Chương 7: Trầm hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Trầm hương



Bùi Chẩn từng gặp Liszt trên sàn thi đấu hai lần, một lần là top 10 hàng năm, một lần là giải thi đấu Perfumer Awards.

Khác với việc bình chọn như "Top 10 hàng năm", Perfumer Awards không liên quan tới nước hoa được bình chọn, mà là thi đấu hàng năm "năng lực của người điều hương sư".

Được đồng tổ chức bởi các công ty nước hoa xa xỉ nổi tiếng thế giới. Mỗi năm, những người đam mê nước hoa từ nhiều quốc gia trên thế giới sẽ làm việc chăm chỉ để có được tư cách, tiến tới võ đài của thế giới, cùng các đối thủ mạnh nhất tranh đấu.

Nơi này không chỉ là võ đài để bọn họ thể hiện tài nghệ của mình, mà cũng là nơi để các điều hương sư mới của Bella, Les étoiles, Cranberry và các tên tuổi lớn khác cạnh tranh.

Năm đó, hai người trong nước đủ tư cách, Bùi Chẩn là người thứ hai.

Hái được vòng nguyệt quế, là một vị tiền bối tên là Trần Thiệp.

Trần Thiệp sinh ra trong một thế gia vọng tộc về điều chế nước hoa, công ty của gia tộc trước đây độc quyền về nước hoa hàng hiệu ở Thượng Hải, kiểu dáng nước hoa đều là những kiệt tác thanh nhã, dùng tốt mà không đắt.

Nhưng mà một cửa tiệm trải qua sóng gió suốt 80 năm, về sau lại bị một loạt các thương hiệu quy mô quốc tế tinh xảo và đắt đỏ đè ép đến lung lay sắp đổ, gian nan duy trì.

Có lẽ bởi vì mang quá nhiều kỳ vọng trên người mà trở nên áp lực, lúc mới gặp, Trần Thiệt cả người đều căng cứng dị thường, trầm mặc, bộ dạng giống như muốn sống chớ lại gần.

Về sau Bùi Chẩn mới chậm rãi phát hiện, vị tiền bối này thật ra không hề cao ngạo lạnh lùng, chỉ là vô rất dễ thẹn thùng, tăng thêm việc trong nhà bị quản thúc nghiêm ngặt, không quen với việc giao lưu cùng người khác mà thôi.

Trước trận thi đấu quốc tế đó, hai người được bố trí ở cùng nhau tại khách sạn ở Champs Elysees - Paris.

Liên tiếp mấy ngày, Trần Thiệp cùng Bùi Chẩn trao đổi nhiều kỹ năng điều hương tâm tắc mà không hề giữ lại chút nào, cũng nghiêm túc chỉ ra những sơ hở nho nhỏ của Bùi Chẩn khi điều hương.

Bùi Chẩn chưa một lần hoài nghi, với tài hoa của Trần Thiệp, nhất định trên đấu trường quốc tế có thể tiến rất xa.

Lại không nghĩ rằng, trận chiến đầu tiên, Trần Thiệp liền gặp phải thiếu niên thiên tài nước Anh Liszt.

...

Là người thừa kế của Cranberry, Liszt từ nhỏ tài năng đã hơn người, nhưng không hứng thú lắm với nhãn hiệu của gia tộc.

Ngược lại cả ngày trầm mê nghiên cứu kỹ năng cưỡi ngựa, chế tạo máy móc, yêu thích sáng tác văn học đến quên cả trời đất, còn giành được nhiều giải thưởng trong các lĩnh vực trên thậm trí còn xuất bản thơ, có thể nói là "Bất vụ chính nghiệp(1)."

[(1)Bất vụ chính nghiệp, từ gốc 业: Thành ngữ Trung Quốc, đề cập đến việc không làm công việc của mình, tham gia vào những thứ khác bên ngoài. Cũng đề cập đến những người nhàn rỗi suốt cả ngày. (Theo baike)]

Perfumer Awards năm đó, là lần đầu tiên Liszt dự thi.

Trước đó một tháng, hắn chưa từng tiếp nhận bất kỳ đào tạo nào về việc điều hương. Chỉ do bởi vì đánh cược thua ông nội, không thể không đồng ý tham gia thi đấu. Lại bởi vì "không thể làm mất mặt Craberry", liền dùng thời gian một tháng "tùy tiện học tập" một chút kiến thức điều hương.

Kết quả của việc "tùy tiện học một ít" là một đường không ai có thể ngăn cản, lấy được vòng nguyệt quế của nước Anh, dễ dàng đánh bại những người đã có mấy năm thậm chí mấy chục năm yêu thích cùng vất vả nghiên cứu. Dẫn đến năm đó rất nhiều điều hương sư vốn được yêu thích vì sự tồn tại của hắn ta mà trở nên hoài nghi, đánh mất lòng tin, cứ như vậy mà bỏ thi đấu thậm chí nản lòng thoái chí rời khỏi ngành.

Trên sàn đấu quốc tế, Liszt vẫn như vậy tùy tiện một chút là có thể nghiền nát Trần Thiệp.

Rất dễ nhìn ra được Trần Thiệp bị đả kích rất lớn, nhưng sau trận đấu, vẫn vô cùng khiêm tốn hướng về phía thiếu niên nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều xin chỉ giáo.

"Ý tưởng thiết kế? Huh--- buồn ngủ quá, làm thế nào để có được một thứ như thế này hả, không phải chỉ là tùy tiện làm cho vui thôi sao?"

"Không" Trần Thiệp chân thành nói: "Hương thơm của cậu vô cùng xinh đẹp, là phải được thiết kế cẩn thận nghiêm ngặt và chính xác. Xin hỏi, có thể chia sẻ với tôi một chút được không? Tôi thật sự rất hi vọng... Có thể cố gắng tới gần hơn với thương hiệu thế giới Cranberry."

"Cố gắng?" Liszt liền cười.

Mắt xanh chợt lóe, gương mặt xinh đẹp non nớt, lộ ra nụ cười ngây thơ mà tàn nhẫn.

"Oscar Wilde đã từng nói, 'Cố gắng chẳng qua chỉ là chỗ ẩn náu của những người không có chút tài năng nào mà thôi'. Thật ra chuyện điều hương này, không có thiên phú thì căn bản không thể nào cố gắng được. Nếu như anh đã đến tuổi này mà vẫn còn không có bất kỳ thành tích nào, không bằng nhận rõ hiện thực, sớm một chút tính toán đổi nghề đi?"

"..."

Đêm hôm đó, Trần Thiệp thu dọn hành lý, không nói một tiếng trở về nước.

Đợi đến khi Bùi Chẩn kết thúc thi đấu về nước tìm anh, lại không thể tìm được...

Nghe nói anh ta vì không chịu nổi áp lực của gia đình và bên ngoài, dẫn đến tinh thần sụp đổ phải vào viện điều trị.

Về sau, lại mất tích từ bệnh viện.

"Ngôi sao mới rơi xuống", báo chí đều thương tiếc như thế mấy ngày. Từ đó rất nhiều năm sau, không có ai gặp lại anh ta.

...

Mặc dù chỉ ở chung mấy ngày, nhưng cho đến hôm nay, Bùi Chẩn vẫn còn nhớ rõ Trần Thiệp lúc điều hương không hề nghe thấy bất kì âm thanh gì bên ngoài, chuyên chú đến mức không cảm nhận được thời gian đã trôi qua.

Vẫn còn chờ đợi, có lẽ một ngày nào đó sẽ lại nhìn thấy tên của vị tiền bối kia, nhìn anh ta tái sinh từ trong lửa, không hề thay đổi yêu thích thuở ban đầu. Bởi vì anh tin, người kia thật sự đem việc điều chế nước hoa là tín ngưỡng cả một đời.

...Mặc dù, có thể không có tài năng như Liszt.

Một người có được tài năng thiên phú, là chuyện đáng quý đến nhường nào, nhưng Liszt dường như không hề biết ơn mà chỉ phung phí nó.

Tự mình phung phí thì thôi đi, lại còn tùy ý dẫm đạp lên sự cố gắng của người khác.

Giống như từ xưa đến nay chưa từng có ai cảnh tỉnh hắn. Cũng là, thiếu gia Cranberry, có thiên phú, tài nguyên gia tộc mạnh mẽ cùng sự yêu thương của ông nội, làm cái gì cũng đều dễ dàng thuận buồm xuôi gió.

Chưa thử qua chút thất bại và gian nan nào.

Chắc hẳn cũng chưa từng gặp qua 14300+ trong truyền thuyết...

...

"Cậu đi đi, đừng quá khách sáo với hắn ta."

Mười ngón tay đan chặt, nhẹ đẩy về phía trước. Hàn Phục sững sờ, không hiểu tại sao Bùi Chẩn đột nhiên lại không tức giận.

"Cố lên. Nếu thắng quay về sẽ thưởng cho cậu."

Một câu nói này, làm thanh niên hai mắt sáng lên chờ mong: "Thưởng gì?"

"Cậu muốn cái gì?" Hàng hiệu có thể mua cho cậu, tăng tiền lương cho cậu, cho cậu nghỉ phép cũng không thành vấn đề.

Dường như không cần nghĩ ngợi, Hàn Phục vẻ mặt thành thật: "Tôi muốn anh."

Bùi Chẩn khẽ giật mình.

Rõ ràng, là đã quá tuổi bị những lời như vậy làm động tâm, quỷ cũng biết đây chỉ là lừa người. Giống như anh có nhiều sẹo như vậy, lại còn què một chân, ai sẽ "muốn" chứ?

Cho nên...

Cho nên, tim đập nhanh đỏ mặt cái quỷ gì!

Ngay lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt hung tợn: "Không cho phép thua, thua thì cũng không cần cậu nữa!"

Hàn Phục còn oan hơn cả Đậu Nga(2): "Chẩn Chẩn?!"

[(2)Oan Đậu Nga: là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.]

Bùi Chẩn: "Đừng giả bộ đáng thương, thắng thì chẳng phải sẽ không sao sao?"

"Thế nhưng là..."

Đại khái là thường ngày đã quen bị đả kích, lần này Hàn Phục chỉ hơi ủ rũ một chút, rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười: "Chẩn Chẩn, nếu tôi thắng, anh trước tiên phải đồng ý với tôi, về sau không được phép nói những lời như vậy nữa?"

Bùi Chẩn: "Cậu thắng trước đi rồi nói."

"Còn có, muốn cùng tới nhà hàng xoay trên không Huy Diệu hẹn hò, ăn bữa tối lãng mạn nhất cùng với rượu vang và nến."

Bùi Chẩn: "..."

"Tôi thật tổn thương." Tay bị kéo qua đặt trên lồng ngực rắn chắc, tiểu lang vô cùng đáng thương: "Anh nói không quan tâm tôi, nơi này thật khó chịu, cần đi hẹn hò mới có thể trấn an."

Lão nam nhân trái tim cũng không quá tốt.

Như thế này...căn bản chịu không nổi, dường như phun ra ba lít máu.

...

Đám đông quần chúng vẫn còn vây xem, cách khá xa, không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Liszt đứng gần hơn, cẩu độc thân đáng thương bị những lời ân ái làm cho buồn nôn, vẻ mặt hận không thể tự tay chọc mù hai mắt.

Một đám người hỗ trợ kéo bàn làm việc tới, thu thập bảng và hộp đen, một hồi bận rộn, bàn tuyển thủ đơn giản, ghế trọng tài cũng đã dọn xong. Liszt: "Cậu! Chính là cậu, làm trọng tài cho chúng tôi được không?"

"? ? ?" Thanh niên mặt bánh bao trong một ngày được chọn đến ba lần.

...

"Dựa theo lệ cũ, năm tiến chế, đoán biết mười vị." Trọng tài mặt bánh bao nói.

(Năm tiến chế, đoán biết mười vị: Hai bên trước tiên với nhau đoán 10 loại hương, nếu như cả hai đều đúng toàn bộ, thì cùng nhau đoán 15 loại, 20 loại, theo thứ tự tiến đần lên, cho đến khi phân được thắng bại.)

"Chỉ cho phép chọn loại hương tự nhiên, tinh dầu nguyên chất, xin mời tự loại trừ tinh dầu hợp chất và nước hoa tổng hợp, nếu không sẽ bị coi là phạm quy."

Tinh dầu tự nhiên , chỉ là chắt lọc hương thơm động thực vật, không bao gồm hương phương đông, hương LUX, hương socola, hương cocacola các loại mùi hương tổng hợp nhân tạo khác.

Mà cái gọi là tinh dầu nguyên chất, chỉ đơn giản là loại được chiết xuất từ động thực vật, nói cách khác, lần thi đấu này không thể dùng hai loại hoặc hơn hai loại tinh dầu hỗn hợp.

Lựa chọn sử dụng quy tắc này, mục đích là làm giảm độ khó của việc nhận biết. Rõ ràng tương đối có lợi với bên yếu thế hơn.

Liszt cười lạnh một tiếng: "Được, đơn giản một chút, tránh cho mọi người nói tôi bắt nạt người khác."

Điều hương sư thi đấu nhận biết, ngoài tuyển thủ, trọng tài bên ngoài, mọi người đứng xem có thể vây xem ở khoảng cách gần, nhưng không được phát ra bất kỳ âm thanh gì, càng không thể có động tác chỉ thị.

Thanh niên mặt bánh bao tuyên bố thi đấu bắt đầu, hai thanh niên bắt đầu tựa lưng vào nhau, mỗi người tự lựa chọn tinh dầu riêng.

...Mười loại.

Bùi Chẩn nuốt xuống một ngụm máu lão, hận không thể hô lên--- Hàn tiểu hoa! Cậu đang chọn cái quỷ gì vậy!

Thói quen của người mới rất dễ thương, quả nhiên làm cho người ta không đành lòng nhìn.

Trong hộp này là những cái gì? Lavender, hương chanh, Rosemary, lá cam đắng, hoa hồng, hoa nhài, gỗ hoa lê, benzoin?!

Những cái này không phải đều là những loại tinh dầu cơ bản nhất nhất nhất nhất sao?

Đừng nói đến điều hương sư chuyên nghiệp, người bình thường khứu giác không quá kém đều có thể nhận ra bảy tám phần. Chuyển đổi thành nguyên liệu nấu ăn, những cái này tương đương với cầm một giỏ gạo, củ tỏi, gừng, quả cà...

Nhanh nhanh đổi đi! Một rổ các loại cơ bản, cậu là đang coi thường Liszt à?

"Không thể hỗ trợ lựa chọn, cũng không được nhắc nhở." Lưng tựa lưng, Liszt dường như ngửi được không khí tràn ngập nôn nóng, mang theo âm cười ung dung truyền đến.

Bùi Chẩn: "..."

Rốt cuộc, rốt cuộc cuối cùng, Hàn Phục ở bên giá bên cạnh rẽ trái rẽ phải, nhặt lên hai lọ tinh dầu nhỏ.

Cảm tạ đất trời...

Cuối cùng cũng cầm hai bình không phải loại thường gặp.



Tác giả muốn nói: nguyên gốc câu tiếng anh của Oscar Wilde "Hard work is simply the refuge of people who have nothing to do".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro