Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Cô đang thử nấu những món ăn mà bản thân chỉ mới học sơ bộ qua cái điện thoại của cô, cô tự hỏi không biết liệu những món này có thể khiến cho ngày hôm nay đỡ buồn chán hơn không? Cô nhìn vào những món đồ ăn mà cô đã nấu, thử một vài miếng, có vẻ như vị hơi nhạt thì phải, cô không biết mình thích món ăn này hay không, cô chỉ biết nó chí ít đủ ngon và mới lạ để không gây ngán.

Trong đầu cô lại đang tràn ngập những suy nghĩ, cô luôn có những suy nghĩ trong đầu mình và luôn biết cách giữ chúng trong đầu, cô chỉ nói ra khi những điều đó thật sự trở nên cần thiết. Thế nhưng bây giờ những suy nghĩ trong đầu cô không còn muốn đi theo ý của cô nữa, và cảm xúc của cô đang quay vòng một cách kỳ lạ, những cảm xúc đó vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của chính cô, cô tự nhủ với bản thân mình như vậy.

Cái cảm xúc mơ hồ mà cơ thể của cô đang đem lại là như thế nào? Là vì cô đang mang thai chăng? Chưa đâu, vẫn còn quá sớm để những điều đó thật sự đến với cô. Cô truy lần trong những đợt phun trào cảm xúc của chính mình, cô bắt đầu tự hỏi những cảm xúc này đã vọng đến trí óc cô từ khi nào.

Khoảng thời gian này cô nghĩ đến người thanh niên đó nhiều hơn, nhưng chẳng phải lúc nào cô cũng có đôi lúc có những khoảng thời gian nghĩ đến người thanh niên ấy sao, tại sao lại là bây giờ? Cô bắt đầu nhớ lại sự việc đã diễn ra cách đây một tháng khi cô gặp lại một vài người bạn mà cô đã quen biết trong khoảng thời gian mà bản thân vẫn còn là sinh viên, và một vài người quen của anh, khi đó họ mời cô đến dự ngày kỉ niệm về đám tang của người thanh niên đó.

Cô luôn từ chối những cuộc gặp gỡ với những người bạn đó, cô luôn muốn chỉ tập trung vào cuộc sống của chính bản thân mình trong hiện tại, vì vậy cô muốn vùi lắp đi những gì mà con người cô của quá khứ đã để lại, những mối quan hệ. Cô vô tình gặp một cô gái, à không, một người phụ nữ mà cô quen biết, một trong số những người bạn thân của cô.

Họ đã gặp nhau và trò chuyện về cuộc sống của cả hai người họ sau khi tốt nghiệp, khoảng thời gian đó cũng thật là kì lạ, những khoảng thời gian và ký ức vui tươi đó vang dội lại vào trí óc của cô. Cô học cách chỉ nghĩ vầ nhớ về nó như thể đó chỉ là những khoảng phim về cuộc đời của một ai đó mà cô đã quen biết.

Họ hẹn nhau vào một ngày khác trong tuần để nói chuyện, người bạn đó bảo có một thứ muốn đưa lại cho cô, cô ngạc nhiên nhưng trong cô muốn từ chối, cô đồng ý gặp lại vì lịch sự, cô nghĩ như vậy.

Cuộc gặp thứ hai đã diễn ra, lần này là cái ngày trước khi cô lại đến thăm mộ của anh một lần nữa thì phải, người bạn đó đã đến gặp lại cô, và đưa lại cho cô một kỉ vật. Một chiếc hộp nhỏ màu xanh đen, hình như là một chiếc hộp đựng nhẫn thì phải. Cô mở nó ra, à là một chiếc nhẫn cưới. Người bạn đó đã kể lại cho cô những dự định của người thanh niên đó, kế hoạch của anh suốt cả cái ngày ấy. Đến bây giờ cô ấy mới có dịp đưa lại cho cô sau khi tổ chức đám tang chỉ vì cô đã cố gắng cắt đứt liên lạc với mọi người.

Trước khi ra về, người bạn ấy đã cầu xin cô hãy giữ lấy chiếc nhẫn cưới như một món quà của người đã khuất, chiếc hộp đó bây giờ vẫn còn đang ở trong ngăn tủ đựng đồ trang sức của cô, và hiện tại thì chỉ có mình cô biết về cái nhẫn ấy, à và cả người bạn của cô nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro