèn, ngươi có chút xấu hổ nào không vậy?!

...Quá mất mặt! Không được, nhất định phải chống đỡ!

Nhưng mà, nhịn không được.

Liszt không hiểu, bình trên tay mình thật sự không phải là hỗn hợp tinh dầu sao? Rõ ràng là có trên hai loại hương cam quýt, căn bản là một nửa là hương hoa cam, một nửa hương chanh!

Tí tách, tí tách – cũng mới chỉ qua hai ba phút mà thôi.

Yên lặng kiềm chế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuyệt đối đây là hai ba phút dài nhất đời người của Liszt.

"Cái này chính là hoa cam!" Cuối cùng, hắn như chơi trò may rủi, giao ra hai chiếc bình, "Còn lại cái này, là vỏ quýt!"

"Chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn." Chẳng qua chỉ là những loại tinh dầu đơn giản nhất, tin tưởng vào sức phán đoán của bản thân mình!

"Tỷ lệ chính xác là 8/10. Kết thúc thi đấu 8/10 và 10/10, bạn học Hàn thắng."

Cái gì...

"Cái gì! Không phải hoa cam cũng không phải vỏ quýt?" Trong một loạt những tiếng bàn tán vang lên xung quanh, Liszt hoàn toàn không thể tin vào lỗ tai mình.

Nhận nhầm một cái thì cũng không nói tới, ở cấp độ của mình hắn ta lại có thể cả hai cái đều sai?!

"...Hoa cam đắng, vỏ cam đắng."

Bùi Chẩn lật ra hai cái nhãn đưa tới, vẻ mặt Liszt mờ mịt.

"Cam đắng? Cam đắng là cái gì?"

Bùi Chẩn: "Một loại cây bụi xanh quanh năm chủ yếu sinh trưởng ở phía nam Trung Quốc. Ở Anh rất ít gặp, nhưng mà gần đây trên thị trường có mấy loại nước hoa nổi tiếng có dùng cam đắng, cậu đã bao lâu không chú ý tới thị trường trong ngành rồi?"

Liszt: "Cái tên gì kỳ kỳ quái quái, thứ này căn bản chính là cam đi! Ở Trung Quốc cam có nhiều cách gọi lắm, 'Sinh hoài nam vi quất, sinh hoài bắc tắc vi chi(2)', đừng có cho là tôi không biết!"

[(2)Câu đầy đủ là桔生淮南则为桔,生于淮北则为枳。:Kết sinh Hoài Nam tắc vi kết, sinh vu hoài bắc tắc vi chỉ: Cây quýt sinh ở Hoài Nam mới là quýt, sinh ở Hoài Bắc tất thành quất.]

"Nhưng mà" Vẻ mặt Bùi Chẩn tiếc nuối, "Cam đắng thật đúng không phải là cam."

"Cam đắng là cây bụi, cam quýt đều thuộc loại cây cao, trên bản chất hoàn toàn không phải là một. Rất khác nhau...giống như là động vật có vú và cá..." Vừa nói, còn vừa khoa tay múa chân miêu tả cho chàng thanh niên vẫn còn đang nghi ngờ nhân sinh một chút, "Lớn như vậy."

"Không tin, cậu có thể tự mình tra wikipedia? Hoặc là cậu đi tìm hiểu hương nước hoa mới của đối thủ nhà cậu Les étoiles 'Mỹ nhân ven hồ' đi?"

"..." Liszt thật sự bỏ điện thoại ra. Xem xong, cắn môi đến trắng bệch.

Bùi Chẩn cụp mắt cười cười. Thật muốn để Trần Tiệp tiền bối nhìn thấy, tiểu thiếu gia cao cao tại thượng cũng có bộ dáng như ngày hôm nay.

Rồi lại nhíu lông mày.

Đưa mắt nhìn thanh niên người lai vài lần. Luôn cảm thấy...Bộ dạng của hắn bây giờ, không hiểu sao nhìn có chút quen mắt.

...

Đó là chuyện của rất nhiều năm trước.

Khi đó Bùi Chẩn vẫn là phú hào trong thành phố S, là một 'ngôi sao mới nổi trong ngành', vì để giữ Dịch Trường Tình, đã từng chỉnh đốn một tiểu thiếu gia quyền thế.

Hình như là thế hệ thứ hai của tập đoàn Cự Ngưu X.

Bùi Chẩn chỉ nhớ rõ cậu ta giống như Liszt dáng người không cao, nhuộm một đầu tóc smart(3) màu vàng. Có lẽ là đang ở trong thời kỳ phản nghịch, có một hình xăm hoa hồng ở bên gò má phải, giống kiểu người không có việc gì thì không nên chọc đến.

[(3)Từ gốc 杀马特: một dạng trào lưu đầu dài xù ăn vận hầm hố, giống như HKT đợt đầu.]

Có lẽ, những thiếu gia chưa từng bị đả kích, sau kinh ngạc đều là giống nhau.

Bộ dáng giống như bị thiên đả ngũ lôi(4), ngay cả động tác cắn môi cũng giống hệt với Liszt. À đúng, còn có một câu kinh điển trong phim mà Bùi Chẩn vẫn nhớ đến giờ.

[(4)Từ gốc 天打五雷轰: trời đánh năm sấm sét.]

"Mày dám...Đến bố tao cũng chưa từng đánh tao!"

...

Về sau, còn phát sinh một số chuyện.

Thời gian ở cùng Dịch Trường Tình luôn luôn rất ngược tâm, Bùi Chẩn không có chuyện gì cũng không muốn nhớ lại.

Mà thiếu niên tóc vàng kia, trong đoạn thời gian lộn xộn kia có một việc xen giữa, nhớ rõ lần cuối cùng gặp mặt hôm đó trời mưa, đứa bé kia khóc rất thương tâm. Sau này mỗi lần Bùi Chẩn nhớ tới đều có chút hối hận, không nên đối xử với người ta như vậy.

"Chẩn Chẩn."

Mặt Hàn Phục đột nhiên xuất hiện.

Khuôn mặt của thiếu niên tóc smart đang mơ hồ trong trí nhớ, bỗng nhiên bị thay bằng bộ dạng của cậu ta.

...Hoàn toàn không giống là tốt rồi!

Dịu dàng, hiểu chuyện lại có tài năng, không biết trúng số lớn đến thế nào mới mang về được một tiểu lang cực phẩm, không thể nào so sánh được với chó hoang đời thứ hai bị chiều sinh hư kia được?

Lời tác giả: tất cả các nhãn hiệu, nước hoa, thực vật, kiến thức chuyên ngành, trong truyện một số có thật còn một số là tự tưởng tượng.

Kiểu tóc smart:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro