Chương 6: Một dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Một dược(1)



Gần đây, luôn có một vài khoảnh khắc, Bùi Chẩn sẽ cảm thấy...rất thích nuôi tiểu lang trong nhà.

Chưa bao giờ gặp một loài vật nào lại có sự tương phản cao đến vậy.

Rõ ràng bộ dáng thường ngày rất lạnh lùng, còn có một nốt ruồi ưu thương, thanh niên hơi có khí chất nghệ sĩ, bên trọng lại tùy tiện thích đùa giỡn thoát tuyến(2)...

Không chỉ có trước mặt nhiều người giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi", còn nghiêm túc vu khống nghi ngờ tài năng của ông chủ trẻ của Cranberry, lại còn thuận tiện diss một chút doanh nghiệp nổi tiếng cả trăm năm của người ta?

Toàn bộ quá trình đểu là vẻ mặt "Mặc kệ mọi người có tin hay không, dù sao tôi cũng tin".

Làm cho một người luôn luôn cao cao tại thượng như Liszt cũng tức giận đến phát run, cũng thật sự là...rất đặc sắc.

Nếu không phải đang bị một đám người vây xem, Bùi Chẩn dường như muốn ban thưởng cho Hàn Phục một cái ôm thật chặt, sau khi về nhà sẽ dốc sức thực hiện một phen.

Hẳn là sẽ rất ngọt ngào.

Đương nhiên, những ý nghĩ luôn không thể trở thành hiện thực, bình thường chỉ cần mấy phút là đã có thể tỉnh táo lại.

...

Hiện tại Bùi Chẩn căn bản không tin tưởng "cảm xúc" của mình.

Dù sao, từ khi chia tay với Dịch Trường Tình, mỗi ngày đều đi lại giữa biên giới của tâm thần phân liệt.

Chia tay đã sắp bốn năm.

Lúc đó thời tiết rất tốt, cũng rất bình thường và yên ổn. Ngồi trên ban công chậm rãi ung dung duỗi người uống một ly cà phê, nhìn ngắm vườn hoa được cắt tỉa tinh xảo trong sân, điển hình của "Chia tay vui vẻ chúc anh hạnh phúc có thể tìm được một người tốt hơn".

Dù sao người kia cũng là thẳng nam...chính là rất khó để thay đổi khẩu vị. Từ đó về sau anh không cần phải nhiệt tình theo đuổi Dịch Trường Tình, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí lấy lòng người khác. Tự tại lại tiêu dao, tổng kết một câu, không có cậu tôi sống còn tốt hơn!

Nhưng mà, nhiều lần nửa đêm tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt ga giường, lăn lộn khó ngủ.

...

Không nói đến việc ở cùng nhau lâu như vậy, anh móc hết tim phổi, hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cho lên giường còn chưa tính.

Bùi Chẩn muốn hỏi Dịch Trường Tình một chút, năm đó đến cùng là ai đã ở bên cạnh anh cùng nhau chắt lọc "Tinh dầu Trúc Túc"?

Một lọ tinh dầu xảy ra chuyện kia, bên trên vân còn một nhãn dán cùng dòng chữ viết tay của Dịch Trường Tình, màu bút xanh trên nền giấy in chìm những đám mây trắng nhỏ, chữ viết duyên dáng "To Pei, Trường Tình".

Cuối cùng xảy ra chuyện, người kia vẫn đứng ở trên vị trí kim bài điều chế nước hoa cao quý lạnh lùng, bo bo giữ mình, một chút trách nhiệm cũng không có, cũng không hề thay anh nói một lời công bằng.

...Tại thời điểm niên hoa tươi đẹp nhất yêu sai người, lãng phí hết thời gian cùng tin tưởng, ngẫm lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Càng ngu ngốc hơn chính là, bởi vì ảnh hưởng còn lưu lại sau chuyện kia, cuối cùng lại thay đổi thành loại người mà mình đã từng xem thường dùng tiền mua lấy những an ủi giả tạo nhàm chán của hội nhà giàu mới nổi.

Hiện tại, mỗi ngày dùng một chút tiền mua được tiểu tình nhân, vẫn còn rất say mê cùng vui vẻ.

Đơn giản...

...

"Chẩn Chẩn, anh không sao chứ?"

Hoảng hốt lấy lại tinh thần, mùi hương gỗ thông nồng đậm.

Không để tâm một chút đã bị kéo đi một mạch, hiện tại người đã đứng dưới mái hiên, bên cạnh là cửa lớn kiểu dáng châu Âu cổ kính.

Trên đỉnh đầu, mái vòm cao đầy những hoa văn phức tạp treo một chiếc chuông gió. Gần trong gang tấc, là đôi mắt đen đang vô cùng lo lắng của Hàn Phục.

"Sao sắc mặt lại kém như vậy, có phải đang mệt mỏi không?"

"..." Xung quanh nhiều quần chúng vây xem đến như vậy, Hàn Phục lại không coi ai ra gì, cau mày vẻ mặt rất đau lòng, bên trong đôi mắt đen chỉ phản chiếu lại hình ảnh của anh.

Bùi Chẩn lúc này mới phát hiện, cả người mình dường như bị cậu ấy ôm trong vòng tay, ấm áp mềm mại.

"Có phải là không thoải mái không? Muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút không? Này họ Lý, không cùng cậu so đo nữa, tôi muốn về nhà."

Liszt dường như đã nổ tung, một cục đá "đông" lớn ở trước cửa lớn, hoàn toàn bất chấp sau khi có những người đã dùng điện thoại quay chụp lại toàn bộ quá trình: "Mày nói so thì so, lại nói không so thì lại có thể không so với tao à? Sợ đúng không? Muốn đi, không có cửa đâu!"

So? So cái gì...

Bùi Chẩn không hiểu.

Trong cả căn phòng, xung quanh bốn phía là đầy những chiếc giá cao lớn, rất giống với thư viện trong 'người đẹp và quái vật'.

Nhưng mà, phía trên bày la liệt những thứ rực rỡ muôn màu không phải là sách, tất cả đều là bình thủy tinh...đây là "Thư viện hương liệu" của học viện Grass, nghe nói sưu tầm mấy vạn nguyên liệu tinh dầu khác nhau cung cấp cho học viên để điều chế nước hoa.

"..." Nghi ngờ di chuyển ánh mắt, dừng lại trên người thanh niên mặt bánh bao trong đám đông.

Là một người qua đường đã được chú ý hai lần liên tiếp trong ngày, mặt bánh bao vốn đơn giản lại cảm thấy áp lực đè nặng như núi. Nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Anh vừa rồi đều không nghe sao, hẹn thách đấu đó!"

"Vừa rồi ở trước cửa học viện, vị bên cạnh anh này nói Cranberry bảo thủ không chịu thay đổi, không biết sáng tạo cái mới, vị Cranberry kia nói nhãn hiệu Pei trước kia đều là hàng giả, nước hoa chợ...Hai người tôi một câu anh một cậu không ai nhường ai, cuối cùng liền..."

Bùi Chẩn: "..."

"Hẹn thách đấu" giữa những người điều chế nước hoa, dĩ nhiên không phải hẹn đánh nhau mà là hẹn "tỷ thí chuyên ngành".

Vấn đề là...mạnh mẽ quay đầu, trừng mắt nhìn Hàn Phục.

Cậu với người.nhà.họ.Lý so là muốn so cái gì?

Một người mới, đến kiến thức nhập môn còn chưa học, vài ngày trước nghịch làm theo sách còn chưng cất ra một cốc thủy tinh hỗn hợp trứng gà, có mồm mép chiếm được lợi thế coi như xong đi, lại còn cùng tiểu thiếu gia của gia đình nước hoa trăm năm, nhận được cả giải thưởng quốc tế so cái gì?

Thanh niên mặt bánh bao: "A, bọn họ dường như là...muốn so 'nhận biết'."

"Khục..." Bùi Chẩn nhíu mày, thiếu chút nữa là tự mình sặc chết mình.

Nhận biết, đây là bài kiểm tra cơ sở nhất của điều hương sư chuyên nghiệp.

Dân gian cũng gọi là "đoán hương", tỷ thí là hai người cùng lựa chọn một số lọ tinh dầu giống nhau, bỏ nhãn hiệu ra sau đó cất vào "cái hộp đen" giao cho đối thủ. Trong thời gian quy định, từ hộp đen nhận được của đối phương, ai phân biệt chính xác nhiều loại mùi hương hơn thì là người chiến thắng.

Hàn Phục thực sự không có kiến thức cơ bản, cũng không hiểu gì về việc điều hương.

Nhưng nếu chỉ so đấu "Phân biệt mùi", ngược lại hoàn toàn có thể ỷ vào tỷ lệ phân biệt 14300 mùi hương kia, dễ dàng nghiền ép phần lớn đối thủ.

"Đủ rồi, cậu cùng tôi trở về!"

"Chẩn Chẩn?" Hàn Phục bị kéo tới lảo đảo.

Chuyện gì xảy ra, tại sao đột nhiên lại tức giận?

...

Bùi Chẩn không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu khó chịu ánh mắt lạnh lùng bước về phía trước.

Có phải là cậu ta nên tỉnh lại hay không...gần đây khen tiểu lang có thiên phú cao rất nhiều, vẫn là vì dụ dỗ cậu ấy học về nước hoa, bản kế hoạch mà anh vẽ cho cậu ấy quá mức hoàn mỹ, bởi vậy đã làm cho cậu ấy kiêu ngạo!

Phải biết rằng, ở trong nghề này...thật ra thì ở bất kỳ ngành nghề nào đều như vậy.

Kiêu ngạo tự mãn, tự kiêu giỏi giang, cảm thấy mình có thiên phú hơn người liền không kiêng nể gì cả, đều là tối kỵ.

Cho dù tỷ thí may mắn thắng thì sẽ thế nào?

Liszt từ năm 15 tuổi đã luôn được chọn trong "Top 10" hàng năm, chỉ kém một người liền có thể bước vào "Sưu tập cung điện", vì cái gì mà trôi qua bốn năm, cũng không thấy cậu ta chân chính lên đỉnh?

Còn không phải bởi vì từ sau lần kia, bản thân cảm thấy choáng ngợp, cảm thấy mình kiêu ngạo, giỏi giang, dễ dàng tùy tiện làm một chút liền nhận được khen thưởng, nên không còn tiếp tục chịu khổ cực nghiên cứu sao? Hiện tại trên Facebook, Instagram thường ngày đăng ảnh đồ ăn ngon, khoe tiệc tùng, khoe du lịch, khoe lướt sóng trượt tuyết, khoe thơ tiếng anh...ngược lại thơ viết cũng rất ổn!

Biển hương chìm nổi, cố gắng nỗ lực nhiều năm, Bùi Chẩn thiếu một chút nữa là đã công thành danh toại, cuối cùng lại rơi rất thảm.

Sau một thăng trầm lớn, so với bất kỳ ai khác đều nghiêm túc làm tốt nhất, yêu quý công việc, khó khăn đến thế nào. Thời điểm sắp thành lại bại tất cả hóa thành hư không, đến tột cùng còn có bao nhiêu khổ đau.

Cho nên, anh thà rằng lúc Hàn Phục vừa cất bước gặp một chút ngăn trở, ăn chút đau khổ, bình tĩnh lại, bước chân thật vững chắc mà học lên.

Cũng không nguyện ý nhìn thấy cậu ngay từ đầu đã nắm ngay cơ hội để chủ động, dùng mánh khóe để chiến thắng sai cách, cuối cùng là lãng phí khả năng thiên phú đáng ngưỡng mộ.

...

Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn, anh đừng nóng giận, tim anh không tốt, đừng đi nhanh như vậy. A a...đau! Đau đau đau!"

Bùi Chẩn dừng một chút.

Sau lưng, Hàn Phục vô cùng đáng thương khoanh tay: "Đụng vào giá gỗ, đau!"

Bùi Chẩn nhíu mày, có chút đau lòng, nắm qua cánh tay của cậu.

"...Cậu!"

Màu da nguyên vẹn, ngay cả một dấu vết bị đập cũng không có. Hàn Phục cười xấu hổ.

Bùi Chẩn: "Lại giả bộ, lại diễn với tôi!"

"Pei! Anh hôm nay không thể cứ thế mà đi!" Liszt đuổi theo.

Thanh niên mặt bánh bao cũng theo sau, một mặt lo lắng: "Cái kia...thiếu gia Cranberry, còn cả hai vị bạn học kia, mọi người đi chậm một chút! Những thứ bày trên kệ này...đều là đồ cổ tạng hương(3) không sản xuất nữa!"

...

Tại "thư viện" Grass, đại đa số tinh dầu, hương liệu đều có thể "mượn đọc".

Nhân viên công tác chuyên môn sẽ nhanh chóng thêm vào những bình đã bị lấy đi.

Nhưng có mấy thứ là "tư liệu quý giá" trên kệ được bảo quản, chỉ được bày ra, tuyệt đối không được mượn ra bên ngoài, thậm chí không cho phép tùy tiện đụng chạm.

Hiện tại trước mắt Bùi Chẩn, chính là một tủ bày ra các triển lãm cá nhân như vậy.

Ánh nắng chiếu lên những hạt bụi nhỏ li ti bay bay.

Ngăn tủ nằm ở ngay vị trí trung tâm, những ngôi sao vây xung quanh một lọ thủy tinh hình búp bê...Bùi Chẩn nhận ra vật kia, đúng là năm 1873, nước hoa cấp sử thi đã không còn xuất bản nữa "Nữ hoàng sứ trắng" do bá tước Aldoga sản xuất.

"..."

"Nữ hoàng sứ trắng", phần trên của lọ là bức tượng bán thân mỹ lệ của nữ hoàng làm bằng sứ trắng, phần dưới là một chiếc váy cầu vồng được làm bằng thủy tinh pha lê màu sắc từ Venetian "hòn đảo thủy tinh" của Murano.

Công nghệ chế tạo tinh xảo, độ tinh khiết không gì sánh được, đồ thủy tinh Venetian trở thành một vật trang trí không thể thiếu trên bàn làm việc của giới thượng lưu châu Âu thời kỳ đó.

Nước hoa được bọc trong một chiếc bình thủy tinh tinh xảo, lại càng là một kiệt tác xuất sắc tràn ngập truyền thuyết.

Nghe nói lọ nước hoa này từng rất được vị hoàng hậu cuối cùng của nước Pháp Mary Anthony vợ của vua Louis XVI rất yêu thích, năm đó trong bảo tàng Louvre chỉ có những món đồ xa xỉ mà chỉ giới quý tộc mới có thể mua được, mỗi một giọt dùng nghìn vàng cũng khó mà mua.

Về sau cuộc cách mạng nước Pháp, thế giới trải qua nhiều đổi thay, vô số tranh chấp cùng khói lửa chiến tranh. Ngày nay, "Nữ hoàng trắng sứ" được lưu truyền khắp thế giới còn không quá mười chai.

Rất nhiều điều hương sư đều có đam mê sưu tầm nước hoa cổ.

Bùi Chẩn ngược lại không có yêu thích việc này, chỉ là, bình nước hoa này làm anh nhớ tới một người.

Người kia đối với "Nữ hoàng trắng sứ" yêu thích không rời. Từng mỉm cười, ánh mắt sáng rực, nói rằng mơ ước cả một đời của cậu ta chính là muốn khôi phục lại loại nước hoa đã không còn xuất bản nữa này của Alduga.

Thế nhưng sau này...

Ánh mắt quay trở về. Cửa sổ thủy tinh của thư viện với những hoa văn màu sắc được ánh sáng chiếu lên một màu đỏ thẫm, chiếu lên một nửa người Liszt.

Thế nhưng sau này, người kia lại bởi vì cậu...

...

Hàn Phục cũng không hiểu được biểu cảm của Bùi Chẩn trong khoảnh khắc này.

Chỉ cảm thấy rãnh mi tâm rất sâu làm người khác đau lòng. Cẩn thận từng chút một đưa tay tới, Bùi Chẩn trong lòng bàn tay có chút nóng hơn mức bình thường.

Không giống với lúc bình thường giận dỗi sẽ cứ vậy bỏ mặc cậu, mà lại chậm rãi, dùng tay trái nắm chặt tay cậu.

.

.

.

(1) Một dược (没药 – tên tiếng anh: Commiphora Myrrha): là một thực vật có hoa họ Burseraceae, cây chính cho nhựa thơm, còn là một loại thuốc.

(2)Thoát tuyến (Từ gốc: 脱线): có ý chỉ một người nào đó đang xử lý một việc, bỗng nhiên chuyển sang làm việc khác, chỉ một người thần kinh không bình thường, ấm đầu...

(3) Tạng hương (từ gốc: 藏香): hương trầm dây Tây Tạng (một loại nhang dây sản xuất ở Tây Tạng, nguyên liệu chính là đàn hương, cỏ vân hương, cây ngải: có hai loại màu đen và vàng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro